Ninh Thiển thoáng nghiêng người, lúc ánh mắt nàng đối diện với Ôn Cận, trên mặt nàng chỉ khẽ nhếch một nụ cười nhạt, tựa hồ đối với một người bạn bình thường, đáy lòng giống như cũng không còn nhiệt tình như lúc trước nữa.
Nữ thần từng là ngôi sao sáng nhất khoa luôn được mọi người vây quanh, sau nhiều năm thì vẫn giống như trước kia.
Bởi vì Ôn Cận đã đến, Ninh Thiển đã không còn là tiêu điểm của bữa tiệc nữa, mọi người đều vô cùng kinh ngạc và tò mò đối với vị hoa khôi khoa gần mười năm chưa từng lộ diện lần này đột nhiên xuất hiện này.
Sau khi lịch sự chào hỏi, hàn huyên với mọi người xong, Ôn Cận ngồi xuống chỗ ngồi của mình ở bên cạnh Ninh Thiển, cô quay đầu đang muốn nói cái gì đó nhưng người bên cạnh vẫn yên lặng hồi lâu, Ninh Thiển lúc này đang cúi đầu xem di động không hề ngẩng đầu lên, phảng phất như người ngồi bên cạnh nàng chỉ là không khí.
Bầu không khí giữa hai người nhất thời yên lặng, nếu là trước kia, khi Ôn Cận xuất hiện, Ninh Thiển đã sớm tươi cười rạng rỡ đến mức không thấy đường đi rồi.
Thời đại học, tất cả mọi người trong khoa đều biết Ninh Thiển chính là người thân cận với Ôn nữ thần nhất, hơn nữa Ninh Thiển cũng chưa bao giờ che dấu xu hướng tình dục của mình, thành ra giữa hai người cũng có không ít lời đồn đại nhảm.
Nhưng ở buổi gặp mặt lần này, người làm như không quen biết nhau nhất lại là Ninh Thiển và Ôn Cận, cả buổi tối, hai người cũng không hề nói với nhau một câu nào.
Trên bàn cơm, mọi người chỉ đơn giản tán gẫu những câu chuyện cuộc sống đời thường, ở độ tuổi lúc này của bọn họ thì chủ yếu nói chuyện sự nghiệp, nói chuyện hôn nhân, nói chuyện gia đình…
“Trong số những bạn học nữ đang ngồi ở đây, chắc chỉ còn mỗi Thiển Thiển là độc thân đúng không?” Mọi người đang trò chuyện sôi nổi, đột nhiên lớp trưởng nói một câu như vậy, khiến tất cả sự chú ý của mọi người lại chuyển lên trên người Ninh Thiển.
Ôn Cận nắm chặt chén rượu trong tay, tấm mắt lại một lần nữa khẽ liếc sang bên cạnh vừa vặn nhìn thấy sườn mặt được trang điểm tinh xảo của Ninh Thiển, nếu nói về sự thay đổi, Ninh Thiển lại càng trầm ổn hơn rất nhiều so với một năm về trước.
“Đúng vậy, mình vẫn không gặp được người thích hợp.” Ninh Thiển thoải mái cười đáp lại, ánh mắt vẫn không hề liếc nhìn người bên cạnh một giây.
Lúc này, đột nhiên có một bạn học nam mặc đồ tây trang đi giày da nói đùa với Ninh Thiển: “Ninh Thiển, nếu cậu không ngại giới tính của mình, hai chúng ta có thể phát triển tình cảm đấy, mình cũng độc thân nhiều năm rồi…”
Ngay tại tiếp theo giây.
"Mình cũng độc thân." Ôn Cận đặt chén rượu lên bàn cơm, lên tiếng cắt ngang lời nói của bạn học nam kia, giọng nói trong trẻo mà lạnh nhạt.
Cô vừa dứt lời, tất cả đột nhiên trở nên yên lặng.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn Ôn Cận, đồng thời nhìn cả Ninh Thiển.
Sở dĩ mọi người có phản ứng như thế này là bởi vì Ôn Cận vẫn luôn là người không thích tham gia những câu chuyện tán gẫu vụn vặt như thế này càng miễn bàn là nói đùa.
So sánh với người ngồi bên cạnh, trên người giám đốc Ôn có một loại khí chất cao lãnh xa vời khó có thể với tới, lại thích độc lai độc vãng, khác xa với Ninh Thiển vô cùng nhiệt tình thân thiện với người xung quanh.
Nữ thần đột nhiên mở miệng khiến cho tất cả mọi người không kịp chuẩn bị, không biết phải trả lời như thế nào cũng không biết ý của Ôn Cận là như thế nào.
Ngược lại Ôn Cận lại lạnh nhạt giống như không nhìn ra bầu không khí xấu hổ, thản nhiên nâng chén rượu nhấp một ngụm.
Một khoảng thời gian yên lặng ngắn ngủi qua đi, cuối cùng vẫn là lớp trưởng tiếp tục đứng ra khuấy động bầu không khí: “Thiển Thiển, lại nói đến chuyện này, mình có một người bạn rất thích hợp với cậu đấy, cô ấy mới về nước, điều kiện mọi mặt đều không tệ, dáng vẻ bên ngoài cũng rất xinh đẹp, cậu có muốn mình giúp cậu dắt mối tơ duyên không?”
“Được nha.” Ninh Thiển lập tức đáp ứng.
“Các cậu nếu thành đôi, nhất định phải mời mình ăn cơm đấy.”
“Đó là chuyện đương nhiên.”
Ôn Cận cúi thấp đầu nghe, miệng nhỏ tiếp tục uống rượu.
Vốn dĩ cô cũng không có hứng thú tham gia buổi họp mặt này, nhưng một đoạn thời gian trước, lúc người bạn học cũ này đột nhiên liên hệ với cô, cô lại theo bản năng đồng ý, cũng là bởi vì lớp trưởng thuận miệng nói một câu Ninh Thiển cũng đi.
Vừa nghe xong, cô biết mình đã có cơ hội gặp được nàng.
Nói chuyện vui đùa một vòng với mọi người xong, nụ cười trên mặt Ninh Thiển cũng dần tiêu tán, đầu óc trở nên nặng nề, giả vờ cười đùa thật sự quá mệt mỏi.
Mặc kệ bên ngoài nàng có giả trang đến bao nhiêu thì một khắc kia khi nhìn thấy Ôn Cận, Ninh Thiển lập tức nhận ra, một năm này nàng cũng không xóa nhòa được thứ tình cảm kia.
Cả buổi tối nàng không dám nhìn thẳng Ôn Cận, bởi vì chột dạ, chỉ sợ chỉ cần mình gần Ôn Cận thêm một chút sẽ khiến cho cố gắng cả một năm này của nàng thất bại trong gang tấc.
Dù sao, nàng vất vả lắm mới có thể hạ quyết tâm muốn quên đi Ôn Cận.
Một ly rượu lại tiếp một ly rượu, hai người ngồi cạnh nhau đều uống rượu giải sầu nhưng không hề chạm cốc với nhau.
Ngay lúc Ninh Thiển muốn tiếp tục rót rượu, một bàn tay thon dài trắng nõn cầm chặt chai rượu, trong lúc đó ngón tay Ôn Cận vô tình nhẹ nhàng cọ lên mu bàn tay Ninh Thiển, đầu ngón tay Ninh Thiển run rẩy, nàng không tiếng động rút bàn tay lại.
“Đừng uống nữa.” Yên lặng một lúc lâu, rốt cục Ôn Cận cũng chủ động nói câu đầu tiên với Ninh Thiển.
Ninh Thiển quay đầu lại, giờ phút này nàng đã hơi ngấm men say, lúc bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt nàng lại không chịu được mà lưu luyến dừng trên khuôn mặt Ôn Cận.
Chỉ một thoáng nhìn nhau, thứ tình cảm nào đó lại trỗi dậy.
Lừa mình dối người thật sự quá khó khăn, giả trang cũng chỉ tạm thời.
Nàng từ trước đến nay là người sống lạc quan ngay thẳng, chỉ khi đối mặt với Ôn Cận mới trở thành ngoại lệ.
Ninh Thiển không trả lời, nàng buông chai rượu ra.
Ôn Cận đẩy chai rượu sang một bên, nói xong câu nói kia, bầu không khí giữa hai người lại lâm vào yên tĩnh.
Bữa tiệc kéo dài mãi đến hơn chín giờ tối mới dừng lại, Ninh Thiển không có hứng thú đi chơi tiếp với mọi người, trong lòng chỉ ước có thể tắm rủa một cái, gột rửa toàn bộ cảm giác tiêu cực buồn bã, ngủ thẳng một giấc đến bình minh, cuộc sống nên như thế nào thì vẫn tiếp tục như vậy, cũng không bởi vì cuộc gặp gỡ tối nay mà bị xáo trộn.
Ninh Thiển nàng đã quyết tâm muốn quên Ôn Cận rồi.
“…Mình về trước đây, các cậu đi chơi vui vẻ nhé.” Ninh Thiển chọn thời điểm, tùy tiện tìm đại một lý do để thoái thác muốn về trước.
Ôn Cận thấy Ninh Thiển đứng dậy chuẩn bị đi nhưng cũng không chịu nói thêm với mình một câu thì trong lòng không hiểu sao cảm thấy khó chịu vô cùng.
Ngay lúc Ninh Thiển bước tới cửa, Ôn Cận đột nhiên chống tay lên trán, mi tâm nhăn lại, mặt tái đi…
“Ôn Cận, cậu không sao chứ?”
“Uống rượu nên đột nhiên mình cảm thấy không thoải mái.”
Bước chân Ninh Thiển đột nhiên ngừng lại, cuối cùng nàng vẫn quay đầu nhìn về phía Ôn Cận.
Bên người Ôn Cận chưa bao giờ thiếu người vây quanh nịnh nọt tung hô, bạn học nam độc thân đang ngồi lúc nãy nghe được Ôn Cận chính miệng nói độc thân, lúc này cũng bước lên trước muốn nắm bắt cơ hội: “Để mình đưa cậu trở về nhé, mình đã gọi lái xe tới đón rồi.”
“Không cần đâu, mình nghỉ ngơi một lát là được rồi.” Ôn Cận uyển chuyển cự tuyệt.
“Như vậy làm sao được chứ? Chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Nói xong, bạn học nam kia đã nhanh chân lẹ tay muốn tiến lên đỡ Ôn Cận đứng dậy.
Ninh Thiển yên lặng đứng ở một bên thấy thế thì thiếu kiên nhẫn, nàng nhấc chân bước đến trước mặt Ôn Cận, quyết đoán ngăn bạn học nam kia lại, nói với mọi người: “Các cậu tiếp tục đi chơi đi, để mình đưa cậu ấy về là được.”
Ôn Cận ngẩng đầu nhìn Ninh Thiển, cũng đúng lúc mở miệng nói: “Làm phiền cậu.”
Nháy mắt, khi Ninh Thiển đối diện với ánh mắt của Ôn Cận, nàng có cảm giác Ôn Cận đang cố ý…
Hai người đều uống rượu, lúc ra cửa hai người đón một chiếc xe taxi, cứ như vậy rời đi.
Trong xe yên lặng đến lạ kỳ, cũng may radio trong xe đang phát một bài nhạc trữ tình.
Xe chạy được tầm năm phút đồng hồ, Ninh Thiển mới lên tiếng đánh vỡ im lặng: “Cậu không thoải mái ở chỗ nào, có muốn đi bệnh viện không?”
“Không cần, có lẽ gần đây hơi mệt mỏi.”
“Ừ…”
Hai người bắt đầu trò chuyện đứt quãng.
“Bây giờ cậu đang đi làm ở đâu?” Ôn Cận cũng từng thử liên hệ qua Wechat với Ninh Thiển vài lần, chẳng qua cô cũng nhìn ra đối phương không muốn đáp lại mình.
Lúc trước Ninh Thiển nói cô đừng đi quấy rầy cuộc sống của nàng, mới đầu Ôn Cận còn tưởng nàng tức giận mới nói như vậy, sau lại nhận ra Ninh Thiển thật sự làm như vậy.
“Thành phố S.”
“Công việc của cậu ổn chứ.”
“Cũng tạm được.”
Ninh Thiển và Ôn Cận đồng thời nhìn cảnh đêm chạy rút lui bên ngoai cửa sổ, nhớ lại lúc trước hai người bọn họ có thể nói được nhiều chuyện hơn bây giờ rất nhiều, Ôn Cận lạnh lùng, ít nói nhưng Ninh Thiển luôn có cách để gợi chuyện, cũng luôn có biện pháp khiến Ôn Cận mở miệng cười.
“Xin lỗi.” Ninh Thiển suy nghĩ một lúc lâu sau mới cười với Ôn Cận nói ra ba chữ này, nàng vẫn luôn muốn nói lời này với Ôn Cận: “Ngày đó tôi nói chuyện hơi khó nghe.”
Nhớ lại một năm về trước.
“Chẳng phải nói là không nhắc tới nữa sao?”
“Không nhắc tới nữa nhưng là muốn nói lời xin lỗi với cậu.”
Ôn Cận yên lặng.
Một đường đưa Ôn Cận đến cổng khu chung cư, Ninh Thiển mới ngừng bước chân.
“Cậu có lên lầu ngồi một lát không?”
“Không được.
Cậu đi lên đi.”
Ôn Cận vẫn do dự đứng tại chỗ không xoay người rời đi: “Mấy ngày nay cậu ở chỗ nào?”
"Khách sạn."
“Tôi ở đây có nhà ở, lần khác cậu tới thành phố L… có thể đến tìm tôi.”
“Không cần phiền phức như vậy đâu.” Ninh Thiển thản nhiên cười cười: “Tôi còn có việc phải đi trước đây.”
“Thiển Thiển…” Ôn Cận từng bước tiến lên trước.
“Hả?” Ninh Thiển ngược lại không thích Ôn Cận gọi nàng thân mật như vậy.
“Cảm ơn cậu.” Ôn Cận mở miệng nói, đây cũng không phải lời trong lòng mà cô muốn nói, mà nếu có nói ra miệng cũng không biết phải nói như thế nào với Ninh Thiển, cô không biết mình như vậy có phải là thật sự quấy rầy đến Ninh Thiển hay không?
“Không cần khách sao.” Ninh Thiển lạnh nhạt cắt đứt lời Ôn Cận, nàng quay người đi.
Gió đêm lành lạnh, trên người Ninh Thiển chỉ mặc chiếc áo gió mỏng manh, chân đi giày cao gót, từng bước chậm rãi rời đi, tiếng giày cao gót phía sau cũng bắt đầu càng lúc càng cách nàng thật xa, dần dần biến mất.
Bước chân Ninh Thiển càng lúc càng chậm, cuối cùng ngừng lại, nàng vẫn không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Chỉ là thứ nàng nhìn thấy không phải là bóng lưng Ôn Cận, bởi vì Ôn Cận đứng cách đó không xa, cũng đang nhìn nàng.
Khi ánh mắt hai người đối diện nhau, Ninh Thiển cảm thấy ngay lúc cái quay đầu lại dây dưa này của mình, nhất định sẽ để lộ cái gì đó… Nàng lập tức quay đầu đi, hai tay cắm vào túi áo gió, làm như không có chuyện gì tiếp tục đi về phía trước.
Ôn Cận vẫn đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng Ninh Thiển, trái tim cô lúc này giống như những sợi tóc đang bị gió thổi bay, tán loạn.
***
Lần này Ninh Thiển ở lại thành phố L khá nhiều ngày, vốn dĩ là nàng đến thành phố L để công tác, đồng thời tham dự tiệc họp mặt với bạn cùng khóa đại học, trùng hợp vài ngày nữa lại là kỷ niệm ngày thành lập trường, nhân cơ hội này, nếu đã đến đây vậy thì nàng cũng muốn ở lại góp mặt tham dự.
Buổi chiều một ngày xuân, Ninh Thiển một mình đi trên con đường lớn của đại học L trải đầy bóng mát của cây xanh, khung cảnh trước mắt đã trở nên xa lạ, thư viện đã sửa sang thay áo mới, hội trường lớn cũng đã thay đổi nhưng mơ hồ nàng vẫn còn có thể nhìn thấy quang cảnh khi xưa.
Nháy mắt đã gần mười năm trôi qua.
Nhìn mấy đôi bạn trẻ đi qua bên người, Ninh Thiển khẽ thở dài một tiếng, thầm nghĩ năm đó nàng cũng đã từng là một cô gái nhỏ mộng mơ và thích cười nói, cũng tường mơ mộng đến một tương lai có thể ở bên cạnh người mình thích, cùng nhau trải qua cuộc sống như thế nào? Đâu có thể nghĩ đến, lúc này nàng đã ba mươi hai tuổi nhưng vẫn là cô đơn một mình một người.
Bữa tiệc kỷ niệm ngày thành lập trường bắt đầu từ tám giờ tối, tiếng người đã ồn ào.
Ninh Thiển đến sớm 15 phút, lúc đi vào hội trường thấy người đến chưa đông lắm, trong hội trường lớn đã sắp xếp ba hàng ghế dành cho khách quý dành cho các cựu sinh viên trở lại trường, sắp xếp vô cùng thích hợp.
Ôn Cận cũng đến sớm, vừa bước vào hội trường lớn, cô đứng ở lối vào hướng ánh mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm cái gì đó, ánh mắt cuối cùng dừng lại tại hàng ghế thứ năm, cô bước qua một loạt ghế trống…
Ninh Thiển đang chăm chú xem một tờ danh sách chương trình.
“Tôi có thể ngồi ở đây được không?”
Một bóng người che khuất làn váy Ninh Thiển, nàng ngẩng đầu lên, lại là Ôn Cận.
“Tôi có thể ngồi ở đây được không?” Ôn Cận hỏi lại một lần nữa.
Ninh Thiển liếc mắt nhìn, thấy xung quanh đều là ghế trống nhưng cố tình Ôn Cận lại chọn vị trí ngồi bên cạnh nàng, trong lòng phức tạp: “Ở đây không có vị trí ngồi cố định, cậu có thể tùy tiện ngồi bất cứ chỗ nào.”
Nói xong, Ninh Thiển thấy Ôn Cận không chút khách khí ngồi xuống vị trí ngay bên cạnh mình.
“Cậu còn nhớ rõ không? Trong lễ chào mừng tân sinh viên năm nhất năm đó, cậu cũng ngồi ở bên cạnh tôi như thế này.”
“Còn nhớ.” Ninh Thiển sao có thể quên được ngày đó? Khi đó nàng cũng làm giống như Ôn Cận ngày hôm nay, hỏi: “Tôi có thể ngồi ở đây được không?” khi đó Ôn Cận lạnh nhạt khẽ gật đầu.
“Khi đó tôi chỉ cảm thấy…” Ôn Cận chậm rãi nói, những lời đã chuẩn bị trong lòng cũng chưa thể nói hết ra miệng được, trong công việc cô có thể nói năng lưu loát thành thạo, nhưng vừa động đến vấn đề tình cảm, cô lại không biết phải làm như thế nào.
Ninh Thiển khó hiểu nhìn Ôn Cận, không biết cô đang muốn nói cái gì.
“Cảm thấy lúc cậu cười rộ lên rất đẹp.” Cuối cùng Ôn Cận vẫn nói lời này ra miệng nhưng lời nói không được tự nhiên cho lắm.
Bởi vì một câu nói này, trái tim bình tĩnh đã lâu của Ninh Thiển lúc này lại đập lỡ một nhịp, nàng bối rối nhìn lên sân khấu, vẫn luôn như vậy, trước kia mỗi lần Ôn Cận nói một câu thân thiết với nàng, nàng lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, tự mình đa tình.
“Chẳng phải cậu không bao giờ tham gia những hoạt động như này sao?” Ninh Thiển quyết định chuyển hướng câu chuyện, nàng đột nhiên hỏi Ôn Cận..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...