Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

“Một cái tát này, chính là đổi lấy địa vị ở Thân gia, đừng xuất hiện trước mặt tôi, cùng cô yêu một người đàn ông, đó là sỉ nhục của tôi!”
Tô Lai bị tát hoàn toàn sững sỡ, cô nghe rất nhiều điều từ Thân Tống Hạo về Hoan Nhan, vốn nghĩ cô ta chỉ là một người nhu nhược, không ngờ cô ta lại kiêu ngạo dám đánh cô!
Đợi đến lúc cô kịp phản ứng, Hoan Nhan đã kéo cửa ra ngoài, Tô Lai chợt hét lên nhào tới, che mặt tức giận, cắn răng nghiến lợi nhìn cô: “Hứa Hoan Nhan, cô là cái gì, dựa vào cô mà dám đánh tôi?”
“Tôi là gì không quan trọng, quan trọng là..” Hoan Nhan quay người, không chút khách khí nhìn cô ta, vung tay tát một cái: “Tôi chính là muốn đánh người.”
“Hứa Hoan Nhan, cô là đồ điên... Cô còn dám đánh tôi! Tôi sẽ nói cho A Hạo, tôi không tha cho cô...” Tô Lai tức giận run cầm cập, che gương mặt đỏ bừng, rít gào... Ba năm trước đây, TÔ Lai xem thường nhất chính là loại phụ nữ gào thét thô lỗ, nhưng qua nhiều năm bị thất bại lại bị ngăn trở, cô sớm không còn giữ được tâm cao khí ngạo.

Hoan Nhan chỉ lặng yên nhìn cô ta, cô không có hơi sức dây dưa cùng cô ta, cả ngày không ăn miếng cơm, không uống ngụm nước, nếu không dựa vào việc này chống đỡ, cô đã sớm ngã xuống!
“Cô muốn làm gì thì làm, không cần xin chỉ thị của tôi! Cút ngay...” Hoan Nhan đẩy cô ta ra, lách ra ngoài.
Tô Lai bị chọc tức đến nổi điên, nhất thời không đề phòng bị Hoan Nhan đẩy ngã, đợi đến khi cô ta phản ứng kịp đuổi theo thì Hoan Nhan đã bước vào thang máy, đóng cửa thang máy.
“Khốn kiếp! Hứa Hoan Nhan cô đúng là đồ đáng chết... Đáng bị vứt bỏ!” Tô Lai tức giận đá vào cửa thang máy, tức giận, giờ phút này cô ta giống như nổi điên!
Vốn là mấy hôm nay Thân Tống Hạo ở bên cô, dù âu yếm thân mật nhưng đến bước cuối cùng, anh cũng không làm gì cả, tối nay thật vất vả mới khiến anh cảm động, để anh không cự tuyệt nữa, thế nhưng sau khi quan hệ với cô năm phút sau anh đã đứng dậy mặc quần áo đi về!
Tô Lai xoay người về phòng, tức giận,đạp mạnh vào cửa, căn phòng này là lúc cô và Thân Tống Hạo ở chung anh tặng cho cô, chỉ có cô và anh có khóa mở, tại sao Hứa Hoan Nhan lại có thể đi vào!
Tô Lai cố gắng để bản thân tĩnh tâm, lại cảm thấy cô quá mức dễ dãi, những ngày này ở cùng Thân Tống Hạo, anh lại không nói tới việc li hôn, không phải ngày đó cô cố tỏ vẻ đau thương xách va li chạy đến sân bay nói muốn rời khỏi, thì Thân Tống Hạo cho tới hôm nay cũng không nói đến việc li hôn!
Càng nghĩ đáy lòng càng lo sợ, cô không còn nhỏ, thêm một năm nữa thành người phụ nữ ba mươi tuổi, mà Thân Tống Hạo? Tuổi trẻ, anh tuấn nhiều tiền, cô còn có thể hấp dẫn anh bao lâu?
Cô phải gả cho anh, bấu víu lấy cây cỏ cứu mạng này, cô không dám nghĩ nếu không thì sau này mình sẽ gả cho người đàn ông thế nào!

Nghĩ đi nghĩ lại, cô cầm điện thoại bấm số Thân Tống hạo,... Lúc Hoan Nhan rời khỏi thang máy, sức chống đỡ của cô đã cạn kiệt, vừa rời khỏi hai bước, đã ngồi xuống, ôm chặt đầu gối, mặt cúi xuống, nước mắt không tiếng động rơi xuống... Một mình khóc trong đêm tối thật lâu, khóc đến giọng nói khàn khàn, khóc đến muốn nôn, tình yêu, là cái gì, hôn nhân, có gì kiên định? Cô đã từng ôm hi vọng tốt đẹp, nhưng toàn thân chỉ bị tổn thương. Cô đã từng tin chắc, nghĩ mình có thể làm được, càng về sau lại càng phát hiện đó chỉ là một giấc mộng.
Tình yêu, đến cuối cùng, chỉ là ba chữ, không phải anh yêu em, anh hận em, chính là thôi đi, em khỏe không? Thật xin lỗi.... Mà bây giờ, cô nên nói ba chữ, nhưng mà chính là, thôi đi.
Hoan Nhan nhắm mắt lại, lau nước mắt, rời khỏi chung cư, gọi một chiếc taxi.
Lúc về đến nhà đã khuya, cô phát hiện đèn phòng khách vẫn sáng, cô không muốn nhìn anh, lại không thể nhắm mắt đi vào, trực tiếp đẩy cửa, đi lên lầu.
Thế nhưng anh lập tức đi tới cất giọng.
“Em đi tìm Tô Lai. Anh không phải nghi vấn, mà dùng giọng nói chắc cắn, cô gái đáng chết này, cô trì hoãn không chịu kí tên, thì ra là muốn tìm đến Tô Lai, anh biết trong tay cô có tiền lại không nghĩ cô ra giá mười triệu để Tô Lai rời đi!

Hoan Nhan gật đầu nói: “Cô ấy nói cho anh hết rồi cần gì hỏi em?”
“Em thừa nhận?” Thân Tống Hạo có chút không tin nhìn cô: “Em thừa nhận chạy đến tìm Tô Lai, mắng cô ấy là người thứ ba, em thừa nhận...”
“Đúng anh không phải lặp lại, Tô Lai nói đều là thật.” Hoan Nhan có chút mệt mỏi nhìn anh một cái, cô cúi đầu, lấy đơn li hôn, đặt trên mặt bàn: “Em bây giờ sẽ kí tên.”
“Em lại muốn chơi trò gì vờ tha bắt thật đùa giỡn?” Thân Tống Hạo cười lạnh, nhìn cô cố làm ra vẻ, trước mặt anh kiêu ngạo nói li hôn, lại quay người tìm Tô Lai đưa tiền đuổi cô ấy đi! Anh không nghĩ tới còn có người vô sỉ tới trình độ này?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui