Sau khi Á Hi rời thành phố A được ba tháng, bên cạnh Hoan Nhan lại xảy ra một chuyện suýt nữa làm sụp đổ chuyện lớn của cô.
Chuyện này đã khiến cho cảnh xuân tháng tư thêm tối tăm bởi máu rơi đầm đìa, bụi bốc mù mịt.
Cuộc đấu thầu khu đất Thúy đê nhã trúc rộng 1000 mẫu được quy hoạch để xây biệt thự, đang trong giai đoạn dầu sôi lửa bỏng. Hạng mục này lúc đầu Duy An cũng tham dự, nhưng không ngờ đúng lúc chuẩn bị vào cuộc đấu giá thì công ty đối tác gặp phải vấn đề khó khăn trong việc quay vòng vốn, việc đấu thầu không thể không hoãn lại, mà Thân thị và LN lúc này như hai con rồng lớn trở thành đối thủ trong cuộc cạnh tranh mạnh mẽ này.
LN có tập đoàn tài chính quốc tế lắm tiền nhiều của chống đỡ. Thân Tống Hạo nghe được tin tức từ nội bộ tập đoàn rằng, chủ tịch tập đoàn LN đã nói, cho dù phải trả giá cao bao nhiêu, cũng quyết phải mang dự án này về. Chính Thân Tống Hạo trong đầu cũng có chung một suy nghĩ như vậy. Năm năm qua, Thân thị cũng đã phát triển không ngừng, nhưng cũng chưa thật xuất sắc lắm. Lúc đầu là do chính anh yên lặng khá lâu, tiếp theo là bị mấy ông chú trong họ giơ chân phá ngang, khiến cho công ty bị tổn hại không nhỏ vì nội bộ đấu đá tranh giành quyền lực lẫn nhau. Việc đấu thầu dự án này chính là một cơ hội tuyệt vời, nếu nắm chắc được phần thắng trong tay, thì sự nghiệp của Thân thị chỉ trong một năm sẽ tiến thêm một bước cao trong bậc thang phát triển, hơn nữa nhất định có thể trở lại thành phố A một cách huy hoàng, đem LN gắt gao dẫm nát dưới chân.
Mà tiêu diệt LN, cũng là tiêu diệt William, Thân Tống Hạo giờ đã biết được chân tướng thực sự về cái chết của An Khả Khả và nguyên nhân cái chết của An Nhiễm lúc ở viện tâm thần sau này , anh quyết tâm phải thắng được dự án lần này.
Đã nhiều ngày nay Thân Tống Hạo bận công việc túi bụi, may mà Kaka bởi vì nguyên nhân Văn Tĩnh sắp đến ngày sinh, nên cũng ở lại không trở về nhà. Cùng với Văn Tĩnh, Kaka ba người ở cùng một chỗ cả ngày nên Hoan Nhan cũng không cảm thấy buồn chán, nhờ đó Thân Tống Hạo cũng có thể yên tâm rảnh tay để xử lý đủ thứ chuyện cực kỳ lộn xộn ấy.
Tháng tư, tiết xuân vẫn còn ấm áp, Văn Tĩnh mang thai đã được chín tháng, ngày sinh theo dự tính cũng đã được xác định, trong vườn hoa xanh um tươi tốt, Văn Tĩnh uể oải nằm dài trên chiếc ghế dựa, bên cạnh là chiếc bàn đặt khay hoa quả đã rửa sạch, Hoan Nhan tự tay cắt trái cây thành từng miếng nhỏ đặt vào trong đĩa, Văn Tĩnh chậm rãi vừa ăn vừa nói dông dài: "Này Nhan nhi, cậu đem chiếc ô kia ra đây che nắng đi, tớ chói mắt chết mất . . . . ."
"Kìa, Kaka, cậu dịch chuyển sang bên kia một chút đi, Bảo Bảo của tớ không nhìn thấy mấy cây hoa kia mất . . . . . ."
"Này thôi đi, cậu mang thai thần tiên đấy à, nằm trong bụng còn đòi xem hoa!" Kaka giọng điệu bài xích lườm Văn Tĩnh một cái, nhưng vẫn xê dịch tránh sang một bên.
"Ha ha, bảo bối nhỏ này, nếu mẹ cứ mang con trong bụng cả đời cũng không sinh ra thì thật là hay, con xem đi, mẹ con ta thực kiêu ngạo giống như Từ Hi Thái Hậu vậy, thế mà hai cô ấy đều rất nghe lời nhé!"
Văn Tĩnh vừa cười hớ hớ, lại bắt đầu sai khiến mọi người làm này làm kia, Hoan Nhan chỉ cười, cam tâm tình nguyện nhìn các bạn đấu võ mồm, còn mình làm hết việc này đến việc khác.
“A, có tiếng chuông điện thoại của tớ. Kaka, cậu đi lấy điện thoại mang lại đây cho tớ!” Văn Tĩnh nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên từ rất xa, bởi vì sợ bị ảnh hưởng phóng xạ, Hoan Nhan luôn để điện thoại cách xa chỗ của Văn Tĩnh.
“Này bà cô già, cậu thật dự đã trở thành Từ Hi Thái hậu rồi đấy!” Kaka vừa nói vừa đưa lại cho Văn Tĩnh chiếc di động trong tay, tùy tiện nhìn thoáng qua, không khỏi ồ lên một tiếng: “Tại sao Lâm Thiến tự nhiên gọi điện thoại cho cậu là thế nào nhỉ?”
“Lâm Thiến gọi điện thoại?” Văn Tĩnh cũng kinh ngạc một chút, tiếp theo cười nói: “Hừ, có lẽ là có chuyện gì rồi.”
“A lô, Lâm Thiến à.” Văn Tĩnh cầm lấy điện thoại, miễn cưỡng mở miệng.
“Văn Tĩnh, hôm nay tôi phát hiện ra một nơi cực kỳ tuyệt vời, hơn nữa nơi đó đồ ăn cũng rất đặc sắc, vừa vặn hôm nay cũng rảnh rỗi, tôi liền nghĩ luôn đến việc gọi cậu cùng Kaka và Hoan Nhan cùng đi đến đó để thưởng thức.”
Giọng của Lâm Thiến nghe cực kỳ nhiệt tình, Văn Tĩnh cũng nở nụ cười nhàn nhạt: “Lâm Thiến, tôi thân mình nặng nề, không muốn nhúc nhích, cũng chẳng muốn đi ra ngoài đâu.”
“Cậu không biết rồi, khoảng thời gian chờ sinh người mẹ cần có những vận động thích hợp với thể trạng thì mới tốt, tôi tìm chỗ này vì nghĩ rằng nó thích hợp với cậu, nên mới cố ý gọi điện thoại đến cho cậu. Đây là một trung tâm chuyên bảo vệ sức khỏe cho phụ nữ có thai, do một tập đoàn nổi tiếng thế giới xây dựng nên, đúng lúc tại trung tâm đang có một chuyên gia đầu ngành ở nước ngoài vừa đến, cậu cũng nên đi kiểm tra một lần, trước khi sinh cũng cần chuẩn bị đầy đủ, đến lúc sinh con mới không xảy ra những điều đáng tiếc!”
Văn Tĩnh có chút lưỡng lự, nói thật, Kì Chấn làm cho cô có cảm giác khó chịu, bị giữ ở nhà lâu như vậy thực sự cô cảm thấy tâm trạng rất bực bội, giống như con lật đật đứng ngồi không yên. Trước kia cô vẫn thường xuyên đến một trung tâm bảo vệ sức khỏe, nhưng do xảy ra sự cố nên Kì Chấn kiên quyết không cho cô đi nữa. Bây giờ nghe Lâm Thiến nói, trong lòng Văn Tĩnh không khỏi nổi lên ý nghĩ muốn đi.
“Cậu chờ một lát đi, để tôi đi hỏi Nhan nhi và Kaka một chút đã.” Văn Tĩnh nói xong liền cup điện thoại.
“Lâm Thiến gọi chúng ta đi ra ngoài?” Kaka vừa thấy cô gác điện thoại, liền nhíu mày hỏi.
“Ừ, cô ta nói có một trung tâm chăm sóc và bảo vệ phụ nữ, muốn giới thiệu cho tới.” Văn Tĩnh đáp.
“không đi, tớ cảm thấy cô ta là người không đáng tin, cô ta có lòng tốt đến mức đi tìm cho cậu cái gọi là trung tâm bảo vệ sức khỏe sao?” Kaka lạnh lùng mở miệng, đi đến đoạt lại điện thoại trong tay Văn Tĩnh.
“Được, vậy thì không nên đi là tốt nhất, để tới gọi điện lại cho cô ta.” Văn Tĩnh nhìn về phía Hoan Nhan, “Nhan nhi, cậu có ý kiến gì không?”
“Tư vấn về chăm sóc sức khỏe trước khi sinh cũng cần quan tâm một chút, nhưng nếu KaKa nói như vậy, chúng ta không đi sẽ tốt hơn.”
Văn Tĩnh gật gật đầu: “Được rồi, các cậu đều thống nhất ý kiến không đi tới chỗ đó sẽ tốt hơn.”
“Alô, Lâm Thiến à, vài ngày nay trong người tôi thấy không thoải máu, nên không đi được, cám ơn ý tốt của cậu.”
Điện thoại im lặng chốc lát, rồi lại vang lên tiếng nói chậm rãi có chút mỏi mệt của Lâm Thiến: “Các cậu hình như không tin tôi.”
Văn Tĩnh cũng im lặng một lát rồi vừa cười vừa nói: “Cậu nói cái gì vậy, bọn tôi không có ý này.”
“Các cậu không tin tưởng vào tôi cũng không sao, kỳ thật tôi đang có một chuyện muốn nói cho Hoan Nhan, chính là chuyện đấu thầu khu đất Thúy đê nhã trúc, cậu cũng biết, chuyện này do tôi toàn quyền phụ trách, tôi nghĩ…”
“Được, nếu như vậy, bọn tôi lập tức qua đó.” Văn Tĩnh cắt ngang lời của Lâm Thiến một cách quyết đoán, khép lại điện thoại di động.
“Nhan nhi, mấy ngày này Kì Chấn và A Hạo bọn họ đều bận tâm lo nghĩ đến chuyện của Thúy đê nhã trúc mà ngủ không yên, vừa rồi Lâm Thiến có ý nói đến chuyện này, tôi nghĩ cô ta có thể lộ ra một chút tin tức, cho nên chúng ta…”
“Cậu vẫn còn tin tưởng vào cô ta?” Kaka cười lạnh: “Cậu không sợ cô ta cố ý lập mưu lừa chúng ta, làm cho chúng ta đau khổ sao?”
Văn Tĩnh nghĩ một chút nói: “Mặc kệ là thật hay giả, trước tiên chúng ta nghe xem cô ta nói như thế nào, sau đó trở về nói lại cho A Hạo, để cho bọn họ tự kết luận. Cậu có ý kiến gì không Nhan nhi?”
“Tớ ư, chuyện này tớ cũng không rõ ràng lắm, vả lại, tớ cảm thấy Lâm Thiến cũng không đến nỗi xấu xa như thế, suy cho cùng trước kia chúng ta cũng không làm cái gì gây tổn thương tới chuyện của cô ấy…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...