Đã đến thời gian tan tầm, toàn bộ công ty không ai dám đi ra ngoài, Lâm Duyệt gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, bất an đến cực điểm.Một lúc nữa lại gặp mặt, tân tổng tài nhất định sẽ khai trừ cô, ôi….., vương bát đản này, chỉ biết khi dễ cô, đáng giận đáng giận !Lúc tất cả các nhân viên nữ trẻ tuổi đều chạy đến lễ gặp mặt, chỉ có Lâm Duyệt là tốc độ chậm rì rì. Lưu Tuyết chạy lên phía trước phát hiện người bên cạnh không có bóng dáng đâu, xoay người lại nghi hoặc dò xét cô nói :« Cậu không phải thích nhất soái ca sao ? Nhanh chút đi »« Nhưng tớ vừa mới đắc tội với soái ca » Lâm Duyệt lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn thê thảm kêu rên, nhớ tới khuôn mặt vị tân tổng tài xanh lét, thân mình của cô không tự chủ mà run lên.Chờ đến lúc cô đến nơi gặp mặt, bên trong phòng chỗ ngồi đã đầy người, ở giữa và chỗ ngồi vị trí tốt đều bị các nữ đồng nghiệp chiếm hết. Bởi vì ghế ngồi không đủ, Lầm Duyệt chỉ có thể cùng các nam đồng nghiệp đứng ở đằng sau, lại còn âm thầm nghĩ thấy may mắn, đứng ở phía sau rất tốt, không có người chú ý được đến cô.Lại phát hiện một cô gái chen chúc chỗ đàn ông đứng so với việc nữ đồng nghiệp đoạt được vị trí tốt càng thấy được.Cứ thế, cô lặng lẽ lui về phía sau hàng người, thành công đem bản thân trốn phía sau một người con trai cao to.Không bao lâu, tân tổng tài Diệp Tường Phi bước chân vững vàng, dáng người cao gầy, khuôn mặt khí suất mê người, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, đôi mắt sắc bén đảo qua mọi người.Nhóm nữ đồng nghiệp hai mắt đều tỏa sáng miệng nhịn xuống kinh hô, si ngốc nhìn người đàn ông rất suất trên đài, Lâm Duyệt cũng không ngoại lệ, đầu lộ ra mang theo bất an mà dò xét. Giương cặp mắt tò mò đánh giá hắn.Diệp Tường Phi không nhìn sự kinh diễm trong mắt người khác, ánh mắt nghiêm khắc quét hai vòng qua đám người, lúc chuẩn bị thu hồi, không khéo dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn giống như đã từng quen biết.Lâm Duyệt tiếp xúc với ánh mặt lạnh lùng của hắn, trong lòng nhất thời khiếp sợ, cuống quýt lùi người về phía người con trai cao lớn kia, trái tim ‘bang bang’ nhảy loạn lên, không rõ là nảy sinh cảm giác gì ở trong lòng cô. Là sợ hãi ? Kinh ngạc? Hay là bị tân tổng tài mê hoặc ? Chính cô cũng không rõ ràng.Diệp Tường Phi thấy cô lui về sau, thì đem tầm mắt thu hồi, hắn sợ bản thân khi nhìn vào khuôn mặt kia sẽ lại thất thần, khuôn mặt kia cùng với bộ dạng Diệp Giai giống nhau như đúc !Nghĩ đến Diệp Giai, liền nhịn không được nhìn thoáng qua Lâm Duyệt, giống nhau như đúc !Lâm Duyệt và Lưu Tuyết cười đùa giỡn trở lại chỗ ở, khi đi qua đại sảnh lầu một, Lâm Duyệt tưởng rằng chủ nhà giống như bình thường đều đi tới, cưởi tủm tỉm hô :« Duyệt Duyệt, tan tầm ? Thế nào mà về trễ thế ? »« Công ty tăng ca, lên nhà trước đã » Lâm Duyệt vẫy vẫy tay với hắn, lúc kéo Lưu Tuyết lên đến lầu hai, mới nhỏ giọng hỏi :« Tên quỷ quyệt kia gần đây làm sao vậy, giống như thay đổi thành một người khác »« Tớ làm sao mà biết » Lưu Tuyết cười tủm tỉm nói : « Như vậy không phải tốt sao, rất yên tĩnh nha »« Hắc hắc, nói cũng phải » Lâm Duyệt cười hi hi, lấy chìa khóa ra mở cửa, về nhà việc đầu tiên là bắt đầu lấy chiếc áo khoác trong tủ của người đàn ông kia. Đặt lên trên giường, tìm kiến kỹ càng, người đàn ông quỷ dị kia nói ở trong túi áo trong có cái vòng cổ, nhưng kiểm tra ba lần bốn lượt, cô đều không có thấy ở chỗ nào nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...