Người Nối Nghiệp Chân Chính FULL


NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P24)
Tác giả: Hà Phong Xuy
Thôi Minh Trí lúc trước không chỉ một lần nghe cô ta mắng bên kia, ghét ra mặt, không hiểu sao lại tự chuốc bực bội.

Gọi điện xong, nghe anh ta bảo lại xuống cơ sở đến khuya mới về, Soái Ninh vẫn không bỏ cuộc, nói hôm nay không gặp thì ngày mai phải gặp bằng được.

Thôi Minh Trí rầu rĩ khuyên: “Hợp đồng đã ký cả rồi, sắp tới cũng không có việc gì liên quan đến bí thư Lư nữa, đợi một thời gian nữa gặp cũng được mà.

Ngày kia Vạn đổng muốn mở cuộc họp, nếu chần chừ e là chị không kịp chuẩn bị.”
Soái Ninh bực mình: “Họp hành toàn chuyện lý thuyết cũ rích.

Việc trong công ty đều do dượng cắt đặt, con rối như tôi có đi hay không cũng vậy thôi à.

Lư Bình cho tôi vào cái tròng to chừng này, tôi phải đi kể lể cho anh ta biết việc hợp tác này không dễ đạt được, về sau gặp chỗ nào vướng mắc mới có lý do đem ra mặc cả với anh ta.

Có thế cũng không hiểu, anh Hai ngày trước dạy anh kiểu gì vậy?”
Thôi Minh Trí cười trừ, nhận danh hiệu “ăn hại”, ngoan ngoãn chiểu theo lời dặn của cô ta đi mua một xe tải kem đánh răng và bàn chải, khăn mặt, xà phòng, chăn màn...!mấy loại đồ dùng thường ngày.

Cả đoàn ở Thước Châu một đêm, 9h sáng hôm sau đến văn phòng Lư Bình, nói họ chuẩn bị đi làm công tác xã hội ở xã Liên Hoa như đã thoả thuận, để làm tốt khâu dân vận với bà con địa phương, bước đầu chuẩn bị cho dự án Hoa Quả Lĩnh.

Lư Bình vẫn bày ra bộ dạng quan chức mẫu mực, cười tủm tỉm tâng Soái Ninh lên: “Ninh tổng thật không phụ lòng trông đợi của mọi người, quyết đoán thật sự.”
Soái Ninh không đánh mất vẻ thục nữ, thỏ thẻ đáp: “Anh khen ngợi sớm quá, nói thực là trên tập đoàn có rất nhiều người phản đối, ngay cả ba tôi cũng hoài nghi rằng tôi không đủ sức cáng đáng hai dự án này.

Tôi phải chịu áp lực lớn lắm đó nha.”
Thôi Minh Trí lần đầu thấy cô ta làm nũng, cảm giác như bị sét đánh, lông tơ bị điện giật dựng đứng cả lên.
Lư Bình thản nhiên đón nhận: “Có áp lực mới có động lực, tôi tin chị nhất định sẽ thành công.”
Soái Ninh cười ngọt như mật: “Vậy còn cần bí thư Lư quan tâm hơn nữa, anh xem việc quốc lộ khi nào khởi công được ạ?”
Trước đó hai bên đàm phán, huyện uỷ Thước Châu đồng ý bỏ vốn tu sửa toàn bộ đoạn quốc lộ cũ từ xã Hoà Bình đến xã Liên Hoa và bến xe khách.

Hợp đồng đã ký, giờ là lúc thực hiện lời hứa.
Lư Bình cả quyết nói: “Khoản tiền làm đường phòng tài chính đã chuyển ra rồi, để dễ quản lý, chúng tôi tính toán sẽ giao luôn cho công ty mình mấy công trình sửa đường trong địa phận xã Liên Hoa.

Hôm trước ký hợp đồng, hôm sau là có thể giải ngân.

Còn về thời gian khởi công thì tuỳ bên công ty mình sắp xếp, cứ bảo đảm làm xong trong một năm là được.”
Nhận thi công dự án của chính quyền sợ nhất là tiền về không đúng hạn, hiệu suất làm việc trong cơ quan nhà nước đã thấp, lại lắm chuyện trung gian khó nói, chậm giải ngân dăm ba tháng là chuyện thường gặp, chi phí thi công toàn do nhà thầu ứng ra.
Thôi Minh Trí thấy huyện Thước Châu giải ngân đúng tiến độ như vậy, thời hạn cho công trình lại thoải mái, thầm nghĩ tay bí thư Lư này cứa người ta xong rồi không quên cho cái kẹo, lòng dạ cũng không đến nỗi đen tối lắm.
Soái Ninh cười duyên dáng, nói xã giao đáp lễ: “Vậy cảm ơn huyện uỷ đã tin tưởng chúng tôi.

Lần này tôi đã chuẩn bị số quà cứu trợ trị giá 200 ngàn tệ, lát nữa sẽ chở xuống xã Liên Hoa trao tặng các hộ nghèo địa phương, nhất định sẽ hoàn thành tốt công tác cứu trợ mà chính quyền đã giao.”

Thôi Minh Trí đi theo cô ta áp tải hàng hoá, Soái Ninh vắt chân khoanh tay, ngón tay phải không ngừng gõ gõ lên cánh tay trái, giống như đang tính toán điều gì, nửa đường bỗng nhiên lẩm bẩm tự nói: “Lư Bình lần này có dễ dãi quá không nhỉ? Sửa đoạn đường này hết mấy chục triệu á, món to vậy mà hắn không cắn miếng nào đã đưa hết cho chúng ta, trên đời sao lại có chuyện tốt vậy chứ?”
Thôi Minh Trí nghĩ kỹ cũng thấy rất lạ.

Toàn bộ mạng lưới đường giao thông trong địa phận xã Liên Hoa ít cũng phải hơn 20km.

Tiêu chuẩn xây dựng quốc lộ hạng nhì là 2,6 triệu NDT cho một km.

Chi phí thi công cũng phải loanh quanh 60 triệu, màu mỡ bên trong không ít, cho dù Lư Bình không tham, cấp dưới của anh ta phụ trách các việc liên quan cũng hấp háy, sao chịu dâng hết cho người khác?
Mấy chuyện này hắn không tiện đoán bừa, chỉ nói tốt để trấn an: “Có thể vì làm quả Kim Huy Thế Gia kia phũ quá, muốn lấy việc này đền bù cho chúng ta.”
Soái Ninh quen dò lòng người bằng ác ý, quan trường cũng như thương trường, không có lợi thì không vồ vập.

Việc hợp tác làm ăn cũng như đánh cờ, Lư Bình không lẽ nào lại vừa ăn quân xong rồi nhường trả quân.

Công trình làm đường này không khéo lại là hòn than nóng bỏng tay.
Xe đi vào địa phận xã Liên Hoa, xe tải đi đằng trước đột nhiên lắc đuôi rồi lật nghiêng ở một khúc cua, hàng hoá trong xe như bắp rang đổ ào ra, rải khắp mặt đường.
Đoạn đường này rất xấu, cua hẹp, cũng hay xảy ra lật xe.

May mắn là không ai bị thương.
Tài xế của chiếc xe con dừng cách đó 50m, Thôi Minh Trí gọi điện cho cứu hộ, sau đó cùng các tài xế lại gần nhặt hàng hoá lên để giải phóng mặt đường cho xe đi sau.


Mọi người đang bận rộn, đột nhiên có mười mấy người đủ cả trai gái già trẻ đi tới hiện trường, nhìn bộ dáng thì đều là dân làng quanh đó.

Thôi Minh Trí thấy họ xông vào nhặt đồ, còn tưởng là họ ra giúp, vừa định cảm ơn, những người đó đã xoay người bước đi, hớn ha hớn hở như bầy khỉ xuống ruộng bẻ trộm ngô.
“Các người làm gì thế? Đây là hàng của chúng tôi, không được lấy!”
Thôi Minh Trí tiến lên ngăn cản, giữ được người này lại để lọt người kia.

Trong chốc lát, mấy chục thùng hàng đã bị cướp đi.

Tình cảnh đáng sợ hơn nữa còn tiếp diễn.

Dân làng kéo bè kéo lũ từ hai bên đường vọt ra.

Tất cả đều coi hàng hoá bung rơi ra đường là món hời từ trên trời rơi xuống, hồ hởi bê về nhà, bầy khỉ đã diễn biến thành bầy châu chấu phá lúa, vẻ mặt cực kỳ đáng ghét.
“Dừng hết lại! Tôi đã báo công an, các người làm thế là trái pháp luật, công an đến bây giờ đấy, ai không dừng lại sẽ bị bắt hết!”
Thôi Minh Trí hét khản cả giọng ngăn cản, đổ mồ hôi đầm đìa vì sôi tiết, quay cuồng loạn xạ như con ruồi mất đầu.
Tuy nhiên, lời cảnh cáo càng đẩy nhanh việc hôi của.

Mọi người đều muốn lấy được càng nhiều càng tốt trước khi công an đến.

Những khuôn mặt đỏ bừng vui mừng và phấn khích, không có một chút xấu hổ hay bối rối.

Rất nhiều người quen thuộc đường đi nước bước, chắc cũng đã quen làm những việc trái đạo lý như vậy rồi, còn mang theo bao tải và dây thừng, vừa có mặt vài phút đã chằng buộc xong hàng hóa khuân về.

Soái Ninh vốn ngồi nghỉ trong xe, thấy tình hình càng lúc càng hỗn loạn, xuống xe tiến đến xem xét.

Vụ hôi của đang lên đến đỉnh điểm, dân làng tranh giành đỏ cả mắt.

Thấy cô nàng cả người toát ra vẻ giàu có sang trọng này, một vài kẻ không kìm được thói côn đồ quay sang nhằm vào cô.
Phía sau cổ Soái Ninh tê dại, dây chuyền đã bị giật mất, lại có kẻ túm lấy tay cô muốn cướp đồng hồ.

Hôm nay cô đeo chiếc đồng hồ kim cương Carl F.

Bucherer Alacria Swan phiên bản giới hạn, không giá trị bằng chiếc Richard Mille kia nhưng cũng phải trên hai triệu tệ.
Thôi Minh Trí sốt sắng bảo vệ chủ, xông đến giải cứu, hì hục vật lộn với kẻ cướp kia.
Giai quê ra tỉnh lâu rồi, ở trên thành phố cũng chẳng mấy khi nhúc nhắc chân tay, không đấu lại được giai làng xịn ngay đây.

Hắn bị tên đó kẹp cổ, loay hoay như gà mắc tóc vài vòng xong rồi ngã bịch xuống.

Mông vừa chạm đất một cái, đỉnh đầu cũng bị hòn đá đập trúng, máu chảy ròng ròng xuống nhoè cả tầm mắt.
Cảnh vật trước mặt hắn đổ sụp xuống như tháp gỗ trong trò Jenga.

Tiếng người nhốn nháo đinh tai nhức óc bao trùm lấy hắn, trong giây lát hắn đã chẳng biết gì nữa.
(Hết phần 24, xin mời đón đọc phần 25)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui