Ngươi Rốt Cục Đến Tự Thú

Ngồi taxi rời tiểu khu, Kỷ Tiểu Yêu vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa xe.

Mong chờ có thể lại nhìn thấy người mang dù đen kia một lần.

Nhưng cũng không có.

Lúc đến nhà trọ xuống xe, mưa đã tạnh.

Những người trên đường dồn dập đi tới, hưởng thụ tự do mưa to qua đi.

Chỉ còn có một người không được giải phóng —— Kha tổng.

Kỷ Tiểu Yêu vội vã đẩy cửa ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là giường.

Giường làm sao sẽ nằm ngang ở đây?

Mặt khác đầu giường còn kẹt ở cửa phòng tắm.

Kha tổng đâu?

“Soạt —— “

Bồn cầu phát ra tiếng bơm nước.

Kỷ Tiểu Yêu vừa đi đến cửa phòng tắm nhìn, Kha tổng đang đứng bên bồn cầu.

Trên mặt Kha tổng thì không cách nào che giấu vui sướng, dây quần thể thao lỏng lẻo hạ xuống.

Nguyên lai Kha tổng nhịn đến điên dĩ nhiên đem giường sắt một đường kéo dài tới cửa phòng tắm.

Này đi vệ sinh phải khó khăn biết bao!


Kỷ Tiểu Yêu thật không tiện nhìn thẳng, cúi đầu đem chìa khóa dâng lên.

Kha tổng rốt cục lúc này mới dỡ xuống còng tay.

Hai người liền hợp lực đem giường sắt chuyển về phòng ngủ.

Giường sắt phi thường cồng kềnh, chắc chắn vừa nãy Kha tổng nhất định là sử dụng lực lượng hồng hoang… (sức lực phi thường:v)

Kỷ Tiểu Yêu vì tất cả những thứ này hướng Kha tổng xin lỗi!

Kha tổng cũng không câu nệ với những chi tiết này, thậm chí vẫn cứ biểu thị nguyện ý thu lưu hắn.

Qua bữa ăn tối đơn giản, Kha tổng liền lái xe mang Kỷ Tiểu Yêu về nhà.

Kha tổng ở nhà lớn, tầng một rất bằng phẳng, tầm nhìn phi thường rộng rãi, đèn ở phòng khách thì như bao trọn cả nhà trọ của Kỷ Tiểu Yêu vậy.

Kỷ Tiểu Yêu chưa từng ở qua phòng ở sang trọng như thế, nhưng mà một chút cũng không cảm thấy hưng phấn.

Kha tổng chỉ cho hắn xem du thuyền qua lại trên mặt sông, hắn cũng nhìn đến mất tập trung —— hắn đều không ngừng được suy nghĩ đến người mang dù đen kia.

Trải qua nhiều năm như vậy, hắn không sai biệt lắm đã tiếp nhận sự thực người kia đã chết.

Nhưng ngày hôm nay lại lại lần nữa thấy được bóng dáng của hắn.

Biết rõ ràng không thể nào, lại vô duyên vô cớ muốn chịu đựng một lần tâm tình mất rồi lại được.

Kha tổng hỏi: “Cậu có tâm sự?”

Kỷ Tiểu Yêu lắc đầu một cái, “Không có gì, chỉ là nhớ tới một người thân đã mất.”


“Dạng người thân gì?”

“Kỳ thực cũng không có huyết thống, lại rất thân cận, hắn rời đi quá mức rất đột nhiên, cũng có chút không bỏ xuống được.”

Kha tổng nói: “Đó là chuyện thường tình, đặc biệt trong cuộc sống thì là như thế.”

“Như thế?”

“Rất nhanh sẽ đến mười lăm tháng bảy.”

Tết trung nguyên?

Kỷ Tiểu Yêu kinh sợ một thân nổi da gà.

Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, mấy ngày trước xác thực vừa qua thất tịch, chỉ là trong thành thị cơ hồ không có khí tức tết trung nguyên.

Như vậy, vào hôm nay nhìn thấy bóng người kia, không phải trùng hợp sao?

“Kha tổng… Anh tin có quỷ sao?”

“Còn phải xem tình huống, cậu tại sao hỏi cái này?”

“Tôi nguyên lai ở thời điểm trung học, có một lần mơ đầu giường có người. Ngày thứ hai, mẹ tôi nói tôi mộng du, thiếu một chút đi ra ngoài.”

“Mơ tới người thân cậu mới vừa nói?”

“Ừm.”

Kha tổng trầm mặc.

Gian phòng lập tức trở nên thật yên tỉnh.

Hai người đều suy nghĩ không sai biệt lắm một chuyện.

Kỷ Tiểu Yêu mở miệng trước, “Tối hôm nay ngủ, muốn nhờ anh một chuyện.”

“Cậu nói.”

“Tôi muốn để anh——trói tôi ở trên giường.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui