Chap 99
Becky suốt buổi vẫn đang nhìn chăm chăm vào ba của mình kể từ lúc trở về nhà thăm ông, cuối cùng cũng nhịn không được phải lên tiếng trước: "Ba, con nhờ ba một việc được không?"
Chủ tịch Armstrong từ nãy giờ luôn thầm quan sát nhất cử nhất động của con gái, chẳng qua ông đang sĩ diện muốn đợi xem Becky mở lời trước, người làm ba này cũng rất khổ tâm, nếu như nôn nóng nói ra trước sợ rằng sẽ bị con cái chèn ép: "Có chuyện gì?"
"Chuyện của chị Freen ba đã nghe qua rồi phải không ạ? Ba có thể gặp mặt ba chị ấy nói đỡ vài lời về mối quan hệ của bọn con không?" - Becky đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt trông đợi nhìn ông.
Nét mặt không hề biến sắc, nhưng ngữ điệu của ông không chút vui vẻ đồng tình: "Con nghĩ thế nào lại bảo ta đi gặp ba của thư ký Freen? Ta còn chưa chấp nhận chuyện của hai đứa thì nói đỡ với người khác kiểu gì đây?"
"Ba, con biết ba đã ngầm chấp nhận chuyện của con với chị Freen, ba như thế không phải là đang tự làm khó cho mình sao?"
Chủ tịch Armstrong đóng luôn quyển sách đang đọc dang dở đặt lên bàn, nghiêm túc nhìn lên đứa con gái bây giờ trong mắt chỉ có mỗi người yêu: "Con đó! Trước đây ta vốn dĩ có phần dao động vì thấy hai đứa suy nghĩ nghiêm túc cho tương lai, Freen cũng là một cô gái tốt có thể tin tưởng được. Nhưng sau chuyện lần này, ba của con bé đó hành xử cố chấp và nóng tính như vậy, cả con gái của mình còn đánh đến mức phải nhập viện, về sau làm sao ta dám yên tâm giao phó con cho gia đình đó hả?"
8
Becky nhăn mặt nắm lấy cánh tay ba nũng nịu: "Ba, con là sống chung với Freen chứ có phải gia đình chị ấy đâu, cho nên con mới càng cần có sự ủng hộ từ ba giúp cho gia đình bác trai cởi mở hơn về mối quan hệ của tụi con."
"..."
"Còn có, từ nhỏ ba đã cho con học boxing, ba còn lo con bị gia đình nhà đó ức hiếp được con sao?"
1
Nhìn lại vẻ mặt tự tin của Becky khiến cho Chủ tịch Armstrong có phần e ngại, bản thân ông nhiều lúc còn sợ con gái của mình nữa là, hình như ông lo sợ dư thừa rồi: "Học boxing là do con một hai muốn học, ta không hề định hướng cho đâu."
"Nói chung là ba có chịu giúp con gái của mình hay không? Ba nói một tiếng đi!"
"E hèm, ta chỉ gặp mặt thôi đó, còn về ông ấy có chịu tiếp thu hay không ta không chắc đâu." - Chủ tịch Armstrong cố gỡ tay con gái ra khi cánh tay của mình đang bắt đầu thấy nhoi nhói, nuôi con gái lớn đúng là không thể giữ được nữa.
.
.
.
Freen ở nhà trông ngóng Becky suốt cả buổi, cô vẫn chưa thể đi làm được vì bé không cho, thế mà hôm nay bé nhà cô không thể làm việc online ở nhà cùng cô nữa, cả ngày buồn chán nằm ở nhà hết ngủ rồi đi tới đi lui, Freen chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống trở nên vô vị và lâu như vậy.
"Không được rồi, trước đây không có Becky mình có rất nhiều việc muốn làm ngày nghỉ mà, để xem nào..." - Tự nói với lòng không được nghĩ về bé nữa, càng nghĩ sẽ khiến cô càng nhớ bé hơn, Freen bắt đầu nghĩ đến những việc cô hay làm ngày nghỉ trước kia: "Đọc sách, tưới hoa, đi dạo, vẽ tranh...."
1
Thử qua một lượt những thói quen yêu thích trước đây nhưng chẳng cái nào có hiệu quả, Freen buồn bực quyết định gọi cho Becky nhưng đầu dây bên kia không bắt máy, cuối cùng cô chỉ có thể gọi cho hội bạn thân của mình tám chuyện, bây giờ cô cần trò chuyện với ai đó để đánh lạc hướng suy nghĩ của mình chờ đợi Becky quay về nhà.
Vừa mở video call lên Nam đã thái độ với Freen: "Sam, xem ai đang gọi cho chúng ta kìa?"
Sam cũng tỏ ra bất cần hùa theo: "Đúng đó chị, em tưởng em đọc nhầm tên, hóa ra là đứa bạn thân của em gọi tới. Hôm nay Freen nhà ta không chơi cùng bạn gái nhỏ nữa sao mà nhớ tới bọn này vậy?"
Freen cau mày khó coi: "Hai người có thôi đi không! Bây giờ có ai rảnh không? Chúng ta đi ăn hay xem phim đi!"
Sam nhìn vào bộ móng mới sơn của mình đáp: "Thật ngại quá! Tớ đang quay phim không rảnh rồi."
Nam bật cười: "Chị giờ cũng đang rảnh nhưng đi với mình em chán lắm, để chị kiếm anh nào đẹp trai rủ đi chơi cùng chắc vui hơn."
"Bộ em không xinh sao? Chị mê trai từ bao giờ thế?" - Freen bức xúc hỏi, hiếm khi cô chủ động rủ bạn bè đi chơi mà không ai đi với mình, cảm giác thật hụt hẫng và quê độ.
Nam nhún vai nói tiếp: "Đẹp thì có đẹp thiệt mà là hoa đã có chủ rồi, chị nghe nói bé nhà em giỏi boxing lắm, lỡ đâu vui chơi cao hứng có mấy cử chỉ thân thiết với em... chị sợ lắm."
"Được rồi, không ai đi hết thì em đi một mình." - Freen dỗi định dập máy, lúc này Nam mới nhanh miệng chen vào.
"Giỡn với em thôi! Em lái xe được không? Qua đón chị đi rồi chúng ta đi ăn."
Sam mỉm cười: "Vậy hai người ăn luôn phần của em nha, em có cảnh quay rồi, tạm biệt!"
.
.
.
Đến giờ hẹn mà vẫn chưa thấy Freen đến đón, Nam bắt đầu cảm thấy bất an gọi lại thử, điện thoại đổ chuông nhưng không ai bắt máy, cô càng lo lắng hơn quyết định lái xe đến nhà Freen.
Trước cổng nhà có một chiếc ô tô màu đen đậu, cửa nhà không hề khóa, Nam càng lúc càng sợ hơn, tìm trong túi xách ra bình xịt cay nắm chặt, cẩn thận đi vào nhà. Trong phòng khách không hề có ai, Nam hướng mắt lên lầu, nét mặt lộ rõ sự sợ hãi khi xung quanh vắng lặng không có động tĩnh nào.
"Bác sĩ Sakda! Anh đang làm cái gì vậy hả?"
Hình ảnh Sakda đang cởi cúc áo Freen nằm bất động trên giường khiến Nam tức giận mất hết bình tĩnh quát to lên, nếu cô đến trễ một chút nữa thì đứa em của mình sẽ như thế nào đây?
18
.
.
.
TBC.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...