Edit: Lăng Mộ Tuyết
Có thể đến đây, đã là cho Thái Kim Huy mặt mũi rồi, nghĩ tời nhiều nam qua anh ta luôn chăm sóc cô và Tô Ly. Nhưng dựa vào cái gì, cô lại phải xé miệng vết thương của chính mình ra, cho những người đã hung ác làm tổn thương cô xem chứ? Dựa vào cái gì muốn cô lấy sự đau khổ của bản thân để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của những người đó chứ?
Có lẽ do sự phản kích của ‘Y Phấn’ và nhóm Lê Tử căm giận ngút trời. Cùng với Hạ Minh Y uyển chuyển để lộ ra tin tức muốn rời khỏi Làng Giải Trí, nhóm fan ở trên mạng khởi xướng tiến công, tiến công những kẻ khi Tô Ly xảy ra chuyện đã cố tình hắt nước bẩn lên người Hạ Minh Y, tìm lại công bằng vì thần tượng.
Phân tích có lí có cứ có chân tướng, thậm chí có một số người còn lôi được cả những kẻ đã từng nhục mạ Hạ Minh Y ra, cuối cùng chứng minh cũng chỉ do hai ba minh tinh thuê người tạo sóng gió.
Sau khi nhóm fan đông đảo lên tiếng, thanh danh của vài tòa soạn báo bất lương trực tiếp bị quét sạch, lượng tiêu thụ ngày một đi xuống.
Thời điểm Cẩn Hoành nói việc này cho Hạ Minh Y nghe, cô vẫn bình tĩnh không có một tia phản ứng. Cô quyết định để chuyện lắng xuống, cũng dứt khoát, rời đi, cũng sẽ không còn có một chút lưu luyến.
Cô đang đợi Tô Ly, chờ anh tỉnh lại. Hiện tại thời gian mỗi ngày đều ở bên cạnh giường anh nắm tay anh. Trong mấy tháng này, cha mẹ Tô Ly mời đến không ít bác sĩ hang đầu thế giới, nhưng tất cả đều cho ra cùng một kết quả: Xem tạo hóa.
Trong nháy mắt nửa năm đã trôi qua, Tô Ly lại vẫn không có một chút phản ứng nào.
A Ly, chừng nào thì anh mới có thể tỉnh lại? Có phải hai mươi mấy năm trước sống quá vất vả, cho nên bây giờ anh mới muốn nghỉ bủ hay không?
Hạ Minh Y một bên vuốt ve mát xa cho Tô Ly, vừa nghĩ. Sau khi mát xa xong cả cơ thể, đột nhiên nhớ tới hôm nay là sinh nhật cô, nghỉ tạm một lát, ngồi ở bên giường, si ngốc nhìn Tô Ly.
Trong lúc giật mình nhớ tới một năm kia khi bọn họ mới quen --
"Mười năm tháng tám là sinh nhật của Y Y...!" (cũng là sinh nhật của mình đó)
"Cũng chỉ còn có một ngày, không kịp chuẩn bị quà tặng rồi, nếu không... Anh lấy thân báo đáp, như thế nào?"
Cô còn nhớ rõ, trong nháy mắt đó biểu tình của anh quả thật là câu hồn, giống như có muôn vàn tao nhã lưu chuyển.
Mặc dù đã rất lâu rồi, những biểu tình của anh trong giây phút đó, cũng rõ ràng như ngay trước mắt.
Nghĩ tới đây, hốc mắt Hạ Minh Y đỏ lên, cúi người nhìn về phía Tô Ly.
"A Ly, 15 tháng tám là sinh nhật Y Y rồi. Anh còn nhớ không?"
"Năm nay anh sẽ tặng quà gì cho em?"
"Vậy, em hôn anh một cái có được hay không?"
"..."
Không có người nói chuyện, cô cúi người khẽ hôn một cái trên mặt anh, nước mắt lập tức chảy xuống mặt sườn anh.
A Ly, đừng bỏ em lại một mình...
Hạ Minh Y ôm anh,[email protected], khóc lên, em rất sợ anh sẽ không tỉnh lại, em thật sự rất sợ.
Thật lâu sau, cô khóc đến mê man đi.
Cẩn Hoành đi tới, đau lòng ôm lấy cô, đi tới phòng bên. Đặt cô lên giường đắp kín mền, sau đó, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ như cánh bướm trên tay cô. (đau quá ~~~ con tim của tôi ơi ~~~)
"Y Y, sinh nhật vui vẻ."
Tuy biết em cũng không vui vẻ.
Anh thở dài, đi ra ngoài, nhìn Tô Ly, A Tô, em còn không tỉnh lại, cô ấy cũng sống không nổi nữa.
=== ===
Mùa đông, bộ phim Tô Ly quay bên Hàn Quốc, vừa khởi chiếu đã đạt quán quân phòng vé bên Hàn Quốc. Không lâu sau đó, bên Trung Quốc cũng chính thức trình chiếu tại các phòng vé lớn. Mà thành tích phòng vé không chỉ không thua Hàn Quốc, thậm chí bởi vì Tô Ly, thành tích còn tốt hơn phòng vé bên Hàn Quốc.
Ai cũng biết, bộ phim này có khả năng là bộ phim điện ảnh cuối cùng của Tô Ly. Huống chi, gần một năm này, cũng không có chút tin tức nào của Tô Ly, bộ phim điện ảnh này, đã là biên pháp cuối cùng để có thể tiếp cận anh rồi.
Mà những bộ phim nhựa trước đây ở nước ngoài cũng liên tiếp truyền đến tin vui, lực ảnh hưởng của Tô Ly ở Châu Á càng lớn hơn nữa, nhưng, những thứ này anh đều không nhìn thấy. Nhìn không thấy Châu Á thậm chí fan của nhiều quốc gia trên thế giới còn quan tâm anh nhiều hơn.
Có một lần trong lúc vô tình Hạ Minh Y lên mạng, nhìn đến ngày sinh nhật Tô Ly, rất nhiều fan ở trên mạng liên danh cầu phúc cho anh, còn có người trong bệnh viện, trong hoa viên đối diện, dùng nến xếp thành hình. Bên trong có viết hai câu nói.
"Cầu trời phù hộ A Ly nhanh tỉnh lại, Y Y và chúng tôi còn đang chờ anh."
Trong nháy mắt khi cô nhìn thấy, nước mắt liền rơi xuống.
=== =====
Thời gian đảo mắt đã qua hơn một năm, Tô Ly vẫn chưa tỉnh lại.
Lần đầu tiên Hàn Quốc xuất hiện ảnh đế là người nước ngoài, nhưng người lại không thể tới hiện trường, thậm chí có nhiều fan Hàn Quốc, đặc biệt đi máy bay tới Trung Quốc, chỉ vì muốn tự mình chúc phúc cho anh.
Mấy ngày hôm trước, cha mẹ Tô Ly lại mời tới vài vị danh y nước ngoài. Nhưng bệnh tình Tô Ly vẫn không có chút tiến triển nào.
Hạ Minh Y ngồi dưới thang máy đi mua cơm, mắt thấy thang máy sắp đóng, bỗng nhiên có vài người chạy tới, vừa thấy, lại là mấy người nước ngoài. Cô tự động lui đến trong góc, nghe những người đó líu ríu tán gẫu.
"Đến bây giờ mà vẫn không có chút phản ứng nào, phương pháp gì cũng đã thử qua rồi."
"Tám chín phần mười là không cứu được."
"Nói cũng kỳ lạ, tôi thấy cầu thang kia mặc dù bị ngã lăn xuống cũng không đến mức ngã thành như vậy chứ!"
"Nghe nói ngã xuống, vì cứu bạn gái cậu ta."
"A..., cậu ta thật sự chung tình."
...
Thang máy rất nhanh liền đến tầng dưới cùng,[email protected], mấy người kia bước nhanh đi ra ngoài, chỉ còn lại một mình Hạ Minh Y ngơ ngác đứng ở trong thang máy. Khi học đại học, tiếng Anh cũng không kém, những người đó nói gì cô đều nghe hiểu.
Nhưng cô tình nguyện mình chưa nghe được gì hết.
Không cứu được, không cứu được...
Vô tri vô giác đứng trong thang máy không biết bao lâu, mãi đến khi lại có người ùa vào, cô mới phản ứng kịp, đi theo những người đó lại đi lên.
Hạ Minh Y đi tới phòng bệnh của Tô Ly, lúc này là thời gian ăn cơm, cha mẹ anh đều đi ra ngoài, chen chúc một ngày trong phòng bệnh rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.
Cô ngồi ở bên giường, bi ai nhìn tuấn nhan của Tô Ly khi ngủ say. Những lời này, lại lượn vòng ở trong đầu.
Cô lẩm bẩm nói: "Em không còn ba, không còn mẹ, không còn chị, cũng không còn ông nội bà nội. Nhưng em còn anh và con. A Ly, con đã không còn, nếu anh cũng không tỉnh lại, một mình em phải làm sao bây giờ?"
"Sao anh lại nhẫn tâm bỏ Y Y lại một mình? Không phải anh nói người anh yêu nhất là Y Y sao? Không phải anh nói nơi nào có Y Y thì nơi đó sẽ có Tô Ly sao?"
Đã hơn một năm nay, mỗi ngày đều như thế này, cô càng không ngừng nói chuyện, nhưng không có người trả lời, A Ly của cô chỉ ngủ say, không có tỉnh lại.
"Nghe nói ngã xuống, vì cứu bạn gái cậu ta."
"A..., cậu ta thật chung tình."
"Nếu không phải người phụ nữ đê tiện này, A Tô sẽ thành người sống đời sống thực vật sao?"
...
"Cô gái, tuy tướng mạo cô bất phàm, nhưng trong mệnh khắc nhân, càng thân cận càng khắc..."
Trong giây lát, Hạ Minh Y nhớ tới một năm kia khi ông nội bà nội qua đời,[email protected], trên đường phố nhỏ ở Tân Diêu, lời nói của thầy tướng số xem tướng cho cô.
Trong mệnh khắc nhân, càng thân càng khắc...
Càng thân càng khắc...
Ba, mẹ, chị, ông nội, bà nội, con... Bây giờ còn có Tô Ly...
Hạ Minh Y bỗng nhiên mở to hai mắt, toàn thân không thể ức chế run rẩy, thì ra là thế, vì sao người khác gặp chuyện không may mà cô lại không gặp chuyện không may?
Vì sao con không còn mà cô lại còn sống?
Vì sao A Ly bị thương nghiêm trọng như thế, mà cô lại phục hồi nhanh như vậy?
Cô đứng ngây thật lâu, bỗng nhiên gục xuống bên giường Tô Ly: "A Ly, là em khắc anh, là em hại chết con của chúng ta, người đáng chết là em... Người đáng chết nhất là em..."
"A Ly, có phải em chết, thì anh sẽ tỉnh lại hay không?"
"Chỉ cần em chết, anh sẽ không có chuyện gì đúng hay không..."
Cô bỗng nhiên đứng dậy, chạy vào phòng trong, lại quay trở lại, trong tay cầm gì đó ở dưới ánh đèn lóe sáng rét lạnh.
Cô cúi người trang nghiêm trịnh trọng hôn trên trán Tô Ly, lẩm bẩm nói: "Vậy anh mau tỉnh lại... Hãy quên em..."
Tay phải hơi động, miệng cô thoáng ánh lên nụ cười thoải mái, nằm úp sấp bên người Tô Ly.
=== ========
"Y Y, buổi tối ăn cơm chưa?" Sau khi tan làm Cẩn Hoành đi thẳng tới bệnh viện. Mới vừa mở cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy một màn trước mắt, cả kinh ba hồn không còn bảy phách!
Hai mắt Hạ Minh Y nhắm nghiền, sắc mặt trắng xanh, mà trên chăn tuyết trắng, toàn bộ đều là máu đỏ au, nhuộm một mảng lớn!
"Y Y!!" Anh sợ hãi kêu một tiếng, lập tức tiến lên ôm lấy cô: "Người đâu, mau tới, bác sĩ!!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...