“Ai da, lại thêm một tên rác rưởi nữa này.”
Quỷ sai nhìn trẫm rồi thở dài một tiếng. Trẫm có chút bực bội, cái tên sắp phải xuống núi đao hay nhảy vào chảo dầu rõ ràng là trẫm, sao tên đó nhìn còn rầu rĩ hơn cả trẫm nữa vậy.
Trẫm hoà nhã hỏi hắn: “Trẫm sắp vào tầng mấy vậy?”
Mã Diện rung rung sợi xích đang buộc trẫm, nói: “Không lẽ thực sự chẳng còn chỗ trống nào ư?”
Quỷ sai lại thở dài thổn thức, đáp: “Còn hỏi nữa ư, nhân gian loạn thế, những tên rác rưởi xuất hiện khắp nơi, hiện giờ đã chất đống thành hai tầng ở Huyết Trì rồi kìa.”
Trẫm giả mù sa mưa hỏi: “Trẫm chất ở tầng thứ ba cũng được đấy.” Nhưng trong lòng lại vui mừng khôn xiết. Kỳ thực trẫm chẳng cảm thấy bản thân đã phạm phải lỗi gì to tát, chỉ là một phút nghĩ không thông, một bước đi lạc lối. Nhìn tình hình này, nói không chừng không thể vào địa phủ mà bị phạt đi vào đường súc sinh làm rắn trùng chuột kiến gì đó. Luân hồi vài kiếp thì có thể trở lại làm người lần nữa, tiếp tục là một trang hảo hán rồi…
Hoặc có khi, lúc đó vẫn còn duyên phận, đương bôn ba cuộn trào nơi hồng trần lại có thể gặp lại Dao Dung lần nữa.
Trẫm nhất thời ngẩn ngơ, nghe thấy tên Mã Diện nói: “Ầy! Nghiệt hồn, chỉ vì chấp niệm mà ngươi đã phạm phải tội rất lớn, đứng trước cửa địa phủ rồi còn không chịu ăn năn à?”
Trẫm đáp: “Có lòng muốn ăn năn nhưng không thể vong tình.”
Lời nói này là thật lòng. Lúc này trẫm rất hối hận, kỳ thực trẫm không muốn mọi chuyện thành ra kết quả này. Chỉ có thể nói, tất cả đều do số mệnh, chính số mệnh đã khiến chúng ta phạm phải lỗi lầm.
Lúc trẫm còn sống là quốc vương của Hử Quốc. So với các nước trong thiên hạ, Hử Quốc của ta biên giới rộng, binh mã nhiều, trẫm thân là quốc chủ, mọi chuyện đều trôi chảy như ý nhưng chỉ có một thứ không toại nguyện.
Đàn bà con gái của Hử Quốc ta không xinh đẹp.
Mỗi ngày trẫm đều rất buồn bực. Hử Quốc ta đất đai rộng lớn là thế, sông ngòi đẹp đẽ là thế, nhưng sao lại không thể sản sinh ra một nữ tử tú lệ cơ chứ? Hậu cung của trẫm là tập hợp những người đẹp nhất của nước, nhưng khi màn đêm buông xuống trẫm lại chẳng thiết tha gì việc đặt chân vào hậu cung. Dưới ánh đèn bàng bạc, trong trướng màn gấm lụa, từng người một đều giống y như bánh mứt hồng đặc sản của nước ta, vừa đen vừa tròn, vừa tròn lại vừa đen, trét phấn lên một cái thì vừa hay như bột trắng phủ trên bánh mứt hồng.
Trẫm bị bắt ép phải làm một hoàng đế cần chính, hàng đêm phải phê sổ con trong Ngự thư phòng, hết xem tấu chương lại luận bàn chính sự với Thừa tướng. Dưới ánh đèn tịch mịch một trái tim cô đơn đang chịu dày vò xiết bao.
Có thể đoán được, khi trẫm được mời đến Yến Quốc, lúc nhìn thấy người được xưng tụng là đệ nhất mỹ nữ trong thiên hạ, tam công chúa Dao Dung, trong Ngự hoa viên ở hoàng cung Yến Quốc, trẫm đã rung động và xao xuyến thế nào.
Trẫm không biết một kẻ chưa từng ăn qua miếng thịt khi sắp chết đói mà nhìn thấy con lợn sữa hun khói thì sẽ có tâm trạng gì, nhưng trẫm nghĩ, có lẽ cũng giống như tâm tình của trẫm vào giờ phút đó vậy.
Trẫm lao thẳng về phía trước, cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng ấy, khẩn thiết kêu nàng cùng trẫm trở về Hử Quốc. Trong hậu cung của trẫm, hoàng hậu và các phi tần đều có liên quan đến thế lực các phương. Ngay từ đầu, chỉ có thể phong cho nàng ấy một chức tần, nhưng trẫm sẽ cưng chiều nàng, yêu thương nàng, một mình che chở cho nàng, thật từ từ thật chậm rãi, quét sạch cái đám bánh mứt đó đi, sau đó để nàng làm hoàng hậu và sống răng long đầu bạc với trẫm.
Lúc đó trẫm kích động quá nên đâm ra hơi manh động, quên mất hành động này đối với một cô gái chưa xuất giá mà nói là mạo phạm gì đấy.
Trong tiếng ầm ĩ sợ hãi của đám cung nữ, Dao Dung mặt trắng bệch, hai hốc mắt phiếm hồng, rút bàn tay nhỏ ra khỏi tay trẫm, bốp, giáng vào mặt trẫm cái tát nổ đom đóm khó quên trong đời.
“Cút!”
Yến thượng đền bù cho trẫm hai cái sọt thì không nói, còn bắt Dao Dung phải xin lỗi trẫm. Lúc đó trẫm đã tỉnh táo lại, bèn chân thành nói: “Là lỗi của trẫm, trẫm phải nhận lỗi với công chúa mới phải.”
Sau khi trẫm về nước, đã cho rút lui hết binh lính ở biên giới Yến quốc, còn đốp chát lại lời mắng mỏ của Thừa tướng, tặng hai toà thành trì làm sính lễ, muốn cầu thân với Yến thượng. Dĩ nhiên Yến thượng đồng ý. Trẫm vui mừng vô cùng, cho sửa sang lại cung điện, giăng đèn kết hoa, chuẩn bị nghênh đón tân phi.
Nhưng không ngờ rằng, kiệu hoa của Dao Dung đã đến biên giới nước Hử nhưng người trong kiệu lại không thấy đâu.
Tên hoàng tử Ngu quốc Ngu Doãn, tên công tử bột yếu đuối đó đã bắt cóc Dao Dung đi rồi.
Trẫm tất nhiên vô cùng tức giận, tiếp theo làm cái việc mà bất cứ thằng đàn ông nào cũng làm: Mang theo mấy chục vạn binh mã, đến Ngu quốc cướp lại Dao Dung của trẫm.
Không ngờ rằng, huynh trưởng của Ngu Doãn là Ngu đế lại là con rùa rụt cổ. Lúc Quân binh của trẫm còn cách biên giới của Ngu quốc khoảng chừng trăm dặm thì hắn lại rót cho Ngu Doãn ly rượu độc, sau đó kéo xác Ngu Doãn, trói Dao Dung lại, cầu hoà với trẫm.
Dao Dung đứng trên tường thành, nhìn xuống trẫm bên dưới thành, đột nhiên mỉm cười. Tựa như đoá hoa màu đỏ bừng nở nơi núi cao lạnh lẽo tuyết phủ trắng xoá ở cực Bắc của Hử quốc, đẹp đẽ nhưng lạnh giá vô cùng.
Nàng nói với ta: “Hử Hoàn, đồ lang sói nhà ngươi đã chia rẽ ta và Doãn lang, ta không nguyền rủa ngươi, càng không hận ngươi, ta chỉ chúc ngươi đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không có nhân duyên, cho dù có hoá thành tro bụi cũng không ai yêu thương ngươi.”
Cứ như thế trẫm đứng nhìn nàng rơi xuống từ trường thành, giống như một cánh bướm.
Mặt đất đỏ màu máu.
Lúc đó, trẫm mới biết rằng, trẫm sai rồi.
Trẫm chỉ biết bản thân mình yêu Dao Dung, nhưng chưa từng hỏi qua nàng có yêu trẫm hay không.
Nhưng trẫm chưa từng muốn mọi chuyện sẽ biến thành thế này, thật đấy.
Dao Dung chết rồi, lòng trẫm dường như cũng đã chết theo. Trên đường trở về nước, gặp phải mai phục của quân địch nước Tống, một mũi tên lạnh lẽo xuyên thẳng qua ngực trẫm.
Trẫm đã đến âm tào địa phủ như thế đấy.
Trẫm không hỏi Dao Dung và Ngu Doãn đang ở đâu, trẫm không có quyền hỏi, trẫm nguyện chấp nhận những hình phạt đáng phải nhận từ những lỗi lầm trẫm đã gây ra.
Quỷ sai lật sổ ra, xem xét trẫm: “Nhìn dáng vẻ thì ngươi đã thật sự hối hận rồi. Kỳ thực địa phủ có mười tám tầng, không chỉ là để phạt, mà còn để ăn năn. Nhưng ngươi đã gây ra những tội này, cho dù có hối hận cũng phải bù đắp nữa.”
Trẫm nói: “Nếu như Huyết Trì đã đầy rồi thì trẫm có thể đến chỗ chảo dầu vậy.”
Quỷ sai xua xua tay: “Trước mắt chỗ địa phủ thực sự quá đông rồi, nhưng có hai biện pháp. Một, chính là ngươi tạm thời đi đến chỗ Huyết Trì hoặc chảo dầu chờ ở đấy. Đợi mấy trăm năm sau, khi mấy tầng khác đã bớt người rồi thì ngươi đi nhận hình phạt chính. Nhưng mà, ngươi đã có lòng ăn năn rồi…lại phải chịu tội mấy trăm năm…thì không thể thể hiện tính khuyến thiện của địa phủ chúng ta…cho nên ta khuyên ngươi nên chọn cách thứ hai.”
Trẫm lập tức nói: “Vậy trẫm chọn cách thứ hai.”
Chương 2
Trẫm bước lên cầu Nại Hà, bước từng bước đến đài Luân Hồi.
Cách thứ hai mà quỷ sai nói đối với trẫm thực sự tiện lợi đến khác thường. Chỉ cần mang theo ký ức của kiếp này, luân hồi ba kiếp, mỗi kiếp đều đầu thai quanh Dao Dung và Ngu Doãn, tác thành nhân duyên cho bọn họ.
“Ngươi vì tình chướng mà huỷ hoại nhân duyên của người ta, tạo thành tội lớn, cần phải dùng nhân duyên để cứu chữa lại. Đôi nam nữ đó có duyên phận nhiều kiếp nhưng vì một vài nguyên do, mỗi kiếp đều phải gặp nhiều kiếp nạn. Ngươi thay bọn họ chống đỡ những kiếp nạn đó, thành toàn duyên phận, tu ba kiếp công đức, trong ba kiếp này, ngươi không được chết yên lành. Ứng với lời nguyền của cô ta trước khi chết, hoá giải oán khí của cô ta, sau ba kiếp tội nghiệt sẽ được tẩy sạch.”
Đơn giản như vậy ư?
Quỷ sai đứng bên cạnh đài Luân Hồi, lắc đầu nói: “Mang trí nhớ của kiếp trước bước vào Luân Hồi không đơn giản vậy đâu.”
Phải, trẫm biết chứ, trong lòng trẫm vẫn còn tình yêu dành cho Dao Dung nhưng trẫm phải tác thành nàng với Ngu Doãn. Mở to hai mắt nhìn bọn họ ân ân ái ái. Việc này cũng như một kiểu tra tấn khổ hình.
“Trẫm sẽ làm chủ tốt ba kiếp này.”
Quỷ sai bảo: “Kiếp sau ngươi cũng không phải là hoàng đế nữa rồi, ngưng ngay việc xưng trẫm đi, mau đi đi.”
Một cú đẩy khiến trẫm….khiến ta rơi vào đài Luân Hồi.
“Trương huynh, lại phiền huynh chăm sóc rồi.” Khuôn mặt hắn tràn đầy cảm kích, chắp tay với ta.
Ta cười nhàn nhạt với Ngu Doãn, à không, kiếp này phải gọi hắn là Lý Tụ mà nói: “Khách sáo gì chứ, huynh tôi đã là đồng môn thì vốn phải nên chăm sóc lẫn nhau chứ.”
Lý Tụ cầm tiền ăn tháng này của ta lên, gương mặt vui vẻ mà rảo bước nhanh. Ta biết, hắn nhất định là đi đến sạp nhỏ của Mã đại nương ở đầu đường mua cái đồng tâm kết, nhét lá thư vào đó rồi nhờ tiểu nha hoàn chuyển cho Dao Dung.
Lòng ta vốn chỉ nên có sự hối hận, nhưng ân ẩn đâu đó lại âm ỉ sự thổn thức.
Ta vốn cho rằng, người ta bù đắp chủ yếu là Dao Dung nhưng không ngờ rằng, sau khi ta sinh ra ở nhà địa chủ thuộc Hương Ca Lạp, phát hiện Ngô Doãn sinh ra ở nhà Lý tá điền sát bên vách, còn Dao Dung thì chẳng thấy bóng dáng đâu.
Ta chỉ có thể bù đắp cho Ngô Doãn trước. Từ bé đã chia cho hắn nửa quả táo, bắt dế cho hắn, lúc đánh nhau đỡ quyền cho hắn, khi leo cây thì làm bàn đạp cho hắn, còn giúp hắn đóng học phí, rồi học cùng với hắn, cổ vũ hắn phấn đấu vươn lên, vào kinh khảo thí, đứng trên người khác…
Ta có cảm giác rằng, Dao Dung nhất định đang ở kinh thành.
Thật khó khăn ta và Lý Tụ mới có chân ở vị trí cuối danh sách thi tuyển, như thế chúng ta có thể vào kinh thi trạng nguyên rồi. Lúc cùng với mấy sĩ tử khác rình coi bữa tiệc ngoài hoa viên của các gia đình quan lại giàu có, quả nhiên ta đã nhìn thấy Dao Dung.
Dung mạo của nàng đã thay đổi nhưng có một điều vẫn giống như xưa, chính là người tuyệt sắc nhất trong đám nữ tử đó. Khí chất đó bất luận thế nào ta cũng không thể nhận nhầm được.
Lòng ta náo động cuộn trào, nhưng ta buộc phải kìm nén xuống, kéo kéo tay áo của Lý Tụ bên cạnh, chỉ hắn nhìn về phía Dao Dung. “Lý huynh, bên kia có tuyệt sắc giai nhân kìa.”
Lý Tụ nhìn thấy Dao Dung, lập tức hai mắt ngây dại. Vừa hay lúc đó một con bướm bay qua trước mặt Dao Dung, ánh mắt nàng đuổi theo con bướm, thế là nhìn thấy đám bọn ta đu ở bức tường. Ta nhẫn nhịn rụt đầu nhảy xuống bức tường, để Lý Tụ và Dao Dung hai người bọn họ tha hồ đắm đuối bốn mắt nhìn nhau.
Lý Tụ và Dao Dung ngay từ ánh nhìn đầu tiên đã nảy sinh tình cảm. Ta đã đi nghe ngóng, biết rằng ở kiếp này Dao Dung là thiên kim của nhà Lễ bộ Thượng thư, tên gọi Nhu Nhu. Ta nói cho Lý Tụ biết chuyện này, hy sinh nhan sắc câu dẫn nha hoàn nhà Thượng thư, bảo cô ta giúp Lý Tụ và Nhu Nhu trao đổi thư tình.
Lý Tụ viết thơ cho Nhu Nhu, lúc bí ý thì ta viết thay cho hắn. Ta vô cùng cẩn thận, từng con chữ trên tờ giấy đều ngập ngàn nỗi nhớ nhung của ta. Ta tự nói với mình, ngươi chỉ là đang bù đắp mà thôi.
Lý Tụ muốn mua tín vật tặng cho Nhu Nhu. Lúc hắn không có tiền, cũng chính ta là người cho hắn mượn.
Mượn đến nỗi ta phải ngồi húp cháo loãng.
Ta bưng bát cháo nhỏ lên, đột nhiên cảm thấy linh hồn được gột rửa đến biến ảo khôn lường. Ta ngộ ra rồi, do kiếp trước ta quá cố chấp, yêu một người không có nghĩa là phải ở bên cạnh nàng ấy, thành toàn cho nàng ấy và người nàng ấy thực sự yêu cũng là một niềm hạnh phúc.
Bát cháu đã nguội lạnh, cho vào trong miệng, rét buốt vô cùng.
Một vật thể mê người, mềm mại, mập mạp, trắng bóc đột nhiên xuất hiện trước mắt ta.
“Trương huynh, ăn bánh bao đi, cứ húp cháo mãi sớm muộn gì cũng hư dạ dày.”
Ta cầm lấy bánh bao, cắn một cái. Bánh bao nhân thịt heo bắp cải trắng ngon đến mức khiến nước mắt ta trào ra. “Châu huynh, cảm ơn huynh nhiều!” Nếu trẫm vẫn còn là hoàng đế, lập tức sẽ phong Châu Tuyển làm Thừa tướng ngay, ban thưởng ba nghìn mẫu đất!
Không được không được, nếu Châu Tuyển làm Thừa tướng, Bạch Dung phải làm sao? Trẫm đã có lỗi với y rất nhiều rồi…
Vậy thì, một người làm Tả tướng, một người làm Hữu tướng vậy. Một người hư chức, một người thực quyền.
Châu Tuyển ngồi xuống bên cạnh ta: “Trương huynh, bánh bao không hợp khẩu vị à?”
Một câu nói đã khiến trẫm sực tỉnh, à không, do ta hốt hoảng nhất thời quên đi bản thân đã trải qua một kiếp rồi.
Ta vội vàng nói: “Không có, ăn ngon lắm, đến mức hồn bay phách lạc luôn rồi.”
Châu Tuyển đợi ta ăn xong bánh bao, lúc dư vị vẫn còn chưa biến mất, mới lại nói: “Trương huynh, nếu huynh có nỗi khổ nào thì đừng ngại nói ra nhé, đừng trách tôi nói thẳng, kỳ thi sắp đến rồi, Lý huynh cứ thế này mãi thì cũng không phải là cách đâu.”
Ta biết, hắn đang khéo léo dò hỏi xem có phải ta đang thiếu tiền Lý Tụ hay không. Thí sinh đồng khoá đều không tin nhà ta là địa chủ, nhà Lý Tụ mới là tá điền, luôn cảm thấy gia thế của hai chúng ta nên đổi cho nhau mới phải.
Châu Tuyển ở cùng tiểu viện với ta và Lý Tụ, gia thế nhà hắn giàu hơn một chút. Những lúc nhìn thấy ta tinh thần sa sút liền ra tay giúp đỡ này nọ, khiến ta vô cùng cảm kích.
Ta cảm thấy, trên đời này, mọi sự sắp xếp của địa phủ đều bao hàm rất nhiều niềm vui nỗi buồn. Không chỉ muốn ta phải ăn năn, dạy cho ta biết phải yêu thương thế nào, mà còn khiến ta cảm nhận được sự ấm áp và tình người rộng lớn của nhân gian.
Kỳ thực ta không để ý sẽ lĩnh hội được nhiều hơn.
Châu Tuyển sợ làm tổn thương lòng tự trọng của ta, cho rằng hắn đang bố thí cho ta bèn giả vờ vô tình mang chút đồ ăn vặt từ ngoài về, nói là mua nhiều quá, hỏi ta có muốn ăn không.
Lúc ta nhận mấy món đồ đó, rất muốn hắn có thể nghe thấy cơn cuộn trào ầm ĩ trong lòng ta. Ta không có lòng tự trọng! Ta muốn uống rượu ăn thịt!
Cuối cùng một ngày nọ, ta không chịu nổi nữa, vuốt vuốt cái bụng, nói mập mờ: “Sắc trăng thế này, đáng tiếc lại không có rượu.”
Châu Tuyển cuối cùng cũng hiểu ra: “Trương huynh, tối nay, vừa hay tôi có mua chút rượu, không biết có thể mời huynh cùng uống hay không?”
Lúc rượu ngon, gà nướng, giò ngâm tương, trứng muối được dọn lên trên bàn cũng là lúc Lý Tụ trở về. Ta đã định trước dù có ăn một bữa ngon cũng phải ăn cùng với hắn.
Châu Tuyển gọi hắn đến cùng ăn. Lý Tụ khước từ một chút rồi cũng ngồi đến. Ta gắp cho hắn cái đùi nhìn ngon mắt nhất, Lý Tụ uống rượu, thần sắc ngẩn ngơ.
Tối đó, sau khi tan tiệc, hai mày Châu Tuyển nhíu lại nhìn ta nói: “Trương huynh, có thể huynh sẽ cho tôi là kẻ hay quản chuyện đời, nhưng có vài lời tôi không thể không nói. Cách cư xử của Lý huynh có chút không ổn…Tôi nghe nói, Cửu vương thế tử yêu mến thiên kim của Hứa Thượng thư, đã mời hoàng thượng tứ hôn rồi.”
A, kiếp này Ngô Doãn và Dao Dung gặp nạn rồi, xem ra ý trời muốn ta phải giúp họ chạy trốn rồi.
Châu Tuyển thở dài nói: “Thi cử đã đến gần, ít xảy ra chuyện càng tốt.”
A, chuyện ư, nhất định phải xảy ra rồi. Kiếp này của ta vì chuộc tội mà giúp bọn họ ngăn chặn việc này.
Canh ba nửa đêm, ta đánh xe ngựa chở Lý Tụ và Nhu Nhu chạy trốn trên con đường nhỏ gập ghềnh. Phía sau là truy binh của Cửu vương phủ.
Nhu Nhu thấp giọng khóc nức nở trong khoang xe: “Lý lang, nếu như không thể thoát khỏi kiếp nạn này, chúng ta sẽ chết cùng nhau…”
Lòng ta đau đớn vô cùng. Ta luôn hy vọng, một ngày nào đó nàng ấy có thể nói câu này với ta.
Không được, ta lại phạm sai lầm rồi.
Đúng vậy, trẫm không thể để bọn họ chết.
Đến một ngã ba đường, ta ghì cương ngựa lại, nói vọng vào trong xe: “Mau xuống xe ngay, trong cánh rừng có một con đường nhỏ bị che khuất, xe ngựa của Châu Tuyển đang chờ hai người ở ngoài đường cách đó hai dặm đấy.”
Lý Tụ và Nhu Nhu xuống xe: “Vậy còn Trương huynh…”
Tất nhiên ta phải dụ bọn họ đi khỏi rồi.
Nhu Nhu ngẩng mặt lên, lần đầu tiên nhìn thẳng vào ta, nàng cúi người: “Trương công tử, huynh là ân nhân của ta và Lý lang. Sau này chúng ta có làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp cho huynh.”
Ta cười cười: “Ta không tốt thế đâu, không xứng đáng với lời cảm ơn của cô đâu.” Nếu như nàng nhớ được kiếp trước thì có thể thà chết chứ không bao giờ để ta giúp.
Ta giật dây cương, nghe thấy giọng nàng khẽ nói: “Trương công tử, bảo trọng.”
A, có được câu nói này của nàng, với ta vậy là đủ rồi.
Ta điều khiển xe ngựa tiếp tục chạy về trước. Phía trước là dốc đứng, phía sau truy binh ngày càng đến gần.
Loạn tiễn như mưa.
Chương 3
Ta bị tên ghim vào người như một con nhím, thế là trở lại địa phủ.
Quỷ sai nói: “Tốt lắm, tốt lắm, nếu như ngươi không lừa dối con bé nha hoàn tội nghiệp kia, không lừa gạt tình cảm của nó thì càng tốt hơn.”
Ta ngạc nhiên hỏi: “Việc đó cũng xem là có tội?”
Quỷ sai đáp: “Ngươi tổn thương một cô gái vô tội, như thế không phải là tội à?”
Nếu như theo đạo lý này thì, đám bánh mứt ngày xưa trong hậu cung của trẫm, mỗi một người đều là chủ nợ của trẫm hết cả.
Chắc không cần phải trả nợ đâu nhỉ?
Quỷ sai nhìn mặt ta, nói: “Ngươi đừng lo lắng, này cũng chẳng phải tội lớn gì, chỉ là đến kiếp sau ngươi sẽ càng thảm hơn thôi.”
Còn muốn thảm thế nào nữa?
“Thu Nặc, huynh thất thần rồi.” Giữa ngón tay của Thúc Uyên kẹp một con cờ đen, y gõ nhẹ lên bàn cờ, khẽ lộ ra tiếu ý, hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
Ta sực tỉnh thần trí, nhìn lại bàn cờ lần nữa, bất đắc dĩ nói: “Đang nghĩ kiếp này tôi sẽ chết thế nào đây.”
Đôi mày của Thúc Uyên khẽ nhíu lại: “Lại nói xàm bậy rồi. Huynh đang nghĩ rằng trên đời này không có huynh, bệnh sẽ không trị hết?”
Ta đáp: “Tất nhiên là tôi không dám tự mãn thế rồi. Thuốc chữa bệnh không hết, huống hồ chi, thế gian này không phải người chết vì bệnh nhiều rồi sao?”
Thúc Uyên than nhẹ: “Tôi thấy huynh bây giờ bệnh không nhẹ rồi, mau mau bốc cho mình một liều thuốc đi.” Y đặt quân cờ lên bàn cờ, lại ngẩng đầu nhìn ta, “Tôi nghe nói, Mặc Khanh đã dẫn con gái của Thiên Hồng đi, hiện đang bị truy sát. Chắc huynh sẽ không cưu mang bọn họ đâu nhỉ?”
Ta cũng đặt quân cờ lên bàn, gật đầu nói: “Phải.”
Kiếp này của ta, vì lý do này mà được sinh ra.
Mặc Khanh chính là Ngô Doãn, còn con gái của Thiên Hồng là Dao Dung kiếp này.
Kiếp này Dao Dung có một ông cha vô cùng bá đạo – Huyết Sát giáo Giáo chủ Thiên Hồng. Mặc Khanh ở kiếp này là đệ tử của Chính Nhạc kiếm phái, đối thủ không đội trời chung với Huyết Sát giáo. Bây giờ ta đối với Ngô Doãn chỉ có ý sám hối, không còn bất cứ thành kiến nào nữa, nhưng ta vẫn cảm thấy hắn dám ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không có mà cứ thế bắt con gái của nhân vật đáng sợ này đi, rõ ràng là tự mình đi tìm cái chết.
Tất nhiên, nếu hắn có chào hỏi Thiên Hồng đi chăng nữa, thì chắc tám chín phần cũng sẽ bị Thiên Hồng một phát đánh chết tươi.
Thúc Uyên quăng quân cờ: “Thu Nặc, mặc dù câu này có lỗi với Mặc Khanh nhưng tôi khuyên huynh đừng nên dính vào chuyện này. Mặc Khanh vì con gái của Thiên Hồng mà đều bị chính tà lưỡng đạo không dung. Huynh không bảo vệ được bọn họ, hà tất gì phải đẩy bản thân xuống hố chứ?”
Bởi vì tôi phải sám hối! Tôi phải đền tội!
Nhưng câu nói này ta không thể nói với Thúc Uyên được, ta hỏi y một chuyện: “Nếu như tôi đã từng trị hỏng một con mắt của một người, sau đó tôi lại trị khỏi một chân của hắn ta, đây được gọi là đền tội. Nhưng con mắt của người đó vĩnh viễn sẽ không trở lại như ban đầu, vậy tại sao lại còn gọi là đền tội?”
Đây chính là chuyện mà kiếp này ta nghĩ không thông. Ta vì muốn hối cải triệt để, đi học y thuật, cũng trị khỏi cho không biết bao nhiêu người, có được chút danh tiếng nhỏ bé.
Nhưng càng trị cho nhiều người, ta lại càng thêm hoang mang.
Chuyện của kiếp này không liên quan gì đến kiếp trước, giống như Mặc Khanh của kiếp này, bởi vì ta giả vờ đi ngang qua cứu hắn một mạng, hắn liền cảm kích vô cùng, muốn kết huynh đệ với ta.
Hắn hoàn toàn không nhớ gì chuyện của hai kiếp trước. Dao Dung của kiếp này đến mặt ta còn chưa gặp qua, càng không thể nhớ được ta, kẻ nhớ được chỉ có mình ta mà thôi.
Việc đền tội của ta, cuối cùng là vì Dao Dung, vì Ngô Doãn, hay là vì bản thân ta?
Thúc Uyên không cho ta đáp án, y chỉ nói: “Thu Nặc, tôi không biết rốt cuộc giữa huynh và Mặc Khanh có ân oán khúc mắc gì. Tôi cảm thấy, so với việc giúp mà không có tác dụng gì thì không bằng đừng giúp còn hơn.”
Giúp được, ta vẫn còn có thể giúp được.
Nhiều ngày sau, một cơn mưa tầm tã trút xuống vào buổi tối. Mặc Khanh đến gõ cửa nhà ta, trong lòng y đang ôm Dao Dung, toàn thân là máu, trên mặt ngập tràn nét tuyệt vọng: “Thu Nặc, tôi vốn không muốn liên lụy huynh nhưng ngoài huynh ra, tôi không nghĩ ra ai có thể cứu Tuyết Linh được.”
Ta cẩn thận đón Dao Dung từ trong lòng hắn, đặt xuống giường.
Ba kiếp rồi, cộng thêm lần nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng ở kiếp đầu tiên, thì đây là lần thứ hai ta chạm vào nàng ấy.
Cơ thể của Thiên Tuyết Linh rất lạnh, rất nhẹ, rất mềm mại.
Nàng ốm hơn Dao Dung rất nhiều, cổ tay chừng như có thể dễ dàng bẻ gãy. Dung mạo của nàng không tuyệt đẹp như hai kiếp trước nhưng nét đẹp tinh khiết thế này khiến ta nhớ lại khoảnh khắc ở tường thành kia, lúc Dao Dung nhìn ta, nụ cười đoạn tuyệt vào phút cuối cùng.
Mặc Khanh đau đớn hỏi: “Còn có thể cứu được nàng ấy không?”
Ta dời ngón tay lên cổ của nàng: “Cô ấy đã trúng độc Sương Hàn.”
Trấn phái chi bảo của Chính Nhạc kiếm phái, Mặc Khanh hiểu rõ nó hơn ta.
Toàn thân hắn run lên, hai mắt đục ngầu tựa như người chết.
Ta chậm rãi nói: “Độc này, trên thế gian không có thuốc giải.”
Ta nhìn hắn, lại cười: “Nhưng ta có thể giải.”
Để giải độc trên người của Thiên Tuyết Linh chỉ có một cách duy nhất, chính là,“dời” chứ không phải “giải”. Đem độc trong người của nàng dẫn vào trong người ta.
Độc chảy vào kinh mạch ta từng chút từng chút một. Ta nhìn Thiên Tuyết Linh đang nằm trên giường, rất muốn nói với nàng, Dao Dung, ta làm việc này hoàn toàn không phải vì muốn đền tội, nàng có tin không?
Cho dù nàng không phải là Dao Dung, nhưng ta vẫn là Hử Hoàn, ta cũng sẽ cam lòng tình nguyện làm những việc này cho nàng.
Ta yêu nàng, cho dù ta không thể lập tức lập nàng làm hậu nhưng ta cũng sẽ cho nàng một đám cưới long trọng giống như hoàng hậu. Nhưng tại sao nàng lại đi yêu một kẻ mà đến cưới hỏi đàng hoàng cũng chẳng dám cơ chứ?
Trước giờ ta vẫn không hiểu nỗi nàng, không hiểu nỗi trái tim của nữ nhân.
Ầy, ta nghĩ như vậy, lại phạm sai lầm rồi.
Ta nhẹ nhàng đặt tay Dao Dung vào trong chăn, còn phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, mở cửa nói với Mặc Khanh, cô ấy không sao rồi.
Mặc Khanh nhìn ta chằm chằm, dường như vẫn không thể tin nổi lời ta nói, sau đó đâm bổ vào phòng chạy đến bên giường.
Ta rời khỏi phòng, đóng cửa lại giúp bọn họ.
Nhiều lắm thì ta còn sống được thêm mười ngày, sau đó có thể về địa phủ báo cáo kết quả rồi. Ngẩng đầu ngắm nhìn sao sáng trên cao, bỗng nhiên ta có cảm giác nhẹ nhõm như đã trút được gánh nặng vậy.
Dao Dung của kiếp trước đã không thể quay trở lại, nhưng ta đã cứu được kiếp này của nàng, cảm giác này thật là tốt.
Ngày hôm sau, Thiên Tuyết Linh đã tỉnh lại. Thiên Tuyết Linh tỉnh lại chỉ nói với ta hai chữ, nàng cụp lông mi, nhẹ nhàng nói: “Đa tạ.”
Mặc Khanh có chút áy náy cười nói: “Tuyết Linh trời sinh không giỏi nói chuyện, cũng không thích cười, nhưng trong lòng cô ấy thực sự rất cảm kích huynh.”
Mặc Khanh để Tuyết Linh dưỡng thương thêm một ngày nữa, sau đó liền vội vàng mang nàng ấy rời đi.
Phút trước bọn họ vừa mới đi khỏi, phút sau người của Huyết Sát giáo đã tìm đến.
Ta bị bắt giam vào trong đại lao của Huyết Sát giáo, chịu biết bao tra tấn có thể nghĩ tới và không thể tưởng tượng nổi. Lúc trước, ta ở địa phủ, có những tội nên chịu mà vẫn chưa chịu phạt được, lúc này ta cảm thấy đã chịu hết tất thảy một lần rồi, cuối cùng cũng đến lúc độc phát tác.
Ta bước vào địa phủ, bên tai vẫn còn nghe thấy tiếng gầm gừ vọng đến của Hình đường Đường chủ: “Giáo chủ rõ ràng đã dặn dò, khiến hắn muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong, sao hắn lại chết rồi?”
