Người quen gây án


Chùa Bạch Vân tọa lạc ở ngoại ô thành phố, khách hành hương đến đây ít hơn so với các chùa miếu gần trung tâm thành phố, có lẽ đi vào cuối tuần, ngoài khách hành hương nhàn rỗi, cũng có một số du khách ghé thăm.

Trong Chùa an tĩnh, phần lớn người cho dù nói chuyện với nhau cũng đè thấp giọng nói xuống, đoàn người bọn họ đi vào trong chùa liền tự giác im lặng.

Chu Đình Trạo cũng thường cùng người nhà tới nơi này dâng hương, nên được làm người dẫn đường.

Các tòa điện thờ được sắp xếp đan xen nhau, Tang Như nhân lúc hai cô nàng kia không chú ý lặng lẽ túm tay áo Chu Đình Trạo: “Đi đến tòa điện nào thế?”“Chính điện.

”Một đường thẳng đến gian phòng tràn đầy trang nghiêm nhất, Đàm Oánh cùng Trần Di Thuần dẫn đầu bước vào.


Đằng trước có người mới vừa quỳ lạy đứng lên, vòng đến bên trái Phật đường, ngay sau đó tiếng gõ mõ phía sau ngừng lại, vang lên vài tiếng nhỏ giọng nói chuyện.

Trần Di Thuần quay đầu lại hỏi hai người ở phía sau: “Sư thầy đang ở phía sau sao?”Nghe động tĩnh hình như là vậy, Tang Như gật đầu: “Ừm.

”“Vậy bây giờ chúng ta bái lạy xong sẽ ra phía sau cầu xăm xin tín vật đúng không ?” Đàm Oánh hỏi.

Đàm Oánh chính là người ngồi đằng trước bàn học Chu Đình Trạo, cũng chính là ngọn nguồn truyền bá sự kiện thư tình, cũng là cô ấy đề nghị Tang Như cùng Chu Đình Trạo lại đến đây một lần, các cô đến cầu phúc, còn bọn họ trả lễ cảm ơn thần.

Trên thực tế hiện tại khi cô ấy nhìn hai người họ đã cảm thấy rất vi diệu, nhìn thế nào cũng cảm thấy rất xứng đôi, dọc đường đi ánh mắt cô ấy đều lơ đãng mà nhìn về bọn họ.


Tang Như còn không biết cô đã có fan CP, nghe vấn đề này cũng không thể xác nhận, vì thế chọc chọc Chu Đình Trạo trấn định nói: “Phải không thế.

”Chu Đình Trạo thấy cô phát tín hiệu xin giúp đỡ, trong mắt hiện lên một ý cười nhàn nhạt: “Đúng vậy.

”Đem tất cả động tác nhỏ cùng cuộc trò chuyện xem ở trong mắt, Đàm Oánh cùng Trần Di Thuần liếc nhìn nhau, cố gắng kiềm chế khóe miệng đang cong lên, xoay người đi dâng hương bái Phật.

Chiều dài đệm quỳ có hạn, nếu đồng thời bái lễ sẽ thập phần chen chúc, cho nên bọn họ chia hai hai ra thực hiện.

Khi Tang Như cùng Chu Đình Trạo đồng loạt dập đầu cầu nguyện, bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng hô kỳ quái, bọn họ hoàn thành xong một lạy cuối cùng mới đứng dậy, quay đầu lại thấy Đàm Oánh che lại miệng Trần Di Thuần, lộ ra nụ cười “Hòa ái”.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận