Ngươi Rốt Cục Đến Tự Thú

Đồng sự vội vội vàng vàng chạy trốn, tạo ra một chút tiếng vang.

Từ Trạch nghe thấy được, Kỷ Tiểu Yêu lại không chú ý tới.

Hắn đánh đến thật sự là nhập tâm!

Điện thoại di động cũng vang lên hai lần, mới đừng ra tay nghe.

Là Thịnh cảnh sát gọi tới, là hỏi ngày hôm nay sẽ đi tham gia lễ cưới hay không.

“Đã nói không đi, ngày hôm nay muốn về nhà.” Kỷ Tiểu Yêu một chút cũng không cho chú rể mặt mũi.

Mà Thịnh cảnh sát cũng không ngại ngữ khí thẳng thắn từ chối như vậy.

Hắn gọi điện thoại đến, chỉ là muốn tìm người trò chuyện, từ thân nhân hảo bằng hữu sâu sắc chúc phúc thấu triệt gọi một hơi.

Cái mông Từ Trạch đã tê dại, chống đỡ lỗ tai lên nghe.

Thời điểm ý thức được người trò chuyện cùng Kỷ Tiểu Yêu là Thịnh Tư, cứ như gặp được giải phóng quân!

“Tiểu Tư! Mau cứu ta!”

“Ai?” Thịnh cảnh sát nghe trong điện thoại truyền ra tiếng kêu cứu, quả thực không thể tin được, “Là Từ Trạch? Thực sự là Từ Trạch?”

Kỷ Tiểu Yêu không trả lời, trực tiếp ấn cắt điện, tung chân đá Từ Trạch một cước, “Mày như ý nguyện, hắn sẽ tới tìm mày.”

“Thật, có thật không?”

Từ Trạch ngoẹo cổ hỏi Kỷ Tiểu Yêu, quên mất mình vừa nãy gào đến nước mũi đều chảy ra.


Kỷ Tiểu Yêu lấy tất thối lau một chút nước mũi cho hắn, liền đi tìm kéo.

Đây là phải cởi trói cho mình rồi! Từ Trạch mở cờ trong bụng.

“Xoạt xoạt xoạt xoạt ——” nhưng phía sau mát lạnh.

“Mày, mày đang làm gì?” Từ Trạch có chút hoảng rồi.

Kỷ Tiểu Yêu kéo vải trên cái mông hắn một cái.

“Cho Thịnh cảnh sát một phần lễ vật kết hôn, thoạt nhìn vẻ ngoài cũng không tệ lắm.”

“Kỷ Tiểu Yêu, mày có chừng có mực cho tao  —— ”

Đối với Từ Trạch hùng hùng hổ hổ, Kỷ Tiểu Yêu căn bản không có thời gian để ý.

Đổi giày, nhấc lên va ly du lịch đi ra cửa.

Đến xe taxi đã chờ ở dưới lầu.

Kỷ Tiểu Yêu rời đi, gian phòng nhất thời yên tĩnh lại.

Từ Trạch cũng không muốn để Tiểu Tư thấy cái bộ dáng này của mình.

Đáng tiếc thử mấy lần, dĩ nhiên cũng không thoát nổi.

Đại khái một giờ đi qua, ánh mặt trời trở nên nồng nặc.


Nằm nhoài bên trong phong cảnh ấm áp, tâm Từ Trạch dần dần không vững vàng.

Tiểu Tư sẽ thật sự đến không?

Nếu như hắn không đến, mình thật sự sẽ phải đi dự lễ cưới sao?

Cơ hồ chưa từng có bình tĩnh xem kỹ lại chính mình, chỉ biết là muốn vô lại nhắm mắt.

E rằng Tiểu Tư trốn mình còn không kịp đi?

Mặt trời càng lên càng cao.

Từ Trạch rất nhanh thất vọng đang ngủ bên trong.

Rốt cục nghe đến tiếng vang cửa mở, mong chờ người đến gần trước giường —— là Tiểu Tư, so với thời điểm lần trước gặp mặt gầy đi, trên mặt còn có một cái dấu tay rõ ràng.

“Em… Không kết hôn?”

Từ Trạch hỏi ra lời, mới cảm thấy được mình thật là ngu bức.

Tiểu Tư tiều tụy không nói lời nào, chỉ có ánh mắt rất cố chấp.

“Giúp tôi mở ra đi, hai ta trò chuyện.”

Từ Trạch cảm thấy Tiểu Tư lúc này cần thiết an ủi.

Bất quá đợi một hồi. Tiểu Tư cũng không cầm kéo lên, mà là từ trong túi quần móc ra một cái hộp màu đỏ nhung tơ, đặt ở trên tủ đầu giường, ngay trước mắt Từ Trạch.

Này, chính là cảm giác được yêu sao?

Từ Trạch cảm thấy được mẹ hắn cũng bị cảm động. (trời đụ:> lôi cả mẹ mình vào nữa)

Sau đó nhất định muốn hảo hảo áp hắn ——

Trong lòng nóng bỏng, bỗng nhiên cảm nhận được một cảm giác mát mẻ từ phía sau truyền tới.

“Em… Tay đặt ở chỗ nào đấy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận