Chap 25
"Chúng ta kết hôn đi!" - Becky chậm rãi lặp lại lời nói của mình, ngụ ý giống như thông báo hơn là đề nghị, nhìn ánh mắt vẫn đang ngây ngốc của người ngồi phía dưới, cô nói thêm: "Denis không phải là trường hợp đầu tiên, chị đi làm cùng em cũng đã nhìn thấy không ít người muốn theo đuổi em, chỉ cần chúng ta kết hôn, sẽ không ai dám có ý đồ với chúng ta nữa."
Freen hiểu được tâm tư của Becky, tận đáy lòng cô cũng đã rất xúc động trước lời nói này, nhưng cô của hiện tại lại không hề xứng với người tài giỏi như Becky: "Chúng ta như thế này cũng rất tốt mà. Khi nào em chán ghét chị, giữa chúng ta sẽ không còn ràng buộc nào, em đừng vì một phút kích động..."
Ngón tay đặt lên môi ngăn Freen nói tiếp, bàn tay còn lại của Becky nắm lấy bàn tay Freen nhẹ nhàng đưa lên môi mình hôn xuống, cử chỉ nâng niu vô cùng: "Freen, chị của trước đây tài giỏi và xuất chúng đến mức nhiều lúc em nghĩ rằng bản thân đang nằm mơ mới có thể được chị yêu thương. Tai nạn khi đó đáng lý ra em mới là người gặp nạn, chính chị đã đẩy em ra đổi lấy mạng sống của mình cho em. Đừng nói gì đến di chứng, cho dù chị có trở thành người thực vật đi nữa, cả đời này em cũng sẽ không lấy ai khác ngoài chị đâu."
"Becky..."
Đặt nụ hôn lên trán Freen, Becky trở người ngồi bên cạnh, tựa đầu vào lồng ngực cô, cảm nhận được nhịp đập bên trong có chút nhanh hơn bình thường, khóe môi cong nhẹ nụ cười: "Em yêu chị, Freen!"
"Chị cũng yêu em." - Freen vòng tay ôm cơ thể người yêu vào lòng, nếu cô và Becky đều có tình cảm với nhau, em ấy muốn gì Freen đều sẽ đáp ứng, quyết không làm chuyện để bản thân sau này phải hối hận, hơn nữa kết hôn là cô cam tâm nguyện ý muốn cùng em đi đến răng long đầu bạc.
.
.
.
Tập đoàn FB vốn là tập đoàn đa ngành nổi tiếng trong nước, cho nên hôn lễ của chủ tập đoàn Becky cùng tiền chủ tịch đương nhiên thu hút sự quan tâm của rất nhiều người, tin tức tài chính và giải trí mấy ngày qua đều tràn ngập thông tin về lễ cưới của cặp đôi.
Ngồi trong phòng trang điểm, Becky hài lòng lướt điện thoại nhìn những lời tán dương cho hôn lễ của cô, ánh mắt thích thú lướt nhìn vào dòng tiêu đề: "SamBecky đã chính thức chìm tàu" làm cô buồn cười thành tiếng. Trước đây từng có khoảng thời gian đóng phim, fan cũng rất tích cực chèo thuyền cô và Sam, đến khi cô tuyên bố rút lui về tập trung tiếp quản tập đoàn, số lượng fan không những không thuyên giảm mà còn nhiều hơn, cập nhật và bàn luận về các bài đăng twitter thường ngày của mình.
"Em cười cái gì vậy?" - giọng nói quen thuộc từ sau lưng Becky truyền tới, ngay sau đó là cái ôm ấm áp vòng qua eo mình từ Freen, ánh mắt theo đó rời sự chú ý đến màn hình điện thoại trên tay vợ sắp cưới: "Sam và chị ai xinh hơn?"
Becky tâm tình đang vui, nghe được mùi giấm chua từ miệng Freen càng thêm phấn khích, không thèm suy nghĩ đáp ngay: "Người em kết hôn là chị, trong mắt em chị là xinh nhất!"
"Như thế còn được."
Sam từ bên ngoài đi tới thấy cặp đôi dính chặt vào nhau lên tiếng can ngăn, tay không khách khí nắm lấy cổ tay Freen kéo ra: "Trước hôn lễ hai người không được bên cạnh nhau đâu, nhịn thêm xíu nữa đi!"
Freen chau mày không vui, từ hôm qua cô và Becky đã không được gặp nhau, khi nãy nhân lúc không có người Freen đã lén chạy đến gặp Becky vì quá nhớ.
"Becky, đợi chị thêm một lúc nữa nhé!"
Becky đứng dậy miết lấy bàn tay đang quyến luyến không muốn rời của Freen đang dần bị tách ra, cô cũng không muốn rời khỏi hơi ấm gây nghiện này nhưng đúng là phải nhẫn nhịn thêm một tí nữa.
"Hẹn gặp lại chị!"
.
.
.
Vì cả hai đều không còn người thân nào bên cạnh, suy đi tính lại, Freen và Becky đều thống nhất để Sam dắt Freen vào lễ đường đưa đến bên Becky.
Nhìn cô dâu xinh đẹp mặc chiếc váy cưới tinh khôi từng bước tiến về phía mình, lòng Becky rúng động có chút không tin tưởng đây là sự thật. Cô và Freen cuối cùng có thể hạnh phúc bên nhau, dù cho đã có nhiều tổn thương mãi mãi không thể nào lành lại được, nhưng chỉ cần nhìn thấy đối phương được khỏe mạnh và bình an ngày ngày cùng với mình, tất cả những thứ khác đều có thể bỏ lại phía sau.
Nhìn cặp đôi trao nhau nhẫn cưới, cả khán phòng cảm động vỗ tay chúc mừng đôi uyên ương xứng đôi. Đến khi Freen và Becky hôn nhau, bên dưới gần như vỡ òa vì phấn khích, tiếng vỗ tay càng lớn hơn.
.
.
.
Đến vài năm sau đó, Becky vô tình nhìn thấy tài khoản bí mật bên Thụy Sĩ của Freen, nhìn thấy hơn 100 triệu usd bên trong, Becky từ tò mò chuyển sang tức giận khi kiểm tra thời gian giao dịch cách đây không lâu, cô đã vỡ lẽ ra một số chuyện, nhưng còn chưa kịp chất vấn đã bị vòng tay từ phía sau lần nữa ôm chặt, lực siết cũng có chút khác thường, nói đúng hơn cảm giác mãnh liệt ôm chặt này đã rất lâu rồi Becky chưa từng cảm nhận qua.
"Freen... chị gạt em!" - giọng Becky giống như đang dỗi hơn là tức giận, cô không hề có ý định thoát khỏi cái ôm này, im lặng chờ nghe lời giải thích.
Vẫn chất giọng trầm ấm ngọt ngào, Freen thì thầm bên tai cô vợ yêu dấu của mình: "Chị không gạt em, lúc đầu chị thật sự bị di chứng sau tai nạn, trải qua quá trình điều trị, đến khi chúng ta kết hôn được gần một năm chị mới hoàn toàn hồi phục."
Becky mím môi thầm tính, họ đã kết hôn được ba năm, vậy suốt hai năm qua Freen luôn che giấu cô sao?
"Chị..."
Bước chân chầm chậm xoay hai cơ thể hướng ra phía sau, đến chiếc bánh kem trên bàn đã được Freen chuẩn bị, cô mới tiếp tục nói: "Chị cũng có điểm tự ti sau khi đã hồi phục lại ký ức, lúc đó em đã là một chủ tịch quyền uy và tài giỏi, còn chị chỉ là một trợ lý kim nội trợ bình thường, chị muốn bản thân phải có chút gì đó để khi em mệt mỏi có thể dựa vào. Hai năm nay chị đã nghiên cứu và đầu tư chứng khoáng cùng một số sản phẩm công nghệ bên nước ngoài, đây là số dư hiện tại của chị."
Becky gạt tay Freen ra đi đến chiếc bánh kem ghi dòng chữ "kỷ niệm 3 năm ngày cưới" khẽ cười, vợ của cô cũng tốn không ít tâm tư rồi, còn biết dùng ngày này để nói ra sự thật, làm cô có muốn giận cũng không nỡ.
"Em yêu một Freen ngây ngô không biết toan tính hơn."
Mỉm cười bước tới hôn nhẹ lên má Becky, Freen gật gù: "Được, trước mặt em chị vẫn sẽ luôn ngây ngô, ngốc nghếch."
Becky xoay người lại đánh nhẹ vào vai Freen một cái, ánh mắt rời xuống mấy ngón tay vợ nắm lấy đưa lên: "Tay chị cũng khỏi rồi."
"Ừm!"
"Thế suốt hai năm qua chị nhẫn nhịn bằng cách nào vậy?" - Becky nghĩ đến đây không còn cảm thấy xấu hổ mà thêm một tia nghi hoặc: "Bản thân em không còn sức hấp dẫn đối với chị sao?"
Freen mỉm cười đánh yêu lên trán Becky, ra vẻ tội nghiệp: "Chị cảm thấy có lỗi với những chuyện đã làm với em, thêm nữa chị cũng đang giấu em việc mình đã hồi phục nên có muốn cũng phải cố nhẫn nhịn thôi."
Becky nheo mắt véo căng hai bên má Freen ra: "Đừng dùng ánh mắt đáng thương đó nhìn em, bây giờ nhìn chị đâu đâu cũng tỏa ra sự nguy hiểm thôi."
"Em đã tha thứ cho chị chưa?"
"Em vẫn chưa..."
Còn chưa nói hết lời Freen đã hôn lên môi Becky, tay bế luôn cô đi đến phòng ngủ của họ: "Được, vậy đêm nay chị sẽ làm cho em triệt để tha thứ cho chị."
"Freen..."
.
.
.
End.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...