Trì Gia đột nhiên kêu lên một tiếng, ở đầu bên kia điện thoại, Trì Lệ Thư hoảng sợ vội vàng hỏi: “Làm sao thế?”
Cảnh Nhuế sau khi hung hăng véo Trì Gia một cái, thì nghiêm mặt lạnh lùng đẩy nàng ra, ngồi sang một bên tự mình lấy di động nghịch, không thèm để ý đến Trì Gia.
“Không… Không có chuyện giờ.” Trì Gia xoa xoa đùi, vừa nói chuyện với Trì Lệ Thư vừa liếc mắt nhìn Cảnh Nhuế, biết mình đã chọc giận cô rồi, rõ ràng một giây trước còn dịu dàng như nước, lại bởi vì một câu nói kia, nháy mắt thay đổi sắc mặt.
Trì Gia lại nói chuyện với Trì Lệ Thư một lát, đơn giản chỉ chỏi thăm một chút tình huống trong nhà, hỏi thăm cuộc sống của bà ấy, năm phút đồng hồ sau mới cúp điện thoại.
Cảnh Nhuế vẫn vúi đầu nhìn màn hình di động, không nói lời nào, thái độ khác biệt hoàn toàn với vừa rồi, một cái ở trên trời, một cái rơi xuống dưới đất.
Cô không nói lời nào càng khiến cho Trì Gia khẩn trương lo lắng.
Trì Gia nắm chặt di động trong tay, nhìn chằm chằm Cảnh Nhuế một lúc lâu cũng không thấy cô tỏ thái độ gì, vì thế nàng đánh bước đến trước mặt Cảnh Nhuế, mở miệng nói: “Chị đừng tức giận nữa.”
“Chị tức giận cái gì?” Cảnh Nhuế ngẩng đầu hỏi.
Bầu không khí ngọt ngào tan biến.
“Chị thật sự không tức giận sao?” Trì Gia không tin, nàng là phụ nữ sẽ hiểu từng tâm tư nhỏ nhất của phụ nữ, tuy rằng nàng kém Cảnh Nhuế vài tuổi, nhưng những lúc ghen tuông giận dỗi thì giống nhau như đúc.
Cảnh Nhuế không trả lời Trì Gia.
Gặp tình huống như thế này, Trì Gia sẽ mặt dày dán lại gần muốn tiếp tục hôn Cảnh Nhuế, kết quả nàng bị Cảnh Nhuế đẩy ra.
Trong lòng Trì Gia thầm kêu một tiếng ‘hỏng rồi’, lúc nãy không cẩn thận nàng chọc tức hồ ly tinh nhà nàng rồi.
Trì Gia là điển hình của kiểu người không thích khoan nhượng, tuy bình thường tính tình nàng hơi nóng nảy nhưng nếu Cảnh Nhuế thật sự không thèm để ý đến nàng, làm lơ nàng, thì trong lòng nàng so với ai khác đều lo lắng hơn.
Lại nói, Cảnh Nhuế nếu như giận, có thể đặc biệt tàn nhẫn, ba ngày không cho lên giường là chuyện bình thường.
Nhớ lại sự kiện chuyển nhà kia, Trì Gia so chiêu không thắng được Cảnh Nhuế, nàng chỉ có thể cúi đầu trước.
“Vợ ơi…” Trì Gia không có cách nào, nàng lôi kéo tay Cảnh Nhuế làm nũng mềm mại kêu một tiếng ‘vợ’, chiêu này chắc chắn bách phát bách trúng.
Cảnh Nhuế là tức giận Trì Gia lúc nói là bạn bè bình thường, ngoài miệng không có một chút do dự nào, cô né tránh Trì Gia, bảo trì khoảng cách giữa hai người, nói: “Em cũng đừng có gọi bậy như thế, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
Vấn đề vẫn là ở chỗ này.
Trì Gia cũng là bất đắc dĩ: “Em cũng không thể nói là bạn gái đúng không, mẹ em khẳng định không thể tiếp nhận được.”
Điểm ấy Cảnh Nhuế có thể hiểu cho Trì Gia nhưng nghe Trì Gia nói như vậy, trong lòng cô thật sự vẫn cảm thấy không thoải mái chút nào.
Cô nhớ tới lúc trước Trì Gia từng thề son sắt trong tương lai nàng sẽ công khai xu hướng tình dục, Cảnh Nhuế không khỏi hỏi lại nàng: “Em không tính toán nói chuyện của chúng ta cho mẹ em biết sao?”
Vấn đề đầu tiên chính là phải công khai xu hướng tình dục.
“Đương nhiên có tính toán.” Trì Gia trả lời chắc chắn, vấn đề này nàng còn lo lắng hơn so với Cảnh Nhuế rất nhiều, có thể nói là ngay sau khi nàng hoàn toàn tiếp nhận tình cảm của Cảnh Nhuế, nàng đã chuẩn bị tốt tâm lý sau này phải công khai xu hướng tình dục.
Quyết định này so với bất kỳ quyết định nào trước kia Trì Gia từng làm đều cần nhiều can đảm hơn.
“Nhưng, chị phải cho em nhiều thời gian một chút, em nghĩ, mẹ em sẽ cần nhiều thời gian hơn so với em để có thể chấp nhận chuyện này.” Trong lòng Trì Gia vẫn rất lo lắng, tuy trong nhà cũng có tiền lệ công khai xu hướng tình dục đó là anh họ của nàng, chuyện đó mẹ nàng dường như có thể chấp nhận được nhưng một khi chuyện này xảy ra trên người con của chính mình thì đó lại là một chuyện khác hoàn toàn.
Nàng cũng không muốn náo loạn ồn ào như anh họ nàng năm đó, nàng không thể tưởng tượng ra loại thống khổ này, dẫu sao cả hai bên đều là người mà mình có tình cảm chân thành.
Cảnh Nhuế nhớ tới lần trước khi Trì Gia uống say đã khóc nức nở nói thích cô, cũng nói nàng sợ hãi như thế nào, dáng vẻ kia làm cho người ta phải đau lòng, nhưng có lo lắng sợ hãi thì Trì Gia vẫn bước tới bước tới bước này.
“Cái gì đến sẽ từ từ đến.”
“Ừ.” Mỗi khi Trì Gia nghĩ đến vấn đề này, nàng đều rất lo âu, cũng chỉ có Cảnh Nhuế ở bên an ủi nàng mới có thể giúp nàng yên tâm hơn một chút.
Nếu không phải có Cảnh Nhuế ở bên động viên và khuyên răn, nàng nghĩ nàng sẽ không thể tiếp tục kiên trì được.
“Người đã là của chị rồi, về sau chúng ta còn có rất nhiều thời gian.” Cảnh Nhuế phát hiện ra ở trước mặt Trì Gia, cô vẫn luôn hứa hẹn những lời hứa sau này, đây chính là điều mà trước kia cô khinh thường nhất, cũng là chuyện sẽ không bao giờ cô làm.
“Mặc kệ như thế, chị vẫn ở bên em.”
Chị vẫn ở bên em, những lời này làm cho Trì Gia nhớ tới trước kia, có rất nhiều người từng nói lời này với nàng, nhưng sau đó lại cũng chỉ đến như vậy mà thôi.
Hiện giờ đến Cảnh Nhuế cũng thường xuyên nói câu nói này với nàng, Trì Gia rất nhạy cảm, nàng nhịn không được thấp giọng nói: “Chị đừng dùng những lời đó để dỗ em…”
Nàng sợ, hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
Những lời này của Trì Gia không hiểu sao khiến cho hai người lâm vào yên lặng.
Cảnh Nhuế nghe ra ý ngầm trong lời nói của Trì Gia, mặc dù cô đã nghiêm túc hứa hẹn rất nhiều nhưng lại có cảm giác bất lực: “Cho nên em vẫn không tín nhiệm chị.”
“Không phải…” Trì Gia muốn giải thích lại không biết nói như thế nào, có thể do ngay từ đầu nàng đã trải qua quá nhiều đoạn tình cảm nên đã chậm rãi đánh mất khát khao đối với tình yêu, không đơn giản là loại tình cảm thuần túy nữa, mà trở thành một loại tình cảm lo trước lo sau, lo được lo mất.
“Được rồi,” Tình cảm cần thời gian để chứng minh chứ không phải chỉ bằng vài ba lời nói bâng quơ là có thể nói rõ, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.
Lúc này Cảnh Nhuế thay đổi đề tài nói chuyện: “Ngày mai chị dẫn em đi xem mặt trời mọc.”
"Xem mặt trời mọc?"
“Lần trước chẳng phải em chưa được xem sao? Lúc đó em còn oán trách chị.” Cảnh Nhuế nhớ tới chuyện trước kia, cô và Trì Gia từ năm trước cũng giống bây giờ lăn lộn đến cạn kiệt sức lực
Lăn giường cả đêm, còn hẹn nhau ngày hôm sau cùng nhau xem mặt trời mọc, kết quả chỉ nhìn thấy mặt trời lặn, Trì Gia cười nói: “Không trách chị còn trách ai.”
“Được rồi, tất cả đều là lỗi của chị, hôm nay là sinh nhật em, chị cũng không tranh với em nữa.”
Trì Gia không tiếp tục phân phải trái với Cảnh Nhuế, nàng rõ ràng cảm giác được tâm trạng Cảnh Nhuế lúc này không tốt.
Nàng buông di động ra, bám dính lấy thân thể Cảnh Nhuế, hai tay nâng khuôn mặt Cảnh Nhuế, dùng ngón tay kéo hai bên khóe môi đối phương: “Chị cười một cái cho em xem, em vẫn cảm thấy chị đang giận em.”
“Đừng đùa nữa.”
Thái độ của Cảnh Nhuế so với lúc trước lạnh nhạt hơn rất nhiều, bọn họ đã mấy ngày liền không gặp mặt nhau, hai ngày cuối tuần Trì Gia cũng không yêu cầu gì nhiều, chỉ muốn Cảnh Nhuế và mình bám dính vào nhau suốt hai ngày này.
“Chị đừng không để ý đến em mà.” Trì Gia hoặc là không làm nũng, còn một khi nàng làm nũng thì cũng là số một, nàng vừa hôn vừa mặt dày gọi “Vợ ơi…”
Từ lúc chính thức yêu đương đến nay, Trì tiểu thư trước kia luôn miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo, không biết từ lúc nào đã trở nên càng ngày càng dính người.
“Em đừng ra vẻ nữa.” Cảnh Nhuế liếc mắt một cái, quả nhiên bắt đầu không chống đỡ được, cô nắm cằm Trì Gia nói: “Chị có bụng dạ hẹp hòi như vậy bao giờ không?”
“Có đôi khi,” Trì Gia giả vờ như đang suy nghĩ: “… Có.”
“Lúc em nói chị là bạn bè bình thường nói rất thuận miệng đấy.” Cảnh Nhuế nhéo mặt Trì Gia, không nhẹ không nặng véo một cái, tính sổ với nàng: “Có phải trước mặt người khác em còn nói em vẫn đang độc thân đúng không?”
“Không có! Em chỉ nói vậy để gạt mẹ em thôi.
Lại nói tiếp, em có một người vợ tốt như vậy, còn có thể nhìn trúng ai được nữa.” Lời này là lời nói thật từ đáy lòng Trì Gia.
Cảnh Nhuế chậm rãi nói: “Tương lai nếu có người tốt hơn so với chị, em sẽ bỏ chạy theo người ta, đây là ý của em đúng không?”
Trì Gia nghe xong, nghiêm túc nhìn Cảnh Nhuế: “Không có cái gì là nếu cả, em chắc chắn phải là chị.”
Cảnh Nhuế nhìn vẻ mặt nghiêm túc quật cường của Trì Gia: “Chị xem cái miệng này của em rất thích nói lung tung để dỗ chị vui vẻ.”
Hóa ra còn so đo câu nói kia.
Bình thường Trì Gia đã quen với việc Cảnh Nhuế chủ động nhiệt tình tìm mọi cách đùa giỡn trêu chọc nàng, cho nên thái độ không nóng không lạnh lúc này của Cảnh Nhuế có thể bức điên nàng: “Không phải không tín nhiệm chị… Em biết em sai rồi, chị tạm tha cho em đi…”
Cảnh Nhuế nhìn Trì Gia càng lúc càng giống cô vợ nhỏ, thì rốt cục cũng nở nụ cười, ít nhất ở phương diện dỗ dành vợ, Trì Gia cũng đã có tiến bộ.
“Một câu xin lỗi là xong việc sao?”
"Vậy chị muốn thế nào?"
"Phải phạt."
“Buổi tối chị cứ phạt em ở trên giường là được rồi đúng không?” Trì Gia nháy mắt ra hiệu, khi nàng nói ra những lời này quả thực cảm thấy ‘tự khinh bỉ ngất trời’.
“Lại sung sướng chết em.” Cảnh Nhuế bị biểu cảm nhỏ của Trì Gia làm cho vui vẻ, cô dùng đầu ngón tay chọc chọc trán Trì Gia: “Phạt em ở trên giường, vậy khác gì là thường cho em.”
“Không cho vợ ở trên giường, chị khẳng định không nỡ đâu.” Cảnh Nhuế có đẩy như thế nào thì Trì Gia vẫn ngang ngược đến vô lý mà bám dính lấy, ôm cô.
Cảnh Nhuế không ngăn được Trì Gia, cuối cùng hai người vẫn ôm nhau ở cùng một chỗ: “Da mặt em thật sự càng ngày càng dày.”
“Có sao?” Trì Gia nói xong, thử hôn lên cánh môi Cảnh Nhuế, thấy cô không tiếp tục trốn tránh mình nữa, lúc này mới thả lỏng được.
Tình tình Trì Gia rất thối, nhưng Cảnh Nhuế vẫn có thể trị được nàng.
“Ngủ với chị một lát.” Cảnh Nhuế tựa đầu vào lòng ngực Trì Gia, hai mí mắt nhắm lại, nằm phơi nắng, đã lâu cô không được thả lỏng như thế này.
“Tối hôm qua mệt sao?” Trì Gia nhẹ nhàng vuốt tóc Cảnh Nhuế, nàng thích cảm giác cô dựa vào mình như thế này, bởi lúc này nàng mới cảm nhận được cô cũng rất cần nàng.
Cảnh Nhuế ôm sát Trì Gia vào một chút, thì thầm nói: “Em nói xem? Không nhẹ không nặng.”
“Chị còn không biết xấu hổ hỏi em…”
Nói vài câu qua lại, người kia dần dần im lặng.
Trì Gia liếc mắt nhìn ánh nắng mặt trời trên mu bàn tay mình, thật ấm áp, lại cúi đầu ngắm nhìn khuôn mặt Cảnh Nhuế, đáy lòng hy vọng khoảnh khắc này có thể trôi chậm hơn một chút.
***
Vì ước hẹn ngày thứ hai xem mặt trời mọc, buối tối hai người đi đến Phong Sơn cổ trấn, hiện giờ đang là mùa du lịch cao điểm, hoa rừng nở rộ rực rỡ khắp nơi, phon cảnh năm nay khác hoàn toàn so với năm trước khi bọn họ đến đây.
Ngày tiếp theo, trời còn chưa sáng.
"Bảo bối, nên dậy rồi."
Trì Gì vẫn sống chết bám giường không dậy nổi, mắt nhắm chặt miệng cằn nhằn: “Tối hôm qua mệt chết…”
Cảnh Nhuế để cho Trì Gia ngủ thêm năm phút đồng hồ nữa, cuối cùng vẫn cường ngạnh kéo Trì tiểu thư từ ổ chăn dậy, Trì Gia rời giường vừa định nổi giận, ngay lập tức bị Cảnh Nhuế hôn: “Nếu không dậy sẽ không kịp nữa, chị lấy quần áo cho em.”
“Ừm…” Cơn tức giận lúc rời giường của Trì Gia cứ như vậy biến thành làm nũng, có đôi khi Cảnh Nhuế đành phải chiều chuộng nàng, thật sự làm cho cô không còn cách nào khác.
Giãy dụa một lúc lâu, cuối cùng vẫn kịp chạy đến nơi.
Lúc mặt trời mọc, sương mù mới vừa tan.
Đứng ở đỉnh núi, hương hoa rừng thơm mát, tiếng chim kêu líu lo, ánh nắng ban mai bao phủ khắp núi rừng, Trì Gia thu toàn bộ cảnh đẹp này vào trong đáy mắt, nàng há mồm hít thở đầy phổi không khí sáng sớm trong lành mới mẻ, tâm trạng phơi phới như ánh nắng sớm ban mai.
“Thật tuyệt vời.”
“Xinh đẹp.”
Trì Gia quay đầu trộm liếc nhìn Cảnh Nhuế lại phát hiện Cảnh Nhuế đang chăm chú nhìn mình, trên mặt bất giác nở một nụ cười xán lạn.
Lần trước quá vội vàng, bọn họ chỉ giống như cưỡi ngựa xem hoa, lần này có nhiều thời gian hơn, nên hai người quyết định ở lại dạo chơi cả một ngảy, thẳng đến khi mặt trời lặn mới ngồi cáp treo đi xuống núi.
Đây là lượt cáp treo cuối cùng.
Đúng lúc hoàng hôn, tình huống giống y đúc trước kia, nhưng cùng một phong cảnh nhưng không cùng một tâm trạng ngắm nhìn, đã có sự khác biệt một trời một vực.
Đi chơi cả một ngày, Trì Gia mệt mỏi tựa đầu vào vai Cảnh Nhuế để nghỉ ngơi, nhớ lại năm trước, đi một vòng, nàng vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay của hồ ly tinh.
“Cười ngây ngô cái gì đấy?” Cảnh Nhuế nghiêng đầu nhìn Trì Gia.”
“Em chỉ muốn cười thôi.”
“Có một cô vợ tốt như em, chị cũng nên cười.” Trì Gia ở bên cảnh Cảnh Nhuế lâu ngày, đều thích mèo khen mèo dài đuôi.
Cáp treo chạy nhanh về phía trước một đoạn, chỉ có tiếng gió thổi qua vù vù, không khí bên trong ngược lại càng thêm yên tĩnh.
Trì Gia vươn tay ôm lấy cổ Cảnh Nhuế, đột nhiên nghiêm mặt nói: “Bởi vì chị đối với em thật tốt…”
Tốt đến mức làm cho nàng càng ngày càng lún sâu.
Cảnh Nhuế nhìn Trì Gia, nhếch khóe miệng nói: “Đối với em tốt, em còn không vừa lòng sao?”
“Cho nên em mới sợ, sợ chị dỗ em vui vẻ, lỡ như… lỡ như sau này chị không ở bên em nữa, em phải làm sao bây giờ?” Trì Gia đột nhiên so sánh với chuyện không hay cho lắm, nàng cũng không nghĩ tới bản thân sẽ lo lắng xoắn xuýt vấn đề này.
Trước kia, nàng đối với người khác cũng chưa bao giờ có cảm xúc ỷ lại và lòng chiếm hữu mạnh mẽ đến như vậy.
Lại càng không bao giờ lo lắng đến chuyện nếu đối phương rời khỏi mình thì mình phải làm sao bây giờ?
Trì Gia nói xong, cũng không biết mình nói cái gì nữa, chỉ cảm thấy vô cùng ngu ngốc, chuyện tương lai ai có thể nói trước được? Nàng nên quý trọng hiện tại mới đúng.
Vì thế nàng lại ảo não vùi đầu vào cổ Cảnh Nhuế, rầu rĩ nói: “Chị cứ coi như em đang nói linh tinh là được rồi…”
Cảnh Nhuế liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ cái gì đó, thật lâu sau nói: “Chúng ta kết hôn đi.”
Trì Gia chui đầu ra.
“Chờ em chuẩn bị tốt, chúng ta sẽ lập tức kết hôn.” Cảnh Nhuế nhìn Trì Gia, tiếp tục một câu quan trọng: “Chị nói kết hôn, cho tới bây giờ cũng không phải để dỗ em vui vẻ.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...