Cố Diệp từ nhà Đường lão về lại trường học chỉ kịp tiết cuối cùng, tối đến mượn vở ghi chép của Hạ Tường để về nhà học bù.
Hồng Đậu rất xót khi thấy cậu mệt mỏi nên mới bay từ trong phật châu ra, định làm một bữa ăn khuya cho cậu.
Cố Diệp còn không ngẩng đầu lên mà nói: “Chị Hồng Đậu, em không đói, chị cứ dưỡng thương cho tốt đi.
Linh Linh, tới ngăn kéo góc dưới bên trái giá sách lấy hai cây dưỡng hồn hương cho cha.”
“Dạ được!” Linh Linh mặc bộ đồ thỏ màu hồng cầm hai cây hương còn cao hơn cả cô bé từ từ chạy tới, Kumanthong cầm theo bật lửa đuổi theo ở phía sau, Hồng Đậu lấy đốt lên rồi ngồi sau lưng Cố Diệp.
Đại Hắc thấy Hồng Đậu ngồi xuống thì linh hồn mới xuất ra ngoài, nhảy mấy bước lên trên người Hồng Đậu rồi nằm xuống đùi, cô nhẹ nhàng vuốt ve chú mèo trong ngực rồi từ tốn hỏi: “Thiếu gia định ra tay với Hội Huyền Thuật sao? Bây giờ việc học của cậu nặng như vậy thì sao còn thời gian được?”
Cố Diệp cười cười nói: “Đạo làm người của Cố gia, có tiêu tiền cũng không được tự mình ra tay, chỉ cần kiếm tiền là ổn rồi.”
Hồng Đậu nghi ngờ nhíu nhíu mày lại, Cố Diệp cũng không có ý muốn giải thích, sau khi viết xong hết thì cầm kéo lên cắt người giấy mãi cho đến tận đêm khuya.
—
Nửa đêm, trước cổng của Hội Huyền Thuật đột nhiên vang lên giọng hát gào thét muốn rách cổ: “Nào ta cùng đẩy mái chèo, đưa chiếc thuyền ra nơi con sóng cuồn cuộn ~”
“Mặt biển rực rỡ phản chiếu ngọn tháp kia, chúng ta cùng đẩy mái chèo!”
“Ha ha ha ha ha ~~ hát hay đấy! lại đi!”
Người trong hội đang ngủ đều bị đánh thức bởi những âm thanh méo mó của đám ma quỷ, người bình thường sẽ không hề nghe được, linh lực càng mạnh thì nghe càng rõ ràng khiến không ít người phải tỉnh dậy lúc nửa đêm: “Cái quái gì thế! Dám đến nơi này quậy phá sao?”
Sau khi hát xong một bài thì yên lặng được hai phút làm cho đám Hội Huyền Thuật thở dài nhẹ nhõm, tự nhủ trong lòng, cuối cùng đám quỷ thiểu năng này cũng đi, có thể ngủ được rồi.
Ngay khi bọn họ còn đang mơ màng sắp ngủ: “Tui là mạnh mẽ nhất quả đất ngầu lòi sáng chói khắp muôn nơi, không ai ngăn được tui nảy mầm! Tui nảy mầm!” Giọng phát ra từ một linh hồn đang hò hét banh cuống họng lập tức kéo đám người từ trong mộng đẹp tỉnh dậy, nghe xong còn có nhiều người đi theo vỗ tay đùa giỡn: “Hay đó! Vỗ tay! Nữa đi!”
(Mạnh dạn đoán đám quỷ này đang quay tiktok rồi mọi người ơi, ai hay chơi chắc chắn biết bài chúng nó đang hát luôn, đã chơi tiktok rồi còn chế lời nữa =))))))))))) ‘Tiểu Bạch Mã Ánh Dương Cầu Vồng – Đại Trương Vỹ’ nha =)))
Đám người Hội Huyền Thuật tức muốn chết, không ít người trẻ tuổi xốc chăn xuống, mặc chiếc áo lông khi trời đang lạnh, giận đùng đùng đi xuống lầu: “Quỷ ma vất vưởng đâu tới vậy, biết đây là đâu không? Cút nhanh lên!”
Người trẻ tuổi hùng hùng hổ hổ vừa bước ra khỏi cửa thì muốn ngu người luôn, ngay cửa chính của Hội Huyền Thuật phải có trên một trăm con quỷ đang vây quanh, cùng nhau trẩy hội.
Vừa thấy người thanh niên bước ra, tất cả bọn quỷ đều nhìn hắn khiến tên thanh niên tê rần cả da đầu.
1 vs 100!
Có tất cả các loại quỷ chết theo nhiều kiểu, kẻ thiếu tay, kẻ thiếu chân, kẻ chết bệnh, mặt mày tím tái, kẻ chết đuối, cả người còn dính rong rêu.
Bị nhiều mắt quỷ nhìn chằm chằm như vậy khiến khí thế của tên thanh niên mau chóng bị áp xuống, căng thẳng nói: “Tôi nói cho mấy người biết, tất cả ở đây đều là đại sư, không muốn hồn phách bị tiêu tán thì đi nhanh đi, bằng không chúng tôi sẽ không khách khí với mấy người đâu đấy!”
Một anh trai đứng trên đài mặt mũi có vẻ xanh xao: “Người bọn họ không hề có sát khí, chưa bao giờ làm chuyện gì ác nên chắc chắn đều là quỷ vô tội, đang xếp hàng đi đầu thai.
Sau khi trận pháp bị Cố Diệp phá đi, còn chưa kịp sửa chữa nên không thể ngăn cản được.”
Lúc này các vị đại sư đều đã đến, tay cầm vũ khí, có vẻ bị đánh thức nên rất tức giận: “Xảy ra chuyện gì đây? Ai mới vừa hát? Hát dở còn không biết ngượng sao?”
Tên quỷ có cái cổ xiên vẹo lập tức trở nên không vui, hùng hồn đứng ra: “Sao tôi hát dở được hả? Ông có giỏi thì hát đi, hát miễn phí cho nghe rồi còn thái độ, ông một vừa hai phải thôi chứ?”
“Đúng rồi đó!”
“Coi thường người, à không! Coi thường quỷ!”
“Mày!” Người kia tức đến cắn răng, mang theo thanh kiếm gỗ dữ dằn nói: “Nói thêm câu nữa đi!”
“Cứu mạng với! Người Hội Huyền Thuật muốn giết quỷ!” Tên quỷ này hô lên khiến cho đám quỷ kia cũng phản ứng theo, cả bầy quỷ loạn cào cào: “Cứu mạng! Giết quỷ á!”
Tình hình còn đang trong lúc loạn lạc, đám người Hội Huyền Thuật như gà mắc tóc, định là hù dọa chúng một chút thôi, ai giết quỷ? Chạm sứ (*) vẫn còn lưu hành à?
(*)chạm sứ: vốn là thuật ngữ của dân buôn đồ cổ, ý chỉ những kẻ gian thương cố tình để những đồ bằng sứ dễ vỡ ở những nơi dễ va chạm, hễ có ai sơ ý làm rơi vỡ là ngay lập tức chạy ra bắt đền, đòi bồi thường.
Đúng thật là bây giờ không ai dám đụng vào bọn chúng, vốn dĩ ngoại giới đã nói bọn họ lạm sát quỷ vô tội, giờ còn đụng vào thì cái nồi này phải mang thật.
Có một đại sư có vẻ lớn tuổi hơn thấy tình hình đang không ổn nên tranh thủ chạy đến gần đám quỷ: “Bình tĩnh! Mọi người bình tĩnh! Các người không làm chuyện xấu thì chúng tôi sẽ không bắt! Người anh em à, ông hát khá lắm, thật đấy, chỉ là chọn khoảng thời gian không hay lắm, các người đến vùng ngoại ô hát thử xem sao? Chứ không thì phiền dân lắm.”
“Chúng tôi không đi đâu, chúng tôi muốn hát ở đây, chỗ này lớn!” Tên quỷ có cái cổ xiên vẹo ngồi xếp bằng xuống đất không chịu đi: “Các anh chị em ơi, lên! Quẩy!”
Một đám quỷ nhỏ nhảy nhót trong phấn khởi: “Ngủ cái gì mà ngủ nữa, ra đây chơi đi!”
Mặt mấy đại sư đen hết cả, đúng là bắt bọn chúng không được nên đành cắn răng căm tức trở về.
Bọn quỷ này cứ mở party ngay trước cổng chính Hội Huyền Thuật ca hát cả một đêm.
Sáng sớm hôm sau Hội Huyền Thuật như bùng phát khi người lãnh đạo đến, ai ai cũng chạy đến đại sảnh để cùng nhau cáo trạng, mắt thì thâm quầng cả lên.
“Bình thường đã mệt mỏi lắm rồi, chạy từ bắc chí nam, về còn không được ngủ ngon giấc, sợ tinh thần làm nhiệm vụ sẽ không tốt, xảy ra nguy hiểm.”
“Đánh không được, chửi không xong, còn chưa kịp lên tiếng thì bọn chúng đã nói mình bị ăn hiếp, nói mình giết quỷ, kêu đến mức quỷ cách vài cây cũng nghe được!”
“Nguyên cả một đêm hôm qua, trong đầu tôi toàn là tiếng gào thét lệch nốt muốn đứt giọng, mà gào thì cứ gào đi, đằng này gào còn sai lời nữa, má nó! Từ đầu tới cuối không đúng câu nào, chứng cưỡng bách(*) thật sự chịu không nổi!”
(*)Chứng cưỡng bách: hay còn gọi là “rối loạn ám ảnh cưỡng chế” – OCD
“Tôi chịu không nổi được, suýt nữa tối qua đã cầm đao xuống chém chúng nó rồi.”
“Đừng vớ vẩn! Lời này mà bị truyền đi thì chúng ta khó khăn đấy.”
…
Sau khi cấp trên nhận được những báo cáo đó thì cũng biết việc không đơn giản: “Nhiều quỷ tụ lại đây như vậy đúng là không bình thường.”
“Chắc chắn là có ai chơi chúng ta, cố ý tìm đến.”
“Là Cố Diệp chăng? Người gần đây đắc tội cũng là cậu ta, chỉ có Cố Diệp mới có thể làm ra chuyện thất đức như vậy.”
Lúc này chợt có một lão giả phản bác lại: “Không thể nào, tính tình Cố Diệp này ngay thẳng, có làm thì làm trực tiếp, giống như đêm đó tìm tới cửa, tuổi đấy của cậu ta thì sao có được tính toán như thế? Mưu đồ gì chứ?”
Cảnh Liên Trung ngồi cách đó không xa cũng không quan tâm chuyện này là mấy: “Mau sửa lại trận pháp đi, ngăn bọn chúng ở bên ngoài, không được thì tìm chúng nó rồi cho ít tiền, hỏi tại sao lại tụ tập ở đây.”
Cùng ngày hôm đấy, Hội Huyền Thuật gọi người làm pháp trận về để đẩy nhanh tốc độ sửa chữa, đến sẩm tối mới xong một cái thì đã hao tổn đến mấy chục tấm linh phù.
Đám người Hội Huyền Thuật bởi thế mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, hẳn là đêm chúng nó không còn dám đến nữa.
Điều khiến cho bọn họ không ngờ là, nửa đêm mười hai giờ đám quỷ này lại tập hợp!
Giọng hát gào thét rách cuống họng cuối cùng cũng có kẻ hát cùng, là một giọng vịt đực, hai tên đấy hò hét đến tận lúc rạng sáng mới chịu rời đi.
Mấy người của Hội Huyền Thuật thật sự muốn phát điên rồi, sau khi kiểm tra pháp trận thì mới phát hiện ra nó đã bị ai đó phá mất rồi.
Cấp trên biết chuyện thì cho là có người cố ý muốn chỉnh bọn họ, nhưng mà là ai còn chưa biết được.
Bây giờ còn đang đứng trước cuộc tổng tuyển cử Hội trưởng Hội Huyền Thuật, lục đục với nhau cũng có, ai biết có phải là người bên trong cố ý gây chuyện hay không?
Chỉ vẻn vẹn có mấy ngày, cấp cao của hội còn chưa tra ra được chuyện thì trong nội bộ đã không chịu nổi.
Họ phần lớn đều là những người trẻ tuổi không có nhà không có việc, mới lựa chọn ở trong ký túc xá của hội đây.
Những ngày này quỷ ma tụ hội nên không cách nào ngủ được, có thanh niên chịu không thấu, không trêu chọc vào thì chọn cách lẩn đi, ta đi khỏi chỗ này là được chứ gì?
Có một người đi sẽ có người tiếp theo, mấy ngày trôi qua trong ký túc xá đã trống tới một phần ba.
Hôi Huyền Thuật nghĩ cách giữ người, nói với bọn họ, các cậu mà đi sẽ không được phát tiền trợ cấp thuê phòng, thanh niên thì không thèm đếm xỉa đến thứ giúp đỡ này, bọn họ thuê cùng với nhau nên tiền chia ra cũng không là mấy.
Hội Huyền Thuật cũng lười quản bọn họ: “Được rồi, muốn đi thì đi đi, nhận nhiệm vụ thì phải trở về.”
Ngay lúc đó có một nhóm nhỏ mới xuất hiện, nhóm này cũng chính là một phiên bản của Hội Huyền Thuật, là các bạn bè trong giới tập hợp lại với nhau.
Giới Huyền thuật cứ lớn dần lên như thế, nhìn thấy một người, hẳn đó có thể là bạn của bạn của bạn mình, bạn kéo tôi, tôi kéo cậu ta, không bao lâu đã có rất nhiều thanh niên bị kéo vào hội.
Có người đề nghị: “Nhóm chúng ta cứ chơi thế này, mắc gì phải gia nhập vào hội rồi bị người ta quản thúc? Chúng ta kiếm bao nhiêu tiền thì đó là tiền của mình, không dùng huyền thuật để hại người, không ra tay với quỷ vô tội, chúng ta đường đường chính chính thế thì sao phải sợ trời phạt.
Mà còn là công việc tự do, không quy định ở chỗ nào, không cần về tổng bộ cũng được, chỉ cần có việc mọi người cùng nhau góp sức, có thịt cùng ăn, có kẻ vô nhân tính thì cùng đánh, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thoải mái hơn!”
Lúc đầu mọi người chỉ quan sát nhưng nói đến tận hai ngày sau, tâm tư của mọi người cứ thế mà lung lay.
Người lớn tuổi thì không sao nhưng thanh niên thường xuyên lên mạng, ngày nào cũng chạy ở bên ngoài, kiến thức nhiều, lòng vốn còn muốn tự do thoải mái.
Rất nhiều người trong bọn họ đều biết, thu nhập của bản thân không bằng tiền khách hàng đưa nên sớm đã tức giận trong lòng.
Đồ đệ nào có sư phụ còn ngoan ngoãn chút, hai ba mươi tuổi, không có sư phụ quản thì nghĩ sao là vậy.
Bây giờ tuổi tác của nhóm này cũng tầm tầm nhau, nói đi nói lại như thế đúng là lung lay thật.
Nhưng mọi người vẫn còn quan tâm một vấn đề: “Kiếm việc ở đâu? Không có việc để làm thì ăn cái gì? Ở cái gì?”
“Sao mấy người đần quá vậy? Ra ngoài mà xõa! Dùng mắt của cậu để quan sát, chỗ nào cần giúp thì vào! Thấy kẻ có tiền tức là nhiều yếu điểm, thấy kẻ không có tiền tức là ít yếu điểm, cái này còn cần phải dạy hả?”
Đám người trẻ tuổi lập tức được khai sáng: “Có vậy luôn sao?”
Có vẻ người này đã chịu nhiều thiệt thòi khi ở trong Hội Huyền Thuật, nói lòng người đã nguội lạnh mệt mỏi: “Chúng ta học huyền thuật để cứu người! Nói nhỏ thì là nuôi sống gia đình, nói lớn là vì chúng sinh thiên hạ! Chúng ta không khuyết tật về tinh thần, vốn vào hội để đi làm thuê, ai quy định phải tam tòng tứ đức? Những năm này quá khó khăn, dậy sớm hơn gà ngủ còn muộn hơn chó, làm liều mạng, kết quả…tiền lương còn không đủ mua nhà, tiền thuê phòng của tôi mà còn phải mượn bạn.”
Giảng một trận như thế lại có rất nhiều thanh niên đồng tình với hắn, nghiệm lại mình, còn không phải vậy sao? Cũng thảm như thế! Lập tức mọi người đều có tiếng nói chung, cùng nhau trút giận.
Trò chuyện một chút thì mọi người cảm thấy, ở trong hội này đúng là không bằng ra ngoài một chút, trông thấy việc đời, cầm cái tiền lương khổ cực này quá mệt mỏi.
Và thế là trong mấy ngày, cấp trên của Hội Huyền Thuật đã nhận được mười mấy đơn từ chức, lý do đều trích dẫn một câu đang hot trên mạng: Thế giới lớn nhường nào, tôi muốn đi xem sao.
Nhiều người muốn đi như vậy chắc chắn Hội Huyền Thuật sẽ phải điều tra nguyên nhân, tra một chút đã suýt giận điên đầu, đám thanh niên này đúng là dám lập ra một cái hội nhỏ!
Mặc dù Hội Huyền Thuật đau đầu, nhưng chuyện này không phải là không thể giải quyết, dù sao người trẻ muốn đi chứ thế hệ trước không lung lay, căn cốt vẫn còn đó.
Lúc này, Đường lão còn đang nói chuyện với những vị tiên sinh đã sáng tạo ra hội: Đừng tuyển cử nữa, giải tán thôi, không cần nữa rồi, nếu mọi người cho chúng tôi mặt mũi thì hãy giải tán đi.
Câu này vừa nói ra đã khiến Hội Huyền Thuật bùng nổ, họ đã theo Đường lão qua không ít sóng gió bị lay động, trước kia không nỡ đi nhưng bây giờ thì không còn gì để lưu luyến, Đường lão nói giải tán thì còn ở lại để làm gì?
Một nhóm đại sư bốn mươi năm mươi tuổi cũng nộp thư từ chức, lý do đơn giản: Lớn tuổi, muốn dưỡng già.
Lúc này Hội Huyền Thuật mới nổi giận, dưỡng già cái con mẹ nó! Mới có bao nhiêu tuổi lắm đâu?
Nói tóm lại, không từ chức thì là xin nghỉ, không phê thì nghỉ bệnh, nên chớp mắt những nhiệm vụ của hội không còn ai tiếp nhận.
Cấp trên thấy cứ để như thế thì sẽ không được nên mới họp thương lượng một chút, bắt đầu ra chính sách: Tăng lương, gấp đôi! Không! Gấp ba!
Ngay lúc mọi người bị lung lay thì trong nhóm lại bắt đầu có drama: “Nghe nói Giải Thừa với bạn cậu ta đi xem phong thủy, nhà giàu kia cho một trăm vạn!”
(⊙o⊙) Wow!!!
Nguyên một đám đều hoảng hồn, xem mệnh xem phong thủy cho người khác nhiều năm như thế, tất cả gia sản cộng lại còn chưa được nhiều tiền đến vậy!
Vừa hay Giải Thừa cũng có ở trong nhóm, hắn nhân duyên tốt, bạn bè cũng nhiều, ai ai cũng tag hắn để hỏi: Chuyện này có thật không?
Bây giờ Giải Thừa không thể không đứng ra nên đành ngại ngùng giải thích: Lúc đầu người ta định cho nhiều hơn nhưng bạn tớ không có ý muốn nhận, góp từ thiện năm mươi vạn, tích đức cho hai chúng tớ luôn rồi.
Đám người trong nhóm như muốn bùng nổ: Hèn gì dạo gần đây Giải Thừa có tiền, còn thuê cả phòng để ở.
Có cả xe máy nữa! Cái xe nhỏ đó nhìn đẹp ghê! Tự mua đấy!
Giải Thừa nghèo vậy mà còn có tiền, mà chúng ta vẫn nghèo!
Mình không cần một trăm vạn, mười vạn là mừng lắm rồi, thế mà quyên năm mươi vạn đấy!
Cả nhóm liên hệ nói chuyện với nhau, tự tổ chức đoàn thể, chỉ cần nộp đơn từ chức xong là cả đám sẽ cùng nhau chạy, có thành viên trong nhóm còn tích cực chào hỏi mọi người: Đừng quên quyên tiền! Đây là tích đức cho mình, nếu không sẽ tổn hại âm đức, thọ không lâu đâu!
Tất cả mọi người đều hiểu đạo lý đó.
Đột nhiên có người nói: Trước kia Hội đã từng nói, năm nào họ cũng quyên tiền cho các tổ chức từ thiện, tên của mọi người đều được viết lên, bây giờ nghĩ lại không biết có phải là thật hay không nữa.
Cả đám im lặng vài giây, có người nói: Không thể nào, nếu đó là giả, không phải xem mạng người như cỏ rác sao?
Lúc này đột nhiên có người nói: ”Tôi nghe nói, Hòe Hướng Quốc chết vì bệnh khi vừa tròn 45 tuổi, không phải tên đồ đệ kia của ông ta đi theo sư thúc sao?”
Cả đám lại tiếp tục im lặng, bị hù đến mức lặng thinh.
Giải Thừa: Đừng nghĩ nữa, cứ làm chuyện tốt để tích đức cho mình.
Người nghèo cho một cái bánh cũng là giúp đỡ rồi
Lúc này mọi người mới phản ứng lại: Đúng đúng đúng!
Giải Thừa: Ác quỷ tiện tay thì bắt.
người đừng chờ để hại người.
Mọi người đáp: Đúng đúng đúng!
Có người hỏi: Xem âm trạch thì bao nhiên tiền? Mấy cái khác thì tớ không biết, nhưng cái này thì khá lành nghề đấy.
Giải Thừa: Cùng một lý do, nhà giàu nhiều yêu cầu, nhà nghèo ít yêu cầu, dù thế nào cũng khá hơn! Không nói nữa, sư phụ gọi tôi rồi.
Sau khi thành viên tích cực nói trong nhóm xong, nhắn riêng Cố Diệp: Cậu chủ, cậu thấy tôi dẫn dắt tiết tấu này thế nào?
Cố Diệp cực kì vui vẻ phát lì xì cho đối phương: Được lắm được lắm, không hổ là chạy bảo hiểm, mồm mép lưu loát ghê.
Nếu làm tốt, biểu hiện cũng xuất sắc, tôi sẽ giới thiệu anh vào công ty của anh trai tôi, tìm một công việc đáng tin cậy.
Rõ ràng là đối phương đang vô cùng cảm kích: ” Cảm ơn cậu chủ! Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!”
Cố Diệp đọc đến đây thì hơi mỉm cười có vẻ rất hài lòng.
Cậu tìm được người này dưới chân cầu vượt, khi ấy trời rất lạnh, người nọ đang mặc một bộ đồ tây trang thắt cà vạt, kẹp một cái ví da rẻ tiền ở dưới nách đang nhìn loanh quanh, mặt mũi lạnh đến mức đỏ ửng, cả người cứng ngắc.
Cố Diệp nhìn tướng mạo của y là kẻ biết ăn nói, tính cách cũng không tệ, thế là mời đối phương một tô mỳ, hỏi anh ta là có muốn nhận mối làm ăn này với cậu hay không.
Đối phương nghèo đến mức không thể tả được, khi nghe Cố Diệp nói câu này thì vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ. Mấy acc clone được đồng thời mang ra sử dụng, một thời gian sau bắt cóc được hơn phân nửa những người trẻ tuổi của Hội Huyền Thuật dọn ra ngoài ở.
Ban đêm Cố Diệp lại cắt ra một đống người giấy, sau khi đốt xong biến thành dáng vẻ của quỷ, cậu mời một ít con quỷ thật, đưa cả đoàn đến trước cổng Hội Huyền Thuật.
Phá đi, làm cho bọn chúng rụng hết tóc đi.
Sau khi làm xong, Cố Diệp gọi điện thoại cho Úc Trạch: ”Anh bên kia sao rồi?”
Mấy hôm nay Cố Diệp làm gì Úc Trạch đều biết, nghe cậu nói chuyện nghiêm túc như vậy không khỏi trêu chọc một câu: “Em khổ sở vậy có thấy vui không?
Cố Diệp kìm lòng không được mà cười xấu xa: ”Những cái này chỉ khổ sở bé tẹo, bọn chúng thật buồn nôn, đã như vậy rồi còn muốn tuyển cử, tiếp tục kinh doanh gì nữa chứ? Nằm mơ đi! Người bên kia sao rồi? Tìm được chứng cứ chưa ạ?”
“Còn chưa thu thập hết, vỏ bọc của công ty này, kinh doanh phạm pháp, trốn thuế, tổ chức tà giáo tẩy não trẻ nhỏ.” Giọng nói Úc Trạch rất nhẹ, nhưng lại hung ác thấy rõ: “Công ty của anh có đội ngũ luật sư, bọn họ đang tham gia vào, còn một tháng nữa là cuối năm, trước năm loại bỏ nó.”
Cố Diệp kinh ngạc còn đặc biệt cho cái vỗ tay khen gợi: ”Quả nhiên Úc Trạc là đứa con mà ông trời lựa chọn, đẹp trai nhất trần đời!”
Đang nói một chủ đề rất nghiêm túc thì đột nhiên bên kia lại bẻ lái, Úc Trạch cong miệng cười: ”Em đừng đùa nữa, anh còn có chuyện muốn hỏi em.”
Cố Diệp cười hihi nói: “Ôi chao~ đùa xong rồi hãy hỏi~”
Úc Trạch cưng chiều nói: “Vậy em đùa đi, xong rồi thi nói anh.”
Thế nhưng Cố Diệp lại không đùa được nữa: “Dạ rồi, em đã đùa xong, anh nói đi.”
“Tính cách em và sư huynh, giống nhau thật đấy.”
Úc Trạch nói câu này ra rất bất ngờ khiến Cố Diệp giật mình một cái, nụ cười trên mặt như hóa đá.
Đột nhiên cậu ý thức được có phải là mình đã quá thoải mái rồi hay không, vì bình thường vẫn rất tin tưởng Úc Trạch nên nói năng không lưu ý? Dù sao khả năng quan sát của người này nhạy cảm đến mức không thể đùa được.
“Hẳn là tính tình giống nên anh ấy mới nhận em làm sư đệ.
Tết năm ngoái anh ấy có đi ngang quê em, nghe nói từ nhỏ em đã ngu đần, không phải lỗi của em mà do em thiếu một phách.
Sau khi chữa khỏi bệnh cho em thì ném em thêm vài cuốn sách, sau đó anh ấy đi mất.” Cố Diệp nằm trên ghế salon để cho bản thân bình tĩnh lại, giúp giọng nói không có chút thay đổi nào.
“Đây cũng là một đại ân, nhưng tiếc là không thể báo, anh đang nghĩ, có nên đưa thi cốt của cậu ấy về cạnh sư phụ hay không?”
Nghe thấy Úc Trạch tin cậu nói bậy nói bạ thì Cố Diệp mới âm thầm thở ra: “Không cần, sư huynh chết vì hiến tế, hồn phách không còn, thi thể chỉ còn là đống tro tàn vẩy vào giữa trời đất, vốn cũng có thi cốt nào đâu.”
“Được rồi.” Úc Trạch lấy làm tiếc mà nói: “Tiếc quá.”
Cố Diệp cười: “Dạ.”
Hai người trò chuyện thêm vài câu thì Cố Diệp lấy cớ cúp điện thoại, ôm lấy trái tim nhỏ đang đập thình thịch, ảo não đâm đầu vào gối, may quá, qua ải rồi.
Không ngờ rằng, lúc này ánh mắt lạnh nhạt của Úc Trạch lại đang nhìn vào màn hình di động, con ngươi tăm tối mờ mịt.
Có một suy nghĩ từ sâu trong đáy lòng đang từ từ dấy lên, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Úc Trạch lắc đầu, vứt bỏ hết mớ suy nghĩ đấy rồi cầm một sấp tài liệu trên bàn.
Cố Diệp, hưởng thọ 25 tuổi, nơi sinh không rõ, bốn tuổi bị vứt bỏ tại bãi tha ma ở đường núi, ăn cơm trăm nhà của một thôn nhỏ, được người dân trong thôn thay phiên nhau nuôi hơn nửa năm, sau đó thì bị người ta đưa đến cô nhi viện trên tỉnh.
Sáu tuổi, được nuôi dưỡng bởi đại sư bùa chú Thiệu Phù Huyền, linh khí cao bẩm sinh.
Mười tuổi tham gia cuộc thi huyền thuật do nội bộ Hội Huyền Thuật tổ chức, đánh bại những đại sư huyền thuật ở lứa tuổi hai ba, một phát lên đời.
Tính cách bướng bỉnh, cực kỳ tùy hứng và thường làm theo ý của mình, ghét nhất là bị ràng buộc, cái gì mình thích thì mới làm, thế nên mới bị liệt vào dạng dị biệt của Hội Huyền Thuật.
Nhưng mà mỗi một chuyện cậu ấy làm đều đứng lên vì chính nghĩa, dù khổ chủ là người hay quỷ thì cũng chỉ giúp bên có lý, đây chẳng phải rất giống phong cách làm việc của Cố Diệp sao?
Hai mươi lăm tuổi, lấy tính mạng của mình để đổi cho dân chúng thành phố Hoài Tân, cuối cùng đến cả hài cốt cũng không còn.
Mười mấy đại sư huyền thuật chiêu hồn cậu nhưng không có kết quả, chắc chắn hồn phách cũng đã không còn.
Úc Trạch buông sấp tài liệu này xuống mà hàng chân mày vẫn còn nhíu chặt, thật sự có người có tính cách giống đến vậy sao?
Trăm mối tơ không cách nào lý giải, Úc Trạch bỏ tài liệu vào ngăn tủ rồi khóa lại, anh hỏi trợ lý, xe đặt cho Cố Diệp khi nào đến, sau đó còn nhắn cho cậu một tin chúc ngủ ngon, nhận được một icon trái tim nho nhỏ khiến khóe miệng Úc Trạch nhếch lên.
Nhìn ảnh chụp Cố Diệp trên màn hình nền, đôi mắt anh nặng nề vuốt nhẹ nó một chút.
Dù là giấu bao nhiêu bí mật nhỏ, người vẫn là của hắn.
———
Hội Huyền Thuật liên tiếp xảy ra chuyện, bị tra khảo các loại nên tuyển cử nội bộ không thể tiến hành như đã định trước.
Úc Trạch dùng cả đội luật sư, còn dính cả Cố Diệp trong đó nên khiến cho cả nhà Cố gia cũng nhận được tin.
Cố Sâm định hỏi là có cần giúp đỡ hay không, nhưng nhớ đến những lời kia của Cố Diệp thì lại thấy mất mặt mũi quá.
Thật sự không còn thể diện nào để đối mặt với bạn học cũ Úc Trạch, sau này xưng hô thế nào? Em dâu? Em ba?
“Em hai, hỏi thử Úc Trạch xem có cần giúp gì không?” Anh cả bắt đầu điều quân.
Cố Lâm ghét bỏ nói: “Sao lại bảo em hỏi? Em không muốn nói chuyện với anh ta.”
Cố Sâm tức giận hối thúc: “Nói em hỏi thì hỏi đi, nhiều chuyện thế làm gì?”
Cố Lâm im lặng: “Em là nhân bánh bị kẹp giữa, cũng là giám đốc lớn, anh không được bắt nạt em!”
Cố Sâm đen mặt nghiêm túc nhìn người em trai: “Em có hỏi không?”
Cố Lâm thở dài: “Em hỏi, ai bảo em bị kẹp làm gì?”
Sáng sớm hôm sau, sau khi Cố Lâm ăn sáng xong thì lạnh lùng gọi điện cho Cố Diệp: “Chuyện của Hội Huyền Thuật anh còn rất để tâm.”
Úc Trạch nhận được điện thoại, cũng không ngoài ý muốn, thản nhiên nói: “Chuyện thuộc trách nhiệm.”
Cố Lâm lạnh nhạt nói: “Sau này anh sẽ coi điều mà Cố Diệp muốn làm, vĩnh viễn là việc thuộc bổn phận.”
Giọng Úc Trạch lạnh lùng: “Đương nhiên.”
Cố Lâm bĩu môi, trong lòng lại khá khó chịu: “Cái này coi như một lời hứa hẹn với kẻ làm anh đây sao?”
“Đúng.”
Cố Lâm nhàn nhạt nói: “Tôi nhìn anh còn không vừa mắt.”
Úc Trạch: “Ừm.”
Nhịn nhịn nhịn, Cố Lâm không tắt điện thoại, lạnh mặt hô lên: “Anh cả, giám đốc Úc nói rồi đó, tự anh ta có thể lo được! Không cần anh phải quan tâm đâu!”
Nói xong cúp điện thoại.
Úc Trạch: “…”
Muốn ôm người về nhà, xem ra còn phải tốn không ít công sức nữa.
—
Vào tháng chạp, thời tiết càng lúc càng lạnh hơn, cái mùa này trông như mùa sắp phá sản.
Đầu tiên là Hội Huyền Thuật trên danh nghĩa công ty bị tra ra kinh doanh phi pháp, trốn thuế, tẩy não trẻ em, cấp trên thì không bị bắt nhưng công việc thì không thể tiếp tục được nữa.
Đại sư trên danh nghĩa bỏ việc ào ào, trong trời đông giá rét không biết phải đi đâu.
Ngay sau đó, giới giải trí nổi lên một trận sóng gió: Công ty giải trí Định Nam tuyên bố phá sản!
Rõ ràng cái phía sau kích thích hơn, càng nhiều người chú ý, công ty Định Nam hủy hợp đồng với hàng loạt nghệ sĩ khiến các fandom như kiến bò trên chảo nóng, lo lắng idol của mình sẽ đi trên con đường nào.
Mà hai chuyện đều có sự tham gia của Cố Diệp, vì câu nói nửa năm trước mà lập tức lên hotsearch!
Trong lúc nhất thời, cái tên Cố Diệp trở nên hot hòn họt trong showbiz!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...