Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Quý Duy An ôm Noãn Noãn, an tĩnh ngồi trong phòng khác rộng rãi, ánh mắt của anh xuyên thấu qua cửa sổ, chứa một nụ cười lạnh lùng.
Đi qua một cái đường mòn, liền thấy rõ ràng phía sau cửa sổ phòng khách, An Nhiễm Nhiễm đang cố gắng thích ứng với ánh sáng mặt trời chói mắt, xuyên qua rừng cây sum suê cô có thể thấy lờ mờ một bóng lưng tuấn dật đang ngồi đó.
Môi cô chợt run lên, đáy mắt giống như lóe sáng, nhưng rồi trong nháy mắt lại ảm đạm, là anh, nhưng có lẽ cũng không phải là anh . . . . . Thời gian đi qua năm năm, cõi lòng cô đã sớm không còn ánh mặt trời, u tối đến cực điểm, hai chân cô bị gãy, làm hại người đàn ông chính mình yêu bị cửa nát nhà tan, khiến cho người cùng cô hợp tác, thu mua Cảnh Thịnh, làm hại Quý gia toàn bộ đều sụp đổ, còn cô, cô có được cái gì?
Chỉ một mình ở trong căn phòng nho nhỏ này tự phong bế mình lại, ngày qua ngày, một năm rồi lại một năm, chuyện cho tới bây giờ, chuyện chị gái cô chết đi tựa hồ cũng đã phai nhạt, còn những hận ý đối với người phụ nữ kia, cũng tốt tựa như tiêu tán từng chút một.
Quý Duy An tựa hồ chờ không nhịn được, anh ôm Noãn Noãn đứng lên, thân thể đang định chuyển động, vừa vặn rơi vào tầm mắt An Nhiễm Nhiễm đứng đó, cô cả kinh, liền siết chặt lấy tay cô hộ lý: "Dừng, dừng lại, đừng đi qua đó!"
Cô bối rối đưa tay mình lên, chạm vào mái tóc rối tung khô héo của mình, lại lúng túng cúi xuống sửa lại vạt áo, rồi mới thấp thỏm nhìn cô hộ lý nhẹ giọng hỏi thăm: "Cô à, sắc mặt của tôi trông như thế nào?"
Cô hộ lý có chút ngạc nhiên liếc nhìn cô một cái: "Còn không phải là vẫn như thế sao, không phải mỗi ngày đi ra ngoài cô đều soi gương sao."

"Đẩy tôi về, tôi muốn về!" An Nhiễm Nhiễm lập tức nóng nảy nhỏ giọng kêu la, ngón tay chạm vào bánh xe lăn đẩy về, cô hộ lý có chút phiền phức, nhưng vẫn đẩy cô quay lại, mặc dù nói có khó nghe, nhưng cũng chân thành nói: "Cô sợ cái gì, chân cũng bị mất, còn để ý mặt của mình, hơn nữa, cô chính là ăn mặc trang điểm xinh đẹp, người ta cũng chưa chắc còn thích cô, con cũng đã lớn như vậy. . . . . ."
An Nhiễm Nhiễm lập tức giật mình, cô trở về thay quần áo xinh đẹp, buộc tóc gọn gàng, trang điểm lại thì có ích lợi gì? Anh chỉ là muốn đến xem cô nhếch nhác như thế nào, mà không phải tới để tìm lại mối tình xưa kia.
"Thôi, không về nữa . . . . . Chúng ta đi qua đó đi." An Nhiễm Nhiễm cười khổ một tiếng, đưa tay đem hai cái ống quần đang bay bay thắt lại, cô mới buông thõng tầm mắt, nhẹ nhàng mở miệng.
Cô hộ lý không nói gì, chỉ tiếp tục đẩy cô đi vào phòng tiếp khách, lúc đi tới cửa, cô hộ lý giúp cô gõ cửa: “Cô tự đi vào đi, có chuyện gì thì gọi tôi."
An Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu, đẩy cửa ra, chậm rãi lăn bánh xe lăn đi vào.
Yên lặng, yên lặng đến mức cơ hồ có thể nghe thấy được hô hấp của hai người, An Nhiễm Nhiễm yên lặng nhìn anh, người đàn ông mà đời này cô yêu nhất, nhưng đó cũng là người đàn ông mà cô tự tay phá hủy.
Ánh mặt trời chiếu vào, dưới ánh sáng có thể thấy vô số những chấm bụi thật nhỏ đang xoay tròn trong không trung, như một sự cách trở ở giữa hai người, bộ quần áo trên người cô chính là đồng phục của tất cả bệnh nhân ở nơi này, tóc chỉ được buộc lỏng lẻo, cô mới hơn hai mươi tuổi, nhưng xem ra lại như già rồi.
Quý Duy An nhìn cô, trên mặt anh là một nụ cười lạnh lùng, đôi tay siết chặt, cho đến khi nổi lên những gân xanh.
Đây là người phụ nữ mà anh đã từng yêu khắc cốt ghi tâm, nhưng lại là một ma quỷ!
"Cậu, cô ấy là ai? Tại sao cô ấy lại không có chân?" Noãn Noãn có chút sợ núp ở trong ngực Duy An, nhìn một đôi mắt to len lén nhìn chằm chằm An Nhiễm Nhiễm không nói lời nào .
Duy An đau lòng ôm chặt lấy cô bé, chỉ dịu dàng cười một tiếng, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ mũm mĩm: "Bởi vì cô ấy làm chuyện xấu. . . . . ."
"Nhưng, nhưng bất kể làm chuyện xấu gì, chỉ cần sửa lại là sẽ tốt, nhưng nếu chân không còn, sẽ không có biện pháp đứng lên được, cậu, cô ấy thật đáng thương."
Hai mắt Noãn Noãn hơi hồng, nắm chặt lấy cổ áo Duy An nhỏ giọng mở miệng.

Thật đáng thương? An Nhiễm Nhiễm không khỏi nở một nụ cười châm chọc, cô bé này kêu Duy An là cậu, như vậy, cô bé chính là con gái của Hứa Hoan Nhan rồi.
Cô hiện tại luân lạc tới mức phải để cho con gái của người phụ nữ mà cô từng hận thấu xương đến để thương hại sao?
"Duy An, tôi cho là chúng ta cả đời cũng sẽ không gặp mặt." An Nhiễm cười khẽ, sắc mặt bình tĩnh như thường nhìn lại anh: "Anh tới đây để thăm tôi sao?"
"Đúng, tới thăm cô một chút, xem xem hiện tại cô sống tốt hay không tốt."
Duy An khẽ hất cằm lên, lạnh nhạt nói một tiếng, khi anh nhìn thấy cô thì đáy mắt không còn một chút rung động nào, mà tâm, cũng là một mảnh không gợn sóng.
Cô nghe được sự giễu cợt trong lời nói của anh, nhưng vẫn nhàn nhạt cười một cái: "Một người tàn tật, cũng chỉ là đang kéo dài một hơi tàn thôi, còn có cái gì tốt hay không tốt chứ?"
"Nếu là kéo dài hơi tàn, vậy còn không bằng chết đi." Duy An liếc nhìn cô một cái, anh cũng cũng không còn là người đàn ông rực rỡ ấm áp như ánh mặt trời năm nào nữa, anh lãnh khốc và vô tình, giống như là đã thay đổi hoàn toàn thành một người khác.
"Tôi biết anh rất hận tôi." An Nhiễm Nhiễm mặc dù biết đây là những lời nói trong dự liệu của cô, nhưng lúc này có thể chân thật nghe thấy, cô vẫn không nhịn được chua xót, cô nghiêng mặt, không dám nhìn anh nữa: "Nhưng Duy An, có ai vì tôi mà suy nghĩ một chút, thương cảm cho tôi?"

"Cô căn bản không đáng được thương cảm, An Nhiễm, lần này tôi tới chính là vì muốn nói cho cô biết, hai năm qua tôi vẫn luôn tra xét lại sự việc kia theo lời cô nói, vô số dấu vết nói cho tôi biết, cô sai lầm rồi. . . . . ."
"Không thể nào!" An Nhiễm chợt ngẩng đầu lên, trong mắt tóe ra những tia lửa rất nhỏ, thanh âm của cô khẽ bật ra, nhưng vẫn cố chấp mở miệng: "Chuyện chị tôi tự sát, cùng với Hứa Hoan Nhan không thoát khỏi liên quan, tuyệt đối không thoát khỏi liên quan!"
"Người cuối cùng mà khi chị cô còn sống đã gặp, cô cũng đã biết là ai sao?" Quý Duy An cười lạnh, nhìn gương mặt cố chấp đó của An Nhiễm, cố chấp, cố chấp làm cho người ta chán ghét!
"Là ai?" An Nhiễm sững sờ, chỉ kinh ngạc nhìn anh, không khí giống như đọng lại, ngay cả Noãn Noãn cũng có chút sợ núp ở trong ngực Duy Anc.
Quý Duy An cúi đầu, anh gắt gao cắn môi, bỗng nhiên lại ngẩng đầu lên trầm trầm mở miệng: "Người nào đem Quý gia phá huỷ, người nào đem Cảnh Thịnh thu mua, người nào bức bách một nhà chúng tôi phải sống đầu đường xó chợ, cô thông đồng với ai, An Nhiễm, cô còn không biết sao?"
". . . . . . William!" An Nhiễm có chút thất thanh, lúc cô hét ra cái tên này, thanh âm cũng thay đổi khàn khàn không chịu nổi .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui