Người Nối Nghiệp Chân Chính FULL


NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P124)
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Chương 49: Phúc hắc gặp phải phúc hắc hơn
Viễn Hằng và Quảng Hạ đều có chuỗi khu phức hợp thương mại của riêng mình ở các đô thị, một chuỗi gọi là Viễn Hằng Thương Mậu (Viễn Hằng Mall), một tên Quảng Hạ Trí Địa (Quảng Hạ Plaza).
Hồi đầu năm, hai công ty lần lượt trúng đấu giá hai khu đất liền nhau ở quận Phong Đài, Bắc Kinh, chuẩn bị ghi thêm dấu ấn cho mỗi công ty.

Phong cách ăn chắc mặc bền của Viễn Hằng tất nhiên không thể theo kịp tốc độ triển khai của Quảng Hạ, bên này còn chưa duyệt xong phương án thiết kế, bên kia đã lên cốt 0.
Bán sản phẩm cùng tính chất ở cùng một địa bàn tiêu thụ, bên nào vào thị trường trước sẽ chiếm được cao điểm chiến lược, nên dự án đầu tư rất lớn mà lại thua ngay trên vạch xuất phát, Phương Triết cùng cha Phương Hưng Quốc vì thế đều lo lắng.

Mức lợi nhuận không đạt tiêu chuẩn chỉ là thứ yếu, đáng ngại hơn là danh tiếng của trung tâm thương mại này bị Quảng Hạ đè bẹp.

Như thế hẳn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty ở vùng Bắc Kinh.
Phương Triết soi Soái Ninh mấy giây, cười lạnh: “Cô cũng muốn nhìn bọn anh thành trò cười?”
Soái Ninh tặc lưỡi: “Anh lấy vợ xong thế nào mà càng ngày càng hẹp hòi, người ta vốn định gợi ý cho anh tí, sợ anh hiểu lầm, thôi thì ngoan ngoãn câm miệng vậy.”
Phương Triết tò mò chiêu trò của cô, tạm thời rã đông vẻ mặt: “Nói đi, nếu đúng là gợi ý tốt, anh sẽ báo đáp cô.”
Soái Ninh lập tức ghé sát hơn chút nữa: “Quảng Hạ chiếm thời cơ trước, bên anh cũng có thể đánh úp sau mà.

Theo như em biết, dự án bên anh gần ga tàu điện ngầm, có thể lợi dụng điều kiện đặc thù của Bắc Kinh để thu hút đông người.”
Cô nói nội thành Bắc Kinh giao thông tắc nghẽn nên rất nhiều người đi làm có nhà ở các huyện ngoại thành mỗi ngày vì tiết kiệm thời gian lái xe đến gửi ở chỗ nào gần ga tàu điện ngầm, lại chuyển sang đón tàu điện ngầm đi đến chỗ cần đi.

Cô kiến nghị Viễn Hằng xây thêm bãi đỗ xe lớn trong dự án để thu hút những chủ xe qua lại đổi tàu.

Những người này khi tan làm về lấy xe sẽ tiện thể đi siêu thị dạo shop, không lo không kéo được dòng người đến trung tâm thương mại.
Gợi ý hay làm Phương Triết mở cờ trong bụng, ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình thản: “Cô quan sát đời sống kể cũng tinh tế nhỉ, nhưng vẫn lý luận suông quá, còn phải điều tra nghiên cứu đã rồi mới có thể xác định tính khả thi.”

Người làm ăn ngoài mồm nói một, trong bụng bày mười.

Soái Ninh kệ anh ta ra vẻ, bản thân cũng nói dối như thật: “Tiểu Triết ca, nhà của Quảng Hạ là nỗi sỉ nhục viết hoa trong ngành, xếp cùng hàng với bỏn (bọn nó) cũng nhục mặt, nếu doanh số còn không đuổi kịp thì càng vớ vẩn nè.

Em ước gì bên anh có thể đánh bại chúng nó ở Phong Đài, cả buổi đấu giá ở Đông Hưng cũng vậy.

Anh nghĩ coi, lão Từ già thích khoe mẽ bơm thổi nhường ấy, nếu Viễn Hằng thua liên tiếp hai trận này thì khác gì cho lão cơ hội gáy to? Đến lúc đó (Quảng Hạ) cứ thêm mắm dặm muối xào nấu một lượt, nói thực lực bên anh không bằng chúng nó thì Viễn Hằng sẽ bị ảnh hưởng tiêu cực bao nhiêu đây?”
Đại chiến thương hiệu là trung tâm cho sự cạnh tranh của doanh nghiệp, Quảng Hạ gần đây bị phốt liên tục, đã dần dần bị thị trường đào thải.

Thua bọn này đúng là tổn hại hình ảnh thật.
Phương Triết dùng vẻ im lìm che giấu ý nghĩ, nhưng một hơi hít sâu rõ dài đã bán đứng anh ta.

Nhìn anh ta sắp xếp lại giấy tờ trên bàn, lạnh lùng đuổi khách, Soái Ninh nắm chắc thắng lợi trong lòng, xuôi theo thái độ anh ta, cáo từ.
Chiều ngày 1 tháng 8, cô nhận được tin nhắn WeChat của Phương Triết: “8h tối nay ra sân bay chờ anh, muộn hơn là không đợi đâu.”
Trong hội trường đấu giá của Cục Tài nguyên và Đất đai Đông Hưng, rất đông người đang ngồi.

Một chiếc bàn dài choán hết khu vực dành cho chủ tọa, trên bàn bày lần lượt bài vị của đám thần thánh to nhỏ trong thành phố.
Soái Ninh và Phương Triết ngồi ở một chỗ khuất nẻo phía cuối hội trường.

Vị trí này dễ bề quan sát hành động của các bên tham gia đấu giá khác để thông qua phản ứng của họ điều chỉnh đối sách bên mình.
Cô ghé sát Phương Triết, nhìn vào vị trí chủ tọa, thì thầm với anh ta: “Anh xem kìa, bí thư thành ủy và phó thị trưởng Đông Hưng đều tới, em đã bảo anh là thành phố rất coi trọng khu đất này.

Dự án khánh thành xong nhất định được cả thành phố chú ý, giờ đã tin em không lừa anh chưa?”
Ngay từ đầu thấy thành ủy thẩm tra nghiêm ngặt các công ty đăng ký đấu giá, Phương Triết đã xác định điều này.


Có chính quyền ủng hộ tương đương với lên đời động cơ cho việc phát triển dự án, bất kể thúc đẩy mở rộng hay xúc tiến hoạt động nào khác đều có lợi thế lớn.

Kết hợp các yếu tố khác, anh ta không ngại chơi khô máu cho trận chiến hôm nay.
Mười phút trước khi bắt đầu, nhân viên bên tổ chức phát bảng số cho đại diện các công ty.

Soái Ninh giành với Phương Triết để đón chiếc bảng, cười hì hì nói: “Giờ em là thư ký của anh, những việc chân tay kiểu này em làm giùm anh mới phải.”
Phương Triết biết cô sợ lát nữa anh ta lùi bước, gương mặt tươi cười tràn trề hào khí: “Không phải lo, anh đã đích thân tới thì sẽ không về tay không đâu.

Chờ khi động thổ dự án, cô đến làm khách quý, đừng quên dùng tài khoản Weibo 40 triệu fan của cô quảng cáo cho bọn anh.”
Soái Ninh cười lộ ra trăm vẻ đáng yêu, môi đỏ kề sát lỗ tai anh ta: “Vậy anh trả em bao nhiêu tiền phí quảng cáo ạ?”
Phương Triết liếc mắt, cười lạnh: “Trả cô tiền, cô lấy mà không ngại?”
“Em chả thèm tiền, về sau thương em nhiều nhiều là được.”
“… Cô có ý gì?”
“He he, anh nói sao nào?”
Lời nói khẽ khàng ỡm ờ khều cho tim Phương Triết loạn nhịp, càng nhìn Soái Ninh càng ra hồ ly tinh, bụng cũng nghi là cô chịu lấy sắc thay tiền thật.

Đàn ông giống kẻ ăn ngon, luôn muốn nếm món ngon đã từng vuột mất.

Nếu gái này chủ động hiến thân, anh ta sao lại không nhận?
Soái Ninh đúng là nắm bắt tâm tư kiểu này của anh ta, đầu tiên cho một liều thuốc mê vô thưởng vô phạt làm nền, dùng mind f**k (nguyên văn của tác giả, tạm dịch là chịch về tâm trí) khiến anh ta ngây ngất, có thế lát nữa cô mới dễ thao tác.
Người chủ trì điểm danh các công ty có mặt, công bố quy tắc đấu giá, lần này, giá khởi điểm là 2,5 tỷ, mỗi lần giơ bảng nghĩa là tăng giá 1 triệu.
Buổi đấu giá bắt đầu, 10 công ty tham dự giống như vận động viên nghe thấy tiếng súng lệnh xuất phát, giai đoạn đầu tiên tranh chấp quyết liệt khác thường.


Bảng số màu trắng phấp phới khắp hội trường như những cánh chim lớn, giá nhanh chóng được đẩy lên 3 tỷ.

Người chủ trì điều chỉnh quy định mỗi lần giơ bảng (bước giá) thành 3 triệu, xu thế tăng giá ào ạt vẫn giằng co mấy phút.

Mãi đến khi giá được đẩy cao tới 3,5 tỷ, một số công ty mới dần lộ dấu hiệu đuối sức, động tác giơ bảng chững lại rõ rệt.
Soái Ninh và Phương Triết tĩnh tâm quan sát, chưa từng giơ bảng lần nào, phát hiện đại diện của Bất động sản Quảng Hạ ngồi cách đấy hai hàng ghế cũng giống họ, ngồi yên ắng, kệ đám tép riu cò con tranh giành.
Đến lúc giá lên tới 3,7 tỷ, hội trường chuyển từ nhao nhao thành thì thào, đại diện Quảng Hạ mới chậm rãi giơ tấm bảng đề số 1.
Người chủ trì hô to: “Số 1 ra giá 3 tỷ 705 triệu! Có ai trả cao hơn không?”
Năng lực tài chính của Quảng Hạ vượt trội so với các công ty khác, những đại diện kia thấy họ ra tay thong thả như vừa mới khởi động.

Một công ty thử giơ bảng, không đợi người chủ trì hô giá, đại diện Quảng Hạ nhẹ nhàng tăng giá.

Sau bao nhiêu hồi tranh chấp, giá lên tới 3,8 tỷ, có đại diện công ty đề nghị hạ bước giá trở lại mức 1 triệu.
Người chủ trì xin ý kiến chỉ đạo của quan chức đang có mặt, đại diện Quảng Hạ khí thế sôi sục lên tiếng: “Thưa các vị lãnh đạo, đấu giá như này tốn thời gian quá, xin vào thẳng giai đoạn đặt giá tự do đi ạ.

Công ty chúng tôi ra giá 4 tỷ.”
Khi đặt giá tự do, người đấu giá sẽ không hô theo bước giá quy định nữa.

Đến giai đoạn cá lớn nuốt cá bé này, cuộc chiến mới thực sự bắt đầu.
Nhóm lãnh đạo bàn bạc xong, đồng ý, lấy luôn mức 4 tỷ mà Quảng Hạ đặt ra làm giá khởi điểm.
“Số 1 trả 4 tỷ, có ai trả cao hơn không ạ?”
Hội trường im ắng, đại diện một công ty ngập ngừng giơ bảng, báo giá 4 tỷ lẻ 10 triệu.
Quảng Hạ lập tức tăng giá lên mức 4 tỷ lẻ 40 triệu, những cánh chim bảng số không thấy tăm tích luôn.
“4 tỷ lẻ 40 triệu lần thứ nhất, 4 tỷ lẻ 40 triệu lần thứ…”
Người chủ trì cố tình kéo dài giọng, bởi vì mọi người đều chú ý tới một vị trùm bất động sản khác là Viễn Hằng chưa ra tay.
Phương Triết nháy mắt với Soái Ninh, cao giọng nói theo động tác giơ bảng của cô: “4 tỷ lẻ 50 triệu.”
Kẻ địch đáng gờm ra trận, phía Quảng Hạ lên tinh thần ngay.

Rượt đuổi qua lại vài vòng, mỗi lần Quảng Hạ vượt lên, Phương Triết đều trả hơn 10 triệu so với mức bên đó nêu.


Tà tà đeo bám, không lâu sau đã mài mòn sự nhẫn nại đối thủ, đến lúc đang giằng co ở mức 4 tỷ 330 triệu, đại diện Quảng Hạ gân cổ như hô xung phong: “4 tỷ 400 triệu!”, toan chặn đứng đối thủ bằng giá cao.
Phương Triết tiếp tục dùng chiêu cũ, còn thậm chí còn quá đáng hơn nữa, hạ bước giá xuống 5 triệu.
Đại diện Quảng Hạ cố gắng đánh nhanh thắng nhanh, điên cuồng nâng giá lên mức 4,5 tỷ.
Giá đấu đã vượt qua mức dự kiến ban đầu, tuy Phương Triết vẫn liên tục tăng giá nhưng Soái Ninh đã cảm nhận được sự chần chừ của anh ta.

Chờ phía Quảng Hạ hô một câu: “4 tỷ 550 triệu!”, anh ta thở chậm lại, lúc người chủ trì hô giá lần thứ hai mới bật ra “4 tỷ 580 triệu”.
Anh ta đột nhiên tăng giá theo biên độ lớn, Soái Ninh thầm kêu: “Không xong rồi”, điều này tỏ vẻ anh ta đã thăm dò quân át chủ bài của Quảng Hạ, cũng để lộ giới hạn cuối cùng của bên mình.

Nếu để Quảng Hạ bày ra mức 4,8 tỷ mà Từ Càn đã chính miệng cho phép, tay này nhất định sẽ lùi bước.
Bên Quảng Hạ không chút ngần ngừ, tăng giá thêm 10 triệu.
“4 tỷ 590 triệu lần thứ nhất, 4 tỷ 590 triệu lần thứ hai!”
Hội trường lặng ngắt như tờ mà không khí sát phạt còn căng hơn cả cảnh ầm ĩ mới đầu, người chủ trì khản giọng từ lúc nào không biết, còn nhiễm luôn cảm xúc chiến đấu cam go.

Mặt mũi nhóm quan chức trên lễ đài cũng ửng hồng, mở cờ trong bụng vì khoản thu tài chính sắp về đến ngân sách.
“4 tỷ 600 triệu.”
Khẩu khí báo giá của Phương Triết có ý tứ đập nồi dìm thuyền[1].

Anh ta đại khái là đã nhận thấy hạn mức cao nhất của Quảng Hạ cao hơn dự đoán nên đã mon men quanh ô bỏ cuộc.
(Hết phần 124, xin mời đón đọc phần 125.

Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
- -----
Chú thích:
1.

Thành ngữ xuất phát từ điển tích trong “Sử ký” của Tư Mã Thiên về quyết định của Hạng Vũ (Võ) khi đưa quân qua sông đánh Cự Lộc, thể hiện quyết tâm, không để bản thân còn đường lùi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui