—— "Chúng ta luôn tự hỏi bản thân, tại sao lúc đó lại yêu người ấy, sao là người ấy mà không phải ai khác, nếu yêu nhau lại không gặp được nhau thì sẽ không có quá khứ, cũng không có đau khổ...!Nếu biết trước khi yêu người ấy đau khổ thế này, tôi thà chết cũng không vướng vào, bước vào thế giới của ai kia..."
Dương Văn Húc thấy Tưởng Đông Hiểu đi song song với mình, như có như không cách xa ra, Tưởng Đông Hiểu cười nhẹ, nghĩ thầm tôi nào có đáng sợ thế kia chứ, tuy người này tính nết kỳ cục, nhưng có lúc lại thấy có chút...Ờm, dễ thương? Đúng mà, cứ thích cúi gằm đầu, lúc đi chân tay cũng cứng đờ ra, hấp ta hấp tấp như đằng sau có ai đang dí theo cậu ta không bằng, đụng trúng người ta cũng không xin lỗi, khá lỗ mãng đấy bro, haha...Mà nói, lần đầu tiên cậu gặp người hướng nội như thằng cha này, chả biết có phải cậu ta từng chịu cú sốc hay tổn thương đại loại thế, hay là nói cậu ta có bệnh tự kỷ? Haiz, đáng tiếc cho một thanh niên tốt mà...
Lúc đến phòng học cần phải quét dọn, Tưởng Đông Hiểu chỉ huy mọi người: "Con trai đi lấy nước, con gái quét sàn.
Tôi đi lấy chổi để quét mạng nhện." Dứt lời, mọi người phân nhau ra làm.
Tưởng Đông Hiểu tìm kiếm trong góc lớp vẫn không thấy tăm hơi cây chổi đâu, nghĩ đến bên khu trọ của giáo viên có lẽ sẽ có, bèn tự mình qua đó kiếm thử.
"Vậy em mượn chút nha thầy Phương, quét xong em trả thầy ngay."
"Được được, cứ lấy đi đi." Thầy Phương cười nói.
"Vâng vâng."
...
Trên đường trở về, cậu đột nhiên nghe thấy lời qua tiếng lại, như có ai đó đang cãi nhau, Tưởng Đông Hiểu đi tới, xuyên qua bụi cây, nhìn thấy vòi nước còn đang chảy ào ào, Dương Văn Húc cả người ướt sũng dữ tợn nhìn Lưu Tư Ân, mặt mày đỏ hồng nhịn xuống cơn tức.
Xung quanh có vài nam sinh đứng xem nào nhiệt.
Tưởng Đông Hiểu nhanh chóng bước tới kéo hai người ra, hỏi: "Sao vậy?!" Hai người không ai trả lời.
Lưu Tư Ân phun một bãi nước miếng, mắng: "Mẹ kiếp! Thằng gay chết bằm! Có bản lĩnh nhào vào đánh tao nè!"
Dương Văn Húc ướt như chuột lột, cúi gằm đầu, không rên lấy một tiếng, nhưng bàn tay siết chặt lại, mạch máu nổi lên lộ rõ bực tức của người này, mấy đứa xem trò vui đều cười hihi haha không ngừng.
Tưởng Đông Hiểu kéo Lưu Tư Ân lại mắng: "Thế đếch nào lại cư xử với bạn mình thế này!"
Lưu Tư Ân nổi sung: "Em gái nó! Cậu tự hỏi nó có xem tôi là bạn học hay chưa! Lúc bưng nước cũng chỉ chăm chăm cho mình nó, đổ trúng giày tôi, tất vớ bên trong đều ướt sũng, nó không xin lỗi cũng thôi đi, còn trưng cái mặt ngứa đòn đó! Đệch mẹ! Giỏi giang thì sao chứ...
Tưởng Đông Hiểu nhìn mà đau đầu, quát: "Được rồi! Lưu Tư Ân, cậu mắng người thì thôi đi, sao còn xối ướt quần áo người ta chứ?!"
"Má nó! Cậu đứng về phía tên ẻo lả kia chứ gì!" Cậu ta hơi dừng lại sau đó cười d*m, bộ dáng lưu manh ỡm ờ nói: "Chả lẽ cậu với nó là cái kia..." Dứt lời, cả bầy người ôm bụng cười ngặt nghẻo.
"Được rồi, các cậu đừng quậy nữa! Lầu thực nghiệm còn chưa dọn xong đâu!" Tưởng Đông Hiểu nén cơn giận xuống, âm thầm nghiến chặt răng tự nhủ phải nhịn, là lớp trưởng thì phải có phong thái của lớp trưởng!
"Aí chà chà ~ Nói trúng rồi chứ gì? Háháháh..." Lưu Tư Ân cười ầm lên nhìn Dương Văn Húc đang im bặt đằng kia, mấy người xung quanh cũng há mỏ cười to, xem ra ai nấy đều muốn thấy bộ dạng bị chế giễu của Dương Văn Húc, hô to cổ vũ trò đùa dai của Lưu Tư Ân, nếu không dạy dỗ cậu sẽ không dừng lại mà!
Gân xanh trên trán Tưởng Đông hằn lên, "Cậu nói bậy gì đó?!" Dứt lời liền lao qua đó đấm vào mặt Lưu Tư Ân.
Dương Văn Húc nhìn hai người lao vào đánh nhau kịch liệt, lần đầu tiên trong lòng dậy sóng, cậu tức giận nhìn con chó điên Lưu Tư Ân kia, sau đó cũng xông tới, tung nắm đấm lên người tên đó.
Lần đầu đánh nhau, hóa ra lại sảng khoái đến thế.
Mặt trời lặn, ánh chiều tà nhẹ nhàng treo trên ngọn cây, phủ lên các tòa nhà, trên đèn neon, trên người hai thiếu niên kia, mọi thứ thật yên tĩnh.
"Không ngờ cậu cũng biết đánh nhau đấy, hahah~ Quả thật mở rộng tầm mắt." Tưởng Đông Hiểu nói.
Dương Văn Húc cũng không ngờ mình sẽ vọt qua đó, còn đánh một trận hả hê...
"Nhưng mà...!hai chúng ta đều rơi vào tầm ngắm của phòng giáo vụ rồi." Tưởng Đông Hiểu bực dọc nói, "Thằng khốn Lưu Tư Ân đó, không ngờ nó đê tiện thế kia!"
Tuy bị xử phạt, nhưng đánh rất sướng tay...Dương Văn Húc nghĩ thầm, lẳng lặng cười lên.
Tưởng Đông Hiểu nhìn thấy người kia lúc này còn cười được, chuyện gì khiến cậu vui vẻ đến thế chứ? Nhìn thấy hàng lông mi thanh tú kia khẽ cong lên, trông rất xinh, nhìn một chập, còn nhìn đến ngớ người.
Tưởng Đông Hiểu không hiểu phấn khích cỏn con này của mình, cậu bỗng cảm thấy có chút vui vẻ.
Có lẽ mình thay đổi được cậu ấy nhỉ, dù chỉ một chút xíu thôi, thay đổi một người sống nội tâm lại lạnh lùng như vậy, có lẽ...chính mình cũng muốn hiểu cậu ấy, bước vào thế giới của ai kia..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...