Editor: Quinn Dun
"Bộp!" tay Hạ Minh Y run lên, chiếc điện thoại rơi xuống đất. Cô run rẩy cúi xuống đất nhặt điện thoại lên rồi bấm số.
Giọng nói nức nở : " Alo, tôi muốn đặt vé bay đến Tân Diêu.."
Bôn ba cả đêm, khi Hạ Minh Y đến sân bay Tân Diêu thì trời rạng sáng. Nhìn thấy bóng dáng già nua của ông nội ở cửa, trong nháy mắt nước mắt cô lại rơi.
Hạ Gia mấy năm nay như thế nào? Vốn dĩ mấy đời chỉ có một con, đến đời của chị và cô bị chặt đứt không nói, bây giờ lại liên tiếp gặp chuyện không may, đến hôm nay ngay cả bà nội lại cũng không ổn...
Ông nội nhìn thấy cô liền nhanh chóng bước đến, như ngày thường kéo tay cô qua cho cô một cái trứng luộc trong nước trà :"Có đói không, trước tiên ăn lót dạ đã."
Cô nhận lấy trứng gà rồi nuốt cả quả.
Suốt mấy tiếng trên máy bay, cô nghĩ đến vô số lời nói nhưng khi nhìn thấy ông nội, cô lại không nói được điều gì.
Ông nội nhìn ra tâm sự của cô, an ủi nói :"Y Y, không có ốm đau, chỉ là đến tuổi rồi. Vì thế con cũng đừng quá đau lòng, ông bà đều đã già rồi, khó tránh được ngày này."
Đến tuổi rồi? Lòng Hạ Minh Y run lên, nếu như cô nhớ không lầm thì ông nội và bà nội bằng tuổi.
******************************
Quãng thời gian cuối cùng của bà nội cô luôn ở cùng bà, sống thọ và chết tại nhà có thể vẫn là mong muốn của nhiều người! Nhưng mà những năm gần đây nhìn thấy từng người một trong nhà rời đi, sự kiên cường của cô cũng đã vỡ nát.
Ngày hạ táng, Tân Diêu có trận mưa mịt mù, chuyện Hạ Minh Y lo lắng nhất vẫn đã xảy ra.
Cô không khống chế được mà ngăn cỗ quan tài, nước mắt không thể rơi nữa chỉ còn tiếng khóc than, bà con thân thích phía sau cứng rắn kéo cô lại để tang lễ có thể tiến hành. Hạ gia mấy đời đều đơn truyền vì thế bà con không nhiều, nhưng lễ tang lần này ngoài ý muốn lại đến rất nhiều thân thích.
Sau khi chấm dứt lễ tang, mục đích thật sự của mọi người mới lộ ra.
"Cái kia, Y Y, bây giờ con phát đạt rồi, con xem anh họ con sắp kết hôn nhưng chưa đủ tiền, con có thể ?"
"Tiểu Y, chị họ Lệ Lệ của con, con còn nhớ không? Nó học ở trường truyền thông, năm nay vừa mới tốt nghiệp, con xem xem có thể sắp xếp cho nó một công việc hay không?"
"Từ nhỏ thím đã thương con, bây giờ nhà con như vậy, sau này cứ qua nhà thím sống đi!"
... ......
Hạ Minh Y xoa xoa khuôn mặt cứng đờ, nhẹ nhàng nói :"Con muốn ở một mình, mọi người về trước đi!"
Từ trong đám người một người bà con xa không biết quan hệ ra sao sửng sốt, có người bất mãn nói :"Con nha đầu này nói chuyện với trưởng bối như thế đó hả? Làm minh tinh rồi là không nhận người quen luôn sao?"
Ha, không nhận người quen? Rốt cuộc năm đó là ai không nhận người quen trước?
Trong lòng Hạ Minh Y cười lạnh một tiếng, chẳng muốn dây dưa với bọn họ, cô nói :"Các người không đi thì tôi đi!" Cô cầm lấy túi rồi bước nhanh rời đi.
Đồ vật có giá trị cô đã sớm thu lại, ở đây bất quá chỉ là một căn phòng trống, nếu bọn họ đã muốn ở lại như thế thì cứ cho họ ở lại.
Ngay lúc cô đang phiền muộn thì điện thoại lại đổ chuông. Cô không còn hơi sức mở điện thoại lên.
"Hạ Minh Y còn không gọi điện trả lời tôi? Cô cho rằng mình là vị thần sao? Cô ỷ có Tô Ly thì tôi không dám mắng cô sao?"
"Trong nhà có chuyện gì quan trọng hơn công việc chứ? Cô không biết bộ phim mới của cô sắp khai máy rồi không?"
"Mau gọi điện thoại lại! Nếu không muốn lăn lộn sớm một chút!"
... .....
Trước lúc cô trở về cô đã uyển chuyển biểu đạt rằng trong nhà có chuyện gấp, nhưng Thái Kim Huy không đồng ý cách nói của cô, mà mấy hôm nay quả thật chuyện quan tâm lo lắng quá nhiều, cô cũng chẳng quan tâm đến chuyện của công ty. Chắc là điểm này nên mới khiến Thái Kim Huy bất mãn.
Cô suy nghĩ trong chốc lát rồi quyết định gọi điện cho Thái Kim Huy.
Điện thoại vừa thông bên kia liền nói không dứt :"Hạ Minh Y! Cô rốt cuộc còn muốn lăn lộn không? Mới có chút thành quả liền muốn đùa giỡn đại bài, cô cho rằng cô là ai hả? Không có Tô Ly cô chẳng là gì hết! Tốt nhất cô cho tôi một lí do tốt một chút!"
Thái Kim Huy rất tức giận, nhưng dù có tức giận như thế nào thì những lời này cũng hơi quá đáng rồi. Vốn dĩ tâm tình của cô vô cùng phiền muộn, vừa nghe những lời này càng buồn phiền hơn, cô trực tiếp tắt máy.
Dù sao cũng phải đi về, còn không bằng trở về rồi nghe anh mắng. Đúng lúc cô cũng cần suy nghĩ kỹ con đường về sau.
"Cô gái, cô gái, đến đây xem đi! Đảm báo rất đúng, có phải gần đây cô gặp chuyện gì rất đau lòng không?" Suy nghĩ của cô bị một người đàn ông trung niên xa lạ cắt ngang.
Đưa mắt lên nhìn thì ra phía trước là một chỗ xem bói nho nhỏ. Trước giờ cô không tin những thứ này, cô liếc mắt chuẩn bị rời đi.
Người đó sống chết vẫn nói với cô :"Cô gái, giữa chân mày của cô có sát khí, có phải gần đây trong nhà có đại hung không? Trong khoảng thời gian này có phải mọi chuyện đều không thuận lợi? Mấy năm gần đây có phải gia đạo không thịnh vượng?"
Bước chân Hạ Minh Y hơi dừng lại, người nọ nhìn thấy có hy vọng liền thêm mắm thêm muối nói :"Cô gái, tuy tướng mạo cô bất phàm nhưng mệnh lại khắc ngừơi, người càng gần thì càng khắc, nhưng mà đừng lo, tôi có cách hóa giải...."
Hạ Minh Y thấy ông ta càng nói càng thái quá, lạnh lùng liếc ông một cái rồi móc hai trăm đồng ném cho ông ta :"Ông có thể ngậm miệng lại rồi!"
Cho đến khi cô đi thật xa, người nọ vô cùng vui vẻ dọn sạp, tự nhủ :"Ha Ha, một lần liền được hai trăm, hôm nay không cần làm nữa..." Chỉ là sự chậm trễ này lại khiến tâm tình của cô càng kém hơn.
"Minh Y, cô trở về rồi, cô có biết anh Huy gấp muốn chết rồi không, cô mau đi tìm anh ấy đi!" Nhìn thấy cô bước vào công ty, trợ lý Tiểu Trần vui mừng ôm lấy cô.
Lúc cô bước vào, Thái Kim Huy đang gọi điện thoại, thấy cô trở về ánh mắt sáng lên, lập tức cúp điện thoại, chạy đến lôi cô đi.
"Nhanh nhanh, thay đồ đi, còn kịp đến buổi thông báo chiều nay."
Hạ Minh Y giãy ra :"Anh Huy, có thể để ngày mai hẵng đi không? Em thật sự rất mệt." Đã mấy ngày cô không có giấc ngủ ngon, lại vừa trở về, không phải vì cô sợ mệt, chỉ là cô không muốn mình lên chương trình với dáng vẻ nhếch nhác.
Thái Kim Huy nghe thấy vậy, vẻ mặt vui sướng ban đầu lại lạnh xuống, ánh mắt nhìn cô dần nghiêm nghị :"Đây là câu en nói rõ với anh sao? Đây là thái độ của em hả? Là một người nghệ sĩ, trước khi em đi em phải xin phép với công ty chứ? Em có nói với anh sao?"
"Anh Huy, em biết không lập tức liên lạc với anh là em không đúng, nhưng mà thật sự em có việc....."
Thái Kim Huy phất tay ngắt lời cô :"Việc gì?"
"Chuyện này...." Hạ Minh Y do dự trong chốc lát :"Em không muốn nói....." Cô không muốn cho ngừơi khác xem miệng vết thương của mình, huống chi bây giờ cô không muốn nhớ lại.
Ánh mắt sắc bén của Thái Kim Huy quét lên người cô, ánh mắt có chút phức tạp :"Hạ Minh Y, có phải cô thấy có Tô Ly ở đây làm cái gì cũng không sợ không?"
"Không phải...." Hạ Minh Y vội vàng biện hộ cho bản thân.
"Vì cô mà Tiểu Diệp bị đuổi đi. Vì cô mà Tô Ly từ chối tham gia diễn xuất của phim quốc tế, đây chính là cơ hội để cậu ấy tiến vào Phần Lan". Thái Kim Huy chầm chậm thở một vòng khói, vẻ mặt trong sương khói có chút mơ hồ :"Tô Ly là tiền cược lớn nhất của đời tôi, cũng là diễn viên trẻ tuổi tiền đồ rộng mở nhất trong nước, nếu như cô cho cậu ấy năng lượng chính đáng, tôi cảm thấy...." Lời còn lại anh còn chưa nói xong.
Hạ Minh Y sửng sốt một lúc lâu, lời vừa rồi rõ ràng đã cho cô rõ nguyên nhân và kết quả. Thì ra lần đó Tô Ly đi nước ngoài là vì nói về mảng quốc tế, nhưng sau đó.... sau đó anh luôn ở bên cạnh cô cho đến mười ngày trước. Còn có vì sao đã lâu như vậy nhưng Tiểu Diệp vẫn chưa trở về, đến lúc này cô đã hiểu hết rồi.
Ngay cả ý tứ mà Thái Kim Huy giữ lại cô cũng đã hiểu. Chả trách từ trước đến nay Thái Kim Huy rất không chào đón cô, có lẽ trong mắt anh, bản thân cô chính là kẻ gây tai họa : hại quân vương không tảo triều"!
"Em hiểu rồi, em hiểu rồi...." Hạ Minh Y ấp úng nói rồi xoay người nhanh chóng chạy ra ngoài.
Trong phòng, Thái Kim Huy hung hăng hít một hơi thuốc, buồn bực một lúc mới phun ra. Tiền đồ của Tô Ly rộng lớn, nhưng ảnh hưởng của Hạ Minh Y đối với cậu ấy quá lớn, vì vậy sau khi cân nhắc anh chỉ có thể hy sinh Hạ Minh Y. Nếu như Hạ Minh Y có thể chủ động rời đi, vậy thì không còn gì tốt hơn nữa.
Tô Ly nhất định sẽ hiểu sự dụng tâm lương khổ của anh, không phải là đứa bé mười mấy tuổi nữa, ai còn xem tình yêu quan trọng như vậy!
Lúc rời công ty thì trời đã tối. Hạ Minh Y theo trí nhớ mà đi đến Lệ Cảnh Các, mở cửa phòng, quấn kín chăn rồi bất tỉnh nhân sự. Không muốn suy nghĩ điều gì, không muốn làm cái gì, cô thật sự quá mệt rồi.
Ngủ một giấc liền đến sáng ngày hôm sau. Ăn bữa sáng do phục vụ mang lên, cô dựa vào cửa sổ buồn chán nhìn những ngừơi bận rộn bên dưới, cô tự giễu nghĩ phỏng chừng ngày hôm nay cô chính là ngôi sao rảnh rỗi nhất.
Tiếng chuông điện thoại vang lên mấy lần cô mới nghe thấy, nhìn thấy là Tô Ly cô chợt ngẩn ra không biết nên làm thế nào. Nhận hay là không nhận? Nhận rồi thì nói gì đây?
Tiếng chuông ngưng lại, rất nhanh liền nhận được tin nhắn của Tô Ly :"Y Y, hôm đó là anh không đúng, không nên tức giận với em. Hoa chúng ta trồng đã nở rồi, anh đợi em về rồi chúng ta cùng ngắm. Anh nhớ em."
Nước mắt Hạ Minh Y nhanh chóng tuôn ra, câu nói "Anh nhớ em" không ngừng hiện lên trong đầu cô, cô làm sao mà không nhớ anh chứ? Từ nay về sau anh chính là người thân nhất của cô trên thế giới này, là người duy nhất.
Nhưng nghĩ đến những lời nói của Thái Kim Huy cô lại dao động.
Do dự một lúc lâu cô trả lời :"Cho em chút thời gian suy nghĩ cẩn thận." Rồi tắt máy.
Cô phải suy nghĩ thật cẩn thận, rốt cuộc tình yêu của cô mang đến điều gì cho Tô Ly. Nếu như thật sự là liên lụy, cô sẽ buông tay sao?
Anh sẽ buông tay sao?
Hạ Minh Y không biết ngay lúc cô đang đau đớn do dự, Tô Ly cũng đang trải qua loại khổ sở giống như vậy. Sự việc bắt cóc liền trước quá mức ồn ào, anh bị ông cụ gọi trở về, khó khăn lắm mới thoát được, sau khi trở về lại không thấy ngừơi mình mong nhớ ngày đêm. Gọi điện thoại cô lại không tắt máy, nhìn thấy "Cho em chút thời gian suy nghĩ cẩn thận."
Suy nghĩ một lúc lâu, anh trực tiếp đi đến công ty tìm Thái Kim Huy :"Y Y đi đâu rồi?" Nếu như Y Y trở về thành phố B, không thể nào không đến công ty.
Thái Kim Huy né tránh ánh mắt của anh :"Hôm qua cô ấy trở về rồi, nhưng nói là mệt quá rồi lại rời đi, tôi cũng không biết nữa."
"Có phải anh đã nói gì với cô ấy không?" Tô Ly nhìn thấy ánh mắt anh úp mở, nháy mắt bỗng chốc căng thẳng.
Thái Kim Huy thở dài :"A Ly, đàn ông đấy à, vẫn nên lấy sự nghiệp làm trọng....."
Ánh mắt thâm thúy của Tô Ly càng thêm sâu thẳm, thật lâu sau mới thu lại ánh mắt xoay người rời đi, chỉ để lại một câu nói :"Giới diễn viên nghệ sĩ trước giờ đều không phải là sự nghiệp của tôi, cho dù không có cô ấy, trễ nhất là đến năm sau, tôi cũng rời khỏi làng giải trí!"
Thái Kim Huy nghe vậy, hai mắt kinh ngạc trợn to, vội vàng đuổi theo :"Tô Ly, cậu không cần đùa với tôi như vậy! Tô Ly...."
Tô Ly đã đi thật xa.
Thái Kim Huy chán nản ngồi trở lại ghế sôpha, muốn bồi dưỡng một ảnh đế Phần Lan ở Trung Quốc thật sự khó như vậy sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...