NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P191)
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Chương 79: Lật ngược được một keo
Soái Ninh không định lộ mặt nơi công cộng, nhắn WeChat bảo Lư Bình xuống máy bay xong thì đến bãi đỗ xe của sân bay gặp nhau.
“Anh đặt phòng ở khách sạn Tây Giao rồi, 9h30 em qua đây đi.”
Nhận tin anh nhắn lại, Soái Ninh lẩm bẩm trong lòng, dự cảm đêm nay không đơn giản là nói chuyện suông được rồi.
9h30, cô đến đúng giờ, vừa gõ thì cửa phòng bật mở và cô bị kéo vào nhanh như chớp, không kịp phản ứng.
Rồi sau đó, những nụ hôn cháy bỏng buông xuống mặt cô như cơn mưa xối xả.
Nếu không quen hơi anh, thật không dám tin đây chính là anh.
Sau một thoáng sững sờ, Soái Ninh quyết định yên lòng thưởng thức bữa ăn ngon ship tận nơi này.
Mấy tháng trở lại đây, cuộc sống cá nhân của cô bị công việc choán hết đến mức gần như không có chút riêng tư nào.
Giờ phút này, ham muốn vốn không có thời gian tìm ai giải quyết như thể củi khô gặp lửa đói, vừa chạm đã bùng.
Lư Bình đè cô xuống chiếc giường lớn.
Lý trí vùng vẫy lách khỏi kẽ hở hẹp giữa cơn xúc động.
Hai ngày qua, nỗi tức giận, hoang mang, thất vọng, bi thương gây ra những thảm họa quy mô lớn trong thế giới tâm lý của anh, phá hủy hết thảy các cách thức văn minh.
Cứ nghĩ ngợi, tế bào não lại cọ xát vào nhau như những hạt cát thô ráp làm đầu anh đau dữ dội.
Trong lòng anh chỉ có một khát khao mãnh liệt: gấp gáp muốn chiếm lấy cô bằng cách thức nguyên thủy nhất của đàn ông, như chỉ còn mỗi cách này là có thể ghi dấu ấn của mình trên người cô.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng “chẳng nể nang gì” của cô, anh không khỏi nao núng.
Gái này là một kẻ săn mồi hàng đầu, có thể biến mọi hành vi xâm lược từ bên ngoài thành cắn ngược.
Động thái hiện tại của anh đại khái lại là một lần tự chui đầu vào lưới.
“Nếu em không muốn thì có thể cự tuyệt.”
Anh thở hổn hển, liều mạng tìm lý do để chấm dứt tình cảnh khiến bản thân xấu hổ không biết chui đâu này.
Nhưng Soái Ninh không chịu buông tha.
Cô vươn tay ôm cổ anh, dụ dỗ tà ác: “Anh châm lửa mà lại định trốn? Em cứ không bỏ qua cho anh đấy.”
Cô gắng sức ấn lấy gáy anh, nâng cằm cướp đoạt bờ môi anh như thể cố tình chọc giận anh.
Lớp thể diện cuối cùng nứt bong.
Anh giống như pho tượng đất đánh mất lớp vỏ vàng son, sa xuống bùn lầy, tan chảy trong độ ẩm của cô rồi lại bị thất tình lục dục nung đốt thành một bản ngã mới nguyên.
Trong chốc lát, anh từng trải hết thành thị phồn hoa, quên hết mọi chuyện trước sau.
Kết thúc điên loan đảo phượng, Soái Ninh muốn hút một “điếu thuốc sau khi xong việc” cho thêm phần mỹ mãn, được Lư Bình đồng ý rồi mới thực hiện.
Cô đặt chiếc gạt tàn pha lê nhỏ xinh lên ngực anh, đầu vẫn ngả vào vai anh, giờ đây nhả khói phun mây mới thật là sung sướng hơn tiên.
Lư Bình lại trong trạng thái trái ngược hẳn với cô, nỗi hối hận bám sát những thỏa mãn về thể xác.
Khi để mình thành con rối cho dục vọng chi phối, anh đã đánh mất luôn lập trường chính nghĩa.
Giờ muốn hỏi tội kẻ phụ bạc bên cạnh, khí thế lại đuối đi nhiều.
“Em… không tính giải thích cho anh chút nào sao?”
Tất nhiên là anh yêu cô, nhưng lần manh động này chủ yếu bắt nguồn từ cảm giác xấu hổ nhục nhã vì bị lừa.
Sau lần trước nảy sinh “chuyện ấy”, anh vẫn giữ lại sự nghi ngại đối với thái độ của cô, nhưng đến khi thực sự đối mặt với khả năng kiểu này thì vẻ bình tĩnh như anh dự tính không tài nào xuất hiện.
Đã đặt cược thì phải biết chịu thua, nếu cô nói ra những lời không thể tha thứ, anh sẽ lẳng lặng bỏ đi ngay để giữ được chút phẩm giá ít ỏi còn lại.
Soái Ninh vốn định hút xong điếu thuốc sẽ “tư vấn tâm lý” cho anh.
Anh có thể chủ động mở lời thì càng tốt.
Cô đưa tay vẩy vẩy tàn thuốc, chọc ghẹo: “Là chuyện em đính hôn hả? Anh cảm thấy em hẳn phải rào đón với anh trước, chém trụi mọi cành cây dây củ ràng buộc rồi mới bước vào cõi thiêng liêng hôn nhân? Đừng quàng cái cách xử sự của người thường kiểu ấy lên người em.
Việc đính hôn lần này là bước đi quan trọng để em cứu lại tập đoàn, chẳng liên quan gì đến vấn đề tình cảm.
Em không muốn vì chuyện này mà cắt đứt quan hệ với anh.”
Cần đến mức độ khoan dung rất lớn mới chấp nhận được cái sự trần đời kinh hãi của cô.
Tư duy Lư Bình rất mềm dẻo, còn có khả năng phối hợp nhờ rèn luyện lâu dài trong công tác chính trị.
Anh không đến nỗi cho rằng ý tưởng này của cô là vô lý.
Oán khí hơi nguôi, anh bình tĩnh tìm cách giải quyết, nói: “Cứ phải dùng biện pháp cực đoan như thế sao?”
Soái Ninh phân tích kỹ lưỡng cơ cấu cổ phần nội bộ và tình hình trước mắt của tập đoàn Quan Vũ để anh hiểu rằng lá phiếu của Tô Vĩnh Phúc có vai trò quyết định, là điểm cao chiến lược không thể mất trong cuộc chiến chống thâu tóm này.
“Đàn ông một khi đã cưới gái nào là có thể chiếm hữu mọi thứ của cô ta một cách hợp lý hợp pháp.
Đám đàn ông đã đặt ra quy tắc này và chấp hành nó suôn sẻ suốt hàng ngàn năm.
Cũng chính bởi nguyên nhân như thế nên Tô Vĩnh Phúc mới có thể mắc mưu.
Muốn thắng họ, em cần phải tiến vào sàn đấu, tuân thủ luật chơi.
Chờ đến lúc trở thành người chiến thắng thì mọi thứ mới có thể do em quyết định.”
“Tiến vào cuộc chơi, tuân thủ luật chơi, thay đổi luật chơi” là con đường quen thuộc dẫn cô đến thành công.
Kinh nghiệm phong phú đã chứng minh thực tế đây là con đường lấy yếu thắng mạnh duy nhất.
Lư Bình đặt mình vào vị trí của cô để suy nghĩ.
Đúng là muốn giành được sự ủng hộ của Tô Vĩnh Phúc, không có cách nào nhanh gọn hiệu quả hơn là liên hôn.
Vì thế, anh tha thứ cho quyết định “cực chẳng đã” của cô, lại lo lắng cái sự “cực chẳng đã” này sẽ hình thành ràng buộc lâu dài.
“Nhà họ Tô không dễ bài bố thế đâu.
Em có xác định sau này thoát thân trót lọt được không?”
“Cái này rất khó nói.
Trường hợp xấu nhất là em đi đăng ký với Tô đại thiếu thật, thỏa thuận tiền hôn nhân có hiệu lực, sau đó Tô Vĩnh Phúc còn sống lâu trăm tuổi nữa.
Nếu vậy thì có thể phải mất dăm ba năm, thậm chí một thời gian dài hơn nữa mới bứt ra được.
Nhưng cũng chẳng sao, cả chục năm em cũng thi gan được.
Khéo còn tiện thể chặt được nửa khúc xương sườn ở Kiến Uy xách về nhà.”
Soái Ninh ngồi dậy vươn vai lười biếng, hào phóng phô bày dáng người nổi trội, không hề có ý che đậy.
Lư Bình nhổm dậy ôm cô vào lòng, vùi mặt vào cổ cô, trong hơi thở tràn ngập vẻ quyến luyến và níu kéo.
Cảm thấy anh như một đứa trẻ sắp bị lấy mất món đồ chơi nó yêu quý, Soái Ninh đưa tay xoa xoa đầu anh, vừa trêu vừa dỗ: “Sao, không thèm tằng tịu với gái có chồng hay không muốn yêu đương với gái từng ly hôn?”
Cô im lặng không tỏ vẻ gì, chờ đợi câu trả lời của anh xem thông báo tuyển dụng đang giấu tận đáy lòng có tác dụng hay không.
Lư Bình siết chặt vòng tay, giọng nói êm đềm phảng phất như tiếng sáo của người chăn cừu trên thảo nguyên xa xôi.
“Trước kia anh hỏi em vì sao lại chấp nhất với sự nghiệp như thế, em bảo là vì muốn bản thân có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Giờ đây em không ngần ngại đánh đổi hôn nhân vì sự nghiệp.
Em xác định làm thế sẽ đạt được cuộc sống tốt đẹp hơn?”
Soái Ninh đến đây với ý chân thành, thản nhiên bày tỏ suy nghĩ thật: “Anh là người theo chủ nghĩa duy vật, quen dùng phép biện chứng nhìn nhận vấn đề.
Sự vật phát triển biến đổi, quan niệm của con người ta cũng thế.
Em của một năm trước và em của hôm nay chắc chắn sẽ có sự khác biệt.”
“Có thể nói cho anh hay khác biệt thế nào không?”
“Danh lợi từng là thứ chủ yếu mà em theo đuổi.
Hiện mục tiêu này cũng chưa thay đổi nhưng có thêm một điều nữa, đó là hiện thực hóa giá trị của bản thân.
Hơn 30 năm trước ba em sáng lập Quan Vũ.
Sau 30 năm, Quan Vũ nay đã là thương hiệu có tâm nhất nhì Trung Quốc.
Điều này mang lại cho gia tộc em tiền tài dồi dào, đồng thời cũng mang tới vinh dự lớn lao nặng nề.
Là một thành viên nhà họ Soái, em cần phải xả thân bảo vệ cái biển hiệu này, không chỉ xuất phát từ lợi ích mà còn từ trách nhiệm.
Trước mắt đây là một phần quan trọng để em hiện thực hóa giá trị cuộc đời.
Giống như anh coi chủ nghĩa cộng sản là tín ngưỡng, bảo vệ Quan Vũ cũng là tín ngưỡng của em.”
Sau câu nói là một khoảng lặng dài.
Cô cảm thấy chẳng mấy khi mình dốc hết ruột gan ra hót rõ hay, anh không vỗ tay một chút thì cũng chẳng nên để không khí tẻ ngắt lâu thế chứ.
Cô hơi lúng túng ngoảnh lại gạn hỏi người trai đang im lặng: “Em nói vậy anh thấu cảm được không?”
Cô vừa động đậy, anh đã ôm chặt cứng.
Lư Bình hôn nghiến lấy cô như bịt họng súng, tay phải ghì gáy cô, hận không thể trút hết sức lực vào nụ hôn này.
Cô hùa theo đón nhận, nhưng không cảm nhận được ham muốn của anh.
Nụ hôn này giống như một lời chào trân trọng, truyền tải một tình nghĩa cách mạng vi diệu.
Cô phán đoán không lầm, anh nhanh chóng buông môi, phấn khởi khích lệ cô: “Dù cho phía trước có bao nhiêu trở ngại, hãy cứ tiến tới mục tiêu.
Nếu không thể không lùi bước, anh sẽ giúp em lấy lại tự tin.”
Nghiêm túc và thâm tình ấy thế mà lại đi đôi với nhau, thật không hổ là con nhà cách mạng gộc.
Niềm vui sướng của anh làm Soái Ninh chín đỏ bừng cả mặt.
Cô nghĩ anh đang mừng vì cải tạo xong tư tưởng cho thành phần tư sản suy đồi là cô đây, cũng may mắn vì vớ được chiến hữu trong tình yêu.
Cô trộm cười méo xẹo mấy giây.
Một luồng hơi ấm kỳ lạ bốc lên như suối nước nóng, quấn lấy bóng mây trong vắt bông xốp, lặng lẽ đọng thành dòng nước ngọt lành cải tạo vùng đất hoang vu trong tim cô.
Doanh nhân vốn mong ngóng người hiền tài gặp được đối tác tâm đầu ý hợp sao có thể bỏ lỡ?
Mười ngày sau, tập đoàn Quan Vũ tổ chức đại hội đồng cổ đông bất thường đầu tiên tại Thượng Hải trong năm nay.
Tính đến ngày đăng ký quy định trong thông báo họp đại hội đồng cổ đông, đã có tổng số hơn 12.000 cổ đông vừa và nhỏ đăng ký.
Tập đoàn chọn Trung tâm Triển lãm Tân Quốc tế Thượng Hải có sức chứa 8.000 người.
Do số lượng chỗ ngồi có hạn nên chỉ những cổ đông nắm giữ trên 200.000 cổ phiếu mới đủ điều kiện được vào.
Các cổ đông khác quan sát đại hội qua mạng bên ngoài địa điểm.
Phần biểu quyết về việc có thực hiện kế hoạch hay không cũng sẽ được tiến hành online.
Trong cuộc họp, Soái Quan Vũ trình bày về mô hình lợi nhuận cụ thể khi hợp tác với Metro Đông Hưng, lợi ích tăng thêm của các loại hình kinh doanh mới, tính linh hoạt điều chỉnh của dự án, đề xuất lộ trình phát hành thêm bao gồm số lượng cổ phiếu, phương thức, giá, mục đích phát hành thêm, v.v..
Để tạo dựng niềm tin cho toàn thể cổ đông, ông cũng công bố văn bản cam kết của Thành ủy Đông Hưng gửi tập đoàn chứng tỏ phương án quy hoạch Metro Đông Hưng đã được chính quyền ủng hộ.
Phe Đầu tư Phú Khang và Vạn Hồng Ba thì khăng khăng rằng Metro Đông Hưng lần này chỉ hợp tác với Quan Vũ thông qua các dự án riêng lẻ chứ không đảm bảo tương lai có thể đạt được hợp tác kinh doanh tổng thể, cũng như không thể đảm bảo ủng hộ liên tục cho tập đoàn.
Việc phát hành thêm làm giá cổ phiếu Quan Vũ sẽ giảm mạnh, điều này sẽ pha loãng lợi nhuận từ cổ phiếu của tập đoàn trong vài năm tới và gây tổn hại đến quyền lợi của toàn thể cổ đông.
Với tư cách là cổ đông lớn, họ có trách nhiệm bảo đảm việc gia tăng giá trị doanh nghiệp nên không hài lòng với kế hoạch trên.
Hai bên đều giữ ý kiến riêng, so kè tranh luận trước sự chứng kiến của các cổ đông có mặt.
(Hết phần 191, xin mời đón đọc phần 192.
Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...