Người Lớn Và Trẻ Nhỏ - Phần 2




Chap 2

Sau khi hỏi rõ tình hình của Becky thông qua bác sĩ, Freen bàng hoàng khi biết rằng trí não hiện tại của cô ấy lúc này chỉ còn là một đứa trẻ lên 7, càng khó chấp nhận hơn nữa khi di chứng kéo theo chính là đôi chân không còn cảm giác nào, nói chính xác hơn Becky lúc này không còn đi lại bình thường được nữa.

Đứng lặng người một lúc lâu nơi hành lang bệnh viện, Freen đang cố chấp nhận mọi chuyện. Nếu là lúc trước có lẽ Freen sẽ cảm thấy đáng mừng vì hoàn toàn có thể trả được thù, con gái của chủ tịch Armstrong có kết quả như vậy sẽ không còn cách nào vực dậy để báo thù như cách cô đã làm với gia đình của cô ấy. Thế nhưng hiện tại ngoài cảm giác đau nhói nơi ngực trái cùng sự tội lỗi đang cào cấu trong tim ra, Freen chẳng còn cảm nhận chút niềm vui nào.

"Người đáng chịu hình phạt khủng khiếp đó nên là mình thay vì em ấy..."

"Cái ý nghĩ trả thù đã hủy hoại cuộc đời cả hai chúng ta rồi."

"Cậu không nghĩ rằng cô ta chỉ đang đóng kịch để tìm cơ hội trả thù cậu hay sao? Như cách cậu đã từng lừa dối tình cảm của cô ấy." - Sam, bạn thân cũng là nghệ sĩ nổi tiếng bước đến bên cạnh Freen, cuộc đời bi thảm của Freen từng trải qua người bạn này đã chứng kiến toàn bộ, cho nên Sam là người hiểu rõ nhất vì sao Freen lại trở thành một kẻ máu lạnh nhẫn tâm như hiện tại.


"Đủ rồi! Trả thù tớ đã hoàn thành, nếu bây giờ em ấy có muốn trả thù tớ như cách tớ từng làm tớ cũng cam tâm chấp nhận. Giả vờ cũng tốt, ít ra Becky vẫn không sao, chứ không phải là một đứa trẻ ngu ngơ và đôi chân thương tật như lúc này."

"Sâu thẳm trong lòng cậu vẫn là một con người lương thiện, hay vì cậu đã thật tâm yêu Becky?" - Sam dù hỏi nhưng cô đã biết được đáp án khi nhìn vào ánh mắt si tình đỏ lựng trước mặt.

.

.

.

Trong giấc mơ chập chờn, Freen đã vô thức đi vào một không gian tối đen như mực, đi mãi không tìm thấy ánh sáng nào. Bỗng nhiên trước mắt cô là một thước phim vừa quen thuộc lại vừa xa lạ - hình ảnh cô và Becky đang vui vẻ ngồi ăn sáng cùng nhau, sống chung dưới một mái nhà và cùng nhau đi làm.

"Chuyện này..."

"Đó là cảnh tượng sẽ diễn ra nếu như năm xưa mẹ của Becky không chết đi!" - Một giọng nói của người phụ nữ thốt lên thu hút sự chú ý của Freen, cô nheo mắt cố nhìn rõ khuôn mặt ấy nhưng ngoài giọng nói trầm khàn đều đều thốt lên, cô hoàn toàn không thể nhìn rõ được khuôn mặt phía trước.

"Cô là ai? Chỗ này là sao?"

"Chào Freen! Cô có thể gọi tôi là Soshiwinter, người theo dõi các dòng chảy của thời gian. Thứ cô nhìn thấy chính là một thế giới khác, khi các lựa chọn khác nhau được quyết định, diễn biến và kết quả sẽ hoàn toàn khác nhau."

"Chuyện này nghe thật vô lý." - Freen ngập ngừng nhìn lại những hình ảnh vẫn không ngừng chiếu trước mặt mình, khuôn mặt cô và Becky đều ngập tràn hạnh phúc và yêu thương trao cho nhau, mối quan hệ hiện tại của cô và Becky làm gì như thế được. (Hình ảnh hạnh phúc của phần 1 nhé - một trong những lý do vì sao mình không lấy tên khác cho fic mà để là phần 2)

"Trên đời này chuyện gì không thể xảy ra được khi ta còn sống. Nếu cô muốn cô vẫn có thể có được cuộc sống hạnh phúc này bên cạnh người mình yêu thương." - Người phụ nữ phất tay một cái, hình ảnh Becky đang ngồi trên giường bệnh thay thế cho những khoảnh khắc ngọt ngào vừa rồi: "Vừa hay cô gái ấy cũng không còn nhớ gì chuyện xấu mà cô đã làm, không phải rất tốt để bắt đầu lại mọi thứ sao?"

"Có thể ư?" - Freen như đang hỏi chính mình, đôi mắt bi thương hướng lên khuôn mặt ngây ngô khiến tim cô luôn đau đớn mỗi khi nhớ tới.


"Có thể hay không còn phải xem lựa chọn tiếp theo của cô như thế nào." - Soshiwinter dứt lời cũng là lúc không gian nhấn chìm bởi màu đen cô tịch ban đầu.

.

.

.

Choàng tỉnh bởi giấc mơ kỳ lạ, Freen đã không thể chợp mắt ngủ tiếp được, trong đầu luôn quanh quẩn lời nói của người phụ nữ không rõ mặt ấy.

"Đã thành ra như vậy rồi, cũng không thể thay đổi được gì."

.

.

.

Heng đi đến cạnh Freen đưa cho chủ nhân của mình một quả cầu nhỏ phát sáng: "Thứ chủ tịch cần đây ạ!"


Freen nhận lấy, nét lạnh lùng nhanh chóng thay đổi chuyển sang vẻ ôn nhu, mỉm cười trao cho Becky món đồ chơi bắt mắt: "Chúng ta trở về nhà nhé, chị sẽ cho em tất cả những gì em muốn."

"Về nhà sao ạ?"

"Phải! Về nhà thôi!"

.

.

.

TBC.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận