Kiều Phi
Đến buổi chiều hôm đó thì ZuZu Ferrandi nhận được lệnh, anh phải về Paris gấp.
Lúc anh nghe điện thoại, chúng tôi đang ngồi trên bờ tường của điền trang nhìn nhưng người nông dân thu hoạch nho. Anh cúp máy, giọng đầy nuối tiếc: “Thật chẳng ra sao, vẫn chưa kịp cùng em đi thăm quan thành phố Avignon”.
Nghĩ một lát, anh chàng đề nghị: “Anh đã nói với anh họ rồi, anh nhờ anh ấy dẫn em đi chơi, dù gì vẫn đang là cuối tuần mà”.
“Em không đi đâu”. Tôi đáp lại, “Em sẽ vầ cùng anh”.
Anh nhìn tôi, ánh mắt hiện rõ vẻ vui mừng nhưng miệng lại nói: “Thế thì tiếc quá”.
“Tiếc cái gì chứ? Sau này khi nào anh được nghỉ chúng ta sẽ lại tới đây”.
Anh chàng càng vui mừng hơn.
Tôi và ZuZu tạm biệt họ hàng của anh, sau đó đi tàu về Montpellier ngay trong đêm. Anh về nhà thu xếp hành lí, còn tôi thì về nhà ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, lúc chuẩn bị ra ga tiễn anh tôi kéo rèm cửa ra xem. Trời đất thất thường thật đấy, thành phố bên bờ Địa Trung Hải quanh năm tràn ngập ánh nắng này bỗng dưng đổ mưa.
Thế là phải cầm ô đi rồi.
Mưa không lớn lắm nhưng cũng đủ để người ta ướt sũng
Lúc tôi tới ga, ZuZu đang đứng chờ tôi. Từ xa tôi đã nhìn thấy anh. Thân hình anh cao lớn. Trong bộ quân phục màu xanh thẫm, đầu đội mũ nồi, trông anh lại càng tuấn tú vô cùng.
Tôi tiến lại gần, thấy anh đang nhìn mình.
Tôi nghĩ mình nên nói gì đó, nhưng không thể nói thành lời.
Chúng tôi liền ôm chặt lấy nhau, ôm cho tới khi anh phải lên tàu.
Tôi thầm nghĩ, anh thật ấm áp.
Một tuần sau, tôi nhận được bức thiệp anh gửi từ Paris. Trên tấm thiệp là hình tháp Effiel. Đằng sau tấm thiệp ZuZu chỉ viết mỗi một câu: “Anh rất nhớ em”.
Thế là kì nghỉ ngắn ngủi đã kết thúc, tôi bắt đầu bước vào giai đoạn học thứ hai. Giáo viên hướng dẫn của tôi là cô giáo người Hồng Kông. Cô họ Vương, đã từng làm phiên dịch cabin cho Liên Hợp Quốc. Tiếng phổ thông của cô chuẩn đến mức khiến tôi bất ngờ.
Tiết học đầu tiên bắt đầu từ việc luyện dịch đuổi.
Cô giáo mở băng tiếng Pháp dài khoảng năm phút, chúng tôi vừa nghe vừa dịch, lời dịch của chúng tôi đồng thời cũng được ghi lại.
Tôi nghe lại kết quả dịch của mình, phát hiện lời mở đầu và nội dung về sau không khớp nhau. Trong đoạn sau còn chêm vào một chút tiếng Pháp, tiếng Anh, thỉnh thoảng lại có cả tiếng địa phương nữa. Cô Vương nghiêm khắc hỏi tôi: “Kiều Phi, bạn hãy nói cho tôi biết nội cá xá là gì? Bạn luôn nói câu này, không hiểu nó có nghĩa gì?”. Lúc này tôi chỉ muốn tìm một lỗ nẻ để chui vào.
Cô Vương nói tiếp: “Có biết vấn đề ở đâu không?”
“Những điều chúng ta nghe được lúc đầu, cho là đã hiểu liền buột miệng nói ra, nhưng chúng ta không biết khi ta nói đã vô tình làm sót nội dung liên quan ở đằng sau. Chưa nghe hoàn chỉnh mà đã tiến hành dịch lắp ghép thì sẽ không thể trở thành một phiên dịch cabin tốt được. Còn nữa, các bạn tự xem lại mình đi, sao chẳng có ai động bút gì cả? Có phải trước đây đã phí công dạy cho các bạn ghi tốc kí rồi không?”
Tôi cho rằng mình đã chịu đựng được tầng tôi luyện thứ nhất, thế nhưng tầng tôi luyện thứ hai này còn kinh khủng hơn nhiều. Mỗi buổi sáng chúng tôi vẫn lên lớp, nghe một lượng lớn băng ghi âm, lại luyện tập dịch đuổi. Buổi chiều vẫn là thời gian hoạt động tự do, chúng tôi luyện dịch kết hợp cả nghe lẫn nói, thực sự khiến đầu óc mọi người căng thẳng.
Khi con người bị áp lực quá mức trong công việc, họ sẽ luôn hoài nghi về lựa chọn của mình.
Tại sao tôi lại phải nuôi gấu lấy mật, cuộc sống đã tuyệt vời như vậy rồi, tại sao lại cứ phải đuổi theo hổ trong rừng chứ?
Tại sao tôi lại tạo ra tội ác như vậy chứ? Học miệt mài tới mức rụng cả tóc, hằng ngày cứ như mắc bệnh nghề nghiệp, hễ nghe thấy tiếng Hán liền chuyển sang tiếng Pháp.
Tôi muốn kiếm tiền cho bố mẹ, với năng lực hiện tại của mình sau khi tốt nghiệp tìm được công việc tốt, kinh tế gia đình dư dả sẽ không gặp phải trở ngại gì.
Tôi cũng chẳng có yêu cầu gì quá cao, thật sự là vậy.
Nếu không phải vì tiền, thế thì là vì cái gì chứ?
Trong giây lát, bóng hình một người lại xuất hiện trong tâm trí tôi.
Lúc anh ấy làm việc tinh thần và thể lực đều sung mãn, ung dung tự tại, dáng vẻ ấy in đậm trong tim tôi.
Trình Gia Dương
Tôi cứ nghĩ về anh như vậy, cứ như thể tôi nhìn thấy anh thật. Bỗng dưng một bàn tay cứ liên tục vỗ vào mặt tôi: “Đồ ngốc, không chịu học hành, vừa dốt lại vừa lười”.
Tôi gắng sức ngồi dậy, hóa ra chú chó ZuZu đang dùng chân đánh thức mình.
Tôi lấy một miếng khoai tây cho nó, chú chó vui mừng chạy đi.
Tôi vặn lưng, tiếp tục nghe đài.
Trình Gia Dương
Chương trình của tiểu Hoa lại tiếp tục lên sóng, trên ti vi cô ấy vẫn xinh đẹp như trước. Do gián đoạn một thời gian giờ mới phát sóng trở lại nên cô mời rất nhiều minh tinh và người nổi tiếng tới tham dự để chúc mừng chương trình.
Tôi ngồi trong quán cà phê xem chương trình của cô ấy. Buổi tối tôi phải tăng c, hai nhân vật quan trọng trong và ngoài nước đang trao đổi với nhau qua điện thoại về vấn đề Đài Loan, tôi phải thực hiện nhiệm vụ ở đây. Bên cạnh còn có một vài đồng nghiệp bên mảng tin tức đang thảo luận gì đó, tôi chỉ nghe thấy họ nói với nhau: 'Tiếc thật đấy! Tiếc thật đấy!”
“Việc gì đáng tiếc chứ?” Tôi tò mò.
Một người trả lời: 'Một bạn học của tôi đi phỏng vấn ở vùng Vịnh không may bị trúng đạn mất một bên chân. Hiện giờ vẫn không biết làm thế nào để về được đây?”.
Tôi sững người.
“Con của anh ấy vẫn còn nhỏ, đã chuyển cho vợ cũ nuôi rồi. Anh ta dặn không được tiết lộ thông tin này cho bố mẹ đang ở Thanh Hải”
“Có phải anh ấy họ Triệu không? Anh ấy làm trong Tân Hoa Xã phải không?”
“Đúng vậy. Gia Dương, cậu cũng biết anh ấy à?”
“Tôi cũng chỉ nghe nói thôi”.
Điện thoại của tôi đổ chuông, là Tiểu Hoa gọi tới. Chương trình của cô ấy vừa kết thúc.
“Gia Dương à, anh đoán đi, lượng người xem là bao nhiêu?”
“Bao nhiêu?”
“Hai mươi phần trăm. Đây là lần đầu tiên chương trình của em đạt tới mức ấy đấy. Anh thấy em có giỏi không?”
“Chúc mừng em”.
Tôi muốn nói với cô về chuyện đồng nghiệp của cô. Nhưng khi nghe thấy đầu dây bên kia họ đang chúc mừng nhau, trong lúc vui vẻ thế này, tôi không nên dội gáo nước lạnh vào cô.
“Bao giờ anh xong việc? Đến đây đón em nhé”.
“Anh ư?” tôi đưa mắt nhìn quanh, “Hôm nay phải chuẩn bị rất nhiều việc, nên anh ngủ lại ở phòng trực ban”.
“Thế thôi vậy. Nhớ gọi cho em nhé”.
Buổi tối tôi trở về căn hộ cạnh tòa nhà Trung Lữ, sau khi Phi đi, tôi không hay tới đây nữa.
Tắm rửa, uống nước, lên mạng, vừa hay Tôi không tin không đăng kí được cũng đang ở trên mạng.
Tôi hỏi: “tiểu thuyết của bạn thế nào rồi?”
“Cũng gần xong rồi, đang viết đoạn kết. Thế anh không bận à?”
“Làm xong việc rồi, thì về nhà nghỉ ngơi thôi”.
“Bên cạnh không có phụ nữ sao?”
“Ha ha, không có”
“Lạ thật đấy, tôi vẫn cho rằng anh yêu rồi”.
“Sao bạn lại cho rằng như vậy?”
“Đã lâu tôi không thấy anh trên mạng. Đúng không nào? Yêu rồi phải không? Cuối cùng lại quyết định tái xuất giang hồ hả?”
“Nói gì cũng được”.
“Anh trả lời như vậy là sao?”
“Đúng là có một người. Có điều...”
“Có điều, cô ấy không phải là người trước kia?”
Quả nhiên là nhà văn, tuy không trực tiếp gặp nhau mà vẫn nhìn thấu tâm can người khác. Tôi không trả lời.
“Anh có biết không...” Cô ấy gõ từng chữ một, “Con người không thể tắm hai lần trên cùng một dòng sông. Thế người trước kia như thế nào? Anh có biết hiện giờ cô ấy thế nào không? Cố ấy thay đổi ra sao?”.
Ngay lập tức tôi nhấn phím thoát.
Sau đó nằm trên giường hút thuốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...