Quỷ sai cười ha ha nói với ta: “Chúc mừng chúc mừng, kiếp này ngươi đã hiểu tế thế cứu người, tích góp được rất nhiều công đức, đến kiếp sau có thể thuận lợi hơn chút rồi.”
Ta buồn bã nói: “Tôi chỉ hy vọng có thể sớm chuộc lại lỗi lầm.”
Quỷ sai nói: “Chuộc lại lỗi lầm, càng phải biết buông bỏ, ngươi đã buông bỏ rồi chứ?”
Trong lòng ta khẽ rùng mình, bảo: “Buông bỏ rồi.”
Chương 4
“Các con mau lui xuống, để sư thúc!”
Ta rút kiếm bước ra, đứng chắn trước toàn trận. Cách đó mười trượng, Đại hộ pháp của Ma tông xoay búa kêu gào: “Không phải đến mức này chứ! Thanh Loan phái các ngươi có còn sĩ diện không hả! Đám tiểu bối so chiêu với nhau, một đại trưởng lão lại nhảy ra muốn ức hiếp mấy đứa trẻ hay sao?”
Ta duỗi tay ra, ngăn đám nam nữ sau lưng lại. Một bàn tay nhẹ nhàng kéo ống tay áo của ta: “Sư thúc, chúng con có thể đối phó với mấy tên tiểu ma đó mà.”
Ta khẽ quay đầu, nhìn thiếu nữ thanh tú vẫn mang nét trẻ con đứng ở hàng đầu đang nhìn mình đầy khẩn thiết, giọng điệu sâu xa: “Không được, kiếm thuật và đạo pháp của các con đều chỉ mới nhập môn, chưa từng thực chiến bao giờ. Móng tay và binh khí của yêu ma đều có độc, sư thúc làm sao có thể đứng nhìn các con lãnh sẹo cơ chứ?”
Gương mặt thiếu nữ hơi đỏ lên một chút, một thiếu nữ đứng kế bên nói: “Sư thúc, nếu có sẹo thì lão nhân gia người cũng trị được hết thôi.”
Đại hộ pháp đứng đối diện hung hăng phun một bãi nước bọt: “Hứ, ai thèm dùng độc đối phó với bọn mi? Tên trưởng lão y như gà mái mẹ dắt theo đám đồ đệ là gà con nhãi nhép, đánh bọn mi ta còn sợ mất mặt đây này! Đi! Chúng ta rút!”
Đám người Ma tông đã đi xa ta mới hạ tay xuống, quay người lại: “Nhìn thấy rồi chứ, khi sức mạnh không bằng thì không cần phải chiến. Đợi khi tu vi của các con đạt đến một cảnh giới nhất định, không cần phải động đến đao kiếm cũng đủ khiến đối thủ phải không chiến mà bại.”
Một thiếu niên đứng ngoài vòng vây lúng túng nói: “Sư thúc, không phải bọn chúng xem thường chúng ta vì không đánh với chúng hay sao?”
Ta thản nhiên nói: “Đó là lời nói bọn thua trận hay nói trước khi chạy đi.”
“Sư đệ, đệ nói xem, ta có nên vì bổn phái Thanh Loan ngàn năm mà trục xuất đệ ra khỏi sư môn?” Trong chòi nghỉ mát của Thanh Tâm viện, Vấn Khung bỏ cuốn sách trong tay xuống, hỏi ta như thế.
Ta đáp: “Yêu quý vãn bối là chức trách của một sư thúc như đệ. Nếu như lời này là sai thì mời chưởng môn sư huynh cứ đuổi đệ đi đi.”
Vấn Khung cười như không cười, xoa xoa thái dương: “Sự yêu quý này của đệ đã làm xuất hiện mấy tin đồn không hay rồi đấy. Đến cả ta cũng nghe nói, đám nữ đệ tử hay lén lút bàn tán với nhau, ánh mắt của Vấn Hạo sư thúc nhìn chúng không được bình thường…đặc biệt là đối với nữ đệ tử Tri Liên của Vấn Hư sư muội.”
Hả? Rõ ràng là trước giờ ta rất đứng đắn mà!
Vấn Khung cuộn quyển sách lại gõ nhẹ lên bàn: “Sư đệ, ta không muốn xảy ra những chuyện không hợp đạo lý. Bất luận đệ ở Thanh Loan phái này với mục đích gì thì cũng nên kín đáo lại một chút, đều tốt cho ta và đệ cả.”
Ta đáp lại: “Cảm tạ chưởng môn sư huynh chỉ điểm.”
Vấn Khung mở quyển sách ra tiếp tục đọc, ta quay người bước ra khỏi chỗ ở của chưởng môn.
Những bông tuyết li ti bay tán loạn giữa trời. Quỳnh chi ngọc thụ, vạn dặm ngân trang.
Ta đạp trên tuyết trở về phòng của mình, đám cây nhỏ bên cạnh khẽ lung lay, làm vụn tuyết đổ rào rào xuống đất.
“Sư thúc!”
Ta nhìn thấy một thiếu nữ đi ra từ sau thân cây, có chút bất ngờ bèn dừng bước. Cô ấy ngửa mặt nhìn ta, nhỏ giọng nói: “Sư thúc, nghe nói người bị chưởng môn sư thúc gọi đến, có phải là vì chúng con không?”
Trong ánh mắt của cô ấy hiện lên nỗi lo lắng. Sau lưng cô, một thiếu niên mặc áo cấp bậc thấp hơn, lưng đeo kiếm, ôm quyền cúi người về phía ta: “Sư thúc, Tri Liên và con…chúng con đều cảm thấy lo lắng nên mới mạo muội đến quấy rầy.”
Ta nhất thời có chút hốt hoảng, không ngờ Dao Dung và Ngu Doãn ở kiếp này lại dùng ánh mắt thân thiết như vậy mà nhìn ta.
Kiếp này, trước khi đầu thai, quỷ sai đã nói với ta, ta và Dao Dung, Ngu Doãn sẽ gặp nhau ở trong phái tu đạo này. Ta cắt tỉa lại đầu tóc, vô cùng dễ dàng bước vào môn phái này. Ai lại ngờ được một tên đệ tử dặt dẹo thường hay bị đuổi ra khỏi cửa như ta đợi đủ một trăm sáu mươi năm, biến thành một trong bảy đại trưởng lão của bổn phái thì mới đến lúc chuyển sinh của Dao Dung và Ngu Doãn.
Bọn họ đứng trong đám đệ tử mới nhập môn, đơn giản ngây thơ, giống như mầm con vừa mới ló ra trên nhành liễu ngày xuân. Còn ta, từ kiếp trước tới kiếp này, cộng lại thì đã sắp gần ba trăm tuổi, già đến mức không thể già hơn được nữa, tang thương đến mức không thể tang thương hơn được nữa.
Dao Dung trở thành đệ tử của Vấn Hư sư muội, đạo hiệu là Tri Liên. Ngu Doãn dưới sự chỉ dạy của Vấn Địa sư huynh, đạo hiệu Tri Ý.
Rất nhanh, ta liền nhìn thấy bọn chúng thường hay luyện kiếm cùng nhau, còn cùng tìm tòi tâm pháp, nói nói cười cười, giống như một đôi chim tước vô cùng thân thiết.
Đây là kiếp chuộc tội cuối cùng của ta, ta hy vọng rằng ở kiếp này bọn họ có thể có được một kết quả tốt đẹp.
Nhớ lại lúc trước ta khổ sở cầu xin được vào Thanh Loan phái, chưởng môn sư tôn có nói với ta rằng: “Ngươi vào bổn môn, mục đích không trong sạch, kẻ khác là vì cứu đạo, nhưng ngươi lại vì người khác, bổn môn không thể thu nhận ngươi.”
Ta đáp: “Cứu đạo vì đã ngộ được đạo lý của đất trời, tôi cứu người khác cũng là vì ngộ, vì đã biết buông xuống. Nếu đã khác đường nhưng cùng đích, vậy sao lại không thể thu nhận tôi?”
Ta đúng là đã tính buông xuống rồi, vĩnh viễn cũng không hy vọng gì, hà cớ gì lại cứ phải cố chấp?
Ta cười cười, nói với Tri Liên và Tri Ý: “Yên tâm đi, chưởng môn sư huynh tìm ta là nói chuyện khác, sư thúc bảo vệ các con, sao lại bị hỏi tội cơ chứ?”
Tri Ý khẽ nói: “Vậy thì tốt quá, tiểu nha đầu Tri Liên này chỉ thích đoán mò, sư thúc người đừng để ý.” Rồi kéo Tri Liên rời đi.
Trước khi Tri Liên rời đi vẫn còn lo lắng mà quay đầu lại nhìn nhìn ta.
Trong lòng ta vô cùng ấm áp, kỳ thực tình cảm của trần gian có rất nhiều loại, không chỉ có tình cảm nam nữ, tình trong ái tình cũng có thể là hữu tình, như sự quan tâm yêu thương của trưởng bối dành cho vãn bối, như sự tôn kính của vãn bối đối với trưởng bối. Giá như ban đầu, ta có thể sớm hiểu ra…
Ầy, bây giờ hiểu rõ rồi, ít nhất còn có thể chuộc lại tội lỗi kiếp trước đã gây ra, ta nhất định sẽ làm thật tốt.
Có thể là do tuổi tác lớn rồi, không còn khí thế cùng tham vọng tranh phong của tuổi trẻ nữa, cái gì cũng đã thông suốt, thấy nhiều rồi, người cũng đâm ra biếng nhác.
Ngoại trừ những lúc cần thiết phải giúp đỡ Tri Ý, Tri Liên và đám tiểu bối khác ra, ta thường chỉ làm ổ trong tiểu viện của mình, ngâm trà, trồng dược thảo, ngủ gà gật trên ghế mây, nhàn nhã ngày lại ngày trôi qua, thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo, nhưng cũng chỉ đi lại trong môn. Ta cũng không biết đã bao nhiêu năm mình không xuống núi rồi…
A, nghe nói vài vị sư huynh muội đã dẫn đồ đệ của họ xuống núi diệt trừ yêu ma. Tri Ý, Tri Liên cũng trong số đó. Chỉ là đi đối phó với một sơn thôn sinh ra quỷ ma, chắc không có trở ngại gì to lớn đâu nhỉ.
“Keng keng keng…”
Là tiếng chuông. Tiếng chuông này chỉ vang lên những khi có việc quan trọng khẩn cấp mà thôi.
Tim ta chợt thót một cái, vội vã choàng áo lên người rồi đi đến tiền điện. Tổng cộng có sáu tiếng chuông, hoàn toàn không phải là chuyện đùa nữa rồi.
Trên tiền điện, đại đệ tử của Vấn Địa sư huynh là Tri Minh cả người đầy máu, tiếng nói đứt quãng: “…ma…rất lợi hại…sư phụ và sư thúc họ…nhanh lên…”
Vấn Khung buông bàn tay đang giúp nó truyền nội lực ra, sai người đỡ nó đi chữa trị: “Vấn Vũ, Vấn Thiên, Vấn Hạn ba vị sư đệ mau cùng ta xuống núi, Vấn Hạo sư đệ, đệ và Vấn Thái sư đệ ở lại bảo vệ nơi này…”
Ta cắt lời y nói: “Chưởng môn sư huynh ở lại trong sư môn toạ trấn sẽ tốt hơn, để đệ xuống núi cho.”
Vấn Khung nhíu mày nhìn ta trong giây lát, rồi đưa cho ta một cái ống trúc: “Cũng được, ngộ nhỡ không thể chống đỡ thì mau chóng gửi tín vật yêu cầu tiếp viện.”
Ta cùng ba vị sư huynh sư đệ lập tức xuống núi, ta luôn ân ẩn một cảm giác, kiếp cuối cùng này của ta sắp đến hồi kết thúc tốt đẹp rồi. Ta đưa ống trúc có chứa báo tin phong[1] cho Vấn Hạn: “Sư đệ, đệ cầm đi.”
Không chắc ta sẽ sống đến lúc thả nó ra được.
Con quái ma đó quả nhiên không phải thứ tầm thường. Đám chúng ta còn cách thôn trang kia mười mấy dặm mà đã nhìn thấy rất rõ thân hình cao lớn của nó.
Nó tựa như một ngọn núi nhỏ, ngồi xổm giữa cánh đồng, ngửa mặt nhìn trời thét dài. Gió xoáy nước rít, nhà cửa cây cối bật gốc xổ tung đồng loạt rơi ầm ầm xuống đất như sứ vỡ cành rơi. Chừng như là hai sư huynh sư muội của ta, và cả đám sư điệt nữa…
Ta ngự kiếm xé rách luồng khí, vội vã tiến về phía trước, vừa lúc nhìn thấy thân ảnh của Tri Liên rơi xuống. Một trường kiếm mất kiểm soát bị luồng khí cuộn xoáy, phóng mạnh về phía nàng ấy. Tri Ý bị cọc gỗ đánh trúng nên không đến kịp để cứu nàng, chỉ có thể rống lên thất thanh: “Liên nhi!!!”
Ta nhảy bổ về phía Tri Liên, ôm lấy nàng ấy rồi quay người thật mạnh, cảm thấy có thứ gì lạnh lẽo đâm xuyên qua sống lưng. Ta đẩy Tri Liên trong lòng về phía Vấn Hạn, trước mắt là mảng mơ hồ.
A, hoá ra lại đơn giản thế này ư?
Tội lỗi của ta vậy là có thể rửa sạch được rồi ư? Hơn nữa vào phút cuối cùng, rốt cuộc ta đã có thể ôm được nàng ấy…
Nhớ lại năm xưa, quay ngược vạn năm, Dao Dung đứng trên tường thành nhìn ta mà mỉm cười một cái, thả người rơi xuống. Ta cứng người trên yên ngựa, gió thổi thốc làm áo choàng ta bay phấp phới.
Không, ta không có đờ người ra, lần này ta đã không bị động như thế. Ta đã bổ nhào về trước, đón lấy cơ thể đang rơi xuống của nàng ấy. Nàng ấy nhẹ như vậy, lạnh lẽo như vậy, biến hoá thành một con bướm sặc sỡ rực rỡ, nhẹ nhàng bay ra khỏi lòng ta, tan vào ánh dương sáng chói ấy.
Để lại ta một mình giữa đám khói bụi nhân gian.
Nhưng ta đã đỡ được nàng ấy, thật tốt quá.
Cuối cùng ta đã có thể quên hết thảy kiếp trước, yên lòng mà đi đầu thai rồi.
“Đệ vẫn chưa đến nước đi đầu thai đâu, sư đệ à.” Là một giọng nói lạnh lùng. Không phải là quỷ sai, có chút quen tai.
Ta chậm rãi mở hai mắt ra, cảnh vật mơ hồ trước mắt dần trở nên rõ hơn, càng ngày càng hiện rõ ra.
Hoá ra không phải là Diêm La điện! Là phòng ngủ trong phái Thanh Loan ở kiếp thứ ba của ta! Còn có Vấn Khung, mấy gương mặt quen thuộc của các sư huynh đệ Vấn Hạn nữa!
Gương mặt Vấn Hạn mừng rỡ nhìn ta: “Vấn Hạo sư huynh, cuối cùng huynh cũng tỉnh rồi! Toàn thể chúng ta truyền cho huynh công lực suốt bảy ngày bảy đêm mới có thể đem huynh từ Diêm La điện về đây đấy!”
Ai kêu mấy người kéo ta về chứ? Ta khóc không ra nước mắt mà. Xem ra ta còn phải chịu thêm một lần chết nữa rồi…còn không biết rốt cuộc sẽ chết thế nào đây.
Á á á, chẳng lẽ do ta sám hối vẫn chưa đủ lòng thành? Sao lại đùa giỡn với ta như vậy?
Vấn Khung lạnh lùng nói: “Một con yêu quái hấp thụ khí trời lại suýt nữa hại bổn phái mấ đi một nửa số đệ tử, trong sách của sư tôn sớm có ghi lại phương pháp tiêu diệt nó, xem ra chúng ta quá lơ là việc luyện tập đạo pháp rồi. Đã như vậy sao có thể giáo huấn đệ tử chứ? Bắt đầu từ tháng sau, giờ Mão mỗi ngày ngồi tĩnh toạ trong Tổ Sư điện. Vấn Hạo, đệ cũng tham gia đi.”
————
[1] Con ong báo tin.
Chương 5
Sao lần này ta lại không thể chết một cách dễ dàng được chứ?
Rõ ràng quỷ sai đã nói với ta, kiếp trước ta đã cứu rất nhiều người, cho nên kiếp này sẽ đi qua nhẹ nhàng hơn một chút.
Nhưng hiện tại lại trở thành kiếp khó khăn nhất. Hai kiếp trước, tuy chết rất thảm nhưng lại vô cùng vui vẻ, một bước là tạch, vậy mà kiếp này, vừa dài dằng dẳng vừa hành xác người ta.
Tĩnh tọa kết thúc, ta bước ra khỏi điện Sư Tổ, chuẩn bị quay về phòng len lén nấu nồi cháo thịt cho mình. Trời đã sáng trưng, thời tiết khô ráo, mặt trời chiếu rọi khắp núi rừng. Tuyết trắng đã tan hết cả, để lộ ra sắc xám xịt của đất. Những chỗ đó không lâu nữa sẽ mọc lên chồi xanh, rồi một mùa xuân nữa sẽ lại đến.
Mặc cái áo khoác thật dày, cũng cảm thấy hơi nóng rồi. Ta phủi bụi trên tay áo xuống, tiếp tục đi về phía trước. Trên con đường nhỏ trước mặt, xuất hiện một thân hình xanh màu ngọc bích.
“Sư thúc.”
Ta để lộ nụ cười yêu thương với nàng: “Là Tri Liên à, ăn sáng rồi chưa? Sao Tri Ý không đi chung với con?”
Nàng rũ hàng mi xuống: “Sư thúc, con có một chuyện muốn nói với người, có thể tìm một chỗ khác hay không.”
Là muốn nói cảm ơn với ta sao? Ta khẽ gật đầu: “Vậy đi đến đình Tĩnh Tâm đi.”
Đình Tĩnh Tâm nằm trong tiểu hoa viên phía sau điện Sư Tổ, những đệ tử bình thường không có sự cho phép của trưởng lão đều không được bước vào, thế là biến thành nơi các trưởng lão chuyên dùng để giáo huấn vãn bối.
Trong đình Tĩnh Tâm, lớp băng trên bờ hồ cũng đã tan, từng mảng tuyết vụn trôi lềnh bềnh trên mặt hồ, nước cũng ngày càng ấm dần lên, dưới ánh mặt trời, lóng la lóng lánh.
Tri Liên đứng dựa vào lan can bên hồ nước, nhìn ta, ánh mắt của nàng cũng sáng rực như vậy.
“Sư thúc, con thích người.”
!!!!
Rất lâu rất lâu sau đó, ta há hốc miệng. Tri Liên cắn cắn môi, ngăn lời ta lại: “Sư thúc, con biết, con như thế này là đã phạm giới luật của bổn môn. Người sẽ không thích con nhưng con muốn nói cho người biết tâm ý của mình. Con thích sư thúc, con thích người.”
Ta…ta quả thực mộng mị rồi…
Tri Liên đang nói thích ta, chuyển thế của Dao Dung đang nói là nàng thích ta…
Này, này rốt cuộc là sao chứ? Không thể nào có chuyện này được, đây tuyệt đối là chuyện không thể…
“Con nên thích Tri Ý…”
“Con không thích Tri Ý.” Tri Liên nói thẳng đuột, “Đ ã từng thôi, con từng cho rằng mình thích huynh ấy nhưng rồi con phát hiện ra, huynh ấy không phải là người con đang tìm kiếm, người con thích là sư thúc.”
“Nó là người con đang muốn tìm, nó…”
Hắn là người nàng yêu nhất ở kiếp trước, trước trước nữa, và cả trước trước trước nữa. Và cũng là người nàng nên yêu nhất ở kiếp này nữa. Hai người yêu thương nhau sâu sắc, hai người sống chết đều bên nhau.
Tri Liên lại cắt ngang lời ta: “Huynh ấy không phải, con không thích kiểu đàn ông như vậy. Huynh ấy hèn nhát, yếu đuối, không có trách nhiệm, gặp phải chuyện gì huynh ấy chỉ toàn nghĩ đến việc chạy trốn. Con thích một người có thể bảo vệ con, không muốn báo ơn ở bên cạnh con, một người mà vào lúc nguy cấp sẽ đến cứu con.”
Đây là đang nói ta? Ta cười khổ: “Con không hiểu gì cả Tri Liên à, ta không phải là kiểu người như con nói, ta không phải người tốt đâu. Ta là kẻ mang nghiệp chướng nặng nề. Bản thân ta lại tham lam, cho nên ta…”
Ta dùng ba kiếp để bù đắp. Nhưng ở kiếp đó, khi nàng là Dao Dung, ta là Hử Hoàn, chuyện đã xảy ra vĩnh viễn không thể nào thay đổi. Ta đã hại chết nàng.
“Có một số chuyện nếu như con biết rồi nhất định sẽ muốn chửi mắng ta. Con nhìn thấy ta sẽ chỉ muốn nôn mà thôi. Ta càng làm nhiều thì con sẽ càng ghét bỏ.”
Tri Liên vẫn bướng bỉnh nhìn ta, sắc mặt hiện ra nét khó xử: “Nếu như con biết được ư? Chuyện người ám chỉ, con đã biết rồi. Con muốn xem duyên phận của mình và sư thúc cho nên đã nhờ chưởng môn sư thúc giúp con dùng máu dẫn gợi gương tiền kiếp rồi. Con đã nhìn thấy hết toàn bộ. Kiếp đầu tiên, con là công chúa Dao Dung của Yến Quốc, sư thúc là hoàng đế Hử Hoàn, kiếp thứ hai…”
Ta hoá thành cục đá trong gió.
Đây, rốt cuộc là sao vậy trời?
Nàng ấy biết rồi, nàng ấy biết rồi, vậy sao lại…
Viền mắt của Tri Liên khẽ đỏ: “Con cảm thấy, sư thúc à, kỳ thực từ kiếp đầu tiên Dao Dung đã yêu người rồi…”
“Cô ấy yêu người nhưng lại không dám thừa nhận nên đã chọn cách trốn tránh. Nhưng trong mắt người chỉ nhìn thấy những chuyện mà người muốn thấy. Hai con người cùng phạm phải sai lầm, đem mọi chuyện đẩy xa đến mức không thể vãn hồi.”
“Kiếp thứ hai, Nhu Nhu trong hoa viên, lần đầu tiên nhìn thấy là người đứng ở đầu tường, nhưng người lại đẩy cô ấy cho người khác. Cô ấy quen với Lý Tụ, chỉ bởi vì thỉnh thoảng có thể đọc được thư mà người viết thay cho y ta. Cô ấy và Lý Tụ cùng chạy trốn cũng là bởi vì muốn gặp được người.”
“Kiếp trước, người và Thiên Tuyết Linh gặp nhau quá muộn màng, chỉ nhìn thấy một lần cũng chỉ xem như một lần mà thôi. Cô ấy làm sao mà không yêu người đã dùng mạng của mình để cứu mạng của cô ấy.”
“Còn kiếp này, lần đầu tiên con đứng ở điện Sư Tổ, lúc nhìn thấy sư thúc con đã biết ngay, con đã thích người rồi. Bất luận là Dao Dung, Hứa Nhu Nhu, Thiên Tuyết Linh hay là Tri Liên, một kiếp một đời của những người này, đời đời kiếp kiếp, trong lòng chỉ có duy nhất một người đàn ông.”
Tri Liên nhìn thẳng vào hai mắt của ta: “Đó chính là người, sư thúc. Vấn Hạo.”
Ta quay lại nhìn nàng, đột nhiên một cảm giác hư ảo vụn vỡ trỗi dậy trong lòng.
Vũ trụ vạn vật, trong chớp mắt liền sụp đổ trong thinh lặng.
Cùng với sự sụp đổ đó, còn có tâm của ta…
Tựa như một đầm nước đã khô cạn, lại giống như ngọn núi đã tan hết tuyết nhưng lại không thể mọc nổi cọng cỏ nào. Một bãi hoang vắng, một sự trơ trụi, không có gì cả.
Ta cứ nhìn Tri Liên, đột nhiên có chút hốt hoảng.
Tại sao ta lại ở chỗ này? Tại sao ta lại không có lấy một chút vui buồn, tại sao ta cứ mãi nhìn nàng mà một chút xáo động cũng không có.
Tại sao… Trong nháy mắt, ta bỗng nhận ra, hoá ra cảm giác của mình đối với nàng, chỉ là hư không.
Ta không tìm thấy chút si mê nào với Tri Liên. Ta không cảm thấy nỗi đau nhiều kiếp của mình. Không cam lòng, không rối rắm, không hối hận.
Chẳng có gì cả… Chút cố chấp trong chốc lát cũng vỡ vụn, mọi thứ hoá rỗng không.
“Ngươi đã ngộ ra chưa?” Từ trên trời một âm thanh vọng xuống.
Ta ngơ ngác quay đầu, cách hồng trần mười trượng trên cao, y khẽ cười với ta, biến hoá huyền ảo ra rất nhiều hư ảnh. Vấn Khung, Thúc Uyên, Châu Tuyển, Bạch Dung.
Y phất tay một cái, tất cả hư ảnh đều vỡ vụn.
“Ngộ rồi thì tỉnh lại đi, Trường Du.”
Hết thảy đều nhòa tan, ta trở mình tỉnh dậy, đã thấy bản thân nơi trời cao.
Mây trôi như lụa trải dưới gót chân. Dưới làn mây là hồng trần nhân gian.
Đúng vậy, ta không phải là Hử Hoàn quốc vương của Hử quốc, cũng không phải là Trương Mịch hay Thu Nặc, càng không phải là đạo sĩ Vấn Hạo của Thanh Loan sơn. Ta chính là Quảng Vân Tử Trường Du của Khung Hàn sơn.
Trên đỉnh Khung Hàn, trong tiểu đình của hoa viên cung Vô Vi, trà mới vừa pha xong, ta còn một ván cờ vẫn chưa đánh xong.
Chương 6
Ta một mình sống trong cung Vô Vi, cũng không biết đã được bao nhiêu năm rồi.
Đạo ta tu được gọi là đạo vô vi, đất trời khắp thế, khung vũ thái hư, tự có quy luật. Tuỳ tâm, tuỳ tính, vô vi, mới thật là hư. Không tức là có, vận vật là ta, ta là vạn vật.
Tiên pháp này càng tu luyện tỉnh ngộ thâm sâu ta càng trở nên trống rỗng nhạt nhẽo. Rồi một ngày, không biết vì sao, trong lòng lại bật ra một suy nghĩ. Ta xin tiên hữu một chút hoa để trồng, đem gieo vào trong vườn hoa.
Vốn ta chỉ cần dùng một ít tiên pháp liền có thể làm nó phát triển nở hoa, nhưng ta lại không làm thế, mà lại trồng theo cách của phàm nhân. Làm xốp đất, gieo hạt, tưới nước, ngắm nó tự mình nảy mầm, tự mình lớn lên, cho đến khi cành lá sum suê, kết nụ nở hoa.
Hoa đó rất thơm. Ta cảm thấy, so với những loài hoa khác trong vườn thì nó thơm hơn cả. Trong mùi hương, còn có thứ gì đó rất đặc biệt.
Ta không muốn thưởng thức một mình nên bèn hẹn với Thái Thường tiên quân cùng nhau ngắm hoa thưởng trà. Trà sắp pha xong, ván cờ đang chơi dở, bỗng có một con bướm bay vào trong hoa viên.
Bướm lượn lờ trong bụi hoa của ta một lúc lâu, rồi lại bay đến bên ta, quấn quít không chịu rời, cuối cùng đậu trên ống tay áo của ta.
Ta có chút buồn cười.
Con bướm này từ đâu bay đến? Nó là bị hương hoa dụ đến, vậy tại sao lại chần chừ bên người ta?
Là vì trên người ta đã nhiễm hương hoa? Hay là vì bị tiên khí của ta hấp dẫn?
Vậy thì giờ khắc này đây, rốt cuộc nó là vì hoa, hay là vì ta?
Hay là mới nãy vì hoa, giờ lại vì ta?
Nếu như là ta của hiện tại, tuyệt đối sẽ không nghĩ những chuyện như thế này. Nghĩ đến mấy chuyện này, ngoại trừ khiến bản thân trở nên ngu ngốc ra thì chẳng có bất cứ tác dụng nào cả.
Nhưng ta của khi đó lại chẳng rõ đạo lý này. Ta càng nghĩ càng rối, càng rối lại càng nghĩ.
Đạo tâm mấy ngàn năm lại vì một luống hoa, một con bướm mà dao động.
Ta nghĩ, chẳng lẽ con bướm này đã lưu luyến bản quân rồi sao?
Thế rốt cuộc là nó lưu luyến bản quân, hay lưu luyến đoá hoa?
Tình niệm vừa động, tiên pháp trên người ta bắt đầu tan biến một cách nhanh chóng.
Thái Thường nói: “Trường Du, đạo tâm của ngươi bị phá rồi, tâm ngươi đã ngập tràn hoang mang, vậy thì xuống phàm trần tìm đáp án đi.”
Bốn kiếp luân hồi, đều vì muốn hiểu.
Ta xuống phàm trần, trở thành Hử Hoàn quốc vương của Hử quốc, luống hoa kia biến thành hoàng tử Ngu Doãn của Ngu quốc, còn con bướm làm dao động đạo tâm ta lại gửi hồn sang Yến quốc, trở thành tam công chúa Dao Dung.
Ta nhung nhớ Dao Dung, Dao Dung lại đi với Ngu Doãn, cuối cùng vì ta mà cả hai chết thảm.
Và sau đó là màn chuộc tội hay có ở địa phủ. Luân hồi ba kiếp, ta đã bỏ xuống được dục vọng, bỏ xuống cái gọi là chấp niệm. Vào kiếp cuối cùng, cái cần phải tỉnh ngộ chính là tình.
“Quả nhiên, đến cuối cùng, tiên quân vẫn là vô tình.” Con bướm giang cánh bay đến trước mặt ta, hoá thành một thiếu nữ, gương mặt đẫm lệ trong suốt, nhưng lại mang hình dáng của kiếp cuối cùng, là Tri Liên.
Ta im lặng không nói gì. Ở kiếp đầu tiên, ta quả thật có tình cảm với Dao Dung, lòng rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên, tựa như, lúc con bướm rơi xuống tay áo ta, trong tích tắc đó lòng đã động.
Nhưng những kiếp sau kia lại là vì chấp niệm, vì quyến luyến, vì cảm giác tiếc nuối không có được, mà cũng vì sám hối và bù đắp.
Sau mấy trăm năm, khi ta sắp chuộc lại được lỗi lầm, lúc đối mặt với Tri Liên mới phát hiện ra, khoảnh khắc đó, bất quá khoảnh khắc đó sớm đã tan theo mây khói rồi.
“Có lẽ bản quân vẫn như xưa, chưa từng hiểu được cái được gọi là tình yêu chân thành là như thế nào.” Ta giơ tay ra, để con bướm đậu trên ngón tay mình, “Cho nên, ngay lập tức liền vụt tắt, chỉ là ta không xứng để tiếp tục mối duyên với ngươi.”
“Có lẽ người nói đúng, tiên quân.” Nàng nhẹ nhàng vỗ hai cái cánh, “Nhưng tôi biết trên đời này nhất định có tình, cho nên, tôi vẫn phải xuống phàm gian, tôi nhất định sẽ tìm thấy.”
Ta rũ tay xuống, nhìn con bướm một lần nữa bay vào mây xuống hồng trần. Trước mắt tựa như lại hiện lên hình dáng của Dao Dung. Lần đầu tiên ta gặp nàng, vẻ sửng sốt của nàng. Nàng ở trên tường thành, nụ cười đoạn tuyệt dành cho ta. Lúc nàng là Hứa Nhu Nhu, ánh mắt lần đầu tiên gặp nhau ở trong hoa viên. Khi nàng là Thiên Tuyết Linh, dáng vẻ rũ mi nói với ta lời cám ơn. Và còn cả một Tri Liên với ánh mắt đơn thuần bướng bỉnh. Nàng nói, sư thúc, con thích người.
Cho dù là vì hương hoa nhiễm trên tay áo đã dẫn dắt đến phút giây quyến luyến ấy, thì vẫn đẹp đẽ vô cùng.
Nhưng cuối cùng ta đã không xuống phàm trần, tiếp tục luân hồi, hoá thành một thiếu niên bình thường, cùng nàng gặp gỡ giữa mùa hoa xuân, để nhìn xem trong kiếp đó khi đã vứt bỏ hết tất thảy liệu có thể có được một tình yêu chân thành hay không.
Ta chỉ nhìn nàng bước đi thật xa, vì một chút cố chấp, rơi xuống phàm trần.
Trà vừa hay đã ngấm, ta bỏ quân cờ trong tay xuống: “Ván này ta thua rồi.”
Thái Thường thu cờ trên bàn, khẽ nhíu mày: “Một ván nữa chứ? Lần này cho ngươi đi quân đen.”
Ta cười cười, gật đầu: “Được.”
Một cánh hoa rơi vào trong tách trà cạnh tay ta, làm nước lay động, phản chiếu cảnh tượng nơi trần gian.
Dưới tán hoa đào đầu tiên của mùa xuân, một thiếu nữ chừng mười ba mười bốn tuổi quay người lại, trông thấy một thiếu niên tay cầm thư quyển đứng ngẩn người cạnh cây đào…
Hết
Đời người bốn kiếp, hỉ lạc ái nộ, hóa ra chỉ là từ một phút giây động tâm mà ra.
Người đuổi ta, ta theo người, quanh đi quẩn lại, đều vì một chút duyên vô tình vương phải.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...