Người Què


"Tiểu Thiên, tối nay anh có rảnh không?" Đầu bên kia truyền đến một giọng nói êm tai.

"Cậu, cậu là...!Lý tổng?"
"Tôi là Dật Thành đây, tôi từng nói muốn cùng anh đón sinh nhật, chắc không phải anh hẹn người khác rồi chứ?" Lý Dật Thành đột nhiên lo lắng hỏi.
"Không có." Lâm Thiên Nhiên có chút ngại ngùng, thực ra sâu trong lòng anh đã sớm mong chờ từ lâu.

"Vậy tốt quá rồi." Lý Dật Thành nở nụ cười, "Sau khi tan ca tôi đến bộ phận tiếp thị tìm anh, anh ngoan ngoãn ngồi một chỗ chờ tôi tới, biết chưa?"
"Biết rồi." Lâm Thiên Nhiên thấy ngọt ngào trong lòng, cảm giác này trước đây anh chưa từng trải qua, có thể đây chính là cảm giác có bạn bè đi.
"đang trong giờ làm việc mà nghe điện thoại riêng, hả?" Phía sau truyền đến một âm thanh khác.

Lâm Thiên Nhiên sợ đến mức suýt chút nữa rơi điện thoại, anh cắn cắn đầu lưỡi của mình, xoay người.
Qủa nhiên, Diêu Vọng khoanh tay từ trên cao mà nhìn xuống anh.
"Xin lỗi, Diêu tổng." Lâm Thiên Nhiên đã chuẩn bị tốt tâm lý bị phạt, Diêu tổng ơi Diêu tổng, bình thường ngài đều ở trong phòng mà, sao lúc này lại chạy đến đây?

"Phạt anh cái gì mới tốt đây?" Ác ma đã online rồi, con mắt Diêu Vọng hơi chuyển động, lập tức nghĩ ra, "Vào phòng tôi dọn vệ sinh đi."
"Được rồi." Lâm Thiên Nhiên âm thầm vỗ cái ngực nhỏ của mình, dọn vệ sinh mà thôi, không phải phạt tiền, không phải phạt tiền, không phải phạt tiền.
Lâm Thiên Nhiên liền cầm mấy dụng cụ dọn dẹp đi vào.

Anh chăm chỉ quét chỗ này, lại quét chỗ kia, hoàn toàn biến thành quản gia luôn.

Diêu Vọng thì thảnh thơi, ở trên vị trí của hắn xử lý công việc, thỉnh thoảng lại soi mói anh vài câu.

"Chỗ này có một sợi tóc nè, anh không thấy hả?"
"Chỗ này còn hạt bụi nè, anh không mau lau đi?"
"Anh đừng dùng máy hút bụi, ồn ào muốn chết!"
Lâm Thiên Nhiên vẫn duy trì trạng thái thoải mái của mình mà thỏa mãn tính xấu của hắn.

Ngày hôm nay là sinh nhật tôi, tôi mới không để cho cậu làm ảnh hưởng tâm trạng của tôi! (tự nhin thấy zai cưng cũng đanh đá=))))))
Phòng làm việc của Diêu Vọng nói lớn không phải, nhỏ cũng không phải, nhưng làm vệ sinh rất phí thể lực.

Chỉ chốc lát sau, Lâm Thiên Nhiên đã đổ một tầng mồ hôi, cả người dính nhớp khiến anh không thoải mái.
Sáng sớm có chút lạnh, anh mặc chiếc áo khoác bên ngoài, bên trong mặc một cái áo mỏng, hiện tại anh định cởi áo khoác ra.

Lâm Thiên Nhiên dừng lại, hai tay nắm lấy hai góc áo, hướng lên trên kéo một cái.
Bởi vì tĩnh điện mà cởi áo khoác ngoài lại kéo theo cả áo bên trong lên, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết, vậy mà nhân vật chính của sự cố này vẫn không biết gì cả, tiếp tục cật lực cởi áo khoác.

Diêu Vọng ngẩng đầu, trông thấy một màn kinh diễm như vậy, suýt nữa bị kích thích ói ra huyết luôn.

Cái eo thon tinh tế được bao bọc bởi da thịt căng mịn, trắng như tuyết, không hề có một chút sẹo nào, sống lưng hơi lõm ở giữa lộ ra những đường nét đẹp đẽ.

(chỗ này đại khái là lúc mà cởi áo ấy, thì người không thể đứng thẳng được mà sẽ hơi uốn éo ấy, thì tác giả muốn miêu tả là ở tư thế đó của em thụ, đường cong ở sống lưng của ẻm rất đẹp.

Nhưng mà tuôi không biết miêu tả thế nào nên đành chú thích vậy.:vv)
"Hửm?" Lâm Thiên Nhiên cuối cùng cũng cởi được áo khoác ra, lại phát hiện Diêu Vọng giống như bị điểm huyệt, bất động mà nhìn anh.
Lâm Thiên Nhiên đáng thương chẳng hiểu được rằng, lúc mà ánh mắt Diêu Vọng nhìn anh, chính là ánh mắt sói đang nhìn cừu.

"Haiz, anh ra ngoài đi, có thể không cần làm nữa rồi." Diêu Vọng khôi phục lại ánh mắt trong sạch của hắn, quay đầu đi chỗ khác không nhìn nữa.

"Ừm." Lâm Thiên Nhiên mặc kệ hắn, có thể sớm xong việc càng tốt.

Anh mau mau thu nhặt dụng cụ quét dọn, lấy tốc độ nhanh nhất rời đi.
Sau khi người đi rồi, Diêu Vọng mới bắt đầu uống một ngụm nước lạnh lớn.
Kỳ thực Diêu Vọng cũng bị chính ý nghĩ của hắn dọa cho sợ rồi.

Hắn như một con sói, đối với những động vật nhỏ chẳng có cảm giác gì, chỉ đem nó nuôi bên mình chơi đùa, nhưng bỗng nhiên hắn phát hiện động vật nhỏ này lại là một con cừu béo, một con cừu mà chỉ có thể cắn!

Không được, không được! Không thể để thứ này xen lẫn vào công việc! Diêu Vọng ở trong lòng mình đọc thầm nguyên tắc nhất quán của hắn, xua tan màn ảo tưởng của chính mình khi nãy.
Rốt cục cũng đến lúc tan ca, các đồng nghiệp túm năm tụm ba rời đi, rất nhanh bộ phận tiếp thị chỉ còn sót lại mình anh.
Anh đang chờ một người, là người gọi điện thoại cho anh, nói muốn hẹn anh đón sinh nhật.
Không biết hôm nay hắn sẽ đưa anh đi làm cái gì đây.

Thực ra bất luận là làm cái gì, cảm giác lúc sinh nhật có người ở bên, cũng đã khiến Lâm Thiên Nhiên cảm thấy hạnh phúc, rất ấm áp.
"Đang suy nghĩ gì thế?" Đang nghĩ xuất thần, một đôi tay lớn bỗng khoác lên bả vai nhỏ gầy của anh.
"Cậu đến rồi à." Lâm Thiên Nhiên thu hồi tâm tư lại, cố gắng giấu đi nụ cười giương lên trên khóe miệng anh.
"Sinh nhật nhỏ." Lý Dật Thành xoa xoa khuôn mặt của anh, "Chúng ta đi thôi."
"Đi đâu vậy?" Lâm Thiên Nhiên không nhịn được tò mò hỏi.
"Trước tiên không nói cho anh biết." Lý Dật Thành giở trò quỷ, hắn sẽ không sớm như vậy tiết lộ sự chuẩn bị kinh hỷ từ lâu này!
"Được rồi." Lâm Thiên Nhiên bĩu môi, thần bí như thế cơ à?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận