Người Phiên Dịch

Kiều Phi

Tôi xin nghỉ ở cơ quan. Một tuần trôi qua, sức khỏe tôi cũng đã khá hơn một chút, đã có thể đi làm trở lại.

Trong khoảng thời gian ốm rất nặng, tôi bỗng nhớ tới câu nói của cổ nhân: Cái gì mất rồi mới thấy quý giá, mới thấy mình đã không biết trân trọng nó.

Ví như sức khỏe và cả Gia Dương nữa.

Có những khi nửa đêm, tỉnh dậy uống thuốc, tôi lại nhớ khoảng thời gian trước đây chúng tôi bên nhau. Cứ tới nửa đêm tôi lại khát nước, bèn gọi Gia Dương lấy cho. Tôi uống cạn cốc nước, nhắm mắt lại rồi chùi miệng vào áo ngủ của anh. Anh ôm tôi, nhẹ nhàng đặt tôi xuống gối.

Cứ nghĩ đến đây tôi lại thẫn thờ, hóa ra chúng tôi đã từng thân mật như vậy. Bây giờ thì mỗi người đã một phương rồi.

Có trách thì cũng chỉ có thể trách bản thân mình mà thôi, đúng là đáng đời.

Tôi nghĩ thầm, ở bên kia bán cầu, anh và cô vợ mới cưới đang làm gì nhỉ? Có khi nào anh phải tỉnh dậy lúc nửa đêm để ấy nước cho cô ta uống, rồi sẽ đột nhiên nhớ tới tôi, cũng giống như tôi vẫn nhớ anh từng giờ từng phút hay không?

Trình Gia Minh đến thăm tôi, anh ấy mang tới rất nhiều chiếc hộp nhỏ màu sắc sặc sỡ. Tôi ngắm nhìn khuôn mặt anh ấy. Anh ấy cứ nói, nói mãi, rồi lại dừng rồi chợt nhắc: “Em như thế là không lịch sự chút nào đâu đấy. Sao đang đối diện với một người mà lại cứ nhớ tới người khác thế?”

Tôi chống chế: “Vì ngoại hình hai người giống nhau quá”.

Anh ấy dang rộng cánh tay rồi nói với tôi: “Đến đây nào, anh không để ý đến việc mình bị thiệt thòi đâu”.

Tôi bật cười.

“Kiều Phi à, em đừng như vậy nữa, em làm gì cũng được, miễn là đừng cười như thế”.

“Tại sao?”

“Bi thương lắm”.

Ba Ba tới thăm tôi, lại còn dẫn theo cả một anh chàng người Mỹ nữa. Anh chàng này biết nói tiếng Trung, anh ta cứ an ủi tôi: “Cô gắng lên đồng chí”.

Bệnh của tôi đã khỏi được năm phần, nhưng sau khi biết anh ta là chồng chưa cưới của Ba Ba, tôi cảm giác mình bị ốm lại.

Đầu năm nay làm sao ấy nhỉ? Người sốt sắng đính hôn rồi kết hôn.


Tôi liền nghĩ sang chuyện khác. Cũng sắp Tết rồi. Một năm đã qua, tôi lại già đi một tuổi.

Bệnh của tôi gần như đã khỏi hẳn. Tôi cố lấy lại tinh thần để đi làm. Hôm đó tôi trang điểm thật kỹ, tôi sợ là nếu đi làm với khuôn mặt gầy guộc xanh xao này, mọi người chắc sẽ rất sợ hãi.

Thấy tôi đi làm trở lại sau cơn bạo bệnh, đồng nghịêp xúm lại hỏi han. Họ liên tục hỏi tôi đã uống thuốc gì, bây giờ còn phải truyền dịch nữa không. Tôi trả lời đến khản cả cổ, cuối cùng may có chị cùng phòng giải vây giúp tôi, chị ấy bảo, mọi người để cho con bé nghỉ một lát đi, nhìn nó mồ hôi mồ kê nhễ nhại rồi kìa.

Cuối cùng cũng được ngồi xuống, tôi liền lấy khăn ra lau mồ hôi. Tôi nhắm mắt lại, hỉ mũi, rồi mở mắt ra. Hình như tôi đang nhìn thấy ảo giác. Gia Dương bước vào, trên tay anh là một tập tài liệu.

Anh nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng.

Tôi liền chào: “Anh ạ!”

Anh hỏi: “Khỏi rồi à?”

“Vâng”.

Anh gật đầu, đưa tài liệu cho chị cùng phòng rồi đi ngay.

Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã từ nước ngoài trở về và bắt đầu làm việc rồi ư?

Ánh nắng vùng Caribe thât tốt, khuôn mặt anh vốn dĩ lúc nào cũng trắng trẻo giờ đây đã chuyển sang sắc hồng hào khỏe khoắn.

Vừa nhìn thấy Gia Dương, tôi chợt nhớ lúc anh cưới, tôi có nhờ chị cùng phòng mừng năm trăm tệ. Khi ngồi ăn trưa, tôi định trả tiền thì chị ấy đẩy lại rồi nói: “Không cần, em không phải trả đâu, chị vẫn chưa gửi tiền mừng”.

“Sao cơ?”

Chị ấy trầm ngâm, nhìn xung quanh thấy không có ai, mới thì thầm, “Em không biết à, sau này đừng hỏi về chuyện này nữa nhé”.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Em không thấy sắc mặt Gia Dương không tốt à? Đám cưới đó không tổ chức được”.

Tôi lặng người.


“Chị chưa từng thấy ai như cô ta, lúc Gia Dương sắp kí vào giấy đăng kí kết hôn, cô ta lại giở chứng, bỏ đi, để cậu ta ở lại một mình thu dọn hậu quả. Em không ở đó nên không biết, lúc ấy có rất nhiều người tham dự, hai bên gia đình lại toàn những người có vai vế nữa. Mà cũng tại Gia Dương nữa cơ, lúc đó dường như biến thành người khác…”.

Sau đó tôi không còn nghe rõ nữa, tôi cần phải xác nhận lại điều này. Tôi bèn hỏi: “Có phải chị nói là Trình Gia Dương vẫn chưa kết hôn đúng không?”

Trình Gia Dương

Tôi ngồi trong văn phòng, nhớ lại sự việc ngày hôm đó.

Trước khi buổi lễ bắt đầu, tôi và Tiểu Hoa ngồi trong phòng nghỉ. Chuyên gia vẫn đang trang điểm cho cô ấy, sau khi khuôn mặt được phủ lớp phấn cuối cùng, Tiểu Hoa quay lại nhìn tôi, đúng là rất xinh đẹp.

“Sao anh không ra tiếp khách?”

“Anh muốn ngắm em kĩ hơn thôi mà”. Tôi đáp rồi tiến về phía cô ấy, vòng tay ôm cô ấy từ đằng sau. Cô ấy cười, chúng tôi nhìn nhau trong gương, tôi vùi mặt vào trong tóc cô ấy rồi hôn.

“Gia Dương à, mấy hôm nay em luôn nghĩ tới một chuyện”.

“Chuyện gì?”

“Chúng mình sẽ sinh mấy đứa con hà anh?”

“Cứ theo chính sách của nhà nước thôi”. Tôi đáp.

“Không được. Chúng mình sẽ sinh hai đứa, một trai một gái, không thì chúng sẽ cô đơn mất”.

“Được thôi, anh sẽ nghe theo lời em”.

Cô ấy mỉm cười, khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc.

Tôi nhìn cô ấy, nói: “Có một chuyện anh luôn muốn hỏi em”.

“Anh nói đi”

“Tiểu Hoa à, em có mệt mỏi không?”


“…”

“Em chính là Tôi không tin không đăng kí được phải không? Em chơi điện tử, tán gẫu với anh. Trong thâm tâm, em đã biết người đó là anh phải không? Em rất hiểu anh nên từ lâu em đã biết Kiều Phi rồi, đúng chứ? Hòan cảnh của cô ấy chắc em đã rõ. Người gửi bức fax tới trường cô ấy là em đúng không?” Tôi chậm rãi nói từng từ, vẫn quan sát cô ấy trong gương, “Chuyện của anh với cô ấy em đã biết hết rồi, thế thì sao em vẫn cần anh, vẫn muốn kết hôn cùng anh? Em lao tâm khổ tứ, làm những chuyện không hề xứng với học thức của mình, hi sinh nhân cách của mình để đổi lấy con người tồi tệ như anh, em thấy có đáng không?”

Thực sự tôi không hề định mỉa mai, trong thâm tâm, tôi luôn cảm thấy mình không xứng với cô ấy.

Tôi cười, hỏi tiếp: “Sao em lại phải làm thế vì anh? Tiểu Hoa, em nói thật cho anh biết đi, em có thấy mệt mỏi không?” Tôi không biết cô ấy đang nghĩ gì nữa, khuôn mặt cô ấy lúc này đanh lại giống như được tạc bằng đá. Lạnh lẽo, khô cứng.

Bỗng có người đẩy cửa bước vào gọi chúng tôi: “Gia Dương, Tiểu Hoa, tới giờ rồi, mau ra thôi”.

“Đi nào”. Tôi kéo tay cô ấy, “Chúng mình kết hôn thôi”

Mặc dù thời gian gấp gáp nhưng hội trường vẫn được trang hoàng rất sang trọng. Thảm và rèm cửa bằng nhung đỏ, xung quanh rực rỡ sắc màu, điểm xuyết đây đó là những bông hoa màu vàng nhạt. Trên chiếc bàn dài trước mặt là giấy đăng kí kết hôn mà lát nữa chúng tôi sẽ kí. Ngồi phía dưới là bố mẹ, bạn bè hai nhà, khuôn mặt ai cũng phảng phất nụ cười. Trong mắt họ, tôi và Tiểu Hoa đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ. Đâu có ai biết, dưới cái vỏ bọc hạnh phúc ấy, một người thì nản lòng nhụt chí, còn người kia lại có sức dời non lấp biển.

Tôi cười thầm, thế mới nói, chuyện của ai thì chỉ có người ấy biết.

Trong khi người dẫn chương trình đang thuật lại con đường tình yêu của chúng tôi thì tôi nhận ra rằng hôm nay Kiều Phi không có mặt. Người con gái đó có lẽ vẫn còn lương tâm, cô ấy đã không tàn nhẫn tới mức đến xem tôi tự hành hình mình.

Tôi không thể không nhớ tới người con gái ấy.

Tim tôi nhói đau, tôi nhắm mắt lại, truy điệu mọi niềm vui từng có trước đây, từ nay về sau cuộc đời tôi sẽ trở nên vô vọng.

Người dẫn chương trình nhắc tôi: “Gia Dương à, Gia Dương”.

Hóa ra đã đến lúc tôi phải hôn Tiểu Hoa.

Tôi ôm và hôn lên môi cô ấy.

Lạnh lẽo.

Chỉ chút nữa thôi, chúng tôi sẽ kí vào giấy đăng kí kết hôn để chính thức trở thành vợ chồng, dưới sự bảo hộ của luật pháp.

Tôi cầm bút lên, bỗng cảm thấy mọi vật trước mắt mình đều trở nên mờ mịt, tôi ưỡn ngực rồi đứng thẳng. Trong đầu tôi bỗng xuất hiện khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của một người con gái khác, tai tôi chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch, mỗi lúc một mạnh thêm rồi cất lên thành một câu: Tôi không thể!

Giây phút tôi định bỏ bút xuống thì nghe thấy tiếng Tiểu Hoa khẽ gọi: “Gia Dương à”.

Tôi nhìn cô ấy.

Cô ấy nói rất nhỏ, chỉ để mình tôi nghe thấy: “Bây giờ em sẽ bỏ đi, phần còn lại anh tự lo liệu nhé”. Rồi, trước sự kinh ngạc của mọi người, Tiểu Hoa xách váy chạy ra khỏi hội trường.


Tình hình tiếp theo rất hỗn độn. Tôi cởi bớt một chiếc cúc áo, tìm một cái ghế rồi ngồi xuống hút thuốc.

Có người bàn tán, có người chất vấn, có người bỏ đi. Ai đó đặt tay lên vai tôi, tôi ngước nhìn, thì ra là anh trai tôi Gia Minh.

Chúng tôi nhìn nhau, đột nhiên anh ấy cười và nói: “Chúc mừng em!”.

Tôi dọn tới căn hộ bên cạnh tòa nhà Trung Lữ. Mỗi ngày đi làm, tôi lại chờ đợi bố tôi gọi nhưng không thấy động tĩnh gì, không biết giông tố sẽ xảy đến như thế nào đây.

Phi ốm, cô ấy xin nghỉ một tuần.

Rồi cô ấy đi làm lại, trông tiều tụy và yếu ớt như một hình nộm.

Đương nhiên, tôi biết cô ấy ốm vì cái gì. Trong lòng tôi buồn vui lẫn lộn, không ngờ người con gái lúc nào cũng tỏ ra cứng rắn như vậy cuối cùng cũng đổ bệnh. Có phải đã tới lúc cô ấy phải chịu đau khổ vì tôi?

Tôi sẽ không bao giờ tới tìm cô nữa, người con gái này luôn dày vò tôi.

Có điều, nếu không gặp thì phải làm sao? Tôi sẽ chờ cô ấy tới tìm và cầu xin tôi tha thứ ư?

Đó là việc không thể xảy ra.

Được rồi, tôi là đàn ông kia mà, nói chung phải mặt dày một chút, không thì chẳng lẽ lại giống cô ấy, đi trả đũa ư?

Đương nhiên trong lòng tôi rất muốn làm như vậy, có điều không phải chúng tôi đang diễn với nhau một bộ phim truyền hình dài tập đâu. Điều quan trọng nhất là tôi và Kiều Phi nhất định phải ở bên nhau, chúng tôi không còn thời gian để làm những việc lãng phí, vô vị nữa.

Chúng tôi nhất định phải ở bên nhau.

Vừa hết giờ, tôi liền lái xe tới nhà Phi, chỉ có bạn cùng phòng của cô ấy ở đó. Cô ấy nói rằng Phi vừa đi làm về thì lại đi ngay, bảo tôi ngồi chờ một lát, có lẽ Phi cũng sắp về rồi.

Tôi ngồi chờ Phi trong phòng cô ấy. Ánh mắt tôi dán vào tấm ảnh đặt trên bàn, Phi đang đứng trên phiến đá ngầm. Tóc bị gió thổi tung, cô ấy chun chun mũi, nhíu mày, cười một cách rất kì quặc.

Tôi bật cười. lần trước tôi gần như đã lật tung cả căn phòng lên nhưng vẫn không tìm được bất kì vật nào của mình ở đây. Đúng là tôi đã từng ở chỗ này, đây là bức ảnh tôi chụp cho cô ấy khi ở Đại Liên.

Đây chính là hình ảnh Kiều Phi trong mắt tôi.

Mặc dù đã chờ rất lâu nhưng cô ấy vẫn chưa về.

Bạn cùng phòng của cô ấy có bạn tới, tôi đành phải về trước. Trước khi đi, tôi còn dặc cô bạn này rằng đừng nói cho Kiều Phi biết là tôi đã đến.

Tôi mua kem vị bạc hà về, vừa ra khỏi thang máy thì nghe thấy có tiếng ai đó ho húng hắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui