Vừa nghe Cố Diệp và Úc Trạch muốn kết hôn và sống bên nhau hết những tháng ngày sau này, Cố Đức Thành lập tức sôi gan.
Lâu lắm rồi không tức giận đến mức này, tính khí nóng nảy không thể nhịn thêm nữa, ông vỗ bàn cái rầm.
Cố phu nhân bị dọa hết hồn, vội bỏ điều khiển ti vi xuống, khuyên nhủ: “Ông bình tĩnh lại đã nào, tôi chỉ nói là nếu như, ngộ nhỡ, có lẽ thôi.
Tôi vẫn chưa xác nhận với ông thì ông cũng khoan đừng có nôn nóng thế chứ.”
Cố Đức Thành nén lửa giận, ngồi xuống: “Nào có cái giả thiết như thế? Phải là không thể, cũng không được, xằng bậy! Hai đứa con trai, xằng bậy quá!”
Cố phu nhân dịu dàng: “Thật ra cũng đâu phải là chưa có tiền lệ như thế, bên nước ngoài có nhiều lắm, bây giờ người ta còn được nhận cả giấy chứng nhận kết hôn nữa.
Dạo trước dân mình cũng đã từng có ý kiến đồng ý cho người đồng tính được nhận giấy chứng nhận kết hôn đấy thôi? Chỉ là chưa ra quyết định chính thức, xem tình hình thì hẳn sau này mọi người sẽ chấp nhận hôn nhân đồng giới cả thôi.”
Cố Đức Thành tức giận quát: “Đó là nhà người khác! Nhà chúng ta không cho phép! Tôi không cần cái mặt già này nữa hay sao?”
Cố phu nhân lập tức tỏ ra hơi phật lòng: “Sao đấy? Con nhà mình làm ông mất thể diện phỏng? Khi nó ngoan thì ông nhận nó, lúc nó nghịch thì ông lại bỏ?”
Cố Đức Thành cảm thấy oan: “Tôi không có ý đó!”
“Ý tứ trong mấy lời vừa rồi của ông là như thế đấy, còn ngại bị mất mặt cơ à, ha! Ông bố như ông quả không biết lý lẽ là gì.
Chẳng có ngày nào là ông không bận việc, chuyện của con mình ngay từ nhỏ đã không hỏi lấy một câu, thế mà giờ cũng biết dùng dáng vẻ cha nghiêm để dọa con cơ đấy.
Nay con đã có suy nghĩ của riêng nó, ông lại không thèm quan tâm mà áp luôn cái lý của mình vào, ông đúng là cái lão cố chấp, lão cổ hủ!”
Tính khí của bà Cố vừa bùng lên là miệng sẽ chém người không thương tiếc, trong lời nói lại lẫn đôi phần uất ức.
Dù ban đầu bà có hơi vô lý nhưng sau khi nói xong thì tự nhiên lại thành hợp lý.
Cố Đức Thành mới nặn ra một từ thì đã bị bà chặn ngang: “Bà…”
“Tôi làm sao?” Bây giờ tự Cố phu nhân cũng có thể kiếm tiền, lưng cũng ưỡn thẳng hơn trước nhiều.
Ngày trước xem chồng như trời, hiện tại khi không vừa lòng cũng có thể góp ý.
Nhưng bà không hề tức giận, kể cả giọng nói lúc bàn cãi cũng rất dịu dàng, không giống như đang cãi nhau mà ngược lại còn có vẻ như nũng nịu đùa giỡn.
Cố Đức Thành biết bản thân là chồng già vợ trẻ, đã lớn tuổi thế này rồi nên ông đã quen nhường nhịn vợ.
Bị bà nói như vậy thì cơn tức cũng vơi dần, ông giận dỗi: “Tôi có bỏ nó đâu, tôi là cha ruột nó kia mà, có điên đâu mà cần mặt mũi chứ không cần con? Hồi xưa quả thật tôi không quan tâm dạy dỗ nó, những bây giờ chẳng phải là đang để ý đây còn gì?”
Cố phu nhân hừ một tiếng: “Vậy ông hỏi ý con đi rồi hẵng quyết.”
Cố Đức Thành bất đắc dĩ nói: “Có hôm nào tôi gặp được nó đâu mà đòi? Bước chân tôi không theo kịp nó được nữa.”
Cố phu nhân liếc điện thoại ông để trên bàn: “Điện thoại là để trưng đó hả? Ông không biết đường gửi tin nhắn cho nó đi.”
Cố Đức Thành á khẩu không trả lời được, vợ nói thế khiến ông không phản bác lại nổi.
Cố phu nhân thấy lửa giận của chồng mình đã tàn, bấy giờ sắc mặt mới dịu đi, nhấc điện thoại lên tìm tìm một vài hình ảnh bên nước ngoài cho ông nhà xem: “Thấy không? Hai người này là một đôi, cũng là hai người con trai ở bên nhau đấy.
Là một cặp mà người ta công khai hết, gia thế cũng rất giàu có, bản thân họ cũng có sự nghiệp riêng.
Rồi đây sẽ nhận nuôi một đứa bé, trải qua một đời vô cùng êm đềm.”
Cố Đức Thành sững sờ: “Điên rồi sao?”
Cố phu nhân kiên nhẫn giảng giải: “Cũng không nên nói thế.
Có người trời sinh chỉ thích đàn ông, có phải họ hi vọng như vậy đâu? Người lớn trong nhà cũng đâu muốn thế? Là do bẩm sinh không cách nào thay đổi thôi.”
Cố Đức Thành lạnh mặt nghĩ ngợi, cơn tức lại dâng lên: “Vậy cũng không được, nếu nó mà làm thế thật thì tôi đánh gãy chân!”
Bà Cố đành phải nói cho chồng mình hay: “Dù ông đánh gãy chân nó thì chúng vẫn muốn ở bên nhau thì sao? Cái tính chó đó của thằng ba, ôi! Nó tìm được một người như Úc Trạch thì cũng khá được.
Hai đứa con trai chung quy vẫn đỡ hơn là hai đứa con gái chút đỉnh.
Nếu mà là con gái thì ông còn phải lo lắng khi nó cần một bờ vai để dựa vào thì chẳng có chàng trai nào cả, còn như Úc Trạch như vậy, yên tâm tựa được.”
Mặt Cố Đức Thành vẫn xị xuống, ánh mắt càng lúc càng nặng nề: “Không được, vậy sau này nó phải chịu bao nhiêu ánh mắt xem thường của người ngoài đây? Đây là cả một đời, không thể kết hôn, không có giấy chứng nhận, không con cái, hai đứa nó không có lấy một thứ gì để ràng buộc lẫn nhau.
Chẳng may ngày nào đó tình cảm của tụi nó rạn nứt rồi chia tay, thế sau cùng ai sẽ là người chịu trách nhiệm? Già rồi thì sẽ ra sao hả? Chúng nó đã nghĩ đến đó chưa?” Cố Đức Thành càng tức hơn chính là: “Thằng ba nhà mình còn nhỏ, không biết suy nghĩ cho lâu dài, nhưng Úc Trạch sao lại không hiểu? Tôi nói đây, lúc ăn Tết vượt cả chục km để gặp Cố Diệp, có bạn bè nào thân thiết đến mức ấy? Không được, tôi không đồng ý cho chúng nó ở bên nhau.”
“Con cũng vì hiểu điều này này nên mới nghiêm túc như vậy đấy” Cố phu nhận thấy không khuyên nổi nữa, thong thả nói: “Ông khoan nóng giận, tôi chỉ đang giúp ông chuẩn bị tâm lý.
Là do tôi thấy hai đứa nó giống như có quan hệ đó thôi chứ đã xác nhận đâu?”
“Chuẩn bị tâm lý? Tôi mà còn không hiểu bà à?” Cố Đức Thành tức giận cầm điện thoại lên: “Nếu có chuyện chưa yên lòng thì bà sẽ không nói thế.
Hai đứa nó đang ở cùng với nhau có đúng không?” Cố Đức Thành tìm được số của Cố Diệp, lạnh mặt gọi sang, tiếng chuông vang lên mười mấy giây thì bên kia cúp.
Cố Đức Thành bị chọc tức: “Nó dám không nghe điện thoại của tôi! Thằng nhóc ngu ngục này!”
Sau khi Úc Trạch cúp điện thoại thì tắt máy luôn, tiện tay ném lên tủ đầu giường.
Giọng Cố Diệp nhuốm vẻ nghi ngờ, hỏi: “Ai?”
Úc Trạch không thèm để ý nói: “Không thấy, kệ đi.”
“Shhh!” Cố Diệp nằm trong tối hít khí lạnh: “Anh nhẹ xíu đi.”
Úc Trạch ẩn nhẫn nói: “Anh còn chưa dùng sức.”
Cố Diệp tủi: “Em như trang giấy ấy, dễ rách lắm.”
Trong màn đen, Úc Trạch khẽ cười: “Em còn có sức để lảm nhảm hả, tối nay khỏi ngủ nhé.”
Hai người vứt chuyện bên ngoài ra sau đầu, thừa dịp đang ngà ngà say, sóng tình đương nồng, thuận nước thuyền xuôi.
Cố Đức Thành cực hiếm khi gọi điện thoại cho con trai, thế mà thằng con lại dám tắt máy của bố nó.
Ông bình tĩnh lại rồi lại gọi thêm một cuộc nữa, kết quả bên kia vẫn tắt máy!
Cha Cố tức đến nỗi đỏ phừng mặt, ném bay điện thoại, Cố phu nhân can: “Chắc là hết pin, lát nữa tôi gọi cho nó một cuộc, ông đi ngủ trước đi.”
Khó lắm mới dỗ Cố Đức Thành đi ngủ được, ngay sau đó Cố phu nhân cho cất hết những đồ những vật có thể đánh đập, đặc biệt là mấy thứ như gậy chơi golf, bảo người làm ném hết vào trong kho, khóa lại.
Xong xuôi mới rảnh tay gọi cho Cố Diệp, kết quả vẫn tắt máy.
Cố phu nhân hơi do dự, không yên lòng gửi tin nhắn cho Úc Trạch thì máy Úc Trạch cũng đang trong tình trạng tắt.
Cố phu nhân bắt đầu thấy lo lo, cả hai đứa đều không nghe máy, đi chơi rồi? Hay xem phim?
Lo lắng Cố Diệp có chuyện, sớm hôm sau, Cố phu nhân vừa thức dậy là gọi cho Cố Diệp ngay.
Điện thoại của Cố Diệp được cài đặt chế đọ tự động tắt mở, dù là tắt vào lúc nào thì đúng sáu giờ sáng ngày hôm sau sẽ tự động mở lại, đó là thói quen còn giữ lại từ hồi còn đi học.
Nghe thấy tiếng điện thoại reo “Con trai nghe điện thoại”, Cố Diệp buồn ngủ ríu cả mắt, hai mắt nhắm tịt quờ quạng tìm điện thoại, rồi mơ mơ màng màng ấn nhận.
Cố phu nhân lo lắng hỏi: “Con trai, con ở đâu vậy hả?”
“Ở nhà Úc Trạch.” Cố Diệp vừa mở miệng, giọng nói khàn hẳn, nghe giọng mũi nghẹt cứng, Cố phu nhân sốt ruột hỏi: “Con ốm rồi à?”
Úc Trạch ngồi dậy, sờ trán Cố Diệp, thấy không bị sốt mới dịu mặt.
Cố Diệp uể oải nói: “Mẹ, con buồn ngủ quá, chiều con về.”
Úc Trạch nhận điện thoại, khách sáo thưa: “Dì, em ấy đang khó chịu trong người, chờ đỡ hơn rồi con sẽ đưa em ấy về.”
“Thế thì phiền cháu nhé.” Úc Trạch thế mà đang ở cạnh Cố Diệp, sắc mặt Cố phu nhân sầm xuống, nhưng bà cũng không tiện hỏi lại, cảm ơn xong thì dặn dò Cố Diệp thêm đôi câu rồi mới cúp điện thoại.
Cố Diệp không nghe thấy tiếng gì nữa bèn trở mình, ngủ tiếp.
Úc Trạch mím cười ngắm cậu một lúc, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán Cố Diệp.
Ngắm dấu hôn đã nhạt trên vai cậu, anh thỏa mãn ôm cậu vào lòng.
Anh cầm điện thoại nhắn cho thư ký: Hai ngày này tôi có việc riêng cần giải quyết, không có thời gian để đến công ty, nếu có chuyện gì khẩn cấp thì hãy gọi cho tôi, nếu không có thì đừng tìm.
Trong bữa ăn sáng Cố Đức Thành hay tin Cố Diệp cả đêm không về, đang khó ở thì điện thoại reo.
Ông Cố cầm lên nhìn thử, vẻ mặt sầm xuống: “Sao Úc tổng lại gọi sớm thế này, có chuyện gì?”
Cố phu nhân cẩn thận quan sát vẻ mặt chồng mình.
Ông nhà mình luôn tán thưởng Úc Trạch, nên đây là lần đầu tiên ngữ khí của ông không ôn tồn với cậu ấy nữa, xem ra giận thật rồi.
Úc Trạch làm như không nhận ra giọng điệu bất mãn của Cố Đức Thành, vẫn ăn nói khách sáo bình tĩnh như thường: “Cháu muốn hỏi chú Cố tối mai có rảnh không?”
Cố Đức Thành nén cơn giận hỏi: “Cậu muốn gặp tôi để bàn chuyện làm ăn?”
Ông còn chưa tìm cậu ta thì đối phương đã chủ động đưa tới cửa, Cố Đức Thành sầm mặt, càng khó chịu với Úc Trạch hơn.
Ngay sau đó ông nghe đầu bên kia cười khẽ, thưa: “Không phải bàn chuyện công việc, là bố cháu muốn mời chú uống rượu.”
Sắc mặt Cố Đức Thành hơi đổi: “Ông Úc bỗng nhiên mời tôi dùng cơm, có việc gì hả?”
“Ông ấy muốn nhận Cố Diệp làm con trai, muốn hỏi chú có bằng lòng không.”
Cố Đức Thành trầm ngâm một chút: “Gặp mặt rồi hẵng nói.”
Cố phu nhân giữ im lặng.
Vừa nãy còn tức tối lắm, thế mà nghe từ ông Úc là nén lửa giận xuống ngay lập tức, còn đồng ý dùng bữa với người ta.
Nhược điểm của ổng đã bị Úc Trạch nắm chắc trong tay rồi.
Ba Cố vẫn lạnh mặt: “Cố Diệp đang ở với cậu đúng không, bảo nó nghe máy.”
Úc Trạch áy náy đáp: “Cố Diệp đang ngủ ạ, tối qua em ấy mất ngủ.”
“Đưa địa chỉ cho tôi, tôi bảo anh nó tới đón.”
“Chú Cố, em ấy vừa mới ngủ thôi.”
Cố Đức Thành nghe thế thì mềm lòng: “Vậy tối Cố Diệp về cũng được.”
Giọng của Úc Trạch vẫn thong dong nhưng lại không nhượng bộ: “Chú để em ấy ở đây nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai em ấy sẽ về cùng chú luôn.”
Cố Đức Thành bực mình cúp máy: “Con trai của ông đây mà ông còn phải đòi nó về!”
Bà Cố bĩu môi, nói thế mà không thấy ngượng, làm như nó không chịu về không bằng.
Nhân lúc Cố Đức Thành không chú ý, bà Cố gửi tin nhắn cho Cố Sâm và Cố Lâm: Tối mai hai con về nhà cả đi, thằng Ba gây họa rồi.
Cố Sâm:?
Cố Lâm: Lại nữa ạ?
Bà Cố: Ba mấy đứa biết nó yêu đương với Úc Trạch rồi.
Cố Lâm: Là không nỡ đánh chết nó hả?
Bà Cố: Ba tụi con tức lắm, vừa nãy Úc Trạch gọi tới, nói tối mai ông Úc mời ba ăn bữa cơm, mẹ đoán chừng có chuyện trong đấy.
Cố Lâm: Chắc là Úc Trạch định công khai đấy, có phải tối qua em Ba không về đúng không ạ?
Bà Cố: Ừ.
Cố Lâm: Rõ rồi, con sẽ về.
Cố Sâm: Con cũng về, phiền mẹ nói cho thằng Ba biết, trước khi hai đứa tụi con về thì nó đừng về nhà.
————
Cố Diệp ngủ dậy, biết sự sắp xếp của Úc Trạch thì lo lắng hỏi: “Ngày mai ba em có chịu đến không? Tối hôm qua em còn không nghe máy của ổng, em muốn thắp cho mình nén hương trước quá.”
Úc Trạch ngồi bên mép giường, ánh mắt dịu dàng: “Biết, trong cái nhìn của ông ấy về những người cùng thế hệ thì ba anh vẫn có sức ảnh hưởng.”
Cố Diệp cười cười, thấp thỏm xoa xoa mí mắt không ngừng giật giật từ tối qua, chỉ mong thế.
Sau khi ăn vài ba thứ, Cố Diệp gọi cho Giải Thừa.
Nghe giọng Cố Diệp khàn khàn, Giải Thừa nghĩ là cậu ốm nên bảo cậu đừng tới: “Anh không bị gì hết, em không cần đến đâu, anh em của anh thường thay phiên đưa đồ ngon đến cho anh rồi, anh ăn xong sẽ ra viện.”
Cố Diệp áy náy lắm.
Vì cậu mà Giải Thừa bị thương, hôm qua cậu đã không đến thay ca cho Khương Tự mà hôm nay cũng không đến, thế nên trong lòng cảm thấy rất áy náy.
Giải Thừa vô tư nói: “Không sao thật mà, nếu anh mà có chuyện gì thì cũng không phải là do em mặc kệ anh đâu.
Chúng ta là anh em cả đời, cuộc sống này vẫn còn dài mà, sao cứ phải làm quá chút chuyện này lên? Chẳng lẽ làm thế là yên tâm luôn hả?”
Cố Diệp bật cười.
Trong cái nhìn của cậu, đây đúng thật là chuyện đáng để khắc ghi trong lòng.
Vì để chứng minh bản thân đã khỏe lại, Giải Thừa gửi một video sang cho Cố Diệp.
Trên bàn trong phòng bệnh bày đầy đồ ăn, nơi mép giường còn có hai thanh niên, một trong đó là cậu trai từng bị Vương Kiều gài bẫy, thấy ống kính còn vẫy vẫy tay với Cố Diệp.
Giải Thừa bảo cậu: “Yên tâm đi, anh đây có người phục vụ, em cứ dưỡng bệnh cho khỏe.”
Cố Diệp bấy giờ mới yên tâm hẳn, bực mình trừng Úc Trạch: “Anh hay làm lỡ việc của em quá đấy, chả trách có câu hồng nhan họa thủy!”
Úc Trạch lùi hết lịch trình trong hai ngày lại, cười cười nhìn cậu: “Đúng, hồng nhan họa thủy, anh tình nguyện sai.”
————
Tối hôm sau, Cố Đức Thành mặt mày lạnh lùng đến chỗ hẹn.
Bà Cố sợ ông kích động quá nên cũng đi theo.
Vào căn phòng đã được đặt trước, Cố Diệp và Úc Trạch vẫn chưa tới, chỉ thấy một mình ông Úc đang ngồi đợi bên một bàn đầy đồ ăn, trên đó còn có một bình rượu.
Thấy ông Úc, vẻ lạnh lùng trên mặt Cố Đức Thành cuối cùng đã nhạt bớt.
Thành tựu của ông Úc trên phương diện thư họa được đánh giá là bậc quốc bảo, mà Cố Đức Thành lại thích thư họa, thế nên khi gặp thần tượng thì tính khí khó chịu đến mức nào đi nữa cũng có thể nhịn xuống.
Ông Úc khách sáo nói: “Từ lâu tôi đã định mời hai người dùng bữa rồi cùng tán gẫu với nhau đôi lời, cuối cùng bây giờ đã có cơ hội.”
Thần tượng khách sáo như vậy, sắc mặt Cố Đức Thành lại dịu xuống vài phần.
Ba người ngồi xuống, chuyện trò với nhau được chốc lát rồi, thế mà vẫn chưa thấy Cố Diệp và Úc Trạch tới.
Ông Úc bèn nói luôn: “Không chờ hai đứa nó nữa, chúng ta ăn trước.
Nào, nếm thử rượu tôi mang tới này.
Đây là nữ nhi hồng tôi chôn xuống lúc đứa con gái thứ ba ra đời, tổng cộng chỉ có hai vò.
Lúc con bé gả đi đã đào lên uống một vò, còn một vò này để tối nay tôi với chú uống cạn.”
Cố Đức Thành cũng thích uống rượu, nhưng tửu lượng chỉ thường thường, vả chăng ý nghĩa của vò nữ nhi hồng này lại rất đặc biệt, ông Úc rót rượu xong là uống luôn.
Trong lòng bà Cố lập tức có dự cảm không lành, lão Cố nhà mình cũng chỉ được nửa lít, cái vò này cũng phải hai lít rưỡi!
Uống xong hai chén, ông Úc cười ha hả hỏi: “Chú em, tôi bàn với chú chuyện này nhé.
Chú thấy Úc Trạch nhà tôi thế nào?”
Cố Đức Thành trả lời đúng sự thật: “Rất tốt, giữa những người trẻ cùng trang lứa thì tôi thấy Úc Trạch quyết đoán nhất, có thủ đoạn nhất, rất tốt.”
“Chú đã thấy nó lọt mắt thì tôi cũng xin nói.
Là thế này, tôi nhắm thấy Cố Diệp nhà chú hợp ý tôi lắm, chẳng hay chú có thể chia cho tôi một nửa không, cho nó làm con trai tôi.
Tôi cũng chia một nửa Úc Trạch cho nó làm con trai chú, thấy sao?”
Cố Đức Thành lúc đấy vẫn chưa hồ đồ, cười nói: “Chỉ làm con trai đơn thuần thôi thì nếu con trẻ không ý kiến, tôi cũng không thành vấn đề.”
“Vậy tốt quá rồi!” Ông Úc mừng rỡ nâng chén rượu: “Vì có thêm một đứa con trai, cạn!”
Ông Úc đã hơn bảy mươi mà vẫn phóng khoáng một hơi cạn sạch, Cố Đức Thành chỉ đành liều mình bồi quân tử uống theo.
Ông Úc càng uống càng hổ thẹn, sau khi nốc mấy chén thì áy náy nói: “Nhà họ Úc chúng tôi nợ Cố Diệp.
Tôi nói thật với hai người vậy, thằng bé đã là người của Úc Trạch từ lâu rồi.”
Cố Đức Thành hơi sững người nhưng vẫn kịp thời nhận ra là có chuyện gì.
Chẳng biết là do uống nhiều hay vì tức giận mà mặt ông đỏ gay, cắn răng hỏi: “Từ bao giờ?”
Ông Úc day dứt trả lời: “Từ cái hồi thằng bé cứu cháu ngoại của tôi, nó không chỉ cứu cháu tôi mà còn cứu cả con trai tôi nữa.”
Cố Đức Thành tức giận, bàn tay run rẩy siết chén rượu.
Ông Úc nói với vẻ hối lỗi: “Tôi cạn trước!”
Bây giờ Cố Đức Thành không cần ai mời mọc, tức mình uống luôn.
Bà Cố nhìn mà sốt cả ruột.
Ban đầu bà còn có thể kín đáo chọt chọt dưới bàn, nhắc nhở ông uống ít ít thôi.
Giờ thì đã biết không thể khuyên được nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn chén rượu được rót đầy mãi.
Ông Úc thành khẩn bày tỏ: “Tôi nghĩ kỹ hết rồi, tôi sẽ đưa Úc Trạch sang Cố gia, mong hai người đừng ghét bỏ nó.”
Cố phu nhân chỉ sợ ông chồng mình trong cơn tức giận sẽ đồng ý luôn, bèn tiếp chuyện: “Ngài chỉ có một đứa con trai, chúng tôi không thể đòi hỏi thế được.”
“Em dâu không vừa ý bởi vì nó không thể sinh được chăng?”
“Sao lại thế được, Úc Trạch ưu tú như vậy thì phải là Cố Diệp nhà chúng em…”
“Hai anh con trai, không phân ai cưới ai gả, cứ cho nó sang ở là được.” Ông Úc dường như đã quá chén rồi, chưa để Cố phu nhân từ chối thì đã kéo tay Cố Đức Thành, nghiêm túc nói: “Tuổi tác của hai người nhỏ hơn tôi nên kiểu gì thì tôi cũng sẽ ra đi trước, mong hai vị trông nom chúng nó hai năm.”
Cố Đức Thành nén giận, khách sáo nói: “Đừng nói gở, xui xẻo lắm.”
“Tôi nói thật đấy.
Năm ngoái lão Đường suýt nữa đã xuôi tay rồi, đến cái tuổi này thì tôi sớm đã nghĩ thoáng ra.
Vì sống lâu thêm hai năm, uống!”
Cố Đức Thành chỉ đành uống theo, không nhịn được cau mày, rượu này hơi nặng, uống đến giờ đã thấy hơi váng đầu.
Ông Úc nghiêm túc nói: “Không thể nhận giấy kết hôn cũng không sao, tôi đưa nhà tổ cho Cố Diệp làm vật bảo đảm.
Sau này nếu Úc Trạch dám bắt nạt nó thì sẽ khiến cho Úc Trạch không về nhà được! Tôi cam đoan, tôi sẽ thân thiết với Cố Diệp còn hơn con ruột của mình, nên hai người cứ yên tâm, chỉ cần tôi còn sống thì sẽ chẳng có ai dám ức hiếp nó!”
Cố phu nhân nghe vậy, càng lúc càng thấy sai sai, sao cứ giống như kiểu bọn họ đã đồng ý rồi thế? Cho dù bà tôn trọng ý kiến của Cố Diệp thì cũng phải cẩn thận ít nhiều, đừng làm như con nhà mình chủ động lắm: “Không được, căn nhà đó của ngài, Cố Diệp nhà chúng tôi không thể nhận được.”
Úc lão kiên quyết: “Được hết, tôi thích tính tình đứa nhỏ này lắm.
Mà tôi cũng biết, chỉ cần Úc Trạch đối xử chân thành với nó thì nó sẽ không rời đi.”
Cố Đức Thành chóng mặt nhưng vẫn cố níu giữ chút lý trí: “Hai đứa nó không thể được, còn cả vấn đề người thừa kế nữa.”
Úc lão tiếp tục rót rượu: “ Tôi muốn tâm sự, tôi đã giằng co rất lâu nhưng nó vẫn mãi không có đời sau, có lẽ là trời cao đã an bài.
Tôi có con gái, có mấy đứa cháu ngoại bốn trai một gái, đứa nào cũng có thể thừa kế Úc gia.
Ông thông gia, ông không thể không nghĩ đến rằng, hai người có tận ba đứa con trai! Chú coi thường tôi vì ít con trai?”
Cố phu nhân không đáp, gì mà đã đổi xưng hô thành thông gia thế này?
Cố Đức Thành lắc đầu, đầu óc có hơi chậm chạp: “Không biết, không thể!”
Úc lão vui vẻ: “Hay lắm, chuyện chính đã bàn xong, bây giờ tán gẫu ít chuyện nhà nhé.
Tôi định mở một buổi triển lãm tranh, chú thấy sao?”
“Rất tốt.” Cố Đức Thành chỉ thích cái này.
“Vì tổ chức thành công, uống!”
Cố Đức Thành cũng hứng khởi lắm, uống theo.
Cố phu nhân mệt lòng đỡ trán, xong rồi, hai đứa còn chưa tới mà hai ông già đã uống say mèm.
Cố Diệp nhìn đồng hồ, giờ hẹn là sáu rưỡi mà lúc này đã hơn bảy giờ, vậy mà vẫn chưa thấy Úc Trạch có vẻ gì là định ra ngoài: “Anh hẹn ba em ăn cơm mà, chúng ta không đi hả?”
Úc Trạch cười nói: “Ban đầu anh nói là ba anh mời ông ấy ăn cơm, chúng mình đừng vội, cứ để họ chuyện trò trước đã.”
Cố Diệp không yên lòng: “Họ sẽ không cãi vã đâu nhỉ?”
Úc Trạch bình tĩnh đáp: “Không biết, cùng lắm là uống thêm chén rượu.”
Cố Diệp càng không yên tâm: “Huyết áp của bố em khá cao, không thể uống nhiều.”
“Anh đã hỏi rồi, dạo gần đây đã hạ xuống, uống nhiều hơn chút ít cũng không sao.”
“Anh… Anh hỏi khi nào thế?” Úc Trạch cười không nói, Cố Diệp chịu luôn: “Anh gian quá!”
Đến lúc hơn chín giờ, Úc Trạch nhìn đồng hồ: “Xong cả rồi, đi thôi.”
Sau khi tới đó, Cố Diệp phát hiện ba cậu đã uống nhiều lắm rồi, ông xắn tay áo, mặt đầy hào hứng vỗ vỗ vai Úc lão: “Chuyển luôn, ngày mai tôi sẽ chuyển hộ khẩu của Cố Diệp sang nhà họ Úc.
Ông khỏi phải khách sáo gì với tôi hết, con trai tôi nhiều, tôi có tận bốn thằng đấy!”
Ông Úc thích thú vỗ bàn: “Được, ngày mai tôi sẽ bảo Úc Trạch đi làm!”
Cố Diệp cau mày, chẳng hiểu hai ông già này đang nói gì, bèn hỏi mẹ mình: “Họ nói gì thế ạ? Sao lại uống đến mức này?”
Cố phu nhân tuyệt vọng: “Con trai, không thể hàn huyên thêm nữa, ba con nói kiểu gì mà cho con ra khỏi sổ hộ khẩu nhà mình luôn.
Con mau đưa cậu ta đi đi.”
Cố Diệp giật khóe miệng, đưa mắt nhìn nhau với Úc Trạch, người này còn cao tay hơn người kia.
Bước chân của ba Cố loạng choạng, bản thân không thể tự đứng vững.
Ông Úc khoát tay một cái, chỉnh lại quần áo rồi tự đi ra ngoài, dáng đi còn thẳng tắp!
Khi mọi người ra cửa thì vừa khéo gặp Cố Lâm và Cố Sâm mới dừng xe.
Hai người họ cũng không yên tâm nên mới tới xem thử thế nào, thấy ba mình uống đến mức này, cả hai anh em đều có dự cảm không tốt lắm.
Úc Trạch không yên lòng nhìn Cố Diệp: “Lát nữa anh đến nhà em.”
Cố Diệp lắc đầu: “Không cần đâu, dù anh có lời hay ý đẹp gì nữa thì cũng không nói thêm được nữa.”
Cố Diệp xua Úc Trạch đi, rồi cả gia đình đưa Cố Đức Thành về nhà.
Ba Cố ngồi trên ghế sô pha, mắt nhìn đăm đăm, gương mặt vô cảm.
Bà Cố tức không chịu được: “Uống xong thì thành cái dáng vẻ như này, có khuyên thế nào cũng không được.
Ông nói xem nào, say rồi thì thôi đừng nói nhiều đến vậy nữa! Thường ngày thì kiệm lời lắm, thế mà rượu vào là mồm miệng không giữ được!” Cố phu nhân tuyệt vọng nói: “Bố các con đã đòi đưa thằng ba sang làm con trai của Úc lão, ngày mai sẽ bảo người tách hộ khẩu ra.
Ổng không phải là uống nhiều mà đã uống đến điên rồi!”
“Hớ hớ.” Cố Đức Thành bỗng nhiễn cười ngố hai tiếng, vẫn đang đắm chìm trong cảnh ký ức được hàn huyên tán gẫu với thần tượng về những chuyện thường ngày trong gia đình, tâm trạng rất tốt.
Cố Diệp đỡ trán, tửu lượng của ông Úc có thể chấp ba người như bố mình.
Cố Sâm và Cố Lâm cũng giật giật khóe miệng.
Cố Sâm cạn lời, mặt sầm xuống vì giận, Cố Lâm ngồi xổm trước người bố, hai tay vịn đầu gối ba Cố, tỏ vẻ thích thú: “Uống rượu tặng con trai, bố hào phóng ghê đấy.
Sau này bố đừng uống rượu nữa, không là ngay nào đó ba anh em tụi con sẽ bị bố tặng hết cho người ta mất.”
Cố Đức Thành chậm chạp chớp chớp hàng mi dày nặng, ngó Cố Lâm: “Thằng ba, con về rồi.”
Cố Lâm giật khóe miệng, Cố Diệp vội thưa: “Bố, con ở đây này, con về rồi.”
Cố Đức Thành lại nghía sang Cố Diệp: “Thằng hai về hả con?”
Bà Cố tức giận giậm chân: “Lần đầu tiên tôi thấy có người uống say đến nỗi không phân rõ con mình đấy!”
“Thằng ba! Lại đây!” Cố Đức Thành cuối cùng đã nhận ra Cố Diệp, hất Cố Lâm ý bảo hắn tránh ra.
Gọi Cố Diệp lại, Cố Đức Thành chăm chú nhìn cậu, càng nhìn ánh mắt càng dữ, bà Cố phát hiện vẻ mặt của ông là lạ bèn vội ngăn: “Ông uống say quá rồi, đừng tìm con nữa, mai tỉnh rượu rồi nói sau.”
“Đầu óc tôi đang tỉnh táo lắm nhé!”
“Tỉnh táo mà còn chuyển hộ khẩu của nó sang nhà họ Úc?”
Cố Đức Thành mắt điếc tai ngơ, chỉ lạnh mặt nhìn Cố Diệp, nhìn nhìn rồi đột ngột đứng dậy, giơ tay lên cao.
Cố Lâm giữ chặt cổ tay ông: “Có gì thì nói thôi, đừng ra tay.”
Cố Diệp lập tức núp ra sau lưng anh cả, rất sợ bố mình sẽ say rượu loạn tính.
Cố Dương thấy thế cũng theo chân núp sau lưng anh cả.
Cố Đức Thành khó chịu hất tay Cố Lâm ra, chỉ thẳng vào Cố Diệp, giận đùng đùng nói: “Bố đánh chết mày!”
Cố Sâm nhíu mày, bước lên trước hai bước, sầm mặt ấn ông ngồi xuống ghế: “Bố say quá rồi, có chuyện gì để mai hẵng nói.”
Cố Đức Thành không nghe lọt tai lời của ai nữa, chỉ chăm chăm nhìn Cố Diệp: “Tôi đánh anh là muốn anh phải ghi nhớ! Mạng của anh là mẹ anh đổi về, mạng của ai khác cũng không đáng giá bằng của anh, anh không được vì cứu người ta mà làm hại đến bản thân!”
Cố Diệp ngẩn người, không ngờ rằng điều mà bố mình muốn nói là như này.
“Con trai ở quê về lại thay đổi nhiều như vậy, lắm khi tôi cũng muốn hỏi, có phải anh đã biến thành một ai khác, có phải không còn là con trai tôi nữa? Lông mày này, đôi mắt này, tôi vẫn khẳng định anh là con trai tôi, là cục thịt sinh ra từ người mẹ anh! Tôi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cảm thấy vừa yêu vừa hận anh, anh xem anh đi, bản thân còn chưa biết ra sao mà đã dám liều mạng vì người khác, lại còn trao mình cho Úc Trạch.
Anh! Bố anh là một thương nhân!” Ông tức giận chỉ chỉ Cố Sâm: “Thằng cả đây, thương nhân không ngoan!” Lại chỉ chỉ anh hai: “Thằng hai, thương nhân thông minh!” Ông chỉ chỉ thằng Tư, há miệng ra mà chẳng biết phải nói gì, thế là tức khắc chuyển đầu ngón tay sang chỉ về phía Cố Diệp: “Sao tôi lại sinh ra thằng con ngu ngốc như anh hả?! Anh cứ lăn lê trong nhà như trước không được hả? Cứ phải ra ngoài cứu người! Đi bán mạng thì có! Anh đang muốn chứng minh cho ai thấy? Cho tôi? Để tôi biết anh có tài cán?” Cố Đức Thành vừa nói, mắt đỏ hoe: “Anh mà chết thì tôi phải làm sao hả? Tôi đã hơn sáu mươi rồi!”
Ba Cố lúc này, nói năng lắp bắp không nghe rõ, ngôn ngữ cũng không mạch lạc như bình thường, có đôi câu lộn xộn hết cả lên, nhưng đó là tâm tình cất sâu trong lòng nay mượn hơi men mới thổ lộ hết ra được.
Ngày thường ông rất nghiêm cẩn, tuy không nói ra nhưng không có nghĩa là trong lòng ông không có tâm sự gì.
Cố Diệp hiểu ý của ông, mũi cay cay, đi tới bên Cố Đức Thành, hổ thẹn hứa: “Ba, sau này con sẽ tiếc cái mạng này hơn bất cứ ai, con sẽ sống vì bản thân con, người con yêu thương nhất là chính con, con sẽ không làm chuyện nguy hiểm nữa đâu.”
Bà Cố cũng đỏ hoe mắt, giảng hòa: “Đúng vậy, chỉ khi nào con biết yêu thương bản thân thì mới có thể yêu thương người khác được.
Con nó đã hiểu rồi, ông đừng kích động nữa, nhanh bình tĩnh lại nào.”
Cố Đức Thành vẫn nhìn Cố Diệp, khi Cố Diệp tưởng là ông còn muốn nói gì nữa thì Cố Đức Thành đã dựa lưng ra sau ghế sô pha, nhắm mắt lại, trong chốc lát đã vang lên tiếng thít thở đều đặn.
Cả nhà thoáng cái thở phào nhẹ nhõm, ông ấy đã ngủ rồi.
Ngay sau đó, ba Cố nằm hẳn ra ghế sô pha, bắt đầu ngáy khò khò.
Bốn anh em lặng lẽ cúi đầu nhìn bố mình, rồi đưa mắt nhìn nhau, cả bốn ăn ý tiến lên, người nhấc tay người nâng chân, đưa ông vào phòng ngủ.
Hơn sáu giờ sáng ngày hôm sau, một mình Cố Đức Thành ngồi trên ghế dài ở khu vườn sau nhà, nghe chim hót, ngửi hương hoa, dần dần nhớ lại chuyện ngày hôm qua, mặt lạnh như tiền.
Cố Sâm chạy bộ buổi sáng về, cố ý tìm ông: “Ba tỉnh rượu chưa? Nói chuyện chút nhé.”
Cố Lâm cũng bước tới, cùng anh trai một trái một phải kẹp ông vào giữa, trêu ông: “Kể xem xem sao lại đưa hộ khẩu của em tụi con ra ngoài nhé.”
Ba Cố ảo não đỡ trán, lần đầu tiên đối mặt với con trai mà ông lý lẽ không ngay, khí thế không mạnh: “Uống, uống nhiều rồi.”
Lúc ăn bữa sáng, người một nhà hiếm khi ngồi quây quần với nhau, thế nhưng bầu không khí lại nặng nề đến lạ, chẳng ai nói một câu gì, khiến ánh mắt Cố phu nhân bắn sang cho cho ông chồng mình đầy vẻ trách móc.
Chỉ có Cố Dương vô tư ăn hai bát cháo, ngốn ba cái bánh thịt nướng, còn ăn giúp lòng đỏ trứng mà anh ba nhà mình không thích.
Mới dọn bàn xong thì nghe ngoài cửa có người thông báo: “Úc tiên sinh tới ạ.”
Cố Đức Thành cứng mặt: “Úc lớn hay Úc nhỏ?”
Cố Sâm đứng bên cửa sổ, sầm mặt đáp: “Là Úc Trạch.”
Cố phu nhân bước tới nhìn thử, xa xa đã thấy trong tay Úc Trạch đang cầm mấy tờ giấy văn kiện, ngay tức khắc khiếp sợ: “Xem kìa, người ta muốn lấy hộ khẩu kìa, ông có cho không đây?”
Cố Đức Thành cau mày: “Chắc gì đã thế.”
Bà Cố tức giận: “Tối qua đầu ông như nổi u trong ấy, hào phóng đưa con trai cho ông Úc, còn bảo người ta không nhận là không nể mặt ông! Thằng con trai lớn thế sao người ta lại không muốn chứ?”
Cố Lâm híp mắt: “Bình tĩnh nào mẹ, cậu ta tới đây chắc gì đã vì chuyện này.
Em tư, em lên tầng giữ chân thằng ba, đừng cho nó xuống.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...