Chap 73
Bờ môi bóng loáng bao lấy nụ hoa xấu hổ, chiếc lưỡi trúc trắc chơi đùa khắp nơi, ra sức di chuyển, lâu lâu mút lấy làm cho bé run lên bần bật, đôi mắt mông lung không còn nhìn rõ được mọi thứ phía trước.
"Ưm..."
TÍNH TOONG! TÍNH TOONG!
2
Tiếng chuông cửa reo lên khiến cho hai cô gái bên trong giật bắn người, Freen xấu hổ vội vàng nhặt váy ngủ của Becky lên mặc giúp bé, ánh mắt bối rối nhìn lại vẻ mặt không vui của bé bị làm cho mất hứng.
"Ai lại đến đây vào đêm hôm khuya khoắt như vậy chứ?"
Freen nở nụ cười dỗ dành bạn gái, cô cũng bị tiếng chuông cửa làm cho có phần khó chịu, nhưng người tìm họ vào giờ này ắt hẳn cũng đang có chuyện quan trọng: "Để chị ra mở cửa, em cứ ngồi đó đi!"
"Chị chờ đã!" - Becky đứng dậy lấy áo khoác len của mình đưa cho Freen: "Chị mặc vào đi!"
"Cảm ơn em!"
Nhìn bóng lưng người yêu dần hút đi sau cánh cửa, Becky bực bội nằm dài trên ghế trở lại, khó khăn lắm họ mới đi được đến đây, không ngờ người nào đó vô duyên lại xuất hiện thật đúng lúc.
Freen ngạc nhiên khi ba cô đang đứng chờ bên ngoài cổng, cô vội vàng bước nhanh ra mở cửa đón: "Sao ba lại đến đây vào giờ này?"
Đôi mắt lạnh nhạt nhìn một lượt xung quanh ngôi biệt thự rộng lớn, ông lên tiếng: "Đây là nhà của cô chủ Becky sao?"
"Dạ..." - Ánh mắt Freen dừng lại nơi phong thư trên tay ba mình, nó rất giống phong thư chủ tịch đã đưa cho cô xem hồi chiều, sắc mặt Freen chợt xám xịt lộ rõ vẻ bất an.
Ông đã rất cố gắng để kiềm chế cơn tức giận của mình, nhưng khi nhìn thấy con gái ông bước ra từ ngôi nhà của Becky, mọi nổ lực kiềm chế đều trở nên thất bại. Ném mạnh sấp hình cảnh thân mật giữa Freen và Becky vào người con gái, ông trừng mắt phẫn nộ quát lên: "Đây là cách con đền đáp lại công ơn dưỡng dục của gia đình hay sao? Sao con dám làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy hả?"
"Ba... con xin lỗi..." - Freen mím chặt môi không dám nhìn thẳng vào ba mình, lời muốn nói ra đều bị nghẹn lại nơi cổ họng, hai tay run rẩy nắm chặt bên dưới, cô thật sự đang rất sợ hãi, Freen không ngờ chuyện của họ lại bại lộ sớm như vậy.
So với chủ tịch, ba Freen mới là mối lo lắng lớn nhất của cô, người đàn ông rất coi trọng truyền thống và chuẩn mực của xã hội, biết được đứa con gái duy nhất của mình lại đang đi ngược lại với chuẩn mực ấy, ông nhất định không thể nào chấp nhận được.
"Freen! Mau thu dọn đồ đạc theo ta trở về nhà!" - Ông lạnh lùng ra lệnh.
"Con xin lỗi đã làm cho ba thất vọng, nhưng con thật sự yêu em ấy..."
CHÁTTTTT
1
Sau câu nói là cái tát như trời giáng vào má phải của Freen, đầu cô lệch hẳn sang một bên cùng bên má đau buốt hằn lên dấu tay của ông, nhưng nó không là gì so với việc trái tim đau đớn của cô hiện tại. Mi mắt ướt đẫm ngân ngấn dòng lệ vừa nhìn lên đã chạm vào ánh mắt của Becky, thái độ hốt hoảng của bé cho cô biết Becky đã chứng kiến cảnh vừa rồi.
"Con chào bác!" - Becky bước nhanh tới chào ông, nét mặt đang vô cùng lo lắng cho Freen nhưng đã cố dằn xuống.
"Không dám! Tôi đến đây để đưa con gái mình trở về nhà." - Ông nhìn lại Freen ngầm ra lệnh, lời nói cố tình để cho Becky có thể nghe rõ: "Từ trước đến giờ ta chưa bao giờ đánh con vì Freen của ta luôn là đứa con ngoan và hiểu chuyện, làm việc gì đều biết phải trái đúng sai, nhưng lần này con thật sự làm cho ta quá thất vọng và ê chề. Có phải con muốn lão già này chết trước mặt con hay không?"
"Ba... con sẽ đi theo ba..." - Freen nuốt đi nước mắt đáp, tình yêu của cô sẽ không hề mất đi hay thuyên giảm, nhưng trong lúc này cô không thể vì cảm xúc cá nhân của mình chọc giận ba thêm nữa.
Becky nghe Freen muốn rời đi, đôi mắt đỏ hoe chợt rưng rưng, tay nắm lấy cánh tay chị van xin: "Freen, làm ơn... đừng bỏ lại em..."
Đối diện ánh mắt đau xót đầy tổn thương của Becky, Freen cũng cay đắng không thua kém gì, nhưng có mặt ba cô ở đây Freen không tiện nói được ý định trong đầu, chỉ có thể tạm buông tay bé.
"Freen! Nhanh lên!" - Ông khó chịu hối thúc.
Lắc nhẹ đầu cố níu kéo trong vô vọng, Becky nghẹn ngào nhìn Freen gạt tay mình ra quay lưng rời đi, trái tim như bị ai đó bóp chặt, đau đến không thể thở nổi.
"Có được rồi mất đi chính là loại cảm giác này sao?"
"Freen... em không để mất đi chị như thế đâu, chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu, còn rất nhiều chuyện chưa được trải qua cùng nhau, em không cam tâm... thật sự không cam tâm chút nào... hức hức..."
Becky ngồi gục xuống ôm chặt hai đầu gối bật khóc nức nở, cả ngôi nhà rộng lớn bây giờ chỉ còn mỗi mình bé cô độc và trơ trọi, bé làm sao có thể chịu đựng khoảng thời gian không được bên cạnh chị đây?
.
.
.
TBC.
Ừ thì người tạo nên drama đã xuất hiện rồi đó mọi người.
1
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...