Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chợt có một đôi tay có lực ôm lấy thân thể Duy An, chỉ trong chớp măt, Duy An được anh vác lên lưng, sải bước ra ngoài... Dọc đường anh lái thật nhanh, Hoan Nhan một câu cũng không nói, chỉ ôm chặt Duy An, cô cho tới bây giờ không phát hiện, nụ cười rạng rỡ, cậu luôn cố chấp bảo vệ cô, luôn vì người chị này lo lắng, luôn nói cô là người chị tốt nhất trên thế giới, nói sẽ luôn bảo vệ cô, luôn lo Thân Tống Hạo khi dễ cô, luôn toàn tâm toàn ý tốt với cô, Quý Duy An, lại giống như bây giờ, toàn thân lạnh băng, gần như không hô hấp nằm trong ngực cô... Cần người chị này, lần đầu tiên bảo vệ cậu.
Máu tươi thấm ướt khăn lông, Hoan Nhan cuống quýt dùng sức đè lại, móng tay giống như bị đứt rời, đầu ngón tay mơ hồ chảy máu, cô không cảm thấy đau luôn nhìn Duy An: “Duy An... Duy An!” Hoan Nhan cúi đầu kề sát gương mặt lạnh băng của cậu, cô nhắm mắt, giống như dỗ đứa bé, nhẹ nhàng mở miệng: “Duy An, đừng sợ.... Chị sẽ không để em chết, dù trời sập xuống, chị cũng bảo vệ em, ngày trước đều là em giúp chị, em tốt với chị, bây giờ để chị làm những điều này được không?”
Trong kính chiếu hậu, dáng vẻ đau thương của cô tràn ngập trong ánh mắt, có lẽ khóc quá nhiều, có lẽ sau khi cãi nhau với anh dùng quá sức, giọng nói của cô khàn khàn không nghe rõ.
Không hiểu... Dáng vẻ cô ôm Quý Duy An, lúc cô kề sát mặt cậu, dáng vẻ như hoàn toàn suy sụp, khiến anh cũng không lí giải được cảm giác mình lúc này.
Anh chưa từng nghĩ tới, anh và cô li hôn, lại không quan trọng bằng Duy An.

Tay lái vừa chuyển, xe dừng ở bệnh viện, lúc xuống xe, bệnh viện đã đưa băng ca tới, Hoan Nhan chỉ cẩn thận đi theo y tá tới phòng cấp cứu, từ đầu đến cuối, anh đứng cạnh, nhưng cô, ngay cả mắt cũng không liếc nhìn một cái.
Thân Tống Hạo đột nhiên cảm thấy cô đơn, lại có cảm giác thất bại không nói ra lời, anh thở dài, quay người lên xe, hút một điếu thuốc.
Điện thoại kêu vang, anh nhấc máy, Tô Lai ai oán than phiền, anh cảm thấy có chút phiền chán, tắt máy.
Máu chảy tuy nhiều nhưng không chạm đến động mạch, lát sau bác sĩ rời khỏi phòng giải phẫu, chỉ nói mất máu nhiều, cần truyền máu, chuyện khác không đáng lo, Hoan Nhan mới bớt lo lắng.
Một tuần sau, Duy An ra viện, lúc này Hoan Nhan lúc này từ miệng Sầm Mĩ Vân mới biết đã xảy ra chuyện gì, tất cả tiền đầu tư của Cảnh Thịnh vào LN không còn một mống, không chỉ vậy, ngay cả hoạt động công ty đang làm cũng bị tê liệt, Cảnh Thịnh sắp sửa tuyên bố phá sản. Duy An nhất thời không tiếp thu nổi sự thật này, lại chọn cắt cổ tay tự sát.
Hoan Nhan đau lòng, rồi lại bất đắc dĩ, nếu bây giờ cô và Thân Tống Hạo còn là người một nhà, có lẽ sẽ xin Thân Tống Hạo giúp đỡ, nhưng bây giờ, cô làm sao nói ra miệng?
Cô nghĩ tới mười triệu ông nội cho, nhưng bây giờ mười triệu bỏ vào cũng như muối bỏ biển, Cảnh Thịnh đã tràn ngập nguy cơ, ngay cả Quý Vân Trạch về nước đêm trước cũng không thể cứu vãn tình trạng.

Lại một lần nữa đi vào biệt thự Thân gia, Hoan Nhan không nói ra được trong lòng có tư vị gì, cô ngồi ở phòng khách, an tĩnh uống trà, biết anh đang đi từ trên lầu xuống.
Hoan Nhan đặt li trà xuống, lấy bút ra, hoàn toàn bình thản: “Thân tiên sinh, xin lấy đơn li hôn ra, tôi hôm nay tới kí tên.”
Thái độ của cô khiến mi tâm của anh nhíu chặt, anh còn tưởng cô sẽ vì Duy An đi xin mình, nhưng không ngờ cô gái này mở miệng là kí tên, chẳng lẽ cô cứ như vậy không kịp chờ đợi muốn rời Thân gia đi tìm người mới?
Nghĩ thì nghĩ, nhưng anh vẫn không do dự lấy thỏa thuận li hôn đặt trước mặt cô, Hoan Nhan cầm lấy đơn, không thèm nhìn điều khoản trên đó, kí tên, tắt bút, đẩy giấy lại trước mặt anh, nhìn anh lập tức kí tên, ánh mắt của cô chợt thoáng qua một hình ảnh, cô cùng anh kí hiệp định sáu tháng, cùng lúc này sao lại giống nhau?
Chỉ là, một bắt đầu, một kết thúc, kết thúc một năm cuộc sống hôn nhân, một năm quan hệ vợ chồng, từ nay về sau, cô với anh, chắc cả đời không qua lại với nhau.

Hoan Nhan lấy trong túi xách một tấm thẻ, sau khi kết hôn Thân Tống Hạo đưa cho cô, cô để trước mặt anh: “Trả lại cho anh, tôi dùng bao nhiêu tiền thế cũng đủ rồi.”
Anh không nhân, chỉ lạnh lùng nhìn cô, khóe môi chứa đựng nụ cười chế giễu: “Đủ rồi ư, Hứa tiểu thư thật biết nói giỡn.,..”
Hoan Nhan bình thản nhìn anh, đối với sự sỉ nhục của anh không phản ứng, cô bỏ xuống, đứng lên, xoay người đi ra ngoài... “Hứa Hoan Nhan” Anh chợt đứng lên, nhìn bóng lưng của cô, ánh nắng mặt trời chiếu vào thân người cô, bao phủ cô...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui