NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P185)
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Soái Ninh không rảnh bận tâm đến những lời bàn ra tán vào.
Cô giống như chiếc ô tô mở hết tốc lực mỗi ngày bôn ba trên đường cầu viện.
Trong hai mươi ngày, cô bay qua nửa vòng trái đất, gặp gỡ các tay trùm kinh doanh lớn.
Nhưng tập đoàn Quan Vũ đã bị kéo sâu vào cuộc chiến, giá cổ phiếu trước mắt quá cao, làm hiệp sĩ áo trắng vô cùng có khả năng mất nhiều hơn được, ai chịu vứt tiền ra ngoài cửa sổ cơ chứ?
Có mấy công ty về AI (trí tuệ nhân tạo) hay chip chào mời đổi cổ phần Quan Vũ lấy công nghệ của họ, nhưng triển vọng thị trường mù mờ, đánh giá độ khó cao mà khả năng thực thi lại xa vời.
Soái Ninh và cha ngược xuôi gần một tháng, bán tháo 5 tỷ tài sản, gọi được 3 tỷ vốn đầu tư, so sánh với số vốn cần thiết để nắm đủ cổ quyền thì vẫn như muối bỏ bể.
Trong khi đó, Cảnh Hâm có nguồn tài chính dồi dào, ngân hàng Thịnh Hòa dưới trướng tập đoàn này đã chuyển ra 27 tỷ tệ thành lập quỹ đối tác Thịnh Hòa - Phú Khang để rót vốn cho Đầu tư Phú Khang.
Có hai công ty bảo hiểm khác đã đầu tư 20 tỷ theo định hướng kế hoạch quản lý tài sản.
Đầu tư Phú Khang được tiếp đủ đạn lại mua vào một lèo 2% cổ phiếu Quan Vũ, tỷ lệ nắm giữ vượt trên 7%.
Soái Quan Vũ quyết định chuyển nhượng ba công ty đứng tên ông ở nước ngoài để gom tiền cho trường hợp khẩn cấp này.
Ba công ty kia là tâm huyết ông ấp ủ đã nhiều năm, việc chuyển nhượng thời điểm này cũng giống như bán rẻ vườn cây ăn quả đến gần vụ thu hoạch.
Ai nấy đều cảm thấy xót ruột, cũng càng cảm nhận rõ rệt quyết tâm kiên định muốn bảo vệ Quan Vũ của ông.
Thế trận địch mạnh ta yếu dần dần rõ rệt.
Soái Ninh bình tĩnh ngoài mặt nhưng cuống ở trong lòng.
Xoay chuyển tình thế không phải cứ nói mồm mà được, khi sóng thần ập tới, mấy ai có thể trụ vững đây?
Cô tự trách mình ngày trước quá bốc đồng, theo đuổi những chuyện đâu đâu, làm việc tùy hứng.
Giá đừng lãng phí thời gian làm mình làm mẩy với người nhà mà sớm cố gắng tự lập.
Nếu dùng mấy năm phí hoài ấy để khởi nghiệp thì đã không lực bất tòng tâm như hiện giờ.
Thầy Minh Tịnh nói một lời trúng luôn, cô quả thật “thừa thông minh, thiếu trí tuệ”.
Ngày 15 tháng 5, cô nhận được tin mật báo của Thôi Minh Trí vẫn đang ở lại trông nom giai đoạn 2 của dự án Hương Chương Lâm.
Tháng trước, giai đoạn 1 của dự án Hương Chương Lâm ở Đông Hưng bàn giao nhà.
Nhóm người mua nghiệm thu đợt đầu phát hiện các vấn đề về chất lượng như tường thấm, nứt, hiệu quả cách âm kém, cửa sổ không kín gió hoặc biến dạng, đường điện nước bố trí không hợp lý, thang bộ quá hẹp, thang máy vận hành phập phù, phương tiện chiếu sáng ở khu vực chung không hoàn thiện v.v..
Nhóm người mua nhận bàn giao đợt sau hay tin, kiểm chứng xong thì từ chối ký vào biên bản nghiệm thu.
Toàn thể người mua nhất trí yêu cầu phía Quan Vũ khắc phục và bồi thường thiệt hại.
Vương Khai Dương đã nhờ quan hệ dập tin dìm dư luận, dùng thủ đoạn mua chuộc đe dọa ngăn cản phóng viên truyền thông phanh phui sự việc.
Nhóm người mua lên mạng khiếu nại cũng bị bay tài khoản, chặn đăng bài.
Soái Ninh từng bắt gặp lời khiếu nại của những người mua nhà này ở phần bình luận Weibo, sai Thôi Minh Trí chú ý việc này.
Hôm nay, hắn gọi điện báo đã nghe ngóng được rằng nhóm người mua dự định thứ Bảy này (ngày 21 tháng 5) sẽ đến biểu tình ngồi trước cổng khu Hương Chương Lâm giai đoạn 1.
Vương Khai Dương thuê xã hội đen, chuẩn bị “tập trung dạy dỗ” mấy người đi đầu để cảnh cáo toàn bộ những người mua nhà.
“Họ Vương này đúng là đệ tử chân truyền của Quảng Hạ, hay lão ta là nằm vùng do lão Từ già phái tới nhỉ?”
Soái Ninh nghĩ bụng vừa hay có thể nhân sự kiện này để lộ những con rận trong chăn của tập đoàn ra bên ngoài, sai Thôi Minh Trí sắp đặt theo chỉ đạo.
Thứ Bảy, mặt trời mới lên đến ngang tầng 7, 150 người mua nhà của giai đoạn 1 dự án Hương Chương Lâm lục tục đi vào địa điểm đã hẹn.
Vì ở nơi công cộng cấm tụ tập đông người, họ tập trung trong sân chung cư, treo băng-rôn phản đối ở ngoài cổng phía nam của khu.
Chưa đầy một giờ, các loại băng-rôn lớn nhỏ ghi “Chủ đầu tư Quan Vũ đùn đẩy trách nhiệm”, “Thi công ẩu, vật liệu lởm, coi thường tính mạng cư dân”, “ĐCS TQ muôn năm, đấu tranh hợp pháp vì quyền lợi người mua nhà”, “Bị lừa hàng triệu tệ tiền mồ hôi nước mắt, người mua nhà buốt giá tâm can”, “Lừa tiền tôi, coi thường IQ tôi, không thể tha thứ!”, “Hương Chương Lâm dồn tôi đến chỗ chết!” v.v.
treo khắp lối vào.
Nền trắng chữ đen, nom như một loạt bức phướn viếng đám ma.
Những người mua này ban đầu vì tin tưởng Quan Vũ, thương hiệu bất động sản nổi tiếng được người người ca ngợi, sẵn sàng trả cao hơn so với sản phẩm nhà ở trong cùng khu vực để mua sự yên tâm.
Nhưng kết quả đã làm họ thất vọng hoàn toàn và không khỏi nghi ngờ rằng danh tiếng trong quá khứ của Quan Vũ đều là kết quả của các chiêu trò PR phông bạt.
Họ thề sẽ bắt đền chủ đầu tư gian dối.
Chủ đầu tư và ban quản lý trốn biệt, không ló mặt ra.
Đến 11h, hai mươi mấy tên cắt đầu đinh mặc áo thun đen quần chim cò tiến vào sân chung cư, cố tình hắt nước bẩn đựng trong các chai nước khoáng vào những cư dân đang có mặt.
Sau khi nảy sinh xô xát thì chúng mượn cớ là đối phương ra tay trước để hành hung hai đại diện cư dân.
Bảo vệ của khu chung cư nãy giờ vẫn lảng vảng trông chừng xung quanh bỗng chốc biến mất tăm.
Những cư dân dám lao vào giải cứu người đi cùng đều bị ăn đòn đau, bất kể là nam hay nữ.
Mọi người hô hoán ầm ĩ, chạy tán loạn như đám hạt trên bàn tính mất khung.
Một tên côn đồ đang giữ chặt một người phụ nữ để tát thì bị người khác túm sau cổ.
Ngoảnh lại, y thoáng thấy là một cô gái trẻ dáng cao.
Còn chưa nhìn rõ thì “bốp”, mũi y đã bị đấm một cú như trời giáng, chảy máu, ngã chúi.
Tên đồng bọn nhào lại đỡ giúp bị một người đàn ông cao to vạm vỡ xách cổ ném vào vườn hoa gần đó, cạp một mồm cỏ.
Soái Ninh không vội lau nắm đấm đang dính máu, bắc loa hô to: “Tôi là Soái Ninh, CEO trụ sở chính của Bất động sản Quan Vũ, hôm nay tới thương lượng giải quyết vấn đề với cư dân.
Cảnh sát sắp đến rồi, những kẻ đánh người không một ai thoát được đâu!”
Ba lần kêu gọi liên tiếp làm hiện trường khựng lại.
Đám côn đồ thấy cô cũng dẫn theo mười mấy người đàn ông cường tráng xung trận, lại nghe nói cảnh sát sắp đến, lập tức hò nhau chạy tán loạn.
Bảy, tám tên chậm chân bị Thôi Minh Trí dẫn người bắt giữ.
Có nhóm cư dân nhận ra Soái Ninh, gào lên: “Nó chính là con gái Soái Quan Vũ, đừng để nó té mất!”
Đám đông giận dữ bao vây mục tiêu, muốn trút hết những gì tổn thương xúc phạm mà họ vừa phải chịu lên đầu cô.
Đám vệ sĩ vội vàng che chắn cho chủ, không tránh khỏi việc phải giằng co với cư dân.
Soái Ninh bị những cánh tay từ khắp các phía vươn tới kéo giật, đứt tung khuy áo khoác, đầu tóc rối bù như tổ quạ.
Cô ra sức cúi đầu gào vào loa cầm tay: “Tất cả dừng lại, không được làm cư dân bị thương! Tôi tới để đối thoại, xin hãy kiên nhẫn nghe tôi nói!”
Trong nhóm cư dân không ít người lý trí, họ giúp nhau kéo những người đang kích động ra, khuyên can: “Cô ấy là đại tiểu thư của Quan Vũ, lời nói hẳn là có người nghe.
Chúng ta cứ nói chuyện với cô ấy đã, không được thì tính tiếp.”
Mọi người kìm được tay chân chứ không kìm được mồm miệng, thao thao chỉ trích.
“Quan Vũ các người quá coi thường phép nước, còn dám thuê xã hội đen hành hung.
Có giỏi cứ đánh chết hơn trăm người chúng tôi đi.
Dù sao các người có tiền, mỗi mạng người mười triệu xem có dàn xếp nổi không!”
“Đỏ đen quen thân hết, chỗ dựa cứng quá hả? Hôm nay không cho bọn tao một lời giải thích, tao sẽ lên tận Trung Nam Hải (tương đương với Ba Đình ở ta) tố cáo! Để xem cuối cùng có người trị được chúng mày hay không!”
“Kiếm tiền cũng phải có lương tâm, các người làm bao nhiêu việc thất đức như thế không sợ tiệt đường con cháu!?”
…
Có người hiểu biết khuyên họ đừng phí lời, trước hết đi đầu nói vào trọng tâm.
“Nhà hoàn thiện của các cô không hề phù hợp với nhà mẫu, còn nói chi phí thi công mỗi mét vuông là 1400.
Vật liệu hoàn thiện toàn là hàng kém, đường ống bố trí ăn bớt ăn xén, đến hành lang cũng không thiết kế đúng quy chuẩn, căn bản không coi an toàn tính mạng của cư dân ra gì!”
“Đúng rồi, bên dưới sàn nhà toàn là hốc rỗng, bề mặt tường lồi lõm, cửa các phòng và sàn nhà là gỗ ép.
Cửa chống trộm thì lót xốp.
Đường ống dẫn gas còn lắp ở giữa phòng bếp.
Tôi đã đi hỏi thăm, khắp cái Đông Hưng này không có căn hộ của bên nào hoàn thiện bố láo hơn các người.”
“Tường phòng ngủ nhà tôi có một khe hở dài, rộng phải 2cm.
Đây là các người cho cả nhà chúng tôi dọn về nhà mới hay chui vào nhà mồ hả?”
“Sàn nhà dùng gỗ ép tái chế, bóc cái là bong.
Cạnh cửa thì mốc xanh lên.
Tôi đã mời chuyên gia đến đo lường, lượng formaldehyde (phooc-môn) trong nhà quá tiêu chuẩn đến 20 lần.
Thế là chết người như chơi đấy!”
“Cột của bãi đỗ xe dưới tầng hầm vẹo lòi hết cả thép ra.
Vừa mới bàn giao mà gạch ốp tường ngoài đã rơi liên tục, rơi xuống chết người thì làm sao hả?”
“Tòa của chúng tôi, ống nước sinh hoạt còn nối vào đường nước thải cơ.
Tóm lại các người thuê nhà thầu kieudeogi, căn hộ bán đắt lòi ra, chất lượng còn thua chủ đầu tư rác, có coi người mua ra gì không?”
…
Soái Ninh im lặng lắng nghe từng câu từng chữ, thần sắc nghiêm trang chăm chú.
Một đại diện lớn tuổi trong nhóm người mua nhà chờ mọi người than phiền về vấn đề chất lượng xong hòm hòm rồi mới đứng ra thương lượng với cô.
(Hết phần 185, xin mời đón đọc phần 186.
Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...