Người Ở Nơi Tịch Lặng

“Đừng ngẩn ra nữa, đợi chút người cũng sắp quay lại rồi.” Viên Phi Phi chọt chọt cánh tay của Trương Bình.

Trương Bình từ từ lấy lại tinh thần, khẽ gật đầu.

Viên Phi Phi nói: “Ông cảm thấy thế nào.”

Trương Bình không trả lời, ngược lại vẫn nhìn Viên Phi Phi.

Ngươi cảm thấy thế nào.

Viên Phi Phi: “Hả? Ta cảm thấy?” Viên Phi Phi híp mắt lại tử tế nhớ lại một phen, nói: “Ta thấy cũng được, cô ta trông rất xinh đẹp.”

Đôi môi mỏng của Trương Bình mím chặt, Viên Phi Phi đẩy hắn một cái, “Ông thấy sao.”

Trương Bình gật đầu.

Viên Phi Phi vui vẻ nói: “Vậy quyết định như thế à?”

Trương Bình do dự một chút, sau đó lại khẽ gật đầu.

Viên Phi Phi bật ngón tay cái, chạy về chỗ cũ ngồi, đợi Lưu Thị quay lại.

Trương Bình cựa mình, thò tay đụng đụng vào cánh tay của Viên Phi Phi, Viên Phi Phi quay đầu, Trương Bình ra hiệu.

Ngươi có đói không.

Viên Phi Phi: “…….”

Nàng hận rèn sắt không thành thép, muốn đạp cho Trương Bình một cước, nhưng trông thấy hắn hôm nay đang mặc quần áo sạch sẽ trên mình, không nỡ, cuối cùng chỉ khinh bỉ trừng mắt với hắn, nói: “Ngày thường sao không thấy ông có hứng thú với ăn uống như thế.”

Trương Bình mỉm cười.

Ta là hỏi ngươi có đói hay không.

Viên Phi Phi: “Không đói.”

Trương Bình biết rồi, lại buông thõng tay, điềm nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mặt trời đã dần dần lên cao, trời hôm nay quang đãng, ánh nắng vàng rực rỡ ngoài cửa chiếu vào trong, hắt lên đường nét rõ ràng của khuôn mặt Trương Bình, làm dịu đi vẻ thâm trầm trên khuôn mặt ấy rất nhiều.

Họ cứ ngồi như vậy một hồi cho đến khi Lưu Thị quay lại.

Nàng ta bưng một bộ trà cụ, đặt lên bàn, sau đó rót trà.

“Hàn xá đơn sơ, không có trà ngon chiêu đãi, mong hai vị đừng chê.”

Viên Phi Phi liếc một cái.

Là loại trà bình thường, cũng coi như tạm được.

Lò rèn của Trương Bình tuy không gọi là phú quý, nhưng nếu để nuôi sống hai người thì vẫn dư sức, ngày thường Trương Bình không có gì cần hao tốn tiền bạc, khoản chi tiêu lớn nhất là dùng vào việc mua trà.


Trương Bình không uống được rượu, nên chỉ thích uống trà, mỗi ngày rảnh rỗi đều đi pha một ấm. Làm một hồi cũng lây sang Viên Phi Phi, làm nàng cũng đâm ra có chút hiểu biết về lá trà.

Nàng biết Trương Bình thích uống trà, cho nên không cần biết là từ chỗ của Khuất Lâm Uyển hay từ chỗ của Bùi Vân, nàng cứ thiếu thì lại tới lấy một chút trà ngon. Cuối cùng thì cả hai bên đều biết ý, cũng không cần Viên Phi Phi tới cửa trắng trợn, bọn họ mỗi tháng đều chuẩn bị trà ngon, để sẵn cho Viên Phi Phi tới lấy.

Về cái giá phải trả cho mớ trà này……

Trương Bình không hiểu mấy thứ đó, hắn cùng lắm chỉ đem tiền mua trà giao hết cho Viên Phi Phi, sau đó đợi nàng mua về đem uống. Hắn thậm chí ngay cả trà mình đang uống tên chi cũng không biết. Mà Viên Phi Phi thì xưa giờ chưa từng nói gì với hắn.

Viên Phi Phi nhìn chiếc tách trà nho nhỏ trên bàn, trên mình chiếc tách màu trắng phau có sơn hoạ tiết lá trúc màu xanh ngọc bích, trông rất đẹp mắt.

Lưu Thị pha trà xong, đem từng phần trà đưa vào tay của Trương Bình và Viên Phi Phi.

“Hai vị đại nhân, xin mời dùng.”

Viên Phi Phi cười nói: “Cô nương gọi tên được rồi, ta tên là Viên Phi Phi, ông ta tên Trương Bình.”

Lưu Thị nhìn hướng Trương Bình, Trương Bình gật đầu với nàng ta.

Lưu Thị trông như vẫn còn đang căng thẳng, nàng ta khẽ nói một câu “Vâng,” rồi ngồi xuống ghế, đầu hơi cúi.

Viên Phi Phi nghiêng đầu, cười nhìn nàng ta, nói: “Ông chủ nhà ta nói cô nương đẹp.”

Lưu Thị đỏ mặt ngay tức khắc, Trương Bình cũng bị hết hồn, vội vã xua tay. Viên Phi Phi nói: “Sao, không đẹp?”

Tay Trương Bình cứng đờ, xua cũng không xong mà không xua cũng không xong.

Viên Phi Phi nói với Lưu Thị: “Ông chủ nhà ta đang thẹn, cô nương đừng trách.”

Trương Bình bị Viên Phi Phi trêu, khổ không nói nên lời, chỉ có thể thở dài, Lưu Thị phì một cái, cười ra tiếng.

Không khí ở bàn nhờ thế mà coi như không đến nỗi xấu hổ nữa.

Trương Bình ngồi trơ trơ, Lưu Thị cũng không dám nói chuyện, kết quả của một lần xem mặt này là, Viên Phi Phi tự ngồi nói một mình. Cuối cùng đắp qua đắp lại hai bên cũng tạm coi là để lại ấn tượng tốt, sắp đến giữa trưa, Lưu Thị có ý giữ họ lại ăn cơm.

Viên Phi Phi liếc Trương Bình một cái, Trương Bình coi như có chút phản ứng, hắn giơ tay.

Ngươi đói chưa.

Viên Phi Phi làm sao mà có thể chưa đói, tuy nhiên nàng cảm thấy ở chỗ này đã đủ lâu rồi, nên nói với Lưu Thị: “Ông chủ bảo, ý tốt xin lãnh, lần sau sẽ lại tới làm phiền.”

Trương Bình: “……”

Lưu Thị rối rít: “Được, dạ được.”

Viên Phi Phi đứng dậy, nói: “Chúng ta xin cáo từ ở đây.”

Lưu Thị cũng đứng lên theo, “Thiếp thân cung tiễn.”

Trương Bình và Viên Phi Phi rời khỏi tiệm dầu, đi về nhà.


“Ông chủ.”

Trương Bình quay đầu, lại hỏi.

Ngươi đến giờ vẫn chưa ăn cơm, còn không đói sao.

Viên Phi Phi cười hì hì nói: “Làm sao mà có thể không đói, bụng đã muốn dính vào lưng rồi, đói chịu hết nổi.”

Trương Bình cười cười, nắm cổ tay của Viên Phi Phi, rẽ hướng đi lên phố trên. Viên Phi Phi ngoan ngoãn bị hắn dắt đi, lười biếng nói: “Đây là đi đâu đây……”

Hiện giờ về nhà còn phải nấu cơm, đi ra ngoài mua nhanh hơn.

Viên Phi Phi được hắn dắt đến một quán rượu nhỏ.

Viên Phi Phi nói: “Ông chủ, ông tới đây gọi cơm, người ta không phải là cũng phải đi làm cơm sao.”

Trương Bình thản nhiên cười, tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, hắn nhìn Viên Phi Phi, vỗ vỗ mặt bàn.

Viên Phi Phi ngồi xuống đối diện với hắn.

Tiểu nhị của quán chạy lại, nhiệt tình chào đón.

“Hai vị khách quan, muốn dùng món gì?”

Viên Phi Phi nhìn Trương Bình, nói: “Ông chủ, muốn ăn gì?”

Trương Bình nhấc tay.

Tuỳ ý ngươi.

Viên Phi Phi cũng không khách sáo, gọi một hơi bốn, năm món, Trương Bình chỉ ngồi phía đối diện lẳng lặng nhìn.

Mãi đến khi Viên Phi Phi gọi rượu, Trương Bình mới khựng lại.

Vì sao gọi rượu?

Viên Phi Phi tà tà dựa trên ghế, cười nhạo hỏi:

“Sao, không dám uống?”

Trương Bình nhướn mày, ánh mắt hơi đảo đi chỗ khác, cũng kệ nàng.

Tiểu nhị trong quán gãi đầu gãi tai, đứng một bên lắp bắp nói: “Vậy…… vậy là muốn rượu?”

Viên Phi Phi nhìn hắn ta, “Muốn chứ, sao lại không muốn.”

Tiểu nhị nói: “Khách quan muốn bao nhiêu?”


Viên Phi Phi: “Đưa hai bình trước đi.”

Tiểu Nhị: “Được ạ——“

Tiểu nhị đi rồi, Viên Phi Phi gác cánh tay lên bàn, nói: “Ông chủ, quán rượu này không rẻ đâu, ông là gặp hỉ sự nên tinh thần phấn chấn, tính vung tiền à?”

Trương Bình không nói không rằng, ngón tay thon dài chỉ mân mê chiếc chén nhỏ trên bàn.

Viên Phi Phi dựa lại ra phía sau, nói: “Ngày mai, có thể ta sẽ về trễ một chút.”

Trương Bình chén nhỏ trong tay ngừng chuyển động, mắt nhìn nàng.

Viên Phi Phi nói: “Có việc cần làm.”

Trương Bình lẳng lặng nhìn nàng.

Đôi mắt hẹp dài của Viên Phi Phi lim dim, trông như đang buồn ngủ, nàng nói: “Ông đừng chờ cơm ta.”

Trương Bình buông chén xuống.

Đi làm việc gì.

Viên Phi Phi: “Không làm gì cả.”

Trương Bình chau mày.

Ngươi đi làm cái gì?

Lần hỏi này, so với câu trước đó, động tác của bàn tay trông chậm hơn. Viên Phi Phi biết, tay của Trương Bình càng chậm, có nghĩa là hắn càng nghiêm túc.

Viên Phi Phi nói: “Bùi Vân sắp bị đuổi ra khỏi nhà rồi, ta đi xem trò vui.”

Trương Bình không hề bị nàng che mắt.

“Chỉ là xem trò vui?”

Viên Phi Phi cười, nói: “Ông chủ, ông lo lắng cái gì?”

Tay của Trương Bình thoáng ngừng, Viên Phi Phi lười biếng nói: “Ông chủ, ông lo lắng cái gì……”

Đang khi Trương Bình tính nhấc tay nói gì đó, thức ăn đã được đưa lên.

“Cá chua ngọt đây——“

Viên Phi Phi kêu a a lên hai tiếng, chụp đũa, đĩa thức ăn còn chưa đặt xuống, nàng đã nhằm vào mắt của con cá mà móc.

“Hà hà——“nàng móc mắt cá bỏ vào miệng, mỹ mãn chép miệng.

“Ngon.”

Viên Phi Phi gắp cá đem lật qua mặt kia, lại móc thêm lần nữa, đem mắt còn lại của con cá đưa cho Trương Bình.

“Ông chủ, ông cũng ăn.”

Trương Bình muốn đưa tay, Viên Phi Phi né, trêu đùa nói: “Nào nào, nha hoàn hầu hạ ông.”

Tiểu nhị của quán còn chưa đi nữa, Trương Bình hơi thấy ngại, nhưng Viên Phi Phi đang đùa vô cùng vui thích, khăng khăng một vẻ “Ông không ăn ta không để yên,” Trương Bình bất đắc dĩ, chỉ còn nước thò đầu qua ăn.


Tiểu nhị lui xuống, lần lần lượt lượt bưng lên các món ăn còn lại, cuối cùng đem tới hai bình rượu.

“Thức ăn đã dọn, mời hai vị từ từ dùng.”

Viên Phi Phi đứng lên, rót đầy vào ly rượu trước mặt Trương Bình.

“Nào, ông chủ.”

Trương Bình do dự một giây, cuối cùng kiên trì nâng ly rượu lên, cùng Viên Phi Phi đối ẩm.

Ánh nắng bên ngoài đang phủ lên vai của Trương Bình, chiếc áo bào màu xanh thẫm kia trong ngoài đều ánh lên một tầng hào quang nhàn nhạt, Trương Bình chỉ uống một ly rượu, đôi mắt đã hơi mơ màng.

Trương Bình tửu lượng rất kém, Viên Phi Phi biết, Trương Bình cũng biết Viên Phi Phi biết.

Trình trạng hiện giờ, rõ ràng là Viên Phi Phi ép hắn uống rượu, nhưng hắn không một câu oán trách, rót đầy ly nào uống ly đó, cuối cùng mặt đã đỏ bừng, ánh mắt rời rạc, gắng gượng duy trì ý thức.

Viên Phi Phi cũng rất thường hay để Trương Bình làm nhiều điều hắn sẽ bình thường không làm, ví dụ như ăn mặc giống hôm nay, hoặc uống rượu hết chén này đến chén khác. Nhưng Trương Bình chưa từng cự tuyệt.

Cũng không phải là do hắn chìu Viên Phi Phi, nói gì nghe nấy, mà là, hắn cũng hiếu kỳ.

Đem khí cụ vốn xưa nay chỉ bán tại nhà ra đầu đường mở quầy bán; trồng cây hồng giòn ở trong sân; vì muốn được mát mẻ, mất hết một ngày trời ra bờ sông khuân về hai tảng đá, lại phí nguyên một tháng ròng mài khối đá thành sạp nằm……

Mùa xuân đi bắt cá, mùa hè biếng lười, mùa thu vào núi săn thú, mùa đông viết chữ trốn trong nhà chơi.

Hắn cũng đã từng hiếu kỳ rất nhiều rất nhiều điều, chẳng qua là tháng năm đã mài mòn mọi sự.

Năm ấy hắn thu nhận Viên Phi Phi, chỉ là nhất thời mềm lòng, không nỡ để cho một sinh mệnh nhỏ bé chôn thân trong giá lạnh. Viên Phi Phi khi ấy, gầy yếu giống như một que sậy khô héo.

Mà lâu ngày, que sậy kia tươi tốt sinh sôi, lại dần dần nhú lên mũi nhọn, đảo loạn cuộc sống của Trương Bình, trong cuộc sống vốn đã bị mài mòn kia, nay lăn tăn gợn sóng.

Giờ đây, hắn đã không còn biết, năm xưa thu nhận Viên Phi Phi, đến tột cùng là ai cứu ai.

“Mới nửa bình rượu,” Viên Phi Phi gắp một miếng thức ăn, đút vào miệng. “Ông chủ, ông có còn nhận ra ta không.”

Trương Bình lắc lư, nhấc tay lên, không biết muốn ra hiệu điều gì, Viên Phi Phi ăn một hồi, hắn mới ra hiệu xong một câu——

Ta say rồi……

“Ha ha.” Viên Phi Phi khoái chí đến rung bần bật, “Ta còn tưởng ông muốn nói gì, đương nhiên là say rồi. Ta uống với ông cũng nhiêu đó rượu, chẳng có một chút cảm giác gì, ông chủ, ông thật là vô dụng.”

Trương Bình nhíu đầu mày.

Viên Phi Phi ngừng đũa lại, nhìn Trương Bình.

Từ hôm cùng ăn bữa tối với Khuất Lâm Uyển, sau khi trông thấy Trương Bình say rượu, nàng đã ấp ủ trong tim bộ dạng say rượu của Trương Bình, cứ có dịp là dụ hắn uống rượu, nhưng Trương Bình không phải lần nào cũng uống.

Bởi lẽ ngày thường Trương Bình quá mức đứng đắn, thần tình trên mặt cũng không được mấy vẻ, lưng thì mãi mãi thẳng tăm tắp, cho nên bộ dạng của một Trương Bình sau khi say trông vô cùng thú vị.

Viên Phi Phi nhìn Trương Bình tuy đã cố chống lại cơn say, muốn ổn định thân hình, nhưng ngược lại càng lắc lư dữ dội hơn.

Đôi mắt say khướt của Trương Bình mơ màng, ý thức rời rạc.

Viên Phi Phi bỗng sáp lại gần, giữ mặt hắn lại.

Nàng ghé bên tai hắn, khẽ thì thào:

“Ông chủ, ông nói ta nghe, ông đã ngủ với đàn bà hay chưa?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui