Người Nối Nghiệp Chân Chính FULL


NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P21)
Tác giả: Hà Phong Xuy
Giúp lão Trương né được cái hố lần này, anh ta nhất định sẽ nhớ ơn mình, với trên chỗ Vạn đổng coi như cũng có công.

Ninh tổng xem ra không làm lâu dài ở Bất động sản Quan Vũ.

Công ty sau này vẫn là địa bàn của Vạn đổng.

Chi bằng mình sớm tìm cho mình con đường lùi, quy phục dưới trướng ông ta.
Lợi ích rất nhiều rất hấp dẫn, chỉ có điều thiệt hại cũng sẽ khủng khiếp lắm.
Soái Ninh tàn nhẫn độc ác còn thù dai, nếu biết chuyện nhất định sẽ không để cho hắn cửa sống.
Thôi Minh Trí tính cách ba phải, chuyện vì kế sinh nhai mà bỏ cô bạn gái còn yêu sâu sắc xảy ra cũng bởi hắn thiếu tinh thần mạo hiểm.

Hắn bị sự yếu đuối níu lại, không dám nhón chân qua ranh giới.
Hôm sau, buổi đấu thầu diễn ra đúng giờ.

Chờ 15 công ty có mặt đồng loạt đưa ra giá thầu, Soái Ninh đưa tay xé niêm phong của giá thầu cơ sở.
9 triệu 950 ngàn NDT.
Con số này vừa lộ ra, nhiều người lác cả mắt.


Trương Kha kinh ngạc nhất, giống như diễn viên đi nhầm trường quay, nhìn chằm chằm Soái Ninh, gần như thất thố.
Vừa rồi lúc các bên tham gia đấu thầu báo giá, một công ty quảng cáo tên là Linh Đồ chào giá 13 triệu 650 ngàn tệ, sát với mức giá cơ sở ban đầu.

Thôi Minh Trí vốn đoán đây là “đối tác” của Trương Kha, thấy đại diện công ty đó thần sắc hoảng loạn thì càng khẳng định mối nghi ngờ.

Thoả thuận chắc cú bị lật kèo, e rằng màn trình diễn tiếp theo sẽ là đôi bên quay ra cắn nhau.
Sau khi đánh giá, công ty quảng cáo Tân Duệ được xác nhận là bên trúng thầu.

Công ty này lần đầu tiếp xúc với Bất động sản Quan Vũ, nghe nói là đọc thông báo mời thầu mới đến đăng ký, còn tưởng chỉ cam phận làm quân xanh, ai ngờ lại trúng thầu, thật là gặp vận may lớn.
Buổi đấu thầu kết thúc, Soái Ninh về văn phòng tổng giám đốc, Thôi Minh Trí đi theo sau, vừa vào cửa đã bị đẩy huỵch một cái, quay lại thấy Trương Kha hằm hằm xông vào, tóc dựng lên như lông bồ công anh, hiển nhiên đang tức phát điên.
Hắn bừng tỉnh lỉnh đi, còn ngăn lại cô nhân viên đang bưng cà phê lên, để lại chiến trường cho hai người bên trong lớp cửa.
Trương Kha tức tối đi vào, đứng chắn trước bàn làm việc của Soái Ninh.
Soái Ninh bình thản như không, hỏi: “Có việc hả?”, cố ý dùng vẻ khinh miệt hạ nhục anh ta.
Trương Kha hùng hổ chất vấn: “Ninh tổng, sao lại sửa giá sàn?”
Soái Ninh đàng hoàng đáp: “Sau đấy tôi xem kỹ một tí, thấy các anh yêu cầu nhiều nhãn hiệu giá cao, thực ra hoàn toàn không cần thiết.

Công ty đúng là không thiếu tiền, nhưng cái gì nên tiết kiệm cứ phải tiết kiệm.

Đây là chủ trương nhất quán của chủ tịch, nên tôi cho sửa lại luôn, thay một số mặt hàng giá tốt hơn chút.”
Lý do không chê vào đâu được, Trương Kha đành phải nghiến răng làm căng: “Thế thì trước đó cô cũng nên báo cho tôi một tiếng chứ, đây là cái tôn trọng tối thiểu với người khác.”

Anh ta càng tức giận, Soái Ninh càng bình tĩnh: “Giám đốc Trương nói quá lời rồi, mở thầu là tôi, giá cơ sở vốn cũng chỉ cần mình tôi biết.

Còn không gây bể thầu làm chậm tiến độ công việc, sao anh bất mãn vậy?”
Dạng ông chú hơn 40 tuổi lại có chút sự nghiệp như Trương Kha là sĩ diện nhất, không chịu được việc bị một con ranh hai mấy tuổi sỉ nhục liên tiếp.

Anh ta trở mặt luôn, run giọng nói: “Hoá ra là cô đang đề phòng tôi.”
Soái Ninh đang chờ đúng câu chưa đánh đã khai này, đắc ý cười châm chọc: “Tôi không có ý đó đâu, anh nghĩ như vậy có nhạy cảm quá không?”
Toàn là người lớn có chức vụ cả, đối mặt giằng co đến mức này đã là hết cỡ, Trương Kha quay người bỏ đi, chợt bị tiếng nói lạnh lẽo của Soái Ninh đập trúng ngực: “Giám đốc Trương, lễ tri ân khách hàng lần này sẽ là hoạt động quy mô lớn, làm không tốt là xấu mặt cả tập đoàn Quan Vũ, mong phòng marketing của anh hợp tác tốt với bên trúng thầu.

Xảy ra sai sót gì công ty nhất định sẽ truy trách nhiệm theo quy định.”
Anh ta ngoái lại nhìn đứa con gái đang cười kia, hiểu rằng cuộc đấu đá tranh giành quyền lực trong công ty đã nổ phát súng đầu tiên, bản thân mình chỉ là vật hiến tế xui xẻo trước giờ xung trận mà thôi.
Nghi thức hiến tế còn đang tiếp diễn, hai hôm sau Trương Kha đương đầu với tình thế càng khó đỡ hơn.

Phương Đại Châu ở phòng tài vụ vâng lệnh đi kiểm toán phòng marketing, moi ra Trương Kha có khoản chi phí tiếp khách hơn 30 ngàn tệ thiếu hoá đơn, theo quy định phải hoàn trả, cũng chịu thêm khoản phạt bằng 50% số tiền.
Chi phí tiếp khách lâu nay là vùng xám, chỉ cần khoản lớn không quá đáng, các khoản lặt vặt bình thường đều được bên kế toán lo lót.

Bất động sản Quan Vũ tiền to lực lớn, giám đốc các bộ phận bỏ sót hoá đơn của mấy chục ngàn chi phí tiếp khách vốn chỉ là chuyện nhỏ, cùng lắm viết giải trình tí là xong.
Nhưng tay Phương Đại Châu này vốn cứng nhắc, lại đeo Thượng Phương Bảo Kiếm do Soái Ninh đích thân ban cho, một hai phải xử lý Trương Kha “theo quy định”.
Hai người đấu võ mồm qua lại trong văn phòng rồi tiến triển đến mức dùng nắm đấm nói chuyện, đập vỡ 2-3 cái máy tính, hỏng mấy món bàn ghế.


Mấy chục người bu lại xem, sự việc ầm ĩ từ lúc mở công ty đến nay chưa thấy bao giờ.
Thôi Minh Trí là trợ lý tổng giám đốc, có nghĩa vụ đi hoà giải kiểu xích mích này.

Vụ ẩu đả xảy ra được một lát thì hắn đã nhận được tin báo.

Hắn không muốn ra mặt sợ bị văng miểng, cố tình bận việc này việc kia câu giờ, chờ đến lúc đám đánh nhau giải tán mới xuống tìm Trương Kha hỏi chuyện.
Trương Kha đã đổ hết oán giận sang Soái Ninh, cho rằng Thôi Minh Trí đến để thay mặt cô chế nhạo, không chờ hắn mở mồm đã cáu kỉnh tranh lời: “Tiểu Thôi, Ninh tổng nhìn tôi ngứa mắt hả? Cả ngày mượn hết cớ này đến cớ khác gây sự.

Cậu về nói với cô ấy, có gì không hài lòng thì cứ nói thẳng, đừng có chọc ngoáy như vậy!”
Thôi Minh Trí đoán anh ta tức giận như vậy không chỉ vì vụ kiểm toán mà nguyên nhân phần lớn nằm ở vụ đấu thầu lần trước.
Theo quy tắc cắt phế, công ty quảng cáo Linh Đồ kia có lẽ đã chi trước cho Trương Kha 20% tiền thuốc nước, giờ miếng ăn đến miệng còn bị người ta giật mất, tất nhiên họ muốn đòi anh ta nhè trả lại món đã nuốt, tình hình cụ thể đau đầu xót ruột thế nào cũng đoán được.
Khi tới đây hắn vừa thương anh ta xui xẻo vừa trách anh ta tự làm tự chịu, lúc này chỉ muốn giữ vững vai trò trung lập, dịu mặt khuyên: “Trương giám đốc, anh nói đi đâu thế, Ninh tổng vừa vào công ty, còn chưa đến một tháng đây này, sao lại không hài lòng với anh cơ chứ?”
Trương Kha là con ông cháu cha, trước giờ không coi loại tép riu như hắn ra gì, lúc bình thường còn có thể ừ à cho qua, cơn nóng bốc lên liền bất chấp, vênh mặt quát hắn: “Có hay không bụng nó biết tỏng ra! Cậu cũng đừng dong dài với tôi làm gì, về nói cho nó, Trương Kha tôi làm đây 11 năm, anh Hai nó hồi còn sống cũng phải thừa nhận công lao thành tích của tôi.

Đừng nói là nó, kể cả ba nó cũng không thể đối xử với tôi thế được!”
Thôi Minh Trí không tội tình gì bị quát, còn vì tránh cái tiếng xui nguyên giục bị mà không thể thuật lại đúng sự thật với Soái Ninh, bị hỏi đến chỉ dám nói là Trương Kha và Phương Đại Châu đánh nhau một trận, mặt mũi tối tăm nên cảm xúc có tí kích động, xong việc đã bình tĩnh nhận thức được lỗi lầm của bản thân, sau này có mâu thuẫn với đồng sự sẽ xử sự lý trí hơn, mong các lãnh đạo tha thứ…
Soái Ninh nghi ngờ: “Lão ý biết điều như vậy thật à? Anh không phải đang nói đỡ cho lão đấy chứ?”
Thôi Minh Trí vội phân trần: “Không ạ, anh ấy nói vậy ngay trước mặt tôi mà, bộ dáng nhìn qua chân thành lắm.”
Lời ngầm là biết người biết mặt không biết lòng, nếu Trương Kha diễn kịch lừa hắn, hắn cũng không đủ tinh mắt phát hiện ra, thế cho có đường lùi.

Làm thư ký bao năm, chút khả năng ứng biến như này mà không có nữa thì phí phạm.
Soái Ninh vứt lại một tiếng cười lạnh chói tai rồi cúp điện thoại, báo hại hắn mất ngủ đến quá nửa đêm.


Hôm sau đã đuối rồi, phía Vạn Hồng Ba lại cho người đến ép.
“Tiểu Thôi, mấy hôm trước Ninh tổng sửa giá thầu tham khảo, lúc đó cậu có biết không?”
Mới vào đầu câu chuyện, Lương Nghiệp đã hỏi thẳng, Thôi Minh Trí ớn mất nửa người, run run phủ nhận.
Lương Nghiệp lại hỏi: “Thế xong việc rồi cậu có biết ai giúp Ninh tổng sửa thư mời thầu không?”
Soái Ninh làm việc phải dựa vào người khác, đây là căn cứ để họ hoài nghi Thôi Minh Trí.
Thôi Minh Trí dựa vào ham muốn sống sót đối phó tạm cho qua, đáp rằng hắn sẽ nghĩ cách điều tra.
Lương Nghiệp không truy rát nữa, nghiêm túc nói: “Tiểu Thôi, Minh tổng và Diệp tổng mới mất chưa lâu, trước mắt công ty cần nhất là ổn định, không thể làm các việc tổn thương tình cảm của nhân viên lâu năm.

Cậu tìm cơ hội nhắc Ninh tổng, cứ nói chủ tịch cùng Vạn đổng đều thực chú ý tình hình công việc của cô ấy, hy vọng cô ấy cẩn thận hơn chút.”
Trước khi Soái Ninh nhậm chức, Vạn Hồng Ba đã thông qua Lương Nghiệp chuyển lời cho Thôi Minh Trí, ý tứ là theo dõi cô ta cho sát.

Nhiệm vụ này Thôi Minh Trí thực hiện cũng qua loa, không đến mức phát huy tác dụng làm tai mắt.

Hiện giờ xảy ra vụ đấu thầu khiến thân tín của Vạn Hồng Ba là Trương Kha chịu thiệt, cũng gián tiếp động chạm đến ông ta rồi.

Dù ông ta không nghi ngờ Thôi Minh Trí đã bị Soái Ninh mua chuộc thì cũng sẽ cho rằng hắn không được việc, coi như quân cờ vứt đi cần thay thế.
Thôi Minh Trí cảm thấy thân thể mình như lọt giữa một khe hở đang nhanh chóng thu hẹp lại, chẳng bao lâu nữa sẽ bị ép cho dẹp lép.

Sang phe Vạn Hồng Ba, lấy công chuộc tội mới có thể tìm đường thoát, nhưng muốn làm thế thì bước đầu tiên phải nghĩ cách tránh né nanh vuốt của Soái Ninh.
(Hết phần 21, xin mời đón đọc phần 22)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui