Người Một Nhà


" Lý Nguyệt Dư, mày đâu rồi? "
Trương Mặc từ trong nhà bước ra sân, ông ta nhìn cái đống củi to bự mà lớn tiếng gọi.
Cậu trai trẻ 17 vội vã chạy đến, y vừa thở hòng học vừa nói " ayoo chú yên tâm, năm phút nữa con sẽ đem hết chúng vào bếp!" Lý Nguyệt Dư đưa năm ngón tay lên để tạo uy tín.
" Mày mà không nhanh lên, chạm chạp một chút nữa là trời sẽ mưa ngay, đến lúc đó đừng bảo sao tao lại bỏ đói mày!" Trương Mặc thuận miệng chửi vài câu rồi quay đầu vào nhà.
Trương Mặc là chú của Lý Nguyệt Dư.

Cha mẹ cậu mất sớm khi cậu vừa lên 7 tuổi, hiện tại y sống cùng với cô chú và ba người con của họ.

Hằng ngày cả gia đình cô chú luôn tìm cách ức hiếp cậu, luôn xem cậu là người ngoài mà đối sử ghẻ lạnh.
Lý Nguyệt Dư thân hình vạm vỡ một mình ôm hết cái đống củi to bự kia sếp ngay ngắn vào góc bếp, chưa đầy năm phút thì đã xong.

Sau đó y lại vào nhà sửa soạn một chút rồi xách balo đi đến trường.
....
" Này, Dư Dư " cậu bạn học nhìn có vẻ thắp hơn Lý Nguyệt Dư một cái đầu tiến lại gần, tay khoác lên vai cậu ta " nghe nói hôm nay kiểm tra sức khỏe sinh dục cho nam đấy, cậu chuẩn bị tinh thần đi là vừa!".
" Hôm nay sao, sao tôi không nhớ nhỉ?".
Hàn Trư tay đặt trên bả vai của Lý Nguyệt Dư, y thuận thế nhéo tay của cậu ta một cái " cậu đấy, đừng giả vờ nữa, có bao giờ cậu nhớ tới cái gì đâu mà làm ra cái bộ dạng này trước mặt tôi ".
Lý Nguyệt Dư cười hề hề đáp" không phải là tôi quên, mà thật sự là tôi không để ý đến .
" Không để ý đên? Vậy ngày mai là ngày đặc biệt gì cậu có biết không?" Hàn Trư nhắc nhở ẩn ý.
"..." Lý Nguyệt Dư suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra là ngày gì
" Ngày 25 tháng 10 sao, là ngày gì nhỉ? Ayoo tôi thật sự không biết "
Hàn Trư lúc này cả mặt nóng rang luôn miệng chửi rủa " con mẹ cậu, chết tiệt, đừng nói là sinh nhật của tôi mà cậu cũng không để ý để đi, Lý Nguyệt Dư, tình bạn bảy năm của chúng ta đến đây xem như kết thúc " y cười khẩy mấy cái rồi nhanh chóng biến về lớp, bỏ lại Lý Nguyệt Dư thơ thơ thẩn thẩn vẵn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chuyện Hàn Trư trách móc, giận hờn Lý Nguyệt Dư suốt bảy năm nay cũng không phải hiếm.

Nhưng hôm nay vừa mới gặp mặt, nói chuyện chẳng được mấy câu thì hắn lại bị Hàn Trư chửi như súng liên thanh, cậu ta còn đòi từ mặt y kết thúc tình bạn với y, khiến cho Lý Nguyệt Dư án binh bất động, đứng hình mấy giây.
Hàn Trư là người hàng sớm mới đầu tiên chịu bắt chuyện làm quen với Lý Nguyệt Dư.

Sau khi gia đình cô chú và cậu chuyển từ Giang Tô sang Hồ Nam để trốn nợ thì y lại trở nên cô đơn hơn, không có một người bạn nào để chơi cùng, may mắn là đã có cậu bạn cùng tuổi lanh lợi, hướng ngoại cứ luôn lẻo đẻo bám lấy Lý Nguyệt Dư không tha.
Vậy mà đã bảy năm rồi vẵn còn có ai kia quên mất sinh nhật của ai kia.
....
Giờ ra chơi đến, Hàn Trư lén la lén lút đi tìm Hồ Dị Cương để nói chuyện.
" Này, lớp phó của tôi ơi"
" Có chuyện gì vậy?" Hồ Dị Cương lạnh lùng đáp.
Hàn Trư làm ra cái biểu cảm van xin thành khẩn nói " hôm nay cậu có thể đổi số thứ tự khám bệnh được không, tốt nhất là để Lý Nguyệt Dư xa xa tôi ra một chút "
"Hai cậu lại có vấn đề gì nữa rôi?" Hồ Dị Cương dang tổng kê danh sách cũng phải ngước lên nhìn " thôi được, để tôi xem,...hôm nay nhóm cuối cùng có một người vắng, hay là để cậu ta ở đó?" Hồ Dị Cương vừa nói vừa cười gian tà.
Hàn Trư suy ngẫm một chút mới thốt ra được " nhóm cuối cùng là học sinh cá biệt?"
Hồ Dị Cương khẽ gật đầu nói " tiện trả được thù tư luôn, nhất cậu rồi đấy!"
Được biết, Lý Nguyệt Dư đã đắc tội không ích với bọn học sinh cá biệt này.

Một năm trước y có quen bạn gái, không ngờ cô bé ấy cũng là đối tượng nằm trong tầm nhắm của Lưu Minh, tên đầu sỏ của hội học sinh cá biệt.
Ngày nào hắn ta cũng ỷ thế hiếp người, xem Lý Nguyệt Dư như một tay sai mà bảo y làm hết việc này đến việc khác.


Nếu cậu có một chút ý đồ muốn phản kháng nào thì Lưu Minh sẽ cho đàn em đánh cậu, đánh đến khi bầm dập tơi bời, đánh đến khi không còn chổ nào lành lặn.
Ngày nào kẻ 'suy tình' Lưu Minh cũng luôn miệng 'tụng kinh' muốn cho Lý Nguyệt Dư ăn năng xám hối.

Hắn nói " mếu mày muốn sống yên thì tốt nhất nên tránh xa Phùng Nhiên của tao ra một chút!" Rõ ràng Phùng Nhiên là bạn gái của Lý Nguyệt Dư, nhưng ai không biết nhìn vào sẽ tưởng: Lý Nguyệt Dư là người thứ ba chen chân vào tình yêu đẹp của bọn họ.
Ngày nào còn ở bên Phùng Nhiên thì Lý Nguyệt Dư lại bị chịu sỉ nhục, lại bị người ta chà đạp đến không còn mặt mũi.

Cậu ta ủy khuất vô cùng, không biết phải trút giận đi đâu, vì thế mỗi ngày Lưu Minh chửi cậu bao nhiêu câu thì cậu chửi lại bấy nhiêu câu, như thế mới có cảm giác công bằng!
Lý Nguyệt Dư 'thiếu đánh' gan to bằng trời, cả Lưu Minh mà cũng dám dụng vào, quả thật bản lĩnh không nhỏ!
Sau này Phùng Nhiên bị Lưu Minh dụ dỗ đi theo hắn ta, cô đã bỏ mặt Lý Nguyệt Dư từng vì mình mà không màng sống chết, cậu phải chịu biết bao nhiêu uất ức, biết bao nhiêu đau đớn về mình.

Bây giờ bằng thừa rồi!
Đã đạt được mục đích, từ đó về sau bọn học sinh cá biệt kia cũng không còn đến ức hiếp cậu nữa.

Có điều Lưu Minh da mặt mỏng lại bị Lý Nguyệt Dư chửi như 'con đẻ' hắn ta đem lòng oán hận cậu, nợ mới thù cũ chờ ngày bạo phát!
....
"Đại ca, hôm qua A Tống đi hành nghề, bị người ta bắt rồi!"
"Vậy sao, trộm ở đâu? Lưu Minh lạnh lùng hỏi.
" Ngoài thành phố " Cố Lĩnh đáp " nghe nói sẽ sớm được thả ra, nhưng phần lớn sẽ bị đuổi học!"
Lưu Minh không biết phép tắt lại cả gan hút thuốc trong trường học, hắn rít một hơi nói " nói với nó sau này cẩn thận hơn là được, ở thành phố tuy là có ăn, nhưng họ giữ an toàn rất nghiêm ngặt, không phải là nơi mà một tay mơ như nó có thể hành động!"
"Em hiểu rồi, nhưng mà..." Cố Lĩnh chưa kịp nói hết câu lại bị bàn tay của Lưu Minh đẩy y qua một bên tránh khỏi tầm mắt của hắn.
"Cậu ta là Lý Nguyệt Dư?" Lưu Minh cau mài, y cố gắng nhìn cho thật rõ người ở phía xa xa.
"Lý - Nguyệt - Dư! sao cậu ta lại tới đây?" Cố Lĩnh ngạc nhiên hỏi.
Lưu Minh bất động, sau đó hai người cùng yên tỉnh nhìn động tĩnh trước mắt.
"Eee, đi đâu vậy nhóc?" Một đàn em khác của Lưu Minh đến bắt chuyện.
"Đi khám, có gì không?" Lý Nguyệt Dư đáp.
" Khám? Khám cùng bọn tôi à?" Triệu Cưu Dân hỏi
" Cùng các người sao, làm sao có thể?" Lý Nguyệt Dư bắt đầu thấy an, y nói " là các người khám rồi mà còn ve vãn ở đây chẳng chịu về thì có ấy!"
"Là mày nhìn nhầm số thứ tự thì có ấy!" Đồng Niên ngứa tay, y đánh vào sau gáy Lý Nguyệt Dư.
Lúc này cậu ta thật sự nổi đoá rồi, vừa chuẩn bị chửi Đổng Niên vài câu nhưng lại ngại sẽ làm động tĩnh đến các giáo viên trong trường, nên y vừa nghĩ lại thôi, tự tìm đường lui cho mình thì hay hơn!
Lý Nguyệt Dư bắt đầu không để ý đến bọn họ nữa, cậu nhớ lời Đồng Niên nói, mở sổ khám bệnh của mình ra, là số 42.

Y quyết định quay qua hỏi Triệu Cưu Dân số thứ tự của hắn, kết quả không nằm ngoài sự lo lắng của Lý Nguyệt Dư, Triệu Cưu Dân là số 43.
Lý Nguyệt Dư trong lòng như có bão, nhìn về phía Lưu Minh, y phát hiện hắn ta cũng đang nhìn mình...không phải...!là ai cũng đang nhìn mình!
Lúc này trong đầu cậu ta xuất hiện viễn cảnh, khi được bác sĩ khám cho 'cái đó' cũng sẽ có rất nhiều cặp mắt nhìn mình như thế.

Sau khi khám xong Lưu Minh còn đem hết ân oán của cả hai ra mà miêu tả cậu nhỏ của Lý Nguyệt Dư sinh động như thật.

Nếu còn có tình người thì hắn sẽ miêu tả cậu như quả 'chuối khô', còn nếu có tâm hơn thì sẽ miêu tả như quả 'ớt hiểm'.


Thật quá thảm thương, vô cùng thảm thương!
Đến lúc đó rồi, Lý Nguyệt Dư còn có thể làm được gì nữa đây, không lẽ cậu phải đi bịt miệng từng người một? nếu có bịt được đi nữa thì cậu ta chắc sẽ không có kẽ hở nào lọt ra sao?
Nhưng sự thật là đám bọn chúng quá đông, quá mạnh cậu không thể địch lại.

Có khi không đơn giản chỉ là anh em của chúng biết thôi đâu! mà những chuyện do Lưu Minh thêm mắn dặm muối, thêu dệt đầy màu sắc về cậu nhỏ của Lý Nguyệt Dư còn lan ra cả trường, ai ai cũng điều biết, đến lúc đó y sẽ nổi tiếng luôn!
Nghĩ đến đó thôi, Lý Nguyệt Dư đã mồ hôi mẹ mồ hôi con đổ ra ầm ầm, dây thần kinh cậu ta căng chặt, sợ hãi tràn trề.

Còn chưa nghĩ đến hậu hoạ sao này đâu! y có thể sẽ không có bạn gái, vì có ai muốn quen người bạn trai bị người ta chê cười bao giờ? Thậm chí lỡ đâu có thể tiến sâu tới hôn nhân, thì chuyện giường chiếu sau này sẽ giải quyết như thế nào? Thời đại bây giờ được bao nhiêu người yêu bằng tâm hồn chứ?
Lý Nguyệt Dư đang tưởng tượng đến tương lai đen tối mịch mịch mù của mình thì đột nhiên có một giọng nam lạ xuất hiện " xin mời số 42 vào phòng khám "
" Đến rồi sao!" Giọng nói kia như sét đánh khiến Lý Nguyệt Dư rùng mình.
"Số 42, có số 42 không?" Người thư kí nóng tánh bắt đầu nổi quạu.
"Tôi..." Lý Nguyệt Dư chậm chãi kêu lên.
"Còn không mau vào trong, chúng tôi không có nhiều thời gian đâu!"
" Nhanh lên đi, người ta đợi kìa!"
Cố Lĩnh cố ý trêu chọc.
Vừa bị thúc dục, vừa bị Lưu Minh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống, lại khiến Lý Nguyệt Dư càng trở nên căng thẳng.

Cậu ta bước đi rề rề, trong đầu loé lên suy nghĩ muốn bỏ trốn.
" Số bốn mươi...!này, sao các cậu lại vào hết rồi, đợi tôi kêu số thứ tự đã chứ!"
Sau khi Lý Nguyệt Dư vào trong, thì cả thảy bọn học sinh cá biệt cũng vào cùng một lúc.

Đội hình lộn xộn xếp thành một hàng ngang từ số 42: Lý Nguyệt Dư, 45: Lưu Minh, 46: Tạ Hĩnh, 47: Đồng Niên, 48: Cố Dư Phong, 44: Cố Lĩnh, 43: Triệu Cưu Dân.
Người thư kí hốt hoảng chạy theo sau, cậu ta nói "Số 43 là ai vậy, phải đứng theo số thứ tự...!"
Chưa nói hết câu, Cố Dư Phong đã tặng cho người thư kí một cái nhìn 'trìu mến', y liền nín bặt.

Món quà nhỏ này sẵn giúp cậu ta luyện tim luôn! lúc nhanh lúc chậm rất linh hoạt.
" Tiểu Vũ, đến lược con rồi!" Vị bác sĩ trung niên thúc dục một người bác sĩ trẻ tuổi.
"Chú à, không cần vội, vẵn còn người ở phía sau mà!" Từ Tạ Vũ đáp.
" Đây là nhóm cuối cùng rồi!"
"Cuối cùng rồi? nhanh vậy à?"
Từ Tạ Vũ đã có 6 năm kinh nghiệm học bác sĩ đa khoa, hiện tại đang là sinh viên chuyên khoa tim mạch năm hai, cũng là quý tử duy nhất của Từ Di Ngưu - trưởng khoa tim mạch ở bệnh viện nổi tiếng nứt danh tại Bắc Kinh.
Vốn dĩ chuyến đi thực tập xa như thế này với cậu ta là điều không cần thiết, nhưng ba của y muốn y học hỏi thêm được nhiều kinh nghiệm, trong nhiều môi trường khác nhau, nên cậu ấy đành phải thuận theo không dám cãi lại.
" Chú xem, cả Hoàng Canh Và Đường Gia Huân từ đầu chuyến đi đến giờ cũng chỉ khám tổng quát có vài lần, tổng kết mấy dự án nhỏ, hay là để họ vậy!" Từ Tạ Vũ mang vẻ bất mãn mà chỉ chỉ chỏ chỏ.
" Này, không phải anh đang tự trách mình hay sao? Có anh từ đầu chuyến đi đến giờ mới làm mấy cái tổng kết nhỏ ấy!" Đường Gia Huân cao ngạo mà phản bát.
"Huân Huân, các con không nên tranh chấp ở đây!" người bác sĩ trung niên ra giọng khiển trách, ông ta nói " tiểu Vũ, nếu con không muốn ở đây vậy tốt nhất là để ba con..."
"Dạ..." Vị đó chưa kịp nói xong thì Từ Tạ Vũ tiếp lời.
Sau đó cậu ta bước lên phía trước bàn bác sĩ, đi ngang Lý Nguyệt Dư.
Lúc này Lý Nguyệt Dư cảm nhận được một mùi nước hoa nhè nhẹ, mát lạnh xọc lên mũi khiến y càng chú ý đến vị bác sĩ 'đẹp trai' này hơn bao giờ hết.
Khi vừa bước vào Lý Nguyệt Dư vẵn luôn đứng đối diện với chỗ ngồi của Từ Tạ Vũ.


Đôi lúc tạm thời quên đi sợ hãi trong lòng, cậu ta cũng theo bản năng của con người mà đánh giá kẻ trước mặt.
Có điều hắn ta gương mặt lãnh đạm, cộng hưởng với đôi mắt buồn, dường như mang một vẻ ưu sầu không thể giả thoát.

Điều này tạo nên sự thanh Tú, anh tuấn cho Từ Tạ Vũ, càng tạo nên khí chất vừa lạnh lùng vừa tiêu soái của hắn ta.
Ở Chu Châu, nam nhân không thiếu, nhưng với một người có khí chất như vậy thì hẳn là chưa có tiền lệ.

Lý Nguyệt Dư vừa nhìn đã biết, bản thân mình và người ta là sống trong hai thế giới khác nhau, hoàn toàn không thể gặp được nhau.

Vậy mà hôm nay cậu lại gặp được người này, thành thật mà nói đây là phúc phần ba đời nhà cậu ta tích góp được.
Từ Tạ Vũ bước đi nhẹ nhàng, cậu đi đến bên Triệu Cưu Dân đứng gần ở cửa ra vào, y nói " chúng ta bất đầu đi!"
Trái với biểu cảm 'e lệ thẹn thùng' như trai mới lớn của bác sĩ, thì Triệu Cưu Dân lại mạnh mẽ dứt khoát mắn phần dưới y phục của mình kéo xuống như con mãnh hỗ hung tàn đang chờ người phục vụ.
Từ Tạ Vũ hơi cúi người, y nhìn vào 'đại điểu' của Triệu Cưu Dân mà tái xanh mặt mài, choáng váng đầu óc.

Cậu ta nghĩ thầm: với tình thế bây giờ, làm không được, trốn cũng không xong, hay là mình buông xuôi luôn vậy! nhắm mắt lại, qua loa xem xét một chút chắc không sao đâu! Huống hồ bọn họ đều là thanh niên trẻ tuổi khoẻ mạnh, có thể có bệnh gì chứ!
Hắn ta nghĩ như thế rồi tự cho là hợp lý, nên y tiến hành kế hoạch.
Vài giây sau, Triệu Cưu Dân phát hiện bác sĩ khám cho mình đã 'ngủ gật', y nói " vị bác sĩ này đang khám cho tôi sao lại ngủ rồi?"
Từ Tạ Vũ lúc này đây, cảm giác bối rối, khó chịu đến tột đỉnh, mặt cậu ta đỏ bừng bừng miễn cưỡng nhìn Triệu Cưu Dân giải thích " xin lỗi, mắt tôi có hơi đau!"
Triệu Cưu Dân từ đầu đến giờ mới để ý đến vị bác sĩ này, hiện tại y thấy gương mặt đẹp trai của Từ Tạ Vũ đang đỏ bừng, biểu cảm cũng vô cùng thú vị, vì thế lòng cậu ta lại dâng trào một lại khoái cảm đặc biệt.
Cậu ta bất đầu nhìn từ trên xuống dưới, nhìn từ trái sang phải, nhìn từ trước ra sau không chừa một chỗ nào, như thể Từ Tạ Vũ là sinh vật lạ ở sao hỏa mới tới trái đất vậy! Cảm giác thích thú, mới lạ khiến cho Triệu Cưu Dân không khỏi trêu chọc vị bác sĩ này.
Có điều, lời lẽ của hắn ta lại vô cùng khiếm nhã, đừng nói là Từ Tạ Vũ, mà ngay cả người ngoài cuộc nghe được cũng phải bốc lửa, xì khói thay cậu.
Thấy tình cảnh trước mắt, chẳng ai dám nói giúp cho Từ Tạ Vũ một câu, tất cả đều lực bất tòng tâm.

Nguyên nhân do đa phần các bác sĩ ở đây đều là người mới, đang trong quá trình thực tập, mọi nhất cử nhất động của họ đều phải thông qua Thị Quý, không thể tự quyết định được.

Dù có ngứa mắt đến đâu thì cũng phải ráng nhịn, bản thân nhìn đàn anh yêu đấu của mình bị bắt nạt lại chẳng làm được gì! Loại cảm giác này thật sự khiến người ta bốc hoả.
Thị Quý là vị bác sĩ trung niên ngồi ở vị trí nổi bật nhất trong phòng khám, và cũng là bằng hữu chí cốt của Từ Di Ngưu ( ba của Từ Tạ Vũ).

Trước giờ khởi hành Từ Di Ngưu có nói chuyện vài câu với Thị Quý, nhưng chủ yếu là căn dặn về con trai Từ Tạ Vũ, ông nói:" nếu nó gặp chuyện khó khăn hay bất trắc gì thì ông cũng đừng vội giúp đỡ, cứ xem tình hình như thế nào trước đã, nhưng tốt nhất là để tự nó vược qua thì hay hơn.

Đừng để nó có tính ỷ lại, rồi sau này nhỡ có gặp chuyện gì cũng biết đường mà tự mình giải quyết,..."
Thế đấy! Trưởng khoa đã nói vậy rồi thì dù là bác sĩ gia liễu có nhiều năm kinh nghiệm đi chăng nữa cũng không dám làm trái 'thánh chỉ'.

Chịu uất ức thì cũng chịu rồi, Từ Tạ Vũ lại tiếp tục khám cho mấy người tiếp theo.

Tiến trình không xuông xẻ gì mấy, 'lưu manh' thì cũng chỉ là 'lưu manh', huống hồ gì bọn chúng là lần đầu thấy được nam nhân có da vẻ mịn màng, vừa trắng vừa thơm khiến người ta không khỏi thích thú.

Nhưng chúng lại thể hiện sự thích thú của mình khác với Lý Nguyệt Dư, cậu ta đơn thuần thấy thú vị mà lén lút nhìn mấy cái, còn bọn họ thì động tay động chân, sờ sờ mó mó trong lúc vị bác sĩ đẹp trai đang hành nghề.
" Bác sĩ thấy của tôi thế nào? Có phải đồ tốt không?" Tạ Hĩnh Không biết trời cao đất dày hỏi.
"..."
" Bác sĩ sao không trả lời? Vậy tôi có bệnh gì sao hả?" Tạ Hĩnh Giả vờ làm vẻ hoản loạn lo lắng.
Từ Tạ Vũ tuy rất hồi hộp, cả người đều đổ mồ hôi lạnh, nhưng y vẫn còn lý trí, vẵn còn mạnh mẽ lắm! Vì thế cậu lạnh lùng đáp " tốt"
" Vậy đàn em có thích cái này của anh không?" Tạ Hĩnh một tay vuốt vuốt cự vật, một tay nắm lấy tay Từ Tạ Vũ kéo kéo về hướng cự vật của mình, y cười đê tiện.
Mai mắn là Từ Tạ Vũ nhanh nhẹn thoát thân, không thôi y đã phải ngất xỉu tại chỗ.

Thành thật mà nói thì cậu ta nhìn một chút thôi cũng đã thấy chống mặt hoa mắt huống chi là lấy tay sờ vào cái thứ kia.


Suốt 7 năm được đào tạo, hành y, chuyện gì cũng gặp, chuyện gì cũng trãi qua thẳm chí còn làm rất tốt, rất xuất sắc, nhưng đối với loại chuyện này là ngoại lệ.
Không hiểu vì sao, hay có một thế lực vô hình nào đó đã khiến cậu ta sợ hãy các thứ liên quan đến bộ phận sinh dục không thôi! Chưa tính là thực hành đâu, chỉ cần học lí thuyết mà đã làm cho y chấn động một phen, mồ hôi mẹ mồ hôi con đổ ra như tắm, ngại ngùng không biết để đâu cho hết! Đến hiện tại cậu ta tiến bộ như vậy cũng là quá tốt rồi đi chứ!
Một người đồng nghiệp khác không nhìn được nữa, y mạnh mẽ đứng lên, cái ghế của cậu ta cũng bị lực ngay khớp chân đẩy ra xa mấy thước, hắn nói " bác sĩ Từ, nếu cậu thấy mắt không ổn thì tôi giúp cậu một tay vậy!"
Nói xong cậu ta quay qua Thị Quý gật đầu, ra ám hiệu mong ông cho phép, vị bác sĩ trung niên kia cũng tiếp nhận ám hiệu, ông cũng gật đầu theo.
Hoàng Canh oai dũng như một vị 'anh hùng' bước lên phía trước, đi đến gần 'mỹ nhân' Từ Tạ Vũ, y vỗ vai cậu ta một cái như tiếp thêm động lực rồi bất đầu hất cằm, nói với cậu trai trẻ đối diện "tôi đã đến đây rồi, sao cậu còn không tự giác?"
"Các người đến khám cho tôi là phải cởi cho tôi!" Lưu Minh ngông cuồng đáp lời.
Con mẹ nó, còn có cái lí lẽ này nữa sao? Hoàng Canh bây giờ đã muốn đấm cho thằng này một trận cho hả dạ, nhưng vì nhân cách bác sĩ không cho phép nên y cũng đành nuốt cục tức trở ngược vào bụng.

Cậu ta nghiến răng nghiến lợi tiếp tục nói "Được, tôi là bác sĩ, tôi khám cho cậu được, tôi cũng cởi cho cậu được".
Sau đó cậu ta nhanh chống đưa hai tay mình vào hai bên mép lưng quần của Lưa Minh, y đã sẵn sàng tư thế để kéo xuống...
" Không,...không phải anh, tôi muốn người kia cởi cho tôi!" Hắn vừa nói vừa mạnh dạng đưa ngón tay thúi của mình chỉ vào Từ Ta Vũ.
Hoàng Canh thuận theo hướng ngón tay, y quay lại nhìn người anh em tốt đang bị ức hiếp, đôi mài càng cau chật ngọn lửa trong lòng nổi lên càng lớn, hắn định mở miệng giáo huấn tên 'đại ca' này một phen, nhưng chưa khịp mở lời thì Từ Tạ Vũ nhanh nhẹn hơn mà cướp lấy "chúng ta khám nhanh về nhanh".
Nói xong cậu ta mạnh mẽ dức khoác nắm hai bên mép quần của 'đại ca' kéo xuống thật mạnh, kéo như chưa từng được kéo, kéo như thể là lần cuối cậu ta được kéo quần của người khác xuống vậy!
Bình thường hắn cũng chẳng có gang đâu mà dám làm việc này, nhưng hôm nay lại vức bỏ mặt mũi vì cậu ta biết rõ, nếu còn kì kèo thêm nữa chẳng những không giải quyết được gì mà còn cho đám kia thêm thời gian để làm càn làm quấy, sỉ nhục cậu, trêu chọc cậu.
Hơn nữa trong lòng Từ Tạ Vũ đang gào thét, cậu đang mong muốn sớm thoát khỏi cái chỗ này càng nhanh càng tốt.

nếu không làm thế thì còn có thể làm gì?
Thoáng chóc đã đến lược của Lý Nguyệt Dư, trong lòng cậu ta rối bời, tim đập loạn xạ, tay chân bủn rủn chẳng biết làm sao!
Lúc này, cậu ta như con lợn sắp bị mổ tiết, mổ rồi sẽ có thịt, và biết bao nhiêu người sẽ đến tranh dành miếng thịt béo bở này? Gồm có những ai?
Câu trả lời: bọn người của Lưu Minh.
Không khó để đoán được, viễn cảnh mà Lý Nguyệt Dư tưởng tượng ra lúc trước khi vào phòng khám hoàn toàn là sự thật.

Hiện tại cả đám học sinh cá biệt ai cũng ngó tới đũng quần của cậu ta, làm cậu ta tim đập chân run, ngứa ngáy muốn chết!
"Cậu bạn học này, còn không nhanh lên! " Hoàng Canh thúc dục.
"Bác sĩ,...!hôm nay tôi không được khỏe...!hay là để hôm khác vậy!"
" Cậu là người cuối cùng của hôm nay rồi, đừng giả vờ nữa!" Vị bác sĩ tường lầm Lý Nguyệt Dư cũng là học sinh cá biệt, cậu ta hỏi " hay là cậu cũng muốn...?"
"Không, tôi không có mà!"
Hoàng Canh dời mắt lên Từ Tạ Vũ, hắn hắt cằm qua phía Lý Nguyệt Dư, hàm ý muốn y giúp người kia cởi quần.
Từ Tạ Vũ lại lần nữa vì đại cuộc mà chịu thiệt thòi, y đến nắm lấy lưng quần của cậu học trò, chuẩn bị kéo xuống.
Lý Nguyệt Dư phản đối kịch liệt, cậu cảm nhận được ánh mắt và nụ cười của Lưu Minh hướng về đũng quần của mình đang sáng đến mức nào, gian tà đến mức nào! Vì vậy lại khiến y càng thêm kích động, hoảng loạn cũng tăng thêm vài phần.
Cậu ta dãy dụa không thôi, tay nắm chặt lưng quần không cho Từ Tạ Vũ kéo xuống.

Từ Tạ Vũ mất kiên nhẫn cau mài, y nói "đừng làm loạn nữa được không?"
Vị bác sĩ này hiện tại chỉ muốn nhanh chóng chuồn khỏi đây, và cậu học trò kia cũng vậy.
Một người thì bị chính ba ruột của mình hại đến thê thảm.

Một người lại bị chính bạn thân của mình dồn vào chổ chết.

Hai người hai số phận, hai lí do, nhưng lại có cùng một mục dích!
Lý Nguyệt Dư sống chết không nghe theo.

Thế là không ai chịu nhường ai, cậu cứ mắn, tôi cứ giật, cậu cứ giữ, tôi cứ kéo...
Toẹttt
" Rách rồi!"
"...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui