Người Lớn Và Trẻ Nhỏ - Phần 1

Chap 75

Sau khi đưa Becky đến trường, Freen như thường lệ đến công ty làm việc, chuyện đầu tiên cô làm chính là gặp mặt Eric.

Không giống như mọi lần, trước đây mỗi khi được gặp Freen Eric đều rất vui mừng, nhưng lúc này vẻ mặt anh hoàn toàn u ám, có chút chột dạ không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của cô.

"Anh đã biết mối quan hệ giữa tôi và Becky từ khi nào thế?" - Freen trầm giọng hỏi.

Eric thoáng bất ngờ trước câu hỏi thẳng thắn không hề che đậy của Freen, nhưng anh hiểu rõ một điều, mỗi một lời nói của Freen trước nay đều suy nghĩ cẩn trọng, cô ắt hẳn đã nhắm đến anh và biết được một số việc nên mới dám lật bài ngửa thế này.

"Freen..."

"Là anh đã nói cho chủ tịch biết chuyện tôi và Becky yêu nhau phải không?"

Nở nụ cười chua chát, Eric nhìn Freen với ánh mắt buồn bã: "Là chủ tịch nói cho em biết sao?"


"Chủ tịch không có nói gì hết, tự tôi đoán ra thôi. Sau khi biết có người theo dõi và chụp hình chúng tôi, tôi đã nghĩ đến vài người, nhưng người có khả năng cao nhất chính là anh. Xem lại nhật ký làm việc, thời gian đó đúng ra anh phải đi công tác tại thành phố X, nhưng anh đã đột ngột hủy cuộc hẹn, về sau thái độ mỗi khi gặp tôi và Becky cũng đều trở nên không tự nhiên như trước, tôi tám chín phần đoán rằng người đưa hình chụp cho chủ tịch chính là anh." - Freen chậm rãi phân tích, còn một lý do nữa khiến cô càng chắc chắn hơn: "Điều làm tôi tin rằng người làm chuyện này là anh bởi vì nếu là những người kia, bọn họ không đơn giản chỉ đưa hình cho riêng chủ tịch mà sẽ còn làm ầm ĩ hơn, phá hoại danh tiếng của tôi và Becky. Anh chỉ dừng lại ở việc tiết lộ nó cho chủ tịch."

Thêm một nụ cười cay đắng khác trên môi Eric, một trong những lý do anh yêu cô chính là vì dáng vẻ cao ngạo và sự thông minh tài giỏi này, cô cũng rất hiểu rõ con người anh, thế nên chỉ vài điều đơn giản Freen đã có thể đoán được anh là người đâm sau lưng cô: "Có phải em rất hận anh không?"

"Chuyện tôi và Becky yêu nhau sớm muộn gì cũng sẽ cho mọi người biết, nhưng lần này anh thật sự quá đáng rồi." - Freen chau mày tỏ rõ thái độ không hài lòng, dù vậy Freen thầm thở phào: "Nhưng ít ra anh đã không nói cho ba tôi biết."

"Anh cũng biết rằng ba em nhất định sẽ không dễ dàng để yên cho em nếu biết chuyện này, anh làm sao có thể để em khổ sở hơn nữa... chỉ là anh không muốn em chọn sai người, cho dù không phải là anh, vì sao lại là một cô gái? Em xứng đáng có được tình yêu tốt đẹp hơn thế." - Eric không cam tâm nói ra lòng mình: "Anh đã từng rất tin tưởng Becky, thế nhưng khi phát hiện ra sự thật cả hai đang bí mật qua lại với nhau, anh quả thật cảm thấy bản thân như một tên ngốc. Những tưởng định đi theo em đến buổi dã ngoại để tìm cơ hội nói rõ lòng mình lần cuối, không ngờ lại bắt gặp cảnh em và Becky thân mật với nhau..."

Freen im lặng để cho Eric nói hết nỗi lòng, sau đó cô mới lên tiếng đáp trả: "Việc không thể đáp lại tình cảm của anh tôi không có gì phải hổ thẹn. Còn việc này nữa, anh không phải là tôi, làm sao biết được Becky có xứng đáng với tôi hay không? Đối với tôi em ấy chính là người xứng đáng nhất."

"..."

"Nể tình anh là anh trai của Sam, chuyện vừa rồi tôi sẽ không truy cứu nữa, nhưng về sau nếu anh còn muốn tìm cách phá hoại tình cảm giữa tôi và Becky, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua."

Eric lắc nhẹ đầu, ánh mắt si tình nhìn Freen lần cuối: "Anh sẽ không làm chuyện tổn hại đến em, việc nói cho chủ tịch anh cũng đã cân nhắc kỹ vì biết chủ tịch cũng sẽ không làm khó dễ cho em, chỉ mong ngài ấy có thể khuyên ngăn hai người, nào ngờ chủ tịch lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy."

"..."

"Anh đã nộp đơn từ chức rồi, về sau sẽ không làm phiền cuộc sống của em nữa."

"Được!" - Đây là lời duy nhất cô có thể thốt ra vào lúc này, mối tình đơn phương của Eric dành cho cô cũng nên đặt dấu chấm hết tại đây.

.

.

.


Chiếc ô tô màu vàng của Freen đậu trước cổng khu vui chơi nhộn nhịp, sau buổi học kết thúc sớm, Becky nổi hứng muốn đến khu vui chơi, thật ra không phải đúng lúc gì vì bé đã nắm được lịch trình của Freen, biết được người yêu chiều nay cũng không có kế hoạch bận rộn gì mấy nên đã nhõng nhẽo đòi Freen dẫn đi chơi.

"Chỉ có con nít mới thích đến những nơi này thôi." - Freen bâng quơ nói khi nhìn xung quanh, ở đây quá đông người, nó khiến cho cô có chút ngột ngạt không quen.

Becky chỉ tay về phía mấy cặp đôi phía trước, không quên khịa chị: "Em thấy toàn người lớn đi chơi ấy chứ? Nơi này thu hút mọi lứa tuổi, chỉ có những người già không còn đủ sức mới không đến đây chơi thôi."

"E hèm! Em muốn chơi gì? Chúng ta đi thôi!"

Không cần suy nghĩ, Becky chỉ tay về phía tàu lượn siêu tốc phía trước: "Em muốn chơi cái đó!"

"Không được, trò đó không an toàn."

>.<

"Thế còn trò chuyến tàu sinh tử thì sao?" - Bé cố thử trò khác.

"Trò này cũng nguy hiểm lắm."

"..." - Môi Becky giật giật cố kiềm chế xuống, bé đúng là không nên đặt bất kỳ hy vọng gì ở con người này: "Còn nhà ma thì sao? Nó đảm bảo an toàn."


"Tuyệt đối không được!" - Lần này Freen trả lời nhanh không cần suy nghĩ, nét mặt tối sầm lại khó coi khi tưởng tượng ra những con ma đột nhiên xuất hiện đuổi theo mình, tim cô sẽ ngừng đập mất thôi.

"Chậc! Vậy chúng ta về thôi, ở đây chẳng còn gì để chơi hết." - Bé dỗi ra mặt nói lẫy với chị, mấy trò cảm giác mạnh yêu thích của bé đều bị chị phũ phàng gạt bỏ không thương tiếc.

Freen mím môi chỉ tay về phía cáp treo trên cao: "Chúng ta có thể ngồi cáp treo ngắm nhìn cảnh đẹp bên dưới, con gái không phải nên chơi mấy trò này sao?"

Nhìn những ô cáp lấp lánh ánh đèn phía trên, Becky ngẫm lại đây là lựa chọn không quá tệ, lần này bé sẽ chiều theo chị vậy: "Được! Coi như chị còn có lương tâm."

.

.

.

TBC.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui