William? Cô lập tức sửng sốt, cô còn nhớ rõ khi đó là do An Nhiễm giới thiệu đổng sự trưởng của LN là William, Duy An dễ dàng dốc hết tài sản đầu tư muốn đấu thầu một hạng mục nhưng bị thua lổ sau cùng nhà họ Quý bị phá sản, mọi việc đều do An Nhiễm câu kết với William. Nếu như nói An Nhiễm làm như vậy vì hận mình muốn làm tổn thương người thân của mình, còn William một doanh nhân cũng có tiếng tăm, người đàn ông kia tại sao lại tàn nhẫn làm ra chuyện hại người như vậy?
“Duy An, tại sao William lại muốn liên thủ cùng An Nhiễm?” Hoan Nhan bình tĩnh lại, mi tâm không khỏi nhíu chặt, An Khã Khã bị hắn hại chết, An Nhiễm lại xuất hiện, đối phó với nhà họ Quý, cô ấy thực hiện ý định rất dễ dàng, đến cuối cùng LN thu mua toàn bộ công ty Cảnh Thịnh của nhà họ Quý, trong đó người thắng lớn nhất chỉ có LN, chỉ có William, tất cả mọi việc như một chuỗi mắc xích mà sợi dây chính để xâu lại với nhau là William.
“Nhà họ Quý cùng LN không có thù oán sâu đậm gì, chẳng qua ba em và thị trưởng lúc bấy giờ có quan hệ tốt hơn, bởi vậy ký được nhiều hạng mục lớn, mà LN thì cũng muốn có được những hạng mục đó nên cạnh tranh là điều khó tránh khỏi, nếu như nói hai bên có quan hệ gì thì cũng chỉ những cái đó mà thơi.’
Duy An sơ lược một phen, tay đang cầm điếu thuốc dụi mạnh vào cái gạt tàn, tàn tro tung tóe trong gạt tàn, cậu thâm trầm nói tiếp hai hàng chân mày cau chặt lại hơn: “Năm năm sau trở lại thành phố A, Thân thị liên tục cạnh tranh trên thương trường Singapore, mà đầu não của LN lại ở đó, huống chi nghe nói tân thị trưởng lại là bạn bè với William.” Duy An càng nghĩ càng cảm thấy chuyện không đơn giản, William người đàn ông này cũng không phải loại người khiêm tốn như đã thể hiện trước mặt Quý gia năm năm trước, chẳng qua bởi vì nguyên nhân kia mới bị hắn ta thâu tóm công ty, mà bây giờ cậu lần nữa trở lại chỗ này vẫn chưa đứng vững, cậu không thể đảm bảo người đàn ông tên William kia có nương tay hay không? “Có thế chứ!” Hoan Nhan nhẹ nhàng gật đầu: “Có lẽ là vì vậy nên William kia mới liên thủ cùng An Nhiễm dễ dàng diệt trừ người nhà họ Quý lại thừa dịp thu mua Cảnh Thịnh, mà bây giở LN đã là công ty đứng đầu ở nơi này, sau này em dự định làm sao?”
Đương nhiên em muốn mua lại Cảnh Thịnh , Duy An lông mày nhíu lại , kế đó dụi mạnh đầu thuốc đang cháy dỡ vào cái gạt tàn, trên khuôn mặt tuấn mỹ cậu ta hiện lên ý cười buồn, hàng lông mi dài rũ xuống che giấu đôi mắt ”Chị yên tâm đi, những gì bị mất từ trong tay em, từng cái một em sẽ lấy lại.”
“Duy An , em phải cẩn thận.” Hoan Nhan ngồi ở chổ kia nhìn Duy An, ánh mắt đơn thuần từ năm năm trước của cậu bây giờ không còn nữa, trước mặt giờ chỉ là ánh mắt sắc bén của người đàn ông trưởng thành, thậm chí khi nhìn Thân Tống Hạo cũng chỉ là ánh mắt lạnh lùng dò xét, cô không biết mình nên vui hay buồn nữa.
“Chị hãy yên tâm đi, em bây giờ không còn là Quý Duy An của năm năm trước, không ai có thể tổn thương em cũng như tổn thương đến những người em quan tâm nữa.”
Duy An nhẹ nhàng cười một tiếng, nụ cười quá mức sáng chói ngược lại càng làm cho người ta cảm thấy đau lòng thêm., lúc trước Á Hi đã từng có nu cười còn rực rỡ hơn so với ánh mặt trời, bây giờ đã rời khỏi cuộc đời cô càng lúc cảng rời xa, cô muốn níu giữ lại nhưng từng chút từng chút một theo kẽ tay cô rời đi, chợt cô cảm thấy mình như già đi nhìn trong gương thấp thoáng vài nếp nhăn.
************ Thân thiếu, không phải anh đã trở vể Singapore rồi sao?” Nhìn biệt thự nhà họ Thân ở thành phố A đã dời đi, còn ở Singapore anh vì cô đã chuẩn bị chu đáo tất cả nhưng bây giờ lại cho chuyển vể nơi đây, Kỳ Chấn hơi ngạc nhiên theo lý thuyết khi ông cụ mất đã có di ngôn không lý nào Thân Tống Hạo không tuân theo .
“Tạm thời tôi ở lại nơi đây, các người vẫn như cũ ở bên Singapore, những chuyện nhỏ nhặt bên đó các người tự làm chủ không cần phải hỏi ý kiến tôi.” Thân Tống Hạo vừa chỉ đạo công nhân khuân vác vừa hướng Kỳ Chấn nói .
A Dương nghe mấy lời nói này cuả Thân Tống Hạo không khỏi thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Tốt rồi, tôi tưởng đâu anh lại dời tổng bộ tới đây, nếu mà như vậy không phải tôi không thể trở lại Singapore sao?”
“Ồ, Tần Thiếu Dương anh tại sao lại lo lắng không trở về Singapore được vậy?” Trần Nhị lập tức tiếp lời lén lút nhìn cậu ta: “Không phải mới vừa kết hôn ở đó nên không nỡ xa người?
“Tôi nói, A Dương anh cũng không quá coi trọng nghĩa khí rồi, có một dạo không thấy bóng dáng anh đâu, mọi chuyện trong công ty giao hết cho tôi và Trần Nhị xử lý, có phải anh mãi đi tán gái phải không?” Kỳ Chấn cũng cười đi tới bắt đầu ép hỏi.
Tần thiếu gia nhướng cao lông mày khẽ vặn vào nhau, cậu cũng chưa bao giờ gặp qua phụ nữ nào khó khăn như vậy “Ôi xem ra Thái tử gia hắc đạo của chúng ta động lòng rồi.” Thân Tống Hạo tranh thủ lúc rảnh rỗi quay mặt sang không nhanh không chậm nói một câu. Anh mặc áo sơ mi màu đen tay áo được xắn lên thật cao, vạt áo một nửa nằm trong lưng quần, một nữa thì xốc xếch bỏ ra ngoài, tuy rằng không kềm chế được cái hơi nóng bức người kia thế nhưng khóe môi vẫn nhếch lên nụ cười, làm Kỳ Chấn giật mình la lên: “Thân thiếu còn anh thì sao? Tôi xem ra anh cũng động lòng rồi” Thân tống hạo cười nhạo một tiếng rồi lại cúi đầu đáy mắt thoáng tia mất mát, nếu là Nhan Nhan nghĩ như vậy nói như vậy thì tốt rồi, Kỳ Chấn trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải lúng túng chốc lát rồi xoay mặt lại đi trêu ghẹo a Dương: “Thiếu Dương, cô gái đó hình dáng như thế nào, khi nào thì đem qua ra mắt anh em đây?”
Trần Nhị thấy không khí có chút nặng nề, củng lật đật nói theo phá tan bầu không khí ảm đạm: ”Phải rồi, cho tới bây giờ chúng ta còn chưa thấy có một ai cự tuyệt một người oai phong lẫm liệt như Thái tử gia của chúng ta nha.”
Tần Thiếu Dương phun ra khỏi miệng một ngụm khói thuốc lá vòng khói dài nhỏ, con ngươi nguy hiểm nheo lại, anh nhếch môi cười lạnh: “Trở lại Singapore không chiếm hữu được cô ấy, tôi không mang họ Tần!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...