Người Ơi Xin Đừng Rung Động!


“Đào Đào, nay đến gặp người tình u mê quá hoá quên giờ giấc sao?”

“Hở, Phi Phi? Cậu đây là có ý gì?”

“Phì phì, còn giả nai sao?”

“Đâu có dám!”

“Cậu không dám?”

“Thật mà!”

“Chứng minh xem nào!”

“Phi Phi, cậu quá trớ trêu người ta rồi nha!”

“Nhìn mình vui tính vậy sao, Đào Đào?”

“Mình nghĩ, chắc hẳn nay cậu đã uống nhầm liều thuốc gì đó rồi, Phi Phi yêu dấu!”

“Lâm Phi Đào, cậu muốn gọi đòn?”

“Không hề!”

“Cậu đang phớt lờ câu hỏi của mình đó, Đào Đào!”

Khuôn mặt của Lâm Phi Đào tỏ vẻ khỏ hiểu, ánh mắt cô bao trùm lấy sắc khí bực tức của Vy Tố Phi.


“Phi Phi, cậu có thể vào ngay vấn đề chính mà, đâu cần thiết dài dòng như vậy, thật khó hiểu!”


Nửa nói nửa ập ờ không thành câu như vậy, có thần tiên trên trời mới hiểu được ý nói của cậu ta là gì thôi.
Lâm Phi Đào khó hiểu trong lòng.


Vy Tố Phi ép hai bàn tay thon thả lên gò má mềm mại tựa như bông gòn của Lâm Phi Đào, ánh mắt của cô có chút nghi hoặc.


“Khai mau, nay cậu mang cơm đến cho Huyết Từ Ca, hai người đã nối lại mối tình xưa?”

Lâm Phi Đào bất giác cựa quậy thoát khỏi đôi bàn tay lụa đào kia, lắc đầu lia lịa phụ định nói nói nghi hoặc kia.


“Không, đâu có!”

Vy Tố Phi ghé mặt mình sát lại mặt cô, ánh mắt đảo quanh gương mặt bối rối không nói dối thành tiếng, con mắt của Vy Tố Phi lượt dạo một hồi rồi dừng lại những dấu vết ám muội trên chiếc cổ trắng ngần của Lâm Phi Đào.


Vy Tố Phi đứng thẳng người lên, khoanh tay trước ngực, hông cô ngồi gọn trên mặt bàn với Lâm Phi Đào, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lảng tránh sự thật kia mà đánh giá.


“Nói dối không chớp mắt!”

“Gì...
giờ cơ?”.
Lâm Phi Đào hỏi lại.


“Ai làm sai điều gì tự nhột nha!”

Lâm Phi Đào giơ tay lên chịu đầu hàng trước những lời nói giảm nói tránh của cô bạn.


“Thôi được rồi Phi Phi, mình chịu thua trò chơi chữ của cậu rồi! Cậu muốn nói gì cứ vào thẳng vấn đề chính đi, đừng câu thời gian đi bởi hiện tại thời gian đối với mình là rất quý!”

Lâm Phi Đào thở dài, bất lực mà nói.


Vy Tố Phi nhìn tâm trạng của cô bất lực mà trong lòng cũng đoán được đáp án là gì.
Cô lại gần Lâm Phi Đào, một tay đặt lên cổ của cô, ánh mắt cười khẩy nhìn lên khuôn mặt chưa kịp phản ứng kia, tay đặt ở trên cổ đột ngột vặt cổ áo ra khiến cho một nấc cúc áo bị đứt, lộ ra những vết hôn ám vẫn còn đỏ hỏn chưa phai màu.


“Uầy, đã bị đụng chạm sao?”

Vy Tố Phi nhìn xuống dưới, ánh nhìn rơi vào vết hôn ở xương quai xanh mảnh khảnh của cô, dưới vết hôn ấy còn có rất nhiều vết hôn chằng chịt đan xen lẫn nhau trải dài xuống dưới bên gò đồi.


Lâm Phi Đào có chút giật mình vội vàng lấy tay che đi những vết hôn ám muội kia, khuôn mặt có chút nóng ran ở dưới lớp makeup, đôi môi thâm tím của cô rung rẩy không nói lên lời nào.


Cô không biết nên giải thích thế nào cho cô bạn của mình hiểu được sự tình này.
Chẳng lẽ cô lại nói với Phi Phi rằng bản thân mình không thể quên được anh ấy sao?

Quả thật là cô không thể nào quên đi anh ta được, điều đó được chứng minh qua những lần anh ta động chạm vào cô.


Trong ngày hôm nay cô đã bị hôn trên dưới năm lần, những lần bị cưỡng hôn, bị bàn tay ranh ma của hắn thăm dò bên trong lớp áo, lý trí của cô rất muốn đẩy hẳn ta ra nhưng không hiểu sao đôi bàn tay của cô không tài nào vùng vẫy thoát khỏi những nụ hôn cướp đi sinh lực ấy.



Ngược lại những lần bị cưỡng bức, cô không những không phản kháng lại được mà còn học cách tiếp nhận những nụ hôn nồng nhiệt đó, từ từ học cách đáp trả lại, từ từ học cách hô hấp trong những bị bị con mãnh thú bạo mạn cướp đoạn nụ hôn kia.


Vy Tố Phi hụt hẫng nhìn dáng vẻ lảng tránh của cô cộng thêm biểu cảm nghẹn ngào của Lâm Phi Đào, giọng nói phần phần bất mãn mà thoát âm ra khỏi cuống họng.


“Cậu vẫn còn nịt nó lại sao?”

“Hở?”

Lâm Phi Đào ngẩng đầu đối diện với ánh mât hụt hẫng của Vy Tố Phi.


“Cậu vẫn nịt ngực mình lại như vậy sao?”

Lâm Phi Đào không nói gì, cô chỉ lặng lẽ lắc đầu, ánh mặt nhìn xuống ngực mình rồi lại ngật đầu tới tấp.


Vy Tố Phi trầm lại, ánh mắt đảo quanh người cô, giọng nói thêm phần chắc nịch.


“Gặp hắn ta, cậu có nịt nó lại không?”

Lâm Phi Đào lắc đầu.


“Còn makeup thì sao?”

Lâm Phi Đào tiếp tục hành động một phút trước, lắc đầu là phương án tốt nhất cho câu hỏi bất lực từ đối phương.


“Hắn ta đã...
hôn cậu chưa? Hay chỉ có hickey thôi?”

Lâm Phi Đào nhìn chằm chằm vào ánh mắt thăm dò của Vy Tố Phi, cô lặng im không đáp lại câu nghi vấn của cô bạn.


“Nụ hôn đầu của cậu vẫn còn sao?”


“Hay mất rồi?”

“Nếu mất thì nó cảm giác ra sao?”

“Nếu chưa mất thì thấy việc hắn ta hickey cậu nó có đau không?”

“.......”

Vy Tố Phi đặt ra hàng nghìn câu nghi vấn mà tra hỏi cô, cô vẫn lặng im không đối đáp.


Phân tâm cô nghĩ liệu rằng có nên kể ra tất cả hành động, những việc mà Huyết Từ Ca làm gì với cô cho người bạn khắc cốt ghi tâm của mình biết hay không? Nên hay không? Có nên dãi bày tâm sự của mình cho người bạn thân trí cốt này không?

Đáy lòng cô không ngừng trằn trọc nghĩ suy.


“Phi Phi, mình có nên nói cho cậu hết thảy, những gì diễn ra trong những lần mình gặp Huyết Từ Ca không?”

Lâm Phi Đào thầm nghĩ trong đầu, một bên là tình bạn, một bên là tình yêu, nên chọn cái nào để dãi bày tâm sự của mình đây?

Nếu như chọn bên tình yêu, liệu rằng người tình có hiểu tâm tình của cô hay không? Hay ngược lại lại đem cô ra làm nhã hứng để tăng sinh khí của bản thân?

Nếu chọn bên tình bạn, liệu rằng người bạn tri kỉ kia có lắng nghe những mạch cảm xúc trầm tư, niềm vui đan xen với nỗi buồn sâu thẳm để mà an ủi chia sẻ niềm thiện cảm với mình hay không?

Lâm Phi Đào dường như rơi vào mạch cảm xúc mê man nghĩ ngợi không biết trời đất là gì, để lại ánh mắt vô hồn khó hiểu của Vy Tố Phi đang nhìn chằm chằm thân thể còn xác nhưng không còn hồn kia.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui