Cảnh Nhuế đã từng nhiều lần muốn ném cây đàn ghi – ta này đi, cũng từng không chỉ một lần muốn xóa ảnh chụp Trì Gia trên di động của mình, nhưng cô do dự, do dự mãi cho đến bây giờ vẫn chưa vứt bỏ được.
Trì Gia nói chán ghét cô, cô làm sao cũng không thể chán ghét được Trì tiểu thư, nếu không gặp Trì Gia, cô cũng không biết mình tự do tiêu sái nhiều đến như nào…
Có lẽ ghét nhau là bởi vì yêu nhau.
Nàng chạy theo người khác…
Đến tháng tư, Trì Gia mới đọc được tia nản lòng mất mác trong đáy mắt Cảnh Nhuế.
Đêm Giáng sinh năm trước, hai người bọn họ đã dứt khoát mối quan hệ này một cách lưu loát như vậy, sau một đêm lăn giường, ngày hôm sau đường ai nấy đi.
Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lại sau đó, Cảnh nhuế có đối tượng khác, Trì Gia cũng có người theo đuổi, nhìn qua dường như mọi chuyện đều đã kết thúc… Chẳng qua, bọn họ đã chia tay rồi mà thôi.
Cảnh Nhuế rất biết giả bộ, có thể giả bộ giỏi đến mức Trì Gia không nhìn ra được nàng yêu mình bao nhiêu, cũng không biết cô bởi vì bị mình cự tuyệt mà thống khổ lâu như vậy.
Một câu “Nàng không cần chị nữa”, bóp chặt trái tim Trì Gia, nàng nhớ lại ngày đó khi nàng giới thiệu Tần Đông là bạn trai của nàng, Cảnh Nhuế cũng có một chút phản ứng, lúc này Trì Gia rốt cục cũng hiểu được điều đó có nghĩa là gì.
Thử đặt ngược lại là mình, nếu Cảnh Nhuế dẫn theo người phụ nữ khác đến trước mặt nàng, vui vẻ giới thiệu với nàng đây là bạn gái mới của cô, cảm giác kia nhất định sẽ rất đau đớn.
Mọi chuyện đều đã qua, Cảnh Nhuế đã có thể cười vui vẻ nhưng Trì Gia nhìn cô cười lại cảm thấy đau lòng cho cô.
Lúc này Trì Gia cũng hiểu được vì sao Cảnh Nhuế từng nói với nàng “Đừng tra tấn nhau nữa.”…
Hóa ra không chỉ bản thân nàng vẫn nhớ thương cô, mà cô cũng luôn nhớ thương nàng.
“Bởi vì chị…” Trì Gia không đầu không đuôi nói một câu.
"Cái gì?"
“Bởi vì chị nên em mới chia tay.” Có một đoạn thời gian, Cảnh Nhuế từng hỏi nàng vì sao chia tay, Trì Gia đã ngang bướng.
Nàng nhìn cây đàn ghi-ta trước mắt, lại nhìn Cảnh Nhuế, sau đó vẫn quyết định nói ra lời nói giấu ở trong lòng: “Bởi vì chị nên em không có cách nào thích người khác được nữa.”
Cho dù trong lòng Cảnh Nhuế đã hiểu rõ nhưng cô vẫn muốn nghe những lời chân thành từ đáy lòng này được chính miệng Trì Gia nói ra, giống như đêm nay vậy, cô bước đến gần Trì Gia, ôm lấy thắt lưng nàng: “Cho nên em đừng chạy theo người khác nữa…”
Bọn họ đã giày vò nhau lâu như vậy, cuối cùng vẫn còn có thể ở bên nhau, đây cũng coi như một khảo nghiệm tình cảm.
Một cái ôm này, Trì Gia luyến tiếc không có đẩy ra, nàng cười cười nỉ non nói: “Trái tim của em bị chị câu đi rồi, em còn có thể đi đâu được chứ?”
Thời điểm nàng và Tần Đông nói chuyện yêu đương, lòng của nàng vẫn chỉ đặt ở trên người Cảnh Nhuế, cũng không phải, đi một vòng lại trở về.
Cảnh Nhuế than nhẹ một câu: “Cuối cùng em cũng nói được một câu dễ nghe.”
Trì Gia mím môi cười, thỏa mãn mà hạnh phúc.
“Đàn hát cho chị nghe.”
“Ừm,… Vậy chị làm nũng đi, em sẽ hát.” Trì Gia muốn trêu chọc Cảnh Nhuế, trong đầu đã tưởng tưởng đến cảnh hồ ly tinh cao ngạo như nữ vương kia lúc này mềm mại làm nũng trước mặt mình.
Cảm xúc của Cảnh Nhuế thay đổi rất nhanh: “Bảo bối à, người ta muốn nghe em hát, có được không…”
Cảnh Nhuế như biến thành một người khác hoàn toàn vậy.
“Phốc!” Trì Gia không thể nhịn nổi nữa phá lên cười, cười đến mức cả người run rẩy, nước mắt chảy ra: “Cảnh Nhuế, chị là đang làm nũng hay là… đến kỳ động dục đấy, ha ha ha ha ha ha”
Cảnh Nhuế véo tai Trì Gia, nghiêm mặt nói: “Còn cười nữa, đêm nay đừng hòng leo lên giường chị.”
Trì Gia lập tức ngừng cười, nhưng chỉ dừng được một giây, giây tiếp theo: “Ha ha ha…”
Cảnh Nhuế: “…”
“Em cũng chưa nói đêm nay em sẽ ngủ ở chỗ chị.” Trì Gia lại bệnh cũ tái phát bắt đầu ngang bướng nói.
Cảnh Nhuế im lặng nhìn Trì Gia.
Trì Gia cũng biết mình nói bậy, nàng ôm lấy ghi ta, ngồi ở ghế trong phòng làm việc, tùy ý gảy một dây đàn, đầu óc nhanh chóng chuyển động nói sang chủ đề khác: “Chị muốn nghe thể loại gì?”
Cảnh Nhuế làm như suy nghĩ một lát rồi nói: “Buồn nôn đi, tốt nhất là những bài tình ca mà khiến người ta nghe cũng cảm thấy nổi da gà ấy.”
“…” Trì Gia sợ ngây người, đây là cách miêu tả ma quỷ gì vậy.
Bình thường Trì Gia rất sôi nổi, nàng thích nói thích cười, lại nói cười rất nhiều, lúc Cảnh Nhuế mới quen nàng, cô còn dùng hai từ huyên náo để hình dung Trì tiểu thư, nhưng lần đầu tiên nghe thấy Trì Gia hát ở quán bar, cô mới chậm rãi thay đổi nhận thức về nàng.
Có một khoảng thời gian dài, nàng đứng ở trên sân khấu hát, cô ở bên dưới nghe.
Khi đó còn chưa thể nói là thích, nhưng Cảnh Nhuế lại không thể lý giải được vì sao mình lại thích xem Trì Gia ca hát như thế, không biết từ lúc nào, cô đã bị nàng hấp dẫn.
Giày vò nhau là đáng giá, Cảnh Nhuế cười cười nhìn Trì Gia ở trước mắt mình đang đàn hát.
Nếu ngay từ đầu bọn họ đã ở bên nhau, Cảnh Nhuế nghĩ có lẽ tại lúc đó cô không hiểu rõ tình huống của Trì Gia, chắc chắn cô sẽ đánh mất Trì Gia, trước kia cô đúng là không hiểu được thế nào là quý trọng một người.
Có thể hát tình ca cho người mình yêu nghe chính là một chuyện hạnh phúc nhất, mỗi câu ca từ trong miệng ngâm nga ra đều trở nên tươi đẹp và có ý nghĩa.
Nếu không thì cũng không có nhiều người chọn cách hát để tỏ tình.
“Lúc em hát, bài hát còn thiếu chút tình cảm.” Cảnh Nhuế nghiêm túc nhận xét.
Trì Gia tiếp tục ôm đàn ghi-ta, đàn ca khúc mình yêu thích nhất, cũng tự cảm thấy mình hát rất hay: “Em làm sao lại hát không có tình cảm chứ?”
“Hôm nay chị ghen tị, em ngay cả một câu dỗ dành bạn gái cũng không nói.” Cảnh Nhuế trực tiếp thừa nhận lý do cô tức giận.
Đầu ngón tay Trì Gia hơi dừng lại, tiếng đàn róc rách đột nhiên im bặt, nàng nhớ tới lúc tan tầm ngày hôm nay: “Chị thật nhỏ mọn, anh ta chỉ chào hỏi em một câu thôi.”
“Trì Gia, em muốn tức chết chị đúng không?” Cảnh Nhuế tức giận, Trì Gia không những không nói câu nào dễ nghe, không ngờ còn nói cô nhỏ mọn nữa.
Trì Gia tuy miệng chuyên nói lời khó nghe nhưng đều là phụ nữ, trong lòng nàng đương nhiên hiểu được ý ngầm trong câu nói vừa rồi của Cảnh Nhuế, mấu chốt chính là ở chữ “Dỗ dành”.
Biết đâu là điểm dừng, Trì Gia vội vàng kéo tay Cảnh Nhuế, cười khanh khách nói: “Chị đừng tức giận em nữa, em hát cho chị nghe nhé.”
“Không cần nữa, đột nhiên không muốn nghe.” Cảnh Nhuế lạnh mặt nhìn Trì Gia, xoay người không thèm để ý đến nàng nữa, hôm nay thế nào cũng trị tính xấu này của nàng.
Cảnh Nhuế thật sự không vui sao? Trì Gia buông đàn ghi-ta trong lòng ngực ra, vội đứng dậy theo, ôm lấy Cảnh Nhuế từ sau lưng.
Trước kia đúng là cô rất ít khi chủ động đối với Cảnh Nhuế, kỳ thật có thể ôm cô Cảnh Nhuế mà không cần phải suy nghĩ gì nhiều, thật hạnh phúc.
Trì Gia uốn éo ôm chặt Cảnh Nhuế, mặt dày quấn quít Cảnh Nhuế không buông tay, miệng ngon ngọt dỗ dành cô: “Không muốn nghe em hát, vậy để em dạy chị chơi ghi-ta được không?”
Khóe miệng Cảnh Nhuế thoáng cong lên một chút rồi biến mất khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, quay đầu lại nói với Trì Gia: “Buông ra.”
Phụ nữ rất thích nói một đằng nhưng trong lòng nghĩ một nẻo, nếu Trì Gia buông Cảnh Nhuế ra, vậy đêm nay nàng thật sự không thể leo lên giường hồ ly tinh được rồi.
Cho nên lợi dụng Cảnh Nhuế quay đầu lại, Trì Gia lập tức hôn lên môi cô…
"Ba!"
Hai người nhìn nhau nở nụ cười.
Trì Gia buông lỏng cánh tay, xoay người ôm Cảnh Nhuế từ phía trước, nàng khẽ nhắm mắt, nhẹ nhàng hôn lên môi đối phương, vừa mềm mại lại ngọt ngào.
Cảnh Nhuế nói hy vọng nàng có thể luôn chủ động như thế này, Trì Gia cũng hiểu được trước kia mình quá sợ sệt, chẳng qua, về sau nàng cũng có nhiều cơ hội chủ động cho hồ ly tinh xem.
Trì Gia cười cười, lại nhắm mắt lại, dâng môi ngọt lên tiếp tục dán vào nơi mình vẫn luôn nhớ nhung, lần này là một nụ hôn sâu triền miên.
Cảnh Nhuế hé môi, cũng nhắm mắt đắm chìm trong đó, khó có được cơ hội Trì tiểu thư chủ động trêu chọc, cô phải hưởng thụ thật tốt.
Hai người đều không biết dè dặt là như nào, chỉ có chị tới em đi, môi lưỡi chủ động mà quấn quít lấy nhau, dịu dàng mà mãnh liệt.
Trì Gia hơi mở mắt ra, vừa hôn Cảnh Nhuế vừa kéo tay Cảnh Nhuế ôm lên lưng mình.
Hôn sâu phải kết hợp với ôm ấp thì mới thỏa mãn.
Ám muội qua đi, Trì Gia còn cười hỏi Cảnh Nhuế: “Như thế chị thấy đã đủ tình cảm chưa?”
“Vẫn còn thiếu chút…” Nói xong, Cảnh Nhuế lại hôn lên môi Trì Gia, ngậm lấy môi nàng mút một lúc lâu mới khẽ thở dài một tiếng: “Nhưng chị thích.”
Quả nhiên cưỡng hôn là cách giải quyết mâu thuẫn tốt nhất, Trì Gia thấp giọng nói: “Em dạy chị chơi ghi-ta nhé.”
"Được."
Phòng làm việc từ trước đến nay vẫn luôn tĩnh lặng, đêm nay lại ngập tràn tiếng cười không ngừng.
Nói là dạy chơi ghi-ta, nhưng Trì Gia hạnh kiểm xấu thật sự, nàng dạy Cảnh Nhuế được vài phút, lại ôm Cảnh Nhuế, đè cô lên sô pha, muốn tiếp tục hôn.
Cảnh Nhuế cười cười: “Chẳng phải em nói muốn dạy chị sao?”
“Chị quá ngốc, khẳng định sẽ không học nổi.” Lúc nãy vừa mới được hôn lại được ôm, Trì Gia sao có thể tĩnh tâm mà dạy Cảnh Nhuế học được chứ.
Cảnh Nhuế nằm dưới thân Trì Gia, một lời vạch trần suy nghĩ của nàng ra: “Trong đầu em đều đang suy nghĩ chuyện khác, đương nhiên không dạy nổi rồi.”
“Chẳng lẽ chị không muốn sao?” Trì Gia hỏi lại Cảnh Nhuế, hai người bọn họ vừa thấy nhau liền giống như hai đầu nam châm luôn hấp dẫn nhau, trong lòng đều hiểu rõ, nhưng lại cố giả trang.
“Muộn rồi, chị đi tắm rửa trước.” Cảnh Nhuế đẩy Trì Gia ra rồi đứng dậy.
Câu nói này làm người ta suy nghĩ linh tinh lung tung, Trì Gia nghe xong thì gật đầu như gà mổ thóc, đang muốn mặt dày ám chỉ với cô có muốn cùng nhau tắm rửa không, lại nghe Cảnh Nhuế nói…
“Tắm rửa xong chị xe lái xe chở em về nhà.”
“Về nhà… Cái gì?” Trì Gia nuốt nước miếng.
“Chẳng phải em nói không ngủ ở chỗ chị sao? Đợi lát nữa chị sẽ chở em trở về.” Dứt lời, Cảnh Nhuế vừa cởi thắt lưng vừa đi về hướng phòng tắm.
Trì Gia còn không phản ứng kịp thì trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình nàng, ngẫm lại một chút, Cảnh Nhuế đúng là người không dễ chọc, nàng tùy tiện đùa giỡn một chút mà cô nhớ rõ ràng như vậy.
Hơn mười phút sau, Cảnh Nhuế từ phòng tắm đi ra.
Nhìn quần áo trên người Cảnh Nhuế, Trì Gia vui cười hớn hở ngây ngô đứng lên, nghĩ thầm đêm nay nàng có muốn đi, hồ ly tinh nhất định cũng không cho nàng đi.
Nói là phải lái xe chở mình trở về, kết quả lại mặc một bộ áo ngủ như vậy đi ra, ai mà tin được chứ…
“Chị định mặc như này để chở em về sao?” Trì Gia nhướn mày, đánh giá bộ váy ngủ hở ngực hở chân thon dài này.
Cảnh Nhuế lắc lư đi đến trước mặt Trì Gia, không nhanh không chậm nói: “Chị cũng biết là mặc như này rất bất tiện, vậy em tự mình lái xe về đi.”
“Chị cố ý.” Trì Gia nhịn không được nhìn chằm chằm dáng người thướt tha trước mặt, lực hấp dẫn của Cảnh Nhuế quá lớn, nàng không biết mình có thể nhịn được bao lâu nữa.
“Chị cố ý cái gì?” Cảnh Nhuế cười đến phong tình vạn chủng.
“Chị cố ý câu dẫn em.”
“Em cảm thấy chị đang câu dẫn em cùng với việc chị đang câu dẫn em, là hai việc hoàn toàn khác nhau.” Cảnh Nhuế lại nói những lời này với Trì Gia, chẳng qua lần này cô cố ý thật, cô thích xem bộ dáng gấp gáp sốt ruột của Trì tiểu thư.
Trì Gia: “…”
Lúc này chỉ cần một trong hai người chủ động cho một bậc thang bước xuống thì không khác gì sấm sét bị lửa đất hấp dẫn, dù sao đã lâu rồi hai người đều chưa chạm vào đối phương, trong lòng có bao nhiêu mong chờ nhưng ngoài miệng lại không nói ra, lúc hai người hôn môi nhau mới bắt đầu rục rịch.
“Vậy, em đi đây.” Trì Gia tiếp tục giả bộ, bởi vì Cảnh Nhuế đã mặc thành như vậy rồi, nàng chắc chắn đêm nay Cảnh Nhuế chắc chắn không tha cho nàng.
Trước khi đi, Trì Gia còn không quên quan tâm một câu: “Chị nên mặc nhiều quần áo, đừng để bị cảm lạnh.”
“…” Cảnh Nhuế hoàn toàn bị Trì Gia đánh bại.
Trì Gia cầm lấy túi xách, chuẩn bị rời đi, trong lòng thầm đếm 1, 2, 3…
Quả nhiên không đến ba giây, tay nàng đã bị Cảnh Nhuế giữ lại, Trì Gia cắn môi xấu xa cười, sau đó quay đầu lại, Cảnh Nhuế đứng im tại chỗ túm chặt tay nàng nhất định không buông tha.
Giây tiếp theo, Trì Gia thả túi xách trong tay xuống, xoay người ôm lấy Cảnh Nhuế, lúc nàng muốn hôn Cảnh Nhuế, Cảnh Nhuế cũng dâng môi ngọt dán lên môi nàng.
Hai người hôn nhau vô cùng ăn ý, không cần phải nhiều lời.
Kìm chế đã lâu nhất định phải bùng nổ.
Vừa hôn, Cảnh Nhuế vừa thay Trì Gia cởi dần áo khoác nàng vừa mới mặc vào, xoay người áp đảo nàng nằm trên sô pha.
Nhìn người nằm trên thân thể mình, ngực Trì Gia không khống chế được phập phồng dữ dội.
Cảnh Nhuế vuốt khuôn mặt Trì Gia, khẽ cắn môi dưới nàng: “Em còn dám mạnh miệng như vậy, đêm nay chị sẽ làm em phải cầu xin chị tha thứ.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...