Rốt cục là nàng đã chọc ai, đắc tội với ai nha? Như thế nào sau một đêm có thêm một ông chồng không nói, còn thêm một đứa con gái, ông trời ơi, tại sao phải ưu ái cho nàng như vậy nha. Ô . . . . “Mẹ, con không phải là đại phiền toái.” Đạt được thỏa thuận, tiểu Thư Tình vô cùng cao hứng ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn nàng, một bên dùng tay nhỏ bé lay lay làn váy của nàng. Lâm Duyệt liếc mắt nhìn nó một cái, lầm bầm nói: “Con là phiền toái nhỏ, ba ba con là phiền toái lớn.” Không can lòng mà lôi kéo nó đi ra khỏi toilet, nhất thời Lâm Duyệt không biết phải làm sao bây giờ. Nên đem cục phiền toái nhỏ này ném đi đâu bây giờ? Không biết Mạc Lặc Nghị Phàm muốn khảo sát công ty đến bao giờ, dù sao nàng cũng không muốn gặp lại hắn. Người đàn ông kia không biết sợ là gì, nếu ở trước mặt đồng nghiệp nói lung tung thì thực sự nàng sẽ chết rất thảm nha. Cho nên tốt nhất là đừng nên gặp phải hắn. Không có chỗ nào có thể đi, bởi vậy nàng đành phải mang theo tiểu Thư Tình hướng phía văn phòng đi vào, trong văn phòng, Tiểu Thiên một đầu mồ hôi đầm đìa lướt ngang qua cửa kính. Nhìn thấy Lâm Duyệt cũng không thèm quan tâm đến nàng, ôm một tập tài liệu lớn hướng phòng khách đi đến. “Lâm Duyệt, nói mau đây có phải em gái của cô không?” Nhóm bát quái nữ hài tử ầm ầm xông tới, đem Lâm Duyệt cùng tiểu Thư Tình vây xung quanh,mấy chục con mắt ma mãnh nháy nháy dán chặt trên người tiểu Thư Tình dò xét, tựa như đang vuốt ve một cái búp bê vải trên quầy bán hàng. “Đây là bí mật! Cám ơn mọi người!” Da đầu Lâm Duyệt run lên gãi gãi đầu, thật sự không biết nên trả lời câu hỏi của mọi người như thế nào. Mọi người đành phải hướng tiểu Thư Tình dụ dỗ hỏi: “Tiểu bảo bối, nói cho chú, cho gì biết cháu có phải hay không?” Tiểu Thư Tình quay quay cái đầu nhỏ đánh giá bang phái điên này, lại nhìn phía khuôn mặt cảnh cáo của Lâm Duyệt, trộm cười cười nói: “Cháu là từ trong tảng đá chui ra a.” Khi nói, còn không quên hướng mọi người làm động tác như Tôn hầu tử, khiến mọi người đều cười ầm lên. “Tiểu hài tử, học người ta nói dối dù chỉ một chút, cũng là không ngoan.” Lưu Tuyết giả vờ giận bĩu môi. “Là chị dạy cháu nói dối ạ.” Tiểu Thư Tình vô tội chớp chớp hai mắt to tròn như viên ngọc, cười hì hì. “Nào có.” Lâm Duyệt mất hứng phản bác. Vương Ức Linh khoa trương ai thán một tiếng, kéo dài thanh âm nói: “Một đứa bé ngoan như vậy, cư nhiên theo một người chị như vậy, có thể học được gì tốt mới là lạ.” “Chị có ý gì?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Duyệt tối sầm lại, giơ tay liền nghĩ muốn dạy giỗ cô, Vương Ức Linh cười hì hì chạy sang một bên. Lâm Duyệt cầm lấy một tập hồ sơ một bên đuổi theo một bên nói: “Tiểu bảo bối, mau giúp chị xử lý nữ nhân hư hỏng này.” “Chị cố lên. . . . gì cố lên. . . . !” Tiểu Thư Tình chẳng ra làm sao hô to, hưng phấn mà vỗ tay, một bộ e sợ khiến mọi người nhìn không ra bộ dáng gì. Một đám người ở gian nhỏ đang huyên nóa vui vẻ, lúc này thân ảnh Diệp Tường Phi và Mạc Lặc Nghị Phàm cùng đoàn người đột nhiên xuất hiện trong văn phòng. Mọi người đồng thời xửng sốt một chút, cúi thấp đầu ý thức trở lại ngồi vào vị trí của mình. Tiểu Thiên đầu ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt Diệp Tường Phi u tối, đây là ngày mà biểu tình của hai người chuyển biến nhiều như vậy. Ôi con thỏ nhỏ này là chuyên gia gây phiền phức, gây họa cũng không coi xem hôm nay là ngày nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...