Ra khỏi cổng quẹo trái, một đường đi thẳng.
Ban mai trong thành Kỳ Thuỷ, đã rất nhộn nhịp. Đường phố rộn ràng tấp nập, kẻ buôn người bán, cùng với chợ sáng họp phiên. Viên Phi Phi dắt Trương Bình đi về hướng tiệm bán dầu đầu phố.
Trương Bình tuổi trẻ tập võ, sau đó thường luyện sắt quanh năm, dáng người cao thẳng, vai rộng eo hẹp, bước đi vô cùng vững chãi. Hắn đi đường có một thói quen, đầu thường hơi cúi, mắt nhìn mặt đường phía trước. Viên Phi Phi đi theo cạnh hắn, liếc mắt một cái, nói:
“Ông chủ.”
Trương Bình quay đầu nhìn nàng, Viên Phi Phi nói: “Ông đừng lo, chút nữa ta sẽ giúp ông nói.”
Trương Bình khe khẽ cười, tỏ vẻ không sao cả.
Viên Phi Phi dắt Trương Bình đến đầu phố, ở một góc cách đó không xa có một mặt tiền của một căn tiệm nhỏ, Viên Phi Phi chỉ chỉ nói, “Chính là chỗ đó.”
Nàng ngóng ngóng, không thấy có người nào, lại nói: “Ông chủ, ông đứng đây chờ ta, ta đi qua bên đó thăm dò một chút giùm ông.”
Nói xong, nàng chực chạy qua bên đó, Trương Bình đứng phía sau níu tay nàng lại.
“Ông chủ?”
Trương Bình hơi xua xua tay.
Ta và ngươi cùng đi.
“Ồ.” Viên Phi Phi cười trêu ghẹo, nói: “Được, cùng đi thì cùng đi.”
Trương Bình và Viên Phi Phi đang chực tiến vào tiệm, vừa đi hai bước, liền nghe thấy tiếng cãi vã. Tiếng cãi vã từng chút từng chút một to lên, khi Trương Bình và Viên Phi Phi sắp với trước cửa tiệm, bên cửa nghe “xoảng” một tiếng, là một cái bát bay ra, rớt xuống đất, bể tan nát.
Họ bước thêm vài bước, lại thêm một cái bát nữa bay ra, hướng về phía Viên Phi Phi mà tới, Viên Phi Phi nhướng mày, Trương Bình nhẹ nhàng đưa tay, chụp được nó.
Trong tiệm truyền ra tiếng chửi bới gay gắt.
“Chỗ hắc điếm này của ngươi đong thiếu cho ta không chỉ mới ngày một ngày hai, thấy chúng ta dễ bị lừa phải không?”
Viên Phi Phi bước vào tiệm, trông thấy không gian không lớn của tiệm dồn đầy người.
Một đám phụ nữ vây quanh, Lưu Thị ở giữa đang rũ mắt, mặt đỏ bừng.
“Chư vị tỷ tỷ, tiểu muội làm sao dám làm một việc trái với lương tâm như thế, ta ——“
“Vậy chúng ta nói oan cho ngươi à——!?”
Giọng nói của Lưu Thị nhẹ nhàng, nửa câu còn chưa kịp nói hết đã bị một người phụ nữ mặc quần áo đẹp đẽ át mất. Người phụ nữ này trong tay đang cầm một xô đựng dầu bé xíu, sợ bị dính vào áo, ả ta giơ nó ra rõ xa.
“Còn không đong đầy!”
Trong tay Lưu Thị là một một chiếc khăn lau bàn, lúc này đang bị nàng ta gắt gao xiết chặt.
“Tỷ tỷ mua mười lượng dầu, ta bán chính…….”
“Đầy cái xô này mới đúng là mười lượng dầu, ngươi tự mình ngó đi, đã đầy chưa!”
“Nhưng mà……”
“Còn không mau đổ đầy!?”
Mấy người đàn bà khác cũng phụ hoạ theo, sau khi Viên Phi Phi vào trong tiệm rồi thì đi đến góc dựa vào tường, hóng chuyện.
Trương Bình đối với những trường hợp như thế này rất không quen thuộc, hắn đứng ngay ngưỡng cửa, đang lưỡng lự xem có nên lui ra ngoài lại hay không. Có người lẹ mắt, trông thấy hắn, nháy mắt liên hồi.
Kết quả là mọi người đều quay lại, nhìn chằm chằm vào người đàn ông duy nhất ở trong phòng.
Lưu Thị cũng trông thấy Trương Bình, bị người trong lòng nhìn thấy mình trong tình cảnh quẫn bách như thế, hốc mắt của Lưu Thị thoáng chốc đã đỏ hoe.
Trương Bình dưới cái nhìn như ghim của một đám đàn bà, có một chút cảm giác lỡ leo lên lưng hổ nên khó xuống (1), hắn nhìn Viên Phi Phi một cái, Viên Phi Phi vốn mang tâm trạng hóng hớt cho vui, kết quả nhìn thấy bộ dạng không biết xoay sở ra sao của Trương Bình, đành phải ra mặt.
Nàng hắng giọng, nói: “Chư vị, ông chủ của nhà ta đến xem mắt.”
“……”
(1)Câu này có thể hiểu theo nghĩa đâm lao phải theo lao, nhưng dùng vào đoạn văn thấy không hợp cảnh.
Đám đàn bà sửng sốt, ngó Trương Bình từ trên xuống dưới.
Hai bên đều không biết mặt nhau, nhưng hôm nay Trương Bình ăn mặc rất chỉnh tề, thân hình cân xứng, cao lớn sinh động, mắt mũi rõ ràng, dưới ánh mặt trời, còn mang theo một chút phong sương lịch lãm.
Hơn nữa những người đàn bà này không biết Trương Bình là một người câm, nhìn thấy hắn trầm mặc không lên tiếng, trong lòng có chút kính sợ.
Người đàn bà nạt nộ bắt bẻ kia vốn cũng là do thấy Lưu Thị thân cô thế yếu, nên mới dám ra oai, bây giờ đâu ra một người đàn ông, nhất thời ả ta cũng khó rút lui.
Còn có dáng người to lớn cao ngất của Trương Bình, so với ai trong đây cũng dài hơn cả khúc, giờ đây đang đứng ngay ngưỡng cửa, chắn toàn bộ đường ra của người ta.
Thật ra Trương Bình hoàn toàn không có ý ra tay cứu trợ, nhưng không thể quản thúc được suy nghĩ của người khác.
Mắt thấy không khí trong tiệm càng lúc càng lạ, Viên Phi Phi nhìn muốn phì cười. Nàng biết Trương Bình hiện giờ đang ngơ ngác không hiểu gì, trông thì như đang tức giận, thực chất là đang ngây người. Viên Phi Phi hít sâu một hơi, bước tới, đứng ngay sau lưng Trương Bình, mặt không đổi sắc, muốn đem hắn kéo qua một bên.
Thế đứng của Trương Bình quá vững, kéo một chút không nhúc nhích, nhưng hắn cũng cảm giác được ý định của Viên Phi Phi, quay qua nhìn nàng khó hiểu. Viên Phi Phi thở dài một tiếng, bất đắc dĩ bảo:
“Ông chủ, ông chắn ngay chỗ này người ta làm sao ra khỏi cửa.”
Trương Bình giật mình, vội vàng nhường đường, đám phụ nữ trong tiệm tìm được khe hở, gì cũng không dám nói, từng người từng người rời đi.
Mọi người đi rồi, gian phòng im ắng.
Lưu Thị cúi đầu, hốc mắt vẫn còn hơi đỏ.
Lưu Thị năm nay đã hai mươi lăm, ngày xưa gả cho một chủ tiệm bán dầu, nhưng không ấm no yên ổn được bao lâu. Lấy nhau chưa được hai năm, tướng công bị bệnh qua đời, để lại nàng một mình chống đỡ lo cho cửa tiệm, đến bây giờ đã sắp sáu năm trôi qua.
Lưu Thị ngây ngốc nhìn Trương Bình, lòng bàn tay rịn mồ hôi.
Lần đầu tiên nàng ta gặp Trương Bình, là ở bốn năm trước. Đó là một lần gặp gỡ bình thường đến độ không thể nào bình thường hơn, nàng ta đang đi chợ, có một quầy bán lược bày hàng ngay ngoài cửa của tiệm bán trà. Nàng ta đang còn say sưa chọn lược, từ trong tiệm trà bước ra một người.
Chính là Trương Bình.
Họ cùng nhìn nhau, do cả hai đều không quen biết, Trương Bình không có biểu cảm gì trên mặt, thản nhiên quay đầu, rời đi.
Để lại mình Lưu Thị sững sờ nhìn theo bóng hình của hắn.
Nàng ta cũng không biết mình bị gì, một cái nhìn an tịnh bình đạm đó, lại in sâu trong đầu của nàng ta đến vậy. Từ sau lần đó, nàng ta y như bị bùa mê, không biết bao nhiều lần ghé lại quán trà đó, mỗi lần đều gọi một ấm trà xanh, ngồi trên ghế giữa quán, trơ trơ đợi.
Nhưng biển người mênh mông, làm sao có thể dễ dàng gặp lại được như vậy.
Vào đúng ngay lúc Lưu Thị muốn buông xuôi, có một lần trên phố, nàng ta lại thấy Trương Bình.
Lần ấy là vào ngày hè, bên người Trương Bình dắt theo một đứa trẻ, bọn họ dường như đang đi dạo. Đầu phố có trồng mấy cây hồng giòn, khi ấy đúng lúc đang kết trái vàng ươm, đứa trẻ nhìn trái hồng không chớp mắt, không chịu đi.
Trái hồng trên cành thấp đã bị hái sạch rồi, chỉ còn lại vài trái trên cành cao, không dễ hái. Đứa trẻ kia muốn leo lên cây, Trương Bình không đồng ý, liền bế nó lên, để cho nó cỡi trên cổ mình.
Dáng người hắn cao lớn, thêm đứa trẻ chồng lên, đã đủ để hái những trái hồng còn lại xuống.
Đứa trẻ kia vui sướng như điên, dính vào Trương Bình không chịu xuống, một tay cầm trái hồng, một tay bám vào cổ của hắn.
Tư thế này nhất định không thoải mái chút nào, nhưng mặt của Trương Bình không có một chút khó chịu, ngược lại còn thản nhiên cười. Hắn cũng cố ý nhấc một cánh tay lên, giữ lấy vai của đứa trẻ ấy, giúp nó ngồi cho vững.
Bọn họ hái xong trái hồng, liền đi về phía phố Nam, Lưu Thị quỷ sai thần khiến cũng bám theo sau.
Nàng ta sao cũng không thể ngờ được, thì ra Trương Bình ở cuối một con phố cách nàng ta không xa.
Sau đó nữa, nàng ta nghe ngóng từ người khác, biết được Trương Bình ở đó mở lò rèn, cũng biết hắn đến nay vẫn chưa có vợ, tự nhiên cũng biết hắn trên người mang tật.
Khi nàng ta biết miệng của Trương Bình không nói được, không những không buồn, trong lòng ngược lại trỗi lên một hy vọng.
Ba năm sau đó, nàng ta nhịn ăn nhịn mặc, tự chuẩn bị cho mình một phần hồi môn, cách đây không lâu nhờ Mã Bà đến nối duyên, Mã Bà đi xong về nói với nàng ta, chờ mấy ngày nữa sẽ đem nàng ta đi gặp mặt Trương Bình. Nàng ta vui sướng khi ấy, cũng thấp thỏm khi ấy.
Hôm nay Trương Bình bỗng dưng xuất hiện như vậy, Lưu Thị bối rối đến không nói nên lời.
Viên Phi Phi đứng một bên ngó ngó người này, lại nhìn nhìn người kia, cuối cùng chỉ Trương Bình, nhìn Lưu Thị nói: “Ông ta bị câm.”
Trương Bình: “……”
Lưu Thị không ngờ Viên Phi Phi lại vừa mở miệng ra đã nói một câu như vậy, rối rít nói: “Thiếp, thiếp thân biết, đã biết……”
Viên Phi Phi ngoảnh đầu, nhìn thấy Trương Bình vẫn không nói không rằng nhìn mình, nàng nhếch miệng cười, nói: “Ông chủ, muốn nói gì đó.”
Trương Bình quay qua nhìn Lưu Thị một cái, Lưu Thị vừa chỉ thoáng thấy khoé miệng mím chặt của Trương Bình, càng xấu hổ đến đỏ bừng mặt mũi, không dám ngẩng đầu.
Dung mạo của Lưu Thị rất khá, hai mươi lăm cũng chính là độ tuổi chín muồi đằm thắm của phụ nữ, đầu tóc của nàng ta búi cao, cột trong chiếc khăn nhạt màu, khuôn mặt trắng nõn tinh tế, mắt hạnh mày ngài, trông vô cùng ngoan dịu.
Trương Bình vẫn mãi không thấy có động tĩnh, Lưu Thị bắt đầu bất an ngước đầu lên, Viên Phi Phi lén đạp Trương Bình một cái.
Lưu Thị căng thẳng nói: “Mời, mời vào ngồi xuống trước, hàn xá đơn sơ, mong đừng chê cười.”
Nàng ta nghinh tiếp Trương Bình và Viên Phi Phi vào trong, ở trong góc phòng có một chiếc bàn không lớn lắm. Trương Bình và Viên Phi Phi ngồi xuống, Lưu Thị lau bàn sạch sẽ, nói: “Thiếp thân đi pha trà, hai vị xin chờ một chút.”
Lưu Thị đi vào nhà trong nấu nước pha trà, Viên Phi Phi trông thấy nàng ta đi vào xong, quay đầu nói với Trương Bình: “Ông chủ, ông chưa tỉnh ngủ sao.”
Trương Bình lắc lắc đầu.
Viên Phi Phi thì thào: “Ông thấy cô ta như thế nào?”
Trương Bình nhấc tay.
Cái gì như thế nào.
Viên Phi Phi: “Ông nói gì thế! Dĩ nhiên là mặt mũi rồi. Vừa mắt ông hay không?”
Trương Bình chau mày.
Đừng bàn tán sau lưng người khác như thế.
Viên Phi Phi: “Ha, ta vẫn muốn bàn. Ông mau mau nói thấy thế nào, nếu như không thuộc loại ông thích thì mau mau nói cho ta biết, lát nữa ta giúp ông từ chối, khỏi phí thời gian sức lực.”
Trương Bình không hiểu.
Từ chối gì?
Viên Phi Phi: “Hôn sự á, nếu ông cảm thấy cô này không được, chúng ta đổi người khác. Khỏi nhờ Mã Bà, ta cũng có thể giúp ông chọn y như bà ấy. Cao thấp béo gầy, tuổi tác bao lớn, tuỳ ông chọn.”
Trương Bình coi như đã hiểu ý của Viên Phi Phi, nhất thời chấn động đến nỗi quên cả nổi giận.
Yên lặng một khắc, sau đó Trương Bình mới đập bàn thật mạnh một cái.
Ngươi sao có thể có những ý nghĩ như thế!
Ngay lúc hắn nhấc tay lên, Viên Phi Phi đã biết hắn sẽ đập bàn, sợ tiếng động lớn quá, liền thò tay đỡ lấy.
Cú đập đó của Trương Bình hầu như đập xuống tay Viên Phi Phi, lực đạo bị giảm bớt không ít, tiếng động cũng không vang.
Đập xong, Viên Phi Phi bình tĩnh vẩy vẩy tay, chậm rì rì nói tiếp:
“Nếu như hài lòng đó hả, đợi chút nữa ta giúp ông hốt cô ta. Còn có sính lễ gì gì đó, ta giúp ông thương lượng giảm bớt.”
Trương Bình: “……”
Qua miệng của Viên Phi Phi thì hôn nhân đại sự của Trương Bình giống như ra chợ mua củ cải, không những có thể chọn lựa tuỳ ý, thậm chí còn có thể bớt giá.
Trương Bình thế mà bị nàng chọc cho buồn cười.
Đừng có tầm bậy, nói giống như đi chợ mua rau không bằng.
Viên Phi Phi ngáp một cái, nói: “Chính là mua rau.” Nàng vỗ vỗ cánh tay của Trương Bình, “Cứ việc chọn món ông thích ăn.”
Trương Bình khẽ cười một tiếng, tiếng cười cuối cùng từ từ chìm xuống.
“Ông chủ?”
Trương Bình nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi ra hiệu.
Thân mang tật, chỉ khiến người ta ghét bỏ.
Viên Phi Phi chán cái bộ dạng này của Trương Bình muốn chết, nàng cười lạnh một tiếng, nói: “Vậy ông ở với ta lâu như vậy, có thấy ta chán ghét ông hay chưa.”
Trương Bình vừa nghe câu này, giống như bị dao đâm cho một nhát, cả người chợt cứng đờ, bàn tay đang còn ra hiệu cũng run rẩy.
Viên Phi Phi trông thấy sắc mặt Trương Bình càng lúc càng khó coi, bụng bảo chắc nói hơi quá, vội vàng vớt vát:
“Ta là nói, ông xem ta sống với ông bao nhiêu đó năm, ta chưa hề ghét bỏ ông. Bọn họ càng khỏi phải nói rồi.”
Viên Phi Phi gác một cánh tay lên bàn, cười lạnh một tiếng, bảo:
“Ông chưa thấy đám đàn bà đó đâu, vừa thấy ông một cái mắt đã sáng lên nhé.” Đôi mắt hẹp dài của nàng lơ đãng liếc qua lồng ngực lực lưỡng cùng với lưng eo rắn chắc, lạnh nhạt nói: “Suýt nữa là bổ nhào tới……”
Nàng ngước mắt lên nhìn Trương Bình, Trương Bình tựa như chưa lấy lại bình tĩnh, Viên Phi Phi bĩu môi, kéo kéo tay áo của Trương Bình.
“Ông chủ, giận rồi à?”
Trương Bình hờ hững liếc nhìn nàng một cái, rồi dời ánh mắt đi.
Viên Phi Phi cười hì hì, chụp lấy tay của Trương Bình sà vào lấy lòng.
“Ta giỡn thôi.”
Trương Bình muốn nhấc tay lên, thì đã bị Viên Phi Phi ấn chặt xuống, nàng đặt cằm mình lên mu bàn tay của Trương Bình, từ trên xuống dưới nhẹ nhàng nhìn Trương Bình, lại nói thêm một lần.
“Ông chủ, ta giỡn thôi……”
Chiếc cằm của Viên Phi Phi nhòn nhọn, đè lên ngay giữa mu bàn tay của Trương Bình, hơi có chút nhột. Nàng chậm rãi cười, thoải mái khom người, ngước lên nhìn, đôi mắt hẹp dài mang theo một ý vị khó nói.
Trương Bình bỗng cảm thấy, nàng giống như tiểu sơn yêu được Liệp Hộ cứu về trong câu chuyện quỷ quái nghe từ miệng của cha nuôi thuở nhỏ.
Nàng và nó như nhau, thông minh lanh lợi, gan to hơn trời, lại trời sinh tính tình lạnh bạc, ân oán phân minh.
Trương Bình nâng bàn tay kia lên, khe khẽ đặt lên sau đầu của Viên Phi Phi.
Viên Phi Phi nhướn mày, nụ cười càng thêm biếng nhác.
___________________________
“Ra khỏi cổng quẹo trái, một đường đi thẳng.”
(Nhà ở cuối ngõ mà đi vậy xông bà nó vô nhà hàng xóm rồi….)
Đọc mà thấy thương Lưu Thị.
Trương Bình trong tâm trí và tình cảm của một người đàn bà khác, vẫn là gắn liền với Phi Phi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...