Người Mai Táng


"Dám xen vào việc của người khác!"Bà ta bất ngờ đưa tay siết chặt cổ tôi."Tao bóp chết mày, tao bóp chết mày!"Tôi lập tức cảm thấy ngạt thở, bàn tay lạnh buốt của bà ta gần như làm tê liệt toàn bộ dây thần kinh ở cổ tôi.Não thiếu oxy khiến tôi trở nên choáng váng.Nhưng rất nhanh tôi liền tỉnh táo lại, một tay bắt quyết, một tay chạm vào cơ thể lệ quỷ."Phá!"Lôi quyết đối với lệ quỷ vẫn có tác dụng nhất định, khiến bà ta văng xa mấy thước."Thiên địa vô cực, linh phù hiển linh!"Tôi rút linh phù đã chuẩn bị sẵn, ném nó về phía con quỷ.Chỉ thấy mấy đạo linh phù tạo thành vòng tròn, đồng loạt bao quanh lệ quỷ."Bùm!"Uy lực rất lớn.Lệ quỷ bay ra khỏi cơ thể người phụ nữ và lộ nguyên hình.Đây hóa ra là một hồn ma chết trẻ, nó được hình thành do tích tụ oán khí của những đứa trẻ bị chết yểu."Thì ra là như vậy!"Tôi nheo mắt, hai tay kết ấn, điều khiển linh phù về phía con quỷ!"Phong, hoả, lôi, quyết, cấp cấp như luật lệnh!""Phá!"Tôi hét to một tiếng, linh phù phát ra ánh sáng!Chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết của con quỷ, nó không còn sức đánh trả.Tôi bước đến, dán một tấm linh phù lên trán nó và niệm chú."Trời tròn đất tròn, phép tắc ở chín phương, hôm nay ta xuất ra một tấm linh phù, vạn quỷ ẩn nấp!""Phá!"Khẩu quyết vừa ra lệnh, lệ quỷ hóa thành làn khói xanh chậm rãi tiêu tán trong không trung.Tôi thở phào nhẹ nhõm và ngồi phịch xuống đất.Mặc dù miễn cưỡng có thể đối phó được với con quỷ này, nhưng lại tốn quá nhiều sức lực.Điều khiển linh phù tiêu hao rất nhiều khí lực, thật may là con quỷ này chỉ là do âm khí tích tụ thành, chứ nếu một con quỷ có hình thể đến chỉ sợ tối nay tính mạng tôi cũng không còn!"Bùm bùm bùm bùm!""Đạo sĩ, đã xong hết chưa?"Đường Tư Tư và các bác sĩ, y tá đang đợi bên ngoài.Tôi nói lớn: "Vào đi!"Sau đó, Đường Tư Tư cùng với các bác sĩ và y tá bước vào."Anh đang làm gì vậy?"Bác sĩ vô cùng tức giận, nhìn những lá linh phù vương vãi khắp sàn, anh ta tức giận nói: "Đây là bệnh viện, có thể tôn trọng bác sĩ không?""Tiểu tử, còn nhỏ tuổi như vậy tin gì không tin lại đi tin mấy thứ giả thần giả quỷ này?”Cả bác sĩ và y tá đều mắng tôi, nhưng tôi không quan tâm, tôi mệt mỏi bước ra ngoài.Đường Tư Tư đi vào, lập tức đỡ mẹ cô ấy đang nằm trên mặt đất lên giường, sau đó bác sĩ bắt đầu kiểm tra."Ừm?""Kỳ quái, buổi sáng mạch đập rất hỗn loạn, sao bây giờ lại bình thường rồi?"Bác sĩ vừa dứt lời, mẹ của Đường Tư Tư cũng từ từ tỉnh lại, cất giọng nói: "Tư Tư, mẹ đang ở đâu vậy?”.Đường Tư Tư ứa nước mắt: “Mẹ, mẹ làm con sợ quá.”Thấy cảnh này, bác sĩ và y tá ngây người nhìn tôi.


Tôi tức giận lắc đầu.Vì lúc nãy tiêu hao quá nhiều năng lượng nên bây giờ tôi cần phải nghỉ ngơi.Khi tôi trở lại phòng của ông nội, Lý Bội Bội đang đứng ở cửa, thấy tôi mệt mỏi, cô ấy lập tức truyền cho tôi một ít linh lực.Linh lực này giống như một đôi bàn tay ngọc vuốt ve từng tấc trên cơ thể tôi, khiến tôi sảng khoái như gió xuân."Sau này đừng quá sức nữa!"Lý Bội Bội truyền linh khí của cô ấy cho tôi, để tôi có thể hồi phục từ từ."Anh biết, cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ, hành thiện tích đức, cái này là trước đây ông nội đã dạy anh.”Chẳng mấy chốc, tôi trở lại ghế và ngủ thiếp đi, trong suốt thời gian đó, Lý Bội Bội luôn ở bên cạnh tôi.Một đêm yên bình cũng trôi qua.Khi tôi thức dậy, trời đã hửng nắng.Sau một đêm nghỉ ngơi, cuối cùng tôi cũng lấy lại được sức lực, đứng dậy vươn vai rồi bước ra khỏi phòng bệnh.Đúng lúc đó, Đường Tư Tư cũng đi ra."Đạo sĩ, cảm ơn anh!"Tôi cười gượng: “Đừng gọi tôi là đạo sĩ, tôi tên là Ngô Tử Phàm, cô có thể gọi tôi là A Phàm.""A Phàm, tối hôm qua tôi đã hứa với anh, nếu chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi, tôi sẽ hậu tạ cho anh một khoản tiền."Sau đó, cô ấy lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng và đưa cho tôi."Đây là hai trăm ngàn tệ, đủ không?"Chân tôi mềm nhũn, suy nghĩ của tôi dừng lại.Đường Tư Tư có chút do dự, nói: "Không đủ sao? Vậy anh có thể nói số tiền, muốn bao nhiêu cũng được!"Thật ra thì tôi đang rất bối rối.Đối với một gia đình nghèo, 200.000 tệ có ý nghĩa gì?Sau khi trừ hết chi phí cho ông nội tôi vẫn còn dư 100.000 tệ.Thấy tôi không nói, Đường Tư Tư không biết làm sao: “A Phàm, đừng ngại.


anh muốn bao nhiêu cũng được, tuy tôi không giàu lắm nhưng trong vòng một triệu tôi vẫn có thể đưa cho anh.”"Chỉ cần mẹ tôi khỏe là được!"Những gì cô ấy nói rất chân thành, khiến tôi cảm thấy cô ấy là một người con hiếu thảo.Tôi hít một hơi thật sâu: “Tôi không có nói là không đủ, tùy tâm của cô mà thôi.”Sau đó, tôi lấy thẻ ngân hàng cô ấy đưa.Thấy tôi đồng ý, cô ấy cũng yên tâm.“Nhân tiện, anh có thể cho tôi xin số điện thoại của anh được không?”.

Cô ấy hỏi tôi.Tôi đưa thông tin liên lạc của mình cho cô ấy, mặc dù sau này có thể không liên hệ với nhau, nhưng cũng xem như có thêm một người bạn!"Được, vậy lát nữa tôi sẽ làm thủ tục xuất viện cho mẹ tôi, hi vọng người thân của anh cũng sớm bình phục!"Nói xong, cô ấy thở phào nhẹ nhõm xoay người rời đi.Tôi không nói gì, lặng lẽ quay trở về phòng của ông nội.Nhìn tấm thẻ ngân hàng 200.000 này, trong lòng tôi cũng có chút vui vẻ.Mệt mỏi suốt cả một đêm, cuối cùng cũng được báo đáp.Tuy rằng không phải thành tựu gì lớn, nhưng ít nhất có thể chứng minh thực lực của tôi khi đối phó với lệ quỷ.Nếu ông nội biết được, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.Tôi nhìn ông, trong lòng bỗng nhớ lại những chuyện đã qua.Ngay lúc này, một giọng nói tôi mong đợi từ lâu cuối cùng cũng vang lên."A Phàm..."Ông nội tỉnh rồi!Tôi lập tức rướn người nắm chặt tay ông, nước mắt cứ thế rơi xuống."Ông nội!""A Phàm...!đừng khóc, ông không sao đâu."Tôi vội chạy ra gọi bác sĩ.Ông nội tỉnh lại càng khiến bác sĩ kinh ngạc, nói: "Chàng trai, ông nội cậu phúc thật lớn, với xác suất nhỏ như vậy mà có thể tỉnh lại, xem ra tổ tiên của cậu đã tích đức rất nhiều!"Tôi mừng lắm, vội gọi điện báo tin vui cho bố mẹ.Tuy nhiên, ông yếu ớt nói với tôi: "A Phàm, lại đây, ông nội có chuyện muốn nói với cháu."Tôi bước tới, ông ghé vào tai tôi thì thầm khiến tôi dựng tóc gáy."Y tá thứ hai từ trái sang, cô ấy...!không phải là người.""Đừng nhìn, nghe ông nội nói!".



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận