Ngươi Ta Yêu Nhau Vì Dân Trừ Hại


“Chẳng phải cậu không bao giờ tham gia những hoạt động như này sao?”
“Được gặp lại bạn học cũ không phải rất tốt hay sao.” Lúc Ôn Cận nói ra lý do này, ngay cả cô cũng cảm giác mình qua loa có lệ.
Cho nên, chỉ là bạn bè thôi sao.
Ôn Cận chỉ nói đôi ba câu, một cái nhăn mày một cái nhíu mắt vẫn như trước có thể dễ dàng câu dẫn lòng nàng, Ninh Thiển không hiểu tại sao mình lại vẫn lạc lối như vậy? Điều nàng sợ hãi nhất chính là phải thừa nhận rằng mình vì đối phương mà vết thương chằng chéo, đáy lòng lại còn tự coi thường chính mình mỗi khi khát vọng chủ động lại gần Ôn Cận.
Ở phương diện tình cảm, nàng vẫn hèn mọn như vậy.
Lúc trước khi Ôn Cận nói lời kết giao, Ninh Thiển không muốn đáp ứng.
Nàng cự tuyệt không phải bởi vì không thích mà là bởi vì tình yêu này đối với nàng mà nói cay đắng nhiều hơn cả ngọt ngào, nàng kiên trì mười năm đã quá mệt mỏi rồi, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục ngây ngốc kiên trì cả đời hay sao?
Ninh Thiển hướng ánh mắt lên sân khấu, chăm chú nhìn MC đang giới thiệu chương trình, nhưng trong lòng nàng lúc này đã không còn tâm tư thưởng thức các tiết mục biểu diễn trên sân khấu nữa.
Hai giờ sau, lễ kỷ niệm ngày thành lập trường cũng đã kết thúc.
Mọi người lục tục rời khỏi hội trường lớn.
Giống với lễ chào mừng tân sinh viên năm nhất năm đó, Ninh Thiển và Ôn Cận són vai ngồi cùng nhau nhưng không nói với nhau được mấy câu.
Ôn Cận đứng dậy đi theo phía sau Ninh Thiển, hai người hòa vào dòng người đang đi ra ngoài.
“Lúc học đại học tôi đã thích cậu, tôi vẫn luôn thích cậu…” Ôn Cận chăm chú nhìn theo bóng lưng Ninh Thiển, nhớ tới lần trước cô thổ lộ tâm tình, tâm trí cô quay trở lại thời còn đang học đại học, lúc này cô mới phát hiện ra, hóa ra tất cả những kỷ niệm tốt đẹp vốn dĩ không nhiều lắm của cô đều có bóng dáng Ninh Thiển.
Ninh Thiển thích cô, điều này chính Ôn Cận cũng từng nghi ngờ nhưng Ninh Thiển quá giỏi ngụy trang, về sau, cô cũng không suy nghĩ đến chuyện đó nữa.
Nếu không phải buổi tối ngày hôm đó, có lẽ đến tận bây giờ Ôn Cận cũng không thể biết được tình cảm của Ninh Thiển dành cho mình, cô cũng sẽ không thể biết được hóa ra tình cảm mình dành cho Ninh Thiển vượt qua tình bạn, mà có lẽ buổi tối ngày hôm đó đã trở thành vật cản lớn nhất giữa hai người.
Ôn Cận thừa nhận lúc đầu khi cô đưa ra lời đề nghị kết giao với Ninh Thiển, phần lớn là bởi vì áy náy và cảm động, cô đã làm Ninh Thiển bị tổn thương nên muốn bù đắp cho nàng, nhưng Ninh Thiển lại cự tuyệt.

Phải nói rằng cũng may Ninh Thiển cự tuyệt nên cô mới có thể bình tĩnh tự chất vấn lòng mình.

Sau khi đám người tản dần đi, Ôn Cận vẫn đi theo bên người Ninh Thiển, mặc dù Ôn Cận định cư ở thành phố L nhưng trước kia cô cũng không có thời gian đi dạo như lúc này: “Đã lâu không gặp, chúng ta đi dạo một lát đi.:”
Ninh Thiển nhìn Ôn Cận bây giờ giống như nhìn thấy chính mình năm đó, Ôn Cận xuất hiện ở bên cạnh mình cả tron buổi họp mặt và tiệc kỷ niệm ngày thành lập trường, đây đều là trùng hợp sao?
Một chiếc xe điện chạy vụt qua con đường không tính là rộng rãi.
“Cẩn thận, có xe.” Ôn Cận vội vàng nắm lấy cổ tay Ninh Thiển, kéo đối phương về phía mình, thấy Ninh Thiển vẫn còn đang thất thần thì không nhịn được cười nói với nàng: “Cậu trước kia cũng như vậy, rất hay thất thần mất tập trung.”
Những lúc ở bên cạnh Ôn Cận, Ninh Thiển rất hay thất thần, bởi vì nàng luôn thích nghĩ đến một số chuyện không có khả năng liên quan đến nàng.
Ninh Thiển định thần lại, ánh mắt liếc nhìn bàn tay Ôn Cận đang nắm cổ tay mình, hóa ra lòng bàn tay Ôn Cận ấm áp như vậy.

Ninh Thiển đã từng không chỉ một lần ảo tưởng được nắm lấy bàn tay xinh đẹp kia, cũng nhiều lần tự hỏi không biết lòng bàn tay Ôn Cận có giống như tính cách của cô, trong trẻo mà lạnh lùng hay không?
Ôn Cận cũng dừng lại một chút, nhưng cô không buông tay ra, ngược lại không tiếng động càng nắm chặt hơn một chút: “Đi thôi, chúng ta đi qua bên kia.”
Ninh Thiển cứ như vậy bị Ôn Cận nắm tay dắt đi, nàng đi theo phía sau vài bước, nhìn sườn mặt Ôn Cận mà tâm loạn như ma.

Nàng lẳng lặng đuổi theo bước chân Ôn Cận, Ôn Cận, cậu rốt cuộc đang muốn làm gì? Vì sao cố tình lúc nàng đã quyết tâm buông bỏ lại như thế này.
Nhưng Ninh Thiển cũng nhận ra mình không có cách nào dứt khoát đẩy Ôn Cận ra.
Khi đi đến tòa nhà dạy học quen thuộc, Ninh Thiển vẫn rút tay từ trong lòng bàn tay Ôn Cận, tay nàng không ngừng nóng bỏng, có lẽ bởi vì đây là lần đầu tiên Ôn Cận nắm lấy.
Tiếng chuông kết thúc tiết học cuối cùng vang lên, sinh viên chen chúc từ tòa nhà dạy học đi ra, kéo nhau đi về khu ký túc xá, dần dần, người xung quanh càng ngày càng ít.
Thư viện được xây cạnh hồ nước, Ninh Thiển đi dọc theo con đường nhỏ bao quanh hồ nước, chậm rãi ngừng bước chân, tựa vào thành lan can cạnh hồ, lẳng lặng đứng, hàng liễu bên hồ rủ xuống, một trận gió thổi qua, cành lá đung đưa phe phẩy trên mặt hồ tạo thành từng gợn sóng nhè nhẹ.
“Cậu ở lại thành phố L mấy ngày?” Ôn Cận nhìn Ninh Thiển.
“Không biết, còn xem tình hình cụ thể.” Lúc đối diện với Ôn Cận, Ninh Thiển cố gắng khiến giữ cho mình bình thường nhất có thể, thậm chí nàng còn tự nhắc nhở mình phải biến nó thành một thói quen bình thường.


Hy vong tương lai không xa, nàng và Ôn Cận gặp lại nhau có thể đàng hoàng mỉm cười gật đầu chào nhau một câu.
“Tối mai cậu có thời gian rảnh không? Tôi muốn mời cậu ăn cơm.”
“Tối mai sao?” Một trận gió thổi qua, mái tóc dài của Ninh Thiển bị thổi tán loạn, nàng quay đầu cười với Ôn Cận: “Tối mai không được rồi, tôi có hẹn rồi.”
Ôn Cận đặc biệt nhạy cảm: “… Đi xem mắt sao?”
“Đúng vậy, lớp trưởng đã sắp xếp, tôi cũng đã đồng ý rồi.”
Ôn Cận nhìn thẳng vào mắt Ninh Thiển: “Cậu thật sự muốn đi sao?”
“Vì sao không đi chứ? Tôi xem ảnh chụp của đối phương cũng cảm thấy không tệ, có thể gặp mặt nói chuyện.” Ninh Thiển nghiêng đầu nói với Ôn Cận xong, sau đó lại thoải mái nói: “Thật ra xem mắt có cái gì không tốt đâu, hiệu suất cao mà còn có mục tiêu để có cố gắng, không phải sao?”
Vẻ mặt Ôn Cận không được thoải mái như Ninh Thiển, cho dù đôi khi Ninh Thiển nói chuyện tùy tiện thoải mái đến mức nào, Ôn Cận đều có thể bắt giữ được một tia khác thường, giống như buổi tối hôm trước lúc cô ngoái đầu nhìn lại, Ôn Cận chắc chắn Ninh Thiển cũng sẽ quay đầu lại nhìn mình, và thật sự cũng là như thế.
“Ngoại trừ tham gia buổi họp mặt, tôi không tìm được cách khác để gặp mặt cậu.

Tôi muốn gặp cậu…” Rốt cục Ôn Cận cũng thổ lộ cõi lòng, một năm này, Ninh Thiển luôn trốn tránh cô, nàng không trả lời tin nhắn của cô cũng không nghe điện thoại của cô.
Trong màn đêm tĩnh lặng vắng vẻ, Ninh Thiển nghe rõ ràng từng câu từng chữ Ôn Cận nói, giống như khắc vào trong tâm khảm nàng, nhất là câu cuối cùng: “Tôi muốn gặp cậu.”
Quan hệ của nàng và Ôn Cận rốt cục cũng phát triển theo hướng mà nàng mong đợi nhất, nhưng mà trong lòng Ninh Thiển lại không hề cảm thấy vui vẻ.

Nàng khẽ cắn môi, nhìn mặt hồ gợn sóng, nói: “Tôi có cái gì tốt mà gặp chứ, năm trước chúng ta cũng mới gặp nhau.”
“Đừng giận tôi nữa được không?” Ôn Cận từng bước đến gần Ninh Thiển, muốn lại một lần nữa đến gần nàng, cô chưa từng dùng dáng vẻ nói chuyện như thế này với bất kỳ ai.
“Tôi có giận cậu cái gì đâu? Tôi không hiểu cậu đang nói gì.” Ninh Thiển nhướng mày lại liếc mắt nhìn thời gian, cười cười qua loa nói một câu: “Mười rưỡi rồi, hôm nay tôi hơi mệt, tôi đi trước đây.”
Ôn Cận vội vàng giữ chặt lấy Ninh Thiển, mềm mỏng nói: “Cậu đừng đi vội.”
"Làm sao vậy?"

“Tôi cảm thấy không thoải mái…”
Đột nhiên lại nói không thoải mái, Ninh Thiển bán tín bán nghi nhìn Ôn Cận, nói: “Đi ra ngoài cổng trường, tôi sẽ gọi một chiếc taxi cho cậu.”
“Tôi lái xe đến đây, hay là, cậu đưa tôi trở về được không?”
Ninh Thiển nhíu mày.
Thấy Ninh Thiển do dự, Ôn Cận cũng không nói thêm gì nữa: “Vậy cậu cứ đi trước đi, tôi nghỉ ngơi một lát là ổn thôi.”
“Thật sự không có việc gì chứ?”
“Ừ…”
“Vậy tôi đi đây.” Ninh Thiển lạnh nhạt nói, sau đó thật sự quay đầu bước đi.
Nàng cứ như vậy mà đi sao, Ôn Cận ủ rũ, có lẽ trước kia cô đã quen với việc Ninh Thiển luôn đối xử tốt với mình cho nên mới không có cảm giác sợ hãi.

Giống như lúc cô đưa ra đề nghị kết giao với Ninh Thiển, cô đã nghĩ nhất định Ninh Thiển sẽ đáp ứng mình.
Có người một khi đã đi qua, chờ đến khi muốn quay đầu lại, có lẽ người đó đã không còn đứng ở đó nữa.

Nghĩ đến điều này, trong lòng Ôn Cận càng thêm mất mác… Tiếng bước chân càng lúc càng lại gần, Ôn Cận ngước mắt lên thấy Ninh Thiển đã xoay người bước đến gần mình.
Khoảng khắc ấy, khi Ôn Cận nhìn Ninh Thiển, cô không kìm được nở một nụ cười thật tươi, khóe miệng cong lên thành một độ cong xinh đẹp hơn bao giờ hết.
Dưới ánh đèn đường ấm áp, Ninh Thiển nhìn Ôn Cận cười, nếu nhiều năm trước Ôn Cận có thể cười như thế với nàng thì thật tốt.

Nhưng là hiện tại, cảm giác, trái tim cũng đã không còn giống như trước kia nữa…
“Xe của cậu đang đậu ở đâu?”
“Ở cửa đông.”
“Tôi đưa cậu trở về.”

Vừa lên xe, Ninh Thiền vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện trước."
“Không cần đâu.” Ôn Cận tựa vào ghế lái phụ.
“Đi kiểm tra xem thế nào.” Ninh Thiển vẫn đánh tay lái đi theo tuyến đường đến một bệnh viện gần nhất.
Hơn nửa đêm lăn lộn ở bệnh viện, cuối cùng may mắn chỉ bị hạ huyết áp, cũng không bị vấn đề gì khác, Ninh Thiển cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng giúp đỡ thì cũng giúp tới cùng, nàng lai lái xe đưa Ôn Cận trở về nhà.
Năm trước sau khi ly hôn, Ôn Cận đã thay đổi toàn bộ kiến trúc bên trong căn hộ.

Nơi này Ninh Thiển cũng đã tới vài lần, hơn nữa tại đây đã xảy ra một chuyện mà cả đời nàng cũng không thể nào quên được.
“Cậu còn khó chịu không?” Ninh Thiển đỡ Ôn Cận ngồi xuống sô pha: “Tôi đi rót cốc nước cho cậu uống thuốc trước đã.”
Ninh Thiển đã nhắc nhở bản thân mình cả ngàn vạn lần là nàng không được tiếp tục quan tâm Ôn Cận nữa, nhưng cuối cùng nàng vẫn không làm được.
“Thiển Thiển…” Ôn Cận giữ chặt Ninh Thiển ngồi xuống bên cạnh mình, rồi lại không nói gì thêm, chỉ dịch thân mình lại gần, cánh tay gắt gao ôm chặt đối phương.

Tối nay thân thể cô đúng là không thoải mái nhưng bên trong cũng xen lẫn vài phần là lời nói dối.

Nhưng cô không thể nghĩ ra cách nào khác để Ninh Thiển không tiếp tục né tránh mình nữa, nên chỉ có thể ‘lợi dụng’ sự quan tâm của Ninh Thiển đối với mình.
Ninh Thiển vẫn không nhúc nhích, bị Ôn Cẩn ôm, chóp mũi ngửi mùi hương mà mình đã từng nhớ nhung, trong lòng lúc này đã rối loạn.

Lúc thân thể Ôn Cận chạm vào thân thể nàng, Ninh Thiển có thể cảm nhận rõ ràng, Ôn Cận gầy hơn năm trước rất nhiều, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là đau lòng…
“Cậu đừng như vậy.” Ninh Thiển hít sâu một hơi, cố gắng giữ lại lý trí, muốn gỡ bàn tay của đối phương đang ôm trên lưng mình xuống.
“Để tôi ôm cậu một lát.” Ôn Cận tựa đầu vào vai Ninh Thiển, nhẹ giọng nói, bàn tay càng ôm chặt hơn, hiện giờ cô có thể cảm nhận được, cảm giác khi ôm Ninh Thiển lúc này so với trước kia đã khác một trời một vực.
“Ôn Cận…” Ôn Cận cứ ôm nàng như vậy, Ninh Thiển cảm thấy đây là một sự dày vò, trong lòng biết rõ là dày vò nhưng nàng lại không có can đảm đầy Ôn Cận ra.
“Xin lỗi cậu.” Ôn Cận ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Ninh Thiển, cô đã nói lời xin lỗi với Ninh Thiển rất nhiều lần, nhưng lần này không giống: “Cậu có thể tha thứ cho tôi được không? Đừng trốn tránh tôi nữa…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui