NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P152)
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Vấn đề hiện thực sờ sờ trước mắt, Chúc Kỳ Vỹ cũng hiểu rằng chủ nghĩa lý tưởng không ăn thua, nhưng vẫn còn do dự.
“Mua chuộc để trúng cử là vi phạm pháp luật, nếu có người tố giác, tôi…”
Soái Ninh cười bảo: “Việc này anh khỏi lo, Bì Phát Đạt và cán bộ các thôn khác năm nào cũng mua phiếu, năm nào cũng có người tố giác mà có mất chức đâu? Để giành được sự ủng hộ của cử tri vốn phải hứa hẹn trước hoặc đem lợi ích cho người ta.
Lá phiếu do cử tri tự nguyện bỏ nên hoàn toàn có thể giải thích là hợp pháp mà.
Anh cũng đừng lo chuyện không danh chính ngôn thuận.
Tôi hỏi anh, để anh làm thôn trưởng, anh sẽ hết lòng hết sức phục vụ vì dân chứ?”
Thấy Chúc Kỳ Vỹ gật đầu trịnh trọng, cô lại hỏi: “Vậy anh sẽ lấy việc công làm việc tư, tham lam coi thường pháp luật, bóp nặn bà con như Bì Phát Đạt, làm điều sai trái chứ?”
Anh ta càng kích động tỏ rõ thái độ: “Ninh tổng, tôi không ưa thề thốt nhưng hôm nay có thể lấy đầu ra đảm bảo, Chúc Kỳ Vỹ tôi sau này nếu cư xử có nửa phần giống Bì Phát Đạt, thì trời phạt cả nhà tôi ba đời già trẻ không chết tử tế được!”
Soái Ninh chìa tay: “Vậy được còn gì, chỉ cần sau khi nhậm chức, anh làm việc chăm chỉ, liêm khiết vì việc công, hết lòng lo phúc lợi cho bà con, thì anh chính là người đứng đầu danh chính ngôn thuận của thôn Bạch Liên.
Nông thôn có câu ngạn ngữ ‘có dưa ngọt, xá gì nó tưới phân’, bà con thấy anh có năng lực công tác tốt, xử sự chính trực công bằng, tự nhiên sẽ ủng hộ anh tích cực, ai hơi đâu lo anh lên được chức này thế nào?”
Nói đoạn, cô rút hộp thuốc lá lấy một điếu đưa anh ta, sau đó chính cô cũng kẹp một điếu ở ngón tay, Thôi Minh Trí vội móc bật lửa, đầu tiên châm cho khách rồi mới châm cho sếp.
Chúc Kỳ Vỹ luôn miệng cảm ơn, giống người đang khát hút nước một hơi, rít mạnh điếu thuốc, trong nháy mắt đã đốt tàn nửa điếu.
Người ngoài đều thấy rõ sự dao động và do dự của anh ta.
Soái Ninh kiên nhẫn chừa thời gian giảm xóc.
Mãi đến lúc dụi đầu mẩu thuốc, anh ta mới chủ động mở miệng.
“Ninh tổng, có thể chị không tin, tôi cả đời chưa từng làm một việc trái lương tâm.
Nếu thật sự bắt tôi phải làm, lòng tôi hoang mang lắm.”
Anh ta như Chu Đồng trong “Thủy Hử”, lập thân thanh bạch, trong lòng không hề muốn lên Lương Sơn, coi việc “tuyển cử không chính đáng” như “lên rừng làm phỉ”.
Thôi Minh Trí thấy sếp cười mím mím nhìn sang mình, vội cười hì hì phụ họa, vỗ vai Chúc Kỳ Vỹ, nói: “Thầy Chúc, chúng tôi biết anh là người tốt.
Anh dạy ngữ văn nhất định đã nghe qua câu ‘vô đức tất vong, duy đức tất nguy’ (không có đức ắt tiêu vong, chỉ có mỗi đức ắt nguy nan).
Đối phó bọn xấu phải dùng cách xấu, phải xấu hơn thâm hơn mới có thể đánh bại chúng.
Nói khái quát theo cách của Ninh tổng chúng tôi là ‘đạo lý cũng có đạo tặc’.”
Hắn dùng điện thoại viết ra mấy chữ này, Chúc Kỳ Vỹ bừng tỉnh, kính nể nói: “Đến cùng là Ninh tổng tư tưởng khoáng đạt, không giống bọn mọt sách chúng tôi, chỉ biết cố chấp.”
Soái Ninh nhớ đến người trước đó đã gợi ý cho mình, trước mắt lại có con ruồi lượn lờ quấy nhiễu, cô xốc lại tinh thần, mỉm cười: “Cố chấp cũng không có gì sai.
Trong rất nhiều tình huống, giữ vững nguyên tắc toàn được tính là ưu điểm.
Nhân cách và năng lực của anh đều rất hiếm có, nếu có thể mềm dẻo hơn một chút thì càng tốt.
Đúng vậy, trong xã hội vẫn còn nhiều quy tắc ngầm khiến người ghê tởm, muốn trừ bỏ ngay rất khó, nếu găng lên đấu tranh thì chính mình thường bị thiệt.
Phải làm được đến bước này mới có khả năng thay đổi quy tắc.
Năm nay anh dùng cách thức màu xám trúng cử làm cán bộ thôn, sau này nỗ lực khiến hiện tượng ấy chấm dứt ở tay anh.
Về sau mọi người có bình luận cũng chỉ dành cho anh sự kính nể và ca ngợi.”
Đạo đức không thể đem lại thắng lợi, người làm được việc ắt có một khía cạnh ghê gớm.
Sách lược đi đường vòng đánh địch của cô cực kỳ được lòng người.
Cái nhìn của Chúc Kỳ Vỹ linh hoạt hơn, quyết định hành động theo kế này, cuối cùng đề xuất một điểm đáng lo.
“Năm trước có người ra tranh cử với Bì Phát Đạt, bị bọn côn đồ tay chân của nó đe dọa đánh đập.
Cá nhân tôi thì không sao, chỉ sợ nó xuống tay với hai cụ và bọn trẻ nhà tôi.”
Việc nhỏ nhặt này không cần nhọc đến miệng vàng của sếp, Soái Ninh đưa mắt một cái, Thôi Minh Trí bèn ân cần vỗ về: “Chuyện này anh càng không phải lo.
Bây giờ xã nhà đã thành lập đội trật tự, toàn là người bên ta.
Mấy hôm nữa sẽ dựng cái trạm gác ở thôn Bạch Liên, bố trí một loạt người chia ca trực tuần tra, tập trung bảo vệ nhà anh.
Bì Phi Dược bị bắt, Bì Phát Đạt đã mất một cánh tay, không dám càn rỡ như hồi trước đâu.”
Đội trật tự xã Liên Hoa đã thông báo tuyển dụng khắp xã, tổng cộng chọn được 180 người thanh niên và trung niên khoẻ mạnh, trong đó có không ít người từng là manh lưu (dân quê đổ lên thành phố kiếm sống tự phát), làm đàn em của ác bá để kiếm miếng ăn rơi vãi qua ngày, thấy đội trật tự đi làm cố định, phúc lợi đãi ngộ khá, bèn tranh nhau hoàn lương.
Bất động sản Quan Vũ mời sĩ quan huấn luyện từ quân khu về tiến hành huấn luyện đặc biệt và giáo dục tư tưởng cho họ.
Về vật chất đảm bảo cung cấp đầy đủ, về tinh thần thì giảng giải thuyết phục, giờ đã bồi dưỡng được một đội ngũ siêng năng, trung thành, kỷ luật nghiêm minh, tạo thành lực lượng kiềm chế thế lực đen của ác bá.
Nếu tình thế cá lớn nuốt cá bé ở nông thôn không thể đảo ngược, vậy thì dùng nắm đấm nói chuyện.
Không chỉ có áp đảo đối thủ về vũ lực mà còn phải giành lấy chính quyền hoàn toàn, khiến bọn thổ phỉ không còn chốn dung thân.
Cuộc hội đàm đạt đến sự nhất trí trọn vẹn, Soái Ninh sai Thôi Minh Trí đưa Chúc Kỳ Vỹ về khách sạn, dành thời gian đón tiếp người khác.
Hôm nay, một vị khách nữ quan trọng họ Văn đến đây.
Bà này có nhiều thân phận, mỗi thân phận đều thuộc cấp độ “không thể nói”.
Bề ngoài, bà ta là người thành đạt quan hệ rộng trong giới có máu mặt, thực ra là người mối lái cao cấp của hai giới chính trị và kinh doanh, dựa vào việc đưa tin, có người nhờ thì bắc cầu nối dây mưu lợi.
Soái Ninh thân mật ôm bà ta, dắt tận tay đưa bà ta vào phòng riêng.
Hai người vui vẻ buôn chuyện, bà Văn nói ra tin tình báo mà cô chờ đợi.
“Cô còn chưa biết nhỉ, gần đây dượng cô đi lại với người của tập đoàn Cảnh Hâm gần gũi lắm.
Tháng trước Cảnh Hâm mới mở một ngân hàng ở tỉnh A, dượng cô còn góp 15% cổ phần.”
Tập đoàn Cảnh Hâm thành lập năm 2004, lĩnh vực kinh doanh chính là đầu tư công nghiệp và quản lý đầu tư, có ảnh hưởng rất lớn trong ngành tài chính.
Hiện tổng tài sản của nó đạt gần 300 tỷ, trong đó có bảy mảng lớn triển khai trong lĩnh vực tài chính là bảo hiểm, môi giới bảo hiểm, cho thuê tài chính, quỹ đại chúng, cho vay tiêu dùng (khoản vay nhỏ), bảo lãnh tài trợ và định giá bảo hiểm.
Tập đoàn này đã tham gia vào lĩnh vực bất động sản trong những năm gần đây, tuyên bố đầu tư 10 triệu xây dựng 35 dự án du lịch (10 triệu NDT hơi ít nhỉ?!), thương mại và văn hóa trong vòng 3 năm, mặt khác còn đầu tư 100 tỷ mua cổ phần các công ty bất động sản lớn trong nước.
Quan Vũ và Cảnh Hâm từng có mối quan hệ làm ăn thân thiết, hai anh em nhà họ Soái hồi còn sống từng có ý hợp tác với họ phát triển dự án 100 tỷ kia.
Sau lại phát hiện thủ tục quy trình của họ tồn tại nhiều hoạt động vi phạm quy định, triết lý kinh doanh khác Quan Vũ quá xa, hợp tác với họ e là sẽ gặp rủi ro lớn, cho nên kế hoạch bị bỏ dở, hai công ty cũng dần xa cách.
Giờ Vạn Hồng Ba lén kề vai sát cánh với Cảnh Hâm, còn bí mật góp cổ phần trong ngân hàng họ mới thành lập.
Soái Ninh cảm thấy việc này ắt có gì đó khuất tất, không thể xem là bình thường.
(Hết phần 152, xin mời đón đọc phần 153.
Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...