Cố phu nhân nhìn Cố Diệp kích động như vậy, nghi ngờ hỏi: "Con giải thích cái gì hả?"
Cố Diệp xấu hổ, "Chỉ là...Không có gì hết."
Cố phu nhân nghi hoặc nhìn cậu, "Không có gì thì con giải thích làm gì? Mẹ ngạc nhiên ghê, Úc tiên sinh đến tổ chức sinh nhật cho con luôn à."
Úc Trạch nghiêm trang nói: "Cũng không phải không có gì."
"Câm miệng!" Cố Diệp khiếp sợ trừng mắt với anh, không tin đối phương dám nói như vậy, nhanh chóng giải thích, "Ý anh ấy là tụi con có quan hệ bạn bè thân thiết, nên đến gặp con cũng không có gì hết."
Vốn dĩ Cố phu nhân không nghĩ nhiều, bây giờ thì không thể không nghĩ nhiều, tìm tòi nghiên cứu hỏi: "Mẹ đã nói gì đâu, con giống như đang chột dạ gì đó à?"
Úc Trạch nhìn Cố Diệp: "Chột dạ?"
Cố Diệp mệt tâm, "Mẹ đừng nói nữa mà! Mẹ, sao mẹ đến vào lúc này?"
Cố phu nhân xách đồ mang đến đi vào, "Hôm nay không phải sinh nhật con sao, vốn là muốn làm tô mì, gọi con về nhà, ba con, anh con, em con chuẩn bị quà cho con hết rồi, bọn họ đi học thì đi học, đi làm thì đi làm, cả nhà chỉ con mẹ là người rảnh rỗi thôi."
Cố Diệp giúp mẹ xách đồ, "À không, mẹ bây giờ tài vận tràn đầy, có thể kiếm rất nhiều tiền đó."
Cố phu nhân được khen, khóe miệng lặng lẽ cong lên, sau khí khách khí với Úc Trạch hai câu, bắt đầu thoải mái tự do kiểm tra nhà, "Kiểm tra bất ngờ, được, xác nhận không có dấu vết dẫn con gái về nhà."
Úc Trạch nhắn tin cho đầu bếp, cho đối phương biết trưa không cần đến nữa, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Cố Diệp đang vây quanh mẹ cậu nịnh nọt, "Đương nhiên rồi, con nghe lời lắm.
Úc tổng, mẹ tôi làm món này rất ngon, lâu quá không ăn là tôi sẽ thèm muốn xỉu luôn."
Cố phu nhân không cản được khóe miệng mình cong lên, được khen gì cũng quên hết, "Ây da, cái thằng ranh con này!"
"Hahahaha con nói thật mà, làm cho Úc Trạch một chén lớn luôn nha mẹ, anh ấy chắc chắn chưa ăn món này ngon vậy đâu.
Úc tổng, mẹ tôi làm món này là làm thủ công, dùng tay cán đó!
Cố phu nhân che miệng cười, "Thằng ngốc này, có gì Úc tiên sinh chưa thấy đâu."
Úc Trạch thản nhiên giấu mắt cười, nghiêm túc nói: "Từ khi mẹ con mất, con thật sự không được ăn mì trường thọ do mẹ làm nữa."
Tức khắc Cố phu nhân liền mềm lòng, "Nếu Úc tổng không chê, chút nữa thử tay nghề của tôi đi."
Úc Trạch sảng khoái nhận lời, "Dạ, cảm ơn dì."
Cố Diệp khiếp sợ, giật giật khóe miệng nhìn Úc Trạch, anh lại là loại người này sao?!
Úc Trạch khó hiểu đi đến cạnh Cố Diệp, "Cái gì?"
Cố Diệp sợ anh lại nói ra điều gì không nên nói, "Anh đừng nói chuyện, ngậm miệng lại! Nghe tôi!"
Cố phu nhân kiểm tra đồ mình mang đến, nghe Cố Diệp không lễ phép như vậy, tức giận ngẩng đầu nói: "Con hung dữ vậy làm gì, Úc tổng người ta bận như vậy, xa xôi như vậy đến gặp con, con không thể bất lịch sự như vậy! Ngoan ngoãn xin lỗi đi!"
Cố Diệp cắn răng, từ kẽ răng vang ra mấy chữ: "Xin lỗi anh."
Úc Trạch nhanh chóng nói: "Em ấy không có bất lịch sự, khá ngoan."
Sắc mặt Cố phu nhân lập tức thay đổi, trừng mắt nhìn Cố Diệp, con như vậy mà người ta còn nói giúp con, con làm mẹ quá thất vọng rồi.
Cố Diệp ôm ngực, trừng lén Úc Trạch: Lòng tôi đau quá man!
Cố phu nhân nhìn hai người luôn mắt đi mày lại, nhăn mày, trực giác cảm thấy có gì đó không hợp lý.
Đè chút nghi ngờ này xuống đáy lòng, bà xách một túi quần áo lại, "Đây là quần áo mùa thu, từ hôm nay chuyển lạnh nhanh lắm, áo khoác mẹ mang đủ cả."
Cố Diệp tung tăng chạy tới nịnh nọt, "Có mẹ thật tốt mà."
"Vô nghĩa, đây là quà sinh nhật của ba con, còn cái này là của anh cả con, cái này của anh hai đưa, cái này......" Cố phu nhân nhìn ly sứ in hình Husky, vô cùng ghét bỏ nói: "Của em con."
Cố Diệp nhận tất cả, nhìn cái ly sứ kia, bị chọc cười, "Phẩm vị của em con, phụt!"
Cố phu nhân đau đầu, "Nó giống y chang con Husky!"
Cố Diệp nhanh chóng dẹp đống đồ, Úc Trạch thấy túi quần áo rất lớn, muốn đến giúp đỡ, mới vừa duỗi tay thì thấy Cố Diệp chỉ dùng một tay xách, nhẹ nhàng vui sướng đem vào phòng ngủ.
Úc Trạch nhìn tay chân mảnh mai của cậu, nhanh chân đi sau, dựa vào cửa phòng ngủ đánh giá Cố Diệp, "Sức em mạnh vậy sao?"
Cố Diệp chớp mắt, đột nhiên khoe khoang, "Đúng vậy, ông đây mạnh bẩm sinh, đấm phát chết luôn con trâu."
Úc Trạch thấy dấu vết màu đỏ trên cổ tay cậu biến mất, hiểu rõ, lại là cái phù đó, học đi đôi với hành ghê.
Lúc này nghe Cố phu nhân gọi: "Ây da! Thằng ba ơi, mẹ nghe nói con xài mười tám vạn mua búp bê cho mẹ, là con này hả? Dễ thương quá à!"
Cố Diệp giật mình, vội vàng chạy đến, "Nó.....!da người, biết nhúc nhích, mẹ còn thích không?"
"Ha ha ha đừng có hù mẹ con, đáng yêu như vậy sao làm bằng da người được, thằng nhãi này còn dám hù mẹ, mẹ giành đồ của con làm gì hả?" Cố phu nhân vừa nói vừa cười, đánh giá thư phòng mọt chút, giống như có gì đó hơi không giống lúc trước, cái này không quan trọng, nhìn thứ treo trên tường, tức khắc Cố phu nhân ngây ngẩn cả người.
Cố Diệp há miệng thở dốc, mệt mỏi đỡ trán, xong rồi, giả thích không rõ rồi!
Sắc mặt Cố phu nhân trầm xuống, nhìn dòng chữ chủ gia đình còn có chữ giống hệt với đề tự của Úc Trạch, "Hai đứa....."
Úc Trạch đứng sau Cố Diệp, nhàn nhạt nói: "Chỉ là tiện tay viết thôi ạ!"
"Đúng!" Cố Diệp gật đầu, "Chỉ là con cảm thấy chữ anh ấy đẹp nên nhờ ảnh viết giùm."
Cố phu nhân nhìn hai người bọn họ kẻ xướng người họa, phối hợp còn rất ăn ý, cặp mắt xin đẹp trừng to quét một vòng trên người bọn họ, bĩu môi, cười nhạo một cái, chỉ thiếu điều chưa nói ra: Mày nghĩ mẹ mày ngu à?
"Mẹ đi nấu cơm." Cố phu nhân cũng là người từng trải, trước mặt Úc Trạch nên bà không nói gì hết, giống như không biết gì cả, đặt Linh Linh xuống đi vào bếp.
Vẻ mặt Cố Diệp sống không còn gì luyến tiếc nữa, không thể hối hận rồi, trước kia cảm thấy Úc Trạch đẹp trai nên đu theo còn bây giờ thì không giải thích rõ được, nói gì cũng giống giấu đầu lòi đuôi.
Khóe miệng Úc Trạch cười cười, "Em đang sợ cái gì?"
"Vô nghĩa, muốn ông già tôi tức chết sao? Ổng bị cao huyết áp, ông già tôi cũng 60 rồi đó!"
Úc Trạch ngoài ý muốn ngẩn người, "Em..."
Cố Diệp phản ứng lại, xấu hổ cười, "Tôi chỉ là sợ bọn họ hiểu lầm thôi."
Úc Trạch nhìn bộ dạng giả vờ không biết gì của cậu ngược lại vui vẻ cười thành tiếng, ánh mắt dịu dàng nói, "Được, tôi chờ em."
Đột nhiên Cố Diệp đỏ mặt, mất tự nhiên nhìn vào chỗ khác.
Hai người đều hiểu rõ nhưng giả vờ hồ đồ, Cố Diệp bất ngờ ý thức được bản thân mình giống như quá bị động, có cảm giác bị rơi vào bẫy.
Tay nghề Cố phu nhân rất xịn, đặc biệt là nấu cơm, sáu món một canh, ba chén mì dùng tay cán bột, sắc hương vị đầy đủ cả, Cố Diệp vừa ăn vừa ba hoa, nịnh nọt tới mức chọc Cố phu nhân muốn cười, khóe miệng không đè được cong lên, trong lòng hạnh phúc.
Lại nhìn vào Úc Trạch luôn yên lặng, khóe miệng Cố phu nhân lập tức hạ xuống, tâm tình phức tạp vô cùng.
Úc Trạch nhận thấy sắc mặt của Cố phu nhân, nghiêm trang nói: "Ăn ngon lắm, con sắp quên cơm mẹ nấu có mùi vị gì rồi."
Biểu cảm Cố phu nhân cứng lại, bà biết Úc phu nhân đã mất nhiều năm, nghe người ta nói lúc đó Úc lão gia tử chịu đả kích quá lớn, mặc kệ công ty, Úc Trạch mới tiếp nhận.
Người thanh niên này, cũng không dễ dàng.
Cố phu nhân khách khí nói: "Cậu thích là được rồi, sợ nấu không hợp khẩu vị với con, nếu Úc tiên sinh thích, hôm nào rảnh qua nhà ăn, ông Cố nhà dì chắc chắn rất vui đó."
Cố phu nhân vốn dĩ nói một câu khách khí, không ngờ Úc Trạch nghiêm trang quay mặt nhìn Cố Diệp, hình như là trưng cầu ý kiến.
Cố Diệp ngơ ngác, nhìn tôi làm gì?
Sắc mặt Cố phu nhân lại lần nữa trầm xuống, rất tốt, xác định, ván đã đóng thuyền rồi.
Cố Diệp đưa bà ra cửa, "Mẹ tự lái xe đến à? Xe này mẹ chạy siêu hợp luôn."
Khóe miệng Cố phu nhân cong cong, ngoài cười nhưng bên trong thì không nói, "Ừ, tự mẹ mua đó."
"Wow! Mẹ giàu ghê! Đỉnh của chóp!"
Cố phu nhân ngồi lên xe, cười nhạt hai tiếng, "Con nít quỷ, hôm nay nịnh nọt nhiều hơn bình thường đấy, mày chờ đó cho mẹ!"
Cố Diệp: "......"
Sau khi tiễn mẹ nhỏ về, Cố Diệp mệt mỏi ngã vào sô pha, ôm gối khóc không ra nước mắt, cậu khổ quá mà.
Úc Trạch ngồi bên cạnh chân cậu, đột nhiên cười.
"Anh cười cái gì, theo tính tình của mẹ tôi thì không bỏ qua chuyện này đâu, chắc chắn sẽ tra hỏi tôi đó."
Úc Trạch lập tức lạnh mặt, không cười.
Cố Diệp nhếch miệng, "Thôi, anh cười tiếp đi."
Lúc này, hai người phát hiện có một ánh mắt nhìn chằm chằm họ, nhìn vào hướng thư phòng, Cố Diệp sửng sốt.
Con gái cậu, đang đứng ở cạnh cửa, lộ ra nửa thân mình, thẹn thùng duỗi hai ngón trỏ, chỉ vào đối thủ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Úc Trạch không chớp mắt.
Chưa từng thấy bộ dạng này của búp bê, Cố Diệp dở khóc dở cười, "Con gái, con là nhan cẩu à!?"
Úc Trạch bình tĩnh nhìn bé con kia, không suy nghĩ ra tại sao bé lại nhúc nhích được, vươn ngón tay, mặt bình tĩnh ngoắc một cái.
Linh Linh thẹn thùng lùi nửa thân còn lại về, sau vài giây lại lộ đầu ra, nhìn lén Úc Trạch.
Cố Diệp bất đắc dĩ, "Bé nó không thể lại gần được, trên người anh có mây tía quá nặng, bé sẽ bị thương." Nói xong lại này, tay Cố Diệp cọ lên người Cố Diệp, cọ xong vẫn cảm thấy không đủ, "Tôi cảm thấy gần đây rất khó chịu, 100% là do trên người có suy khí, cởi áo khoác anh ra cho tôi mượn mặc tí nha."
Úc Trạch không nói lời nào, cởi áo vest ra, Cố Diệp co người ngồi trên sô pha, áo hơi lớn, cậu co người vừa đủ bọc hết người lại, trong lòng đột nhiên bình an, mây tía bọc cả người, cậu chính là thiên mệnh chi tử, Cố Diệp nói lời thề son sắt: "Ngày mai tôi có thể gặp may mắn, buổi tối nghe thêm Hồng Đậu tỷ tỷ niệm thêm một bài tâm kinh, cả người tôi có thể thăng hoa luôn."
Úc Trạch bị chọc cười, nhìn cậu bọc mình giống như cái bánh chưng, tâm tình tốt hơn thấy rõ so với buổi trưa, cười nói: "Kể chuyện buồn bực mấy hôm nay đi, bé sơn dương lạc đường."
"Haiz!" Cố Diệp đang vui, tự nhiên bây giờ lại cảm thấy không có gì không thể nói, nói trắng ra: "Chỉ là cảm thấy nhân tâm dơ quá, một kẻ bị dục vọng thao túng, ích kỷ vô đạo đức không điểm dừng, tôi có chút chán đời, muốn làm bạn với quỷ."
Tức khắc Úc Trạch hiểu rõ vấn đề của cậu ở đâu, "Để tâm vào chuyện vun vặt à? Vốn dĩ xã hội này đã tôn trọng vật chất, em nhìn nhiều thứ dơ bẩn nên phải tìm một mặt tốt đẹp."
"Tốt đẹp sao?" Cố Diệp đong đưa thân mình giống như con lật đật, lúc lắc, biểu tình lại mê mang.
Úc Trạch nhìn sườn mặt của cậu, "Người tốt có nhiều chuyện tốt, em có chú ý sao?"
"Không có, tôi chỉ chú ý đến nơi nào có người chết, có phải là oan hồn hay không? Từ nhỏ, sư phụ đã nói với tôi, phải lấy 'trừ ác dương thiện' làm nhiệm vụ của mình." Nói xong Cố Diệp đột nhiên ý thức được, chính mình buông xuống tâm thái sẽ tìm ra vấn đề, cậu không có cơ hội giải tỏa tâm tình, vừa cứu người vừa cứu quỷ, nhìn vào nơi đen tối nhất của nhân tính, cứ như vậy tâm lý cậu có khả năng sẽ vặn vẹo biến thái, điều đó không được.
"Sau này em cứ vui vẻ duỗi tay, có thể cứu thì cứu, không thể cứu là do số mạng của người đó, chết hay sống là tạo hóa của mỗi người, ai quy định người biết chuyện người bình thường không phải gánh trách nhiệm nặng hơn người thường? Em sống vì bản thân mình chứ không phải sống để cứu người," Úc Trạch xoa đầu Cố Diệp, xoa con lật đật này đong đưa lúc lắc.
Cố Diệp vừa lắc lư vừa cảm thấy mình bị tẩy não, Úc Trạch nói rất đúng.
"Muốn mở thư viện thì khi tốt nghiệp chúng ta mở một cái, mở cái quy mô nhất nước luôn."
"Đúng vậy, cứu người không phải bổn phận của tôi, không thẹn với lương tâm thì được rồi." Cố Diệp thông suốt, nói xong phản ứng lại, câu nói tiếp theo của Úc Trạch quá thâm ý, "Không không không, tôi có tiền, tôi có thể tự mở mà, anh không cần góp vốn đâu."
Khóe miệng Úc Trạch nhúc nhích, vừa định mở miệng, Cố Diệp nhanh chóng chặn miệng, "Hôm nay anh nói nhiều thật! Phóng viên luôn nói anh kiệm lời, bất luận trường hợp nào cũng không nói."
Úc Trạch cười cười, "Phải xem là nói với ai."
Lồng ngực Cố Diệp đập bịch bịch bịch, chặn họng không thành còn bị cản ngược, xoay đầu không dám nhìn mặt Úc Trạch, Cố Diệp cảm thán, ròy xonq, cái giá trị nhan sắc này mà cười, căn bản nhan cẩu chịu không nổi.
Lúc quay đầu cậu phát hiện, con gái cậu vẫn đang đứng ở cửa nhìn lén, Cố Diệp đỡ trán, nhan cẩu không có đường sống mà!
Buổi tối, đầu bếp Úc Trạch gọi đến làm một bàn tiệc sinh nhật lớn, tâm tình Cố Diệp tốt vô cùng, sau khi ăn ngon xong mấy điều không vui đều tan thành mây khói.
Mà Cố phu nhân về đến nhà, tâm tình lại không phải tốt đẹp như vậy, chờ Cố Đức Thành tan làm về, nghẹn không nhịn được liền nói: "Ba sấp nhỏ à, Úc Trạch đến tổ chức sinh nhật cho thằng ba đó."
Cố Đức Thành còn rất mừng rỡ, "Quan hệ hai đứa tốt thế à."
Cố phu nhân nói bóng bói gió, "Em cảm thấy không đơn thuần như vậy."
Cố Đức Thành tìm được kính mắt, "Có gì không đơn thuần, Úc Trạch có thể làm bạn bè với cậu ấy chính là trèo cao đó." Cố Đức Thành đeo kính, đọc báo cáo, "Nó ngoại trừ đoán mệnh còn có thể làm gì nữa? Em nhìn Úc Trạch đi, từ nhỏ đã giúp ba người ta quản lý công ty, Úc Trạch lừa gì của nó."
Cố phu nhân nghẹn họng, khó chịu, "Lừa...Ông già chết bầm này! Có phải ngốc không hả!?"
Cố Đức Thành không hiểu tại sao bị mắng, "Bà tới kỳ mãn kinh à?"
"Ai mãn kinh? Ông nói ai tới kỳ mãn kinh? Tôi trẻ như vậy, sao mãn kinh giờ này được?!"
"......Bà mắng tôi chết tôi còn chưa giận này, sao bà lại giận thế?"
"Ông nói tôi tới kỳ mãn kinh, vậy là ông nói tôi già, tôi già chỗ nào?"
"Rõ ràng tôi không có ý này."
"Vậy ông có ý gì?"
"Tôi có ý gì à?"
"Khỏi bào chữa, ông nói vậy có ý gì?"
Cố Đức Thành chịu thua, "Vậy đi, tôi không cãi với bà nữa."
Cố phu nhân tức giận trợn trắng mắt, "Ông làm như muốn cãi lộn với ông vậy đó!" Nói xong tức giận bỏ đi, Cố Đức Thành nghệch mặt ra, đúng là kỳ mãn kinh, tính tình sao lại khó hiểu vậy chứ?
Đứng trên ban công, Cố phu nhân gửi tin nhắn cho Cố Diệp: Thằng ba, con với Úc Trạch sao lại thế này?
Cố Diệp đang xem phim ở rạp nhìn Cố Diệp ngồi cạnh, trả lời: Sinh nhật con, anh ấy đến tổ chức cho con.
Cậu cũng không biết đầu óc mình nghĩ gì lại kéo đối phương đi xem phim, hai người bọn họ ở nhà, cậu cảm thấy rất xấu hổ, không ngờ đến đây còn xấu hổ hơn.
Mẹ nhỏ: Mẹ không đồng ý hai đứa ở bên nhau, con còn nhỏ, sau này có thể gặp được người con gái tốt.
Cố Diệp: Mẹ suy nghĩ gì vậy?
Mẹ nhỏ: Con chia tay với cậu ta đi, bằng không mẹ sẽ méc ba con, để ba con đánh gãy chân con!
Cố Diệp nuốt nước miếng, căng da đầu đáp: Không có mà!
Mẹ nhỏ: Mày nghĩ mẹ mày ngu à???
Cố Diệp khóc không ra nước mắt: Con ngu được chưa?
Úc Trạch nghiêng đầu, lại gần bên tai Cố Diệp, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Cố Diệp đỡ trán, hai người bọn họ, nhìn sơ qua rất giống đang yêu đương!
Cố phu nhân phát hiện Cố Diệp không nhắn lại ngay, đè tâm tình xuống, hòa hoãn không khí: Không yêu đương là được rồi, ở chung cậu ấy, con có cảm giác gì?
Cố Diệp mệt mỏi: Trong lòng có cảm giác kiên định, anh ấy rất đáng tin cậy.
Cố phu nhân lập tức tức giận: Còn nói không yêu đương hả?
Cố Diệp không muốn nói chuyện nữa, nói gì cũng chịu luôn.
Cố phu nhân tức muốn hộc máu, nghĩ về khuyết điểm của Úc Trạch, từ giá trị nhan sắc đến nhà cửa rồi tới năng lực cá nhân, cuối cùng phát hiện, một tẹo khuyết điểm cũng không kiếm ra, chỉ có một khuyết điểm: Cậu ta là đàn ông!
Cố Diệp: Con biết dồi.
Cố phu nhân: Con đi gặp con gái cho mẹ.
Cố Diệp: Không phải cứ gặp là nói chuyện được đâu.
Cố phu nhân tức nổ phổi: Nhiều con gái như vậy, sao lại không nói chuyện với ai được?
Cố Diệp: Không có thiệt mà, không có tiếng nói chung thì làm sao con có thể yêu đương được chớ? Nếu không thì con kiếm quỷ, con dẫn nguyên dàn về cho mẹ, mẹ thích gì cứ chọn, mẹ muốn niên đại nào nào?
Cố phu nhân tuyệt vọng, thật sự không có biện pháp gì rồi, nói mấy lời sâu sắc cho Cố Diệp: Con trai, con không xứng người ta, người ta ưu tú như vậy, con nhìn mình xem, bây giờ không có gì cả, là chân ái phải dũng cảm buông tay.
Cố Diệp:......Mẹ đã bị block, vẫy tay bái bai.jpg
Lúc rời đi, Úc Trạch nói: "Ngày mai tôi phải đi nước M."
Cố Diệp máy móc gật đầu, "Anh đi bao lâu?"
"Một tuần, lúc về tôi sẽ mua quà cho em, không mua cho Bằng Vũ."
Cố Diệp: "......"
Úc Trạch nghiêm túc nhìn cậu, "Em không giống nó."
Cố Diệp bất lực nói: "Anh đi khỏe nha!"
Khóe miệng Úc Trạch cong lên, ánh mắt lưu luyến, "Lúc về sẽ đến gặp em, hôm nay tôi còn chưa nói xong, bất quá tôi cảm thấy em đã hiểu rồi."
"Đi!" Cố Diệp chỉ ra đường lớn, đạp vào cửa xe đối phương một cái, bị chọc điên.
Ai ngờ, bề ngoài Úc Trạch xa cách nhìn không giống người phàm tục mà hôm nay lại nói nhiều như vậy!
Sau khi về nhà, Úc Trạch nằm trên giường, vui sướng kéo ngăn tủ đầu giường tìm mấy quyển sách mới, [Bách Khoa Toàn Thư Nói Lời Âu Yếm], [Lớp Cấp Tốc Một Trăm Ngày Để Trở Thành Cao Thủ Tình Trường], [Một Trăm Cách Thoát Ế], [Trích Lời Tình Nhân], [Ma Lực Tình Ái Đảo Điên], [Quyển sách này trong tay thiên hạ, khắp thế gian không còn FA, bạn xứng đáng có nó!]
Ánh mắt Úc tổng nghiêm túc, không có kinh nghiệm không sao cả, nhân sinh, học, học nữa, học mãi.
- -------------
Tiễn hai vị tổ tông đi, Cố Diệp không ngủ được, dùng tâm tình phức tạp vô cùng lướt Weibo muốn tìm ít drama hít cho bổ phổi.
Điều khiến người ta không ngờ chính là cậu đã có hơn bảy mươi vạn vạn người theo dõi rồi, không hiểu sao lại nhiều vậy nữa.
Cố Diệp nhìn mục tin nhắn nổ bùm bùm, câm nín nói: "Tôi nhất định là đang mơ rồi."
Vì Cố Diệp công khai tinh một quẻ, nói công ty giải trí Định Nam trong vòng nửa năm tất sẽ phá sản, quẻ này định không bao lâu, nghệ sĩ của giải trí Định Nam liên tục xảy ra chuyện, hít mai thúy, ngoại tình, quy tắc ngầm, trốn thuế lậu thuế, cái scandal lạ lùng nào cũng có.
Mà công ty giải trí của Cố Lâm lại thật sự càng ngày càng phát triển, gần đây là bồi dưỡng thêm mấy người mới trở nên nổi tiếng, giá trị nhan sắc lẫn kỹ thuật diễn đều ổn, nổi cực nhanh.
Điều này khiến cho người trong showbiz cảm thấy Cố Diệp biết tính, không ít người lén tìm đến cậu.
Cố Diệp vừa mới online thì có một acc clone đến hỏi cậu: "Mời cậu xem bói cho tôi, cậu có thể bảo mật không?"
Cố Diệp cảm thấy, thời gian tình cờ như vậy chắc người này có duyện với mình, tiện tay đáp: Tôi nói ra thì không thú vị nữa.
Đối phương: Cậu tính một quẻ bao nhiêu tiền?
Cố Diệp: Gửi ảnh sang, người qua đường thì một ngàn.
Tiền đồ vô lượng thì đòi nhiều tiên, có thể đợi phát tài rồi trả sau cũng được.
Tiền đồ không tốt thì ít chút.
Tiền đồ không có tẹo nào hoặc sắp chết, không lấy.
Đối phương do dự khoảng mười phút thì gửi cho Cố Diệp một bức ảnh.
Giống như ảnh nghệ thuật, một gương mặt vô cùng thanh tú, nụ cười xán lạn như ánh mặt trời.
Cố Diệp: 500 vạn.
Đối phương ngơ ngác, gửi lại một loạt dấu chấm hỏi.
Cố Diệp: Một năm sau trả.
Đối phương hiểu rõ ý tứ của Cố Diệp, Cố Diệp nói cậu có tiền đồ, cậu không dám tin nhắn lại: Tôi thuộc trạng thái đóng băng một nữa rồi, không người chống lưng, công ty nói tôi không có linh khí, không có kỹ thuật diễn, showbiz không thiếu trai xinh gái đẹp, tôi không có chút ưu thế nào.
Kỳ thật tôi cũng muốn từ bỏ, tới kịch bản tôi còn không sờ được, hai ngày trược tôi muốn diễn một bộ phim chiếu mạng, lén đi thử vai, trúng tuyển, người đại diện lại chửi tôi một trận, rút lui mất.
Anh ta cảm thấy không có triển vọng, để tôi không làm bừa nữa nên đẩy cho tôi một vai quần chúng của bộ kịch bản cẩu thuyết cho tôi, tôi như vậy rồi còn có tiền đồ gì nữa?"
Cố Diệp 'chật' một tiếng: Ê cu, cậu thuộc công ty nào?
Đối phương: Định Nam.
Cố Diệp ghét bỏ nói: Không trách được, ông chủ mấy người có mắt như mù, cậu là ngạch cốt viên long, thiên thương đầy đặn, nhật nguyệt giác túng khởi, chỉ cần có cơ hội, nhất định sẽ từng bước thăng chức.
Đối phương bất ngờ hỏi: Cậu đang nói là tôi có thể nổi tiếng sao?
Cố Diệp: Hiện tại đúng là bước ngoặt vận mệnh của cậu, nếu cậu ở công ty đó luôn, cậu chỉ có thể diễn vai quần chúng, mười năm sau mới có thể nổi.
Nếu cậu ăn máng khác, ba tháng có thể nổi.
Tiền vi phạm hợp đồng của cậu bao nhiêu?
Đối phương: 50 vạn, tại ký hợp đồng rồi vẫn chưa kiếm được tiền.
Cố Diệp: Tiền vi phạm hợp đồng tôi có thể trả thay cậu, đến công ty của anh tôi, nếu cậu tin tôi, nửa năm sau sẽ nổi tiếng, một năm sau trở thành tiểu thịt tươi, chỉ cần cậu thành thật tập trung diễn xuất thì tiền đồ vô lượng.
Bên kia, diễn viên tuyến mười tám Đỗ Gia Nặc ngơ ngác, Cố Diệp vậy mà lại trả tiền vi phạm hợp đồng thay cậu, trong đầu liền nhảy lên một từ: Quy tắc ngầm.
Ngẫm lại, cậu liền lắc đầu, cảm thấy không có khả năng, Cố Diệp quy tắc ngầm cậu, cậu cảm thấy Cố Diệp lỗ chắc rồi.
Cậu không yên tâm hỏi: Tại sao cậu lại giúp tôi trả tiền?
Cố Diệp: Cho nên mới nói lấy của cậu 500 vạn, tôi muốn đầu tư thôi.
Đỗ Gia Nặc bật cười, không biết Cố Diệp lấy ở đâu ra tự tin nữa, cậu đã bị ép sắp phải giải nghệ, chính ốc không mang nổi mình ốc, tất cả mọi người đều cảm thấy cậu không có tiền đồ, tới cha mẹ cậu còn cảm thấy cậu không làm được.
Đỗ Gia Nặc hỏi thử: Cậu không sợ tôi giật luôn sao?
Cố Diệp: Cậu không bao giờ làm vậy.
Đỗ Gia Nặc: Lòng người khó dò, sao cậu lại biết tôi sẽ không thay đổi?
Cố Diệp: Vậy cậu có thể thử xem, cho dù cậu đang đứng ở đỉnh showbiz, tôi cũng có thể kéo cậu xuống khỏi thần đàn.
Nói đến cỡ này, Đỗ Gia Nặc hít sâu một hơi, trả lời: Tôi liều một phen! Chỉ cần cho tôi một kịch bản tốt, tôi liều mạng cũng sẽ diễn cho hay.
Cố Diệp: Được, tới gặp tôi.
Chiều mai 6 giờ ở quán Thạch Oa Ngư ở cửa bắc Đại học Đế Đô, không gặp lo về.
Đỗ Gia Nặc thoát Weibo, mặt không cảm xúc bắt đầu thu dọn hành lý.
Cậu cảm thấy, người phía bên kia internet, hoặc là đã bỏ bùa cho cậu, hoặc là cậu phát điên rồi, vậy mà cậu lại tin rằng đối phương thật sự nộp tiền vi phạm hợp đồng cho mình, tin lời nói vô căn cứ của đối phương.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...