——Nếu ký ức là một khoảng trống, đó sẽ là cái kết đẹp nhất.
Nếu không thể nhớ lại được nữa, kia sẽ là điều tốt nhất cuộc đời.
Lễ kỷ niệm trường năm nào cũng hoành tráng, học sinh không phải đến lớp, lại có thêm nhiều chương trình khác nữa.
Chiều một ngày trước lễ, chủ nhiệm lớp yêu cầu tất cả học sinh ở lại để dọn dẹp trang trí lớp học.
Dương Văn Húc bất đắc dĩ bận rộn với các bạn cùng lớp.
Tưởng Đông Hiểu giao nhiệm vụ cho từng người trong nhóm nhỏ, còn mình đi lấy nước cùng Dương Văn Húc, sau chuyện cãi nhau lần trước, Tưởng Đông Hiểu ngầm nhận là một nhóm với Dương Văn Húc, cũng hết cách rồi, cậu ấy cứ 'độc lai độc vãng' một mình thực sự rất khó để phân vào một nhóm nào đó.
Sáng sớm hôm sau, pháo nổ đinh tai nhức óc, tại buổi lễ, hiệu trưởng đọc một bài diễn văn dài ngoằn ca ngợi trường cũ, chờ ông đọc xong, thư ký nào đấy lại lên bục phát biểu tiếp, còn học sinh bên dưới không khỏi phiền chán.
Tưởng Đông Hiểu nghĩ, nếu mình mua một bịch mì xào vừa ăn vừa nghe thì sướng phải biết rồi, lễ kỉ niệm diễn ra vào sáng sớm, thật sự bây giờ trong bụng trống rỗng, đói đến quáng gà rồi, xoay tới xoay lui ngồi đau cả thắt lưng, thầm mắng nhà trường tiêu tốn cả tuổi thanh xuân tươi đẹp của học sinh chỉ để nghe mấy lời phát biểu nhàm chán này.
Cuối cùng cũng cho giải tán, đám đông chạy bay chạy biến hò reo vui mừng.
Tưởng Đông Hiểu trợn tròn mắt tìm kiếm bóng dáng ai kia trong đám người, cả ngày hôm nay đều không lên lớp, lại không muốn ngồi rục trong phòng đọc sách, bèn tìm một người cùng tham gia trò chơi.
Rốt cuộc tìm thấy bóng người đang vùi đầu đi đường kia, Tưởng Đông Hiểu bước tới vỗ vào vai đối phương, Dương Văn Húc quay đầu lại, nhìn thấy Tưởng Đông Hiểu đang cười hí hửng đằng sau.
"Gì đấy?"
"Đi! Đến chơi với tôi."
"Hở!"......
Tay Dương Văn Húc bị Tưởng Đông Hiểu nắm lấy đi về hướng ngược với lầu dạy học, đây là lần đầu tiên Dương Văn Húc bị người khác nắm tay dắt đi thế này, ngạc nhiên khi thấy mình không hề bài xích, mặc cho Tưởng Đông Hiểu kéo cậu đi về trước.
Các lối đi trong khuôn viên trường đều được phủ ruy băng lẫn bảng hiệu đủ màu sắc, đoàn người chen lấn nhau rất vui vẻ nhộn nhịp.
Họ đến sân bãi tổ chức trò chơi tương tự như trò bịt mắt bắt dê, Tưởng Đông Hiểu đẩy vai Dương Văn Húc đi vào trong.
Xung quanh đều đang chơi vui vẻ quên cả trời đất, Dương Văn Húc nhìn thấy có hơi kháng cự, không muốn đi tới tham gia vào, cậu bất an muốn trốn đi, Tưởng Đông Hiểu nhìn ra suy nghĩ của Dương Văn Húc, siết chặt tay không cho cậu rời đi.
Một cô gái đến đằng sau Dương Văn Húc, nhẹ nhàng quấn tấm vải đen quanh mắt cậu, sau đó nói luật chơi vào tai cậu, nói cậu phải nghe giọng nói để tìm ra người bạn của mình, ai tìm thấy đầu tiên sẽ giành được giải thưởng.
Trò này nghe thì đơn giản đấy, chỉ cần nhớ Tưởng Đông Hiểu đứng ở đâu là được, Dương Văn Húc thầm nghĩ, cứ chơi cùng cậu ta một lúc thôi.
Nhưng game vừa bắt đầu, Dương Văn Húc cảm thấy quá làm khó bố mày rồi, hóa ra còn phải xoay vòi voi tận mười vòng mới bắt đầu đi tìm đồng đội ~
Chậm rãi xoay hết mười vòng xong, Dương Văn Húc choáng cả người, khắp nơi phát ra đầy rẫy tạp âm, rất khó xác định giọng của Tưởng Đông Hiểu, game này còn quy định người được tìm chỉ có thể nói ba lần, thế này bảo người ta tìm bằng cách nào chứ, mắt còn bị che kín mít đây này.
Hai tay Dương Văn Húc như bất lực quơ đại quơ càng người trước mặt, xung quanh đều là những người xa lạ ầm ĩ hét toáng cả lên, cậu cảm thấy có chút hoảng sợ trơ trọi ở đây, thế giới đen tối trước mặt này giống hệt những gì trong lòng cậu.
"Dương Văn Húc! Tôi ở đây!"
Nghe thấy giọng nói của Tưởng Đông Hiểu, Dương Văn Húc thoáng chốc thấy bình tĩnh hơn nhiều, bỏ móng vuốt xuống, đi về hướng phát ra âm thanh kia, từng bước đi về phía trước, chỉ sợ đụng phải ai đó hoặc tự mình ngã xuống.
"Không phải! Rẽ phải." Tưởng Đông Hiểu gấp gáp nói.
Tưởng Đông Hiểu nhìn Dương Văn Húc bị bịt mắt mất đi tầm nhìn, trong lòng có chút xót.
"Chú ý, số 3 chỉ còn một cơ hội nữa để nói." Nam sinh ngồi trên bục giám khảo nhắc nhở.
"Được được."
Tưởng Đông Hiểu quá nóng nảy rồi, nhưng cậu không sợ thua, chỉ lo Dương Văn Húc không tìm thấy chính mình hoặc ngã xuống đất.
Dương Văn Húc nghe thấy giám khảo với Tưởng Đông Hiểu đang nói chuyện, trong lòng biết rằng cậu chỉ còn một lần nữa thôi.
Dương Văn Húc lặng lẽ nhớ lại vị trí mà mình nghe thấy âm thanh, bèn quay người chậm rãi đi về phía trước, bởi vì trong lúc chơi, cậu không được phép nói chuyện với đồng đội của mình, chỉ có thể dựa vào việc nghe âm thanh và gợi ý để xác định phương hướng.
Tưởng Đông Hiểu vui mừng khôn xiết khi thấy Dương Văn Húc đã đổi hướng đi về phía mình, hoan hô lên: "Đúng rồi đúng rồi! Chính là như thế!"
"Chú ý, người chơi số 3 hết cơ hội tạo ra tiếng động."
"Gì?!"
"Suỵt..."
Tưởng Đông Hiểu tự mắng mình, "Vãi thật! Em gái nó!"
Dương Văn Húc không thể nhịn được bật cười, người này sao có thể bốc đồng như vậy, nhưng cậu đã biết hướng đi của Tưởng Đông Hiểu, tự tin bước về phía trước.
Tưởng Đông Hiểu cong mắt, thầm nghĩ Dương Văn Húc thực sự quá thông minh, người chơi khác đều đang loạn cào cào một mớ, xem ra thời khắc với tới chiến thắng không còn xa nữa đâu.
Đang cao hứng, một người chơi khác bất ngờ va chạm với Dương Văn Húc, khiến cơ thể cậu mất thăng bằng, nằm gục dưới đất.
Tưởng Đông Hiểu vội vàng rời khỏi vòng tròn đích.
...
"Nào nào, tôi mua o-xy già rồi này, để tôi khử trùng giúp cho."
Dương Văn Húc ngồi trên ghế đá không nhịn được buồn cười khi thấy dáng vẻ lo lắng của Tưởng Đông Hiểu: "Cần gì mua cái này, vết thương có lớn lắm đâu."
"Gì mà không lớn, không nhìn xem thử đầu gối cậu chảy bao nhiêu máu rồi, nhiễm trùng thì sao."
"Thật sự không cần..."
Tưởng Đông Hiểu giúp Dương Văn Húc xắn ống quần lên, lấy tăm bông chấm nước oxy già, cẩn thận bôi lên đầu gối cậu, còn không quên thổi vào miệng vết thương.
"Mẹ cậu! Coi tôi thành con gái đấy à?" Dương Văn Húc nhìn động tác của Tưởng Đông Hiểu, buồn cười nói.
"Nào có chứ.
Đều tại tôi, nếu không rủ cậu tham gia trò đó là tốt rồi, xem này hơi động một tí là lại đổ máu, còn khiến tôi áy này hơn đó"
"Không có gì đâu." Dương Văn Húc bất đắc dĩ cười nói.
"Haiz, thua luôn rồi, phần thưởng trước mặt lại để vụt mất."
"Ai bảo cậu rời khỏi cái vòng đó, luật chơi là không được rời đi."
"Không phải thấy cậu bị ngã hay sao."
"Tôi tự biết đứng dậy, cậu gấp cái gì?"
Phải ha, mình gấp cái gì mà chạy quắn cả đít lên thế kia chứ, Tưởng Đông Hiểu tự hỏi, nhưng kỳ cục ở chỗ, bản thân lúc đó rất lo cho cậu ấy.
"Bỏ đi, thua cũng thua rồi, nhưng tôi đã chơi rất vui, vẫn nên cảm ơn cậu chứ." Dương Văn Húc cười nói.
Huh? Dương Văn Húc biết cảm ơn người khác? Còn cười nói nữa mới chết chứ, Tưởng Đông Hiểu vui mừng nghĩ, xem ra mình thật sự có thể thay đổi được cậu ấy mà, có thể mang đến niềm vui cho cậu ấy, thế này rất tốt.
"Hahah, cảm ơn gì chứ, tôi cũng chơi rất vui mà."
....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...