Ngươi Là Cái Tay Nải

Phục Linh trở nên hoàn toàn khác trước, cả người nàng đều toát ra luồng khí lạnh lẽo sắc bén, đặc biệt là một thân vấy máu kia, những vệt máu loang lổ trên bộ váy của nàng ta, trông vô cùng đáng sợ. Nàng chậm rãi nắm lấy thanh đao trong miệng, trên khóe môi còn dính chút máu, vẻ lạnh lùng hiện rõ trong mắt, trong một tay khác của nàng là một mảnh vải màu đen cùng với chiếc mặt nạ màu nâu nhạt, sau đó nàng vung tay, tấm vải cùng chiếc mặt nạ rách bươm thành nhiều mảnh giữa không trung.

Ta hoảng hốt mà nhìn, cảm giác sợ hãi phút chốc dâng trào từ đáy lòng, ngấm vào cơ thể bằng tốc độ chóng mặt, khiến ta đột nhiên quên cả hít thở…

Đó là vải áo và mặt nạ của Tiểu Phượng Tiên, hắn ra sao rồi…

Tần Sơ Ước và Tiếu Tiếu đều lộ vẻ sững sờ, Tiếu Tiếu còn khá có tinh lực chỉ vào Phục Linh mà nói: “Ta biết ả ta không phải người tốt mà! Các người còn nhất định muốn ghép ta với ả thành đôi!”

Ta nắm tay Tần Sơ Ước, vẫn run lẩy bẩy. Ta đột nhiên hy vọng tai ta lập tức điếc đặc, mắt ta lập tức mù lòa, để không phải nghe thấy, không phải nhìn thấy, không phải biết gì nữa…

Mạch Diên chắp tay sau lưng, cẩm bào tím bay phần phật trong gió, gương mặt tàn nhẫn khiến người ta không rét mà run. Đôi mắt hẹp dài của y híp lại trong cơn gió, sau đó tiến lên vài bước, nói: “Muốn trốn đi đâu?”

Tiếu Tiếu thấy ta im lặng, chắc hẳn không muốn chúng ta tỏ ra yếu thế, liền hứ Mạch Diên một cái, “Ngươi lo bao đồng quá nhỉ, chúng ta là thành dân ba tốt, đi đâu ngươi quản được à?”

Tần Sơ Ước vẫn nhìn Phục Linh chòng chọc, “A Thủ đâu?”

Phục Linh mỉm cười, liếm máu trên thanh đoản đao, “Đoán xem.”

Ta cảm thấy mắt chợt tối sầm, hai chân mềm nhũn cơ hồ không đứng nổi, nếu không phải Tần Sơ Ước đứng bên cạnh dìu đỡ, e là ta đã ngã xuống dòng sông chảy xiết này rồi.

Mạch Diên nhìn ta, sắc mặt vẫn âm trầm, “Nếu nàng ngoan ngoãn đi theo ta, ta sẽ tha chết cho hai kẻ đứng sau nàng, tốt nhất là nàng tranh thủ lúc ta còn có nhẫn nại mà quyết định nhanh đi, bằng không ta không bảo đảm sẽ bất chợt đổi ý đâu.”


Tần Sơ Ước vẫn là người luôn kiêu ngạo từ trong xương tủy, đương nhiên không chịu được uy hiếp như vậy, nàng che chở ta sau lưng, dặn dò Tiếu Tiếu: “Đưa Thẩm cô nương đi, tới đâu cũng được, nhưng không thể trở về thành.”

Tiếu Tiếu hỏi: “Vì sao? Trở về thành chẳng phải là an toàn ư…”

Nàng khẽ liếc qua ta, “A Thủ sống chết chưa rõ, tình huống xem chừng không lạc quan… Các người trở về thành, nếu con đường bị lộ thì sẽ khiến Phượng Minh Cô Thành rơi vào nguy hiểm.” Nàng nắm tay ta, “Cô nương, bất kể có chuyện gì, xin cô hãy sống cho thật tốt, trong bụng cô còn có đứa con của A Thủ, dù có xảy ra chuyện gì… Đừng dễ dàng tìm đến cái chết.”

Dứt lời, nàng quay người nhảy lên bờ, phất ống tay áo phóng ra mấy sợi tơ mảnh, đầu sợi tơ còn móc kim bạc, nhắm thẳng về hướng Mạch Diên và Phục Linh.

Tiếu Tiếu kéo theo ta, nhanh chóng khua mái chèo, ta ngồi ở mũi thuyền, nhìn Tần Sơ Ước đánh ngã tất cả đám người chặn đường giúp chúng ta, trong lòng ngày càng sốt sắng.

Mạch Diên thản nhiên nhìn ta đi xa, vẻ mặt mơ hồ tới mức ta không thấy rõ, Phục Linh vốn không hề nhúc nhích, Mạch Diên ngoảnh lại bảo nàng ta một câu, nàng liền gật đầu, bay vút tới trước mặt Tần Sơ Ước, đoản đao trong tay linh hoạt như một con sóc tinh ranh, chẳng lâu sau đã để lại không ít vết máu trên người Tần Sơ Ước, Phục Linh đương nhiên cũng không chiếm ưu thế, trên người cũng trúng mấy cây kim.

Ta quay lưng lại, không dám nhìn nữa, sợ mình mềm lòng, sẽ bắt Tiếu Tiếu chèo thuyền trở lại.

Tiếu Tiếu ra sức khua mái chèo, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, sau khi tiến vào dòng nước xiết, thuyền trôi càng lúc càng nhanh, hắn rốt cuộc được thảnh thơi hơn nhiều, chỉ không quá nửa khắc sau, người trên bờ đã khuất khỏi tầm mắt ta.

Ta ôm cánh tay, đờ đẫn ngồi ở mũi thuyền, không muốn nói chuyện, Tiếu Tiếu thấy ta như thế cũng không nhiều lời.

Sông Ngọc Án chảy thông ra một khu rừng rậm rạp, trong rừng rộn tiếng côn trùng và chim chóc kêu hót, có cả khỉ, vượn, chuột, thỏ, lòng sông cũng trở nên rất hẹp. Tiếu Tiếu cầm bản đồ, muốn tránh khỏi con đường về thành, liền lựa chọn một đường sông khá thần bí, kết quả là càng đi càng hẹp.

Nhìn bốn phía một màu xanh biếc âm u, hầu như không thấy ánh mặt trời, ta quan sát vài lần, mới bất an hỏi: “Ngươi đi tới chỗ nào đây?”


Tiếu Tiếu đã vã mồ hôi đầy đầu, “Theo chỉ dẫn trên bản đồ thì là tới huyện Lâm An… Giờ chỗ này là chỗ quái nào nhỉ?” Hắn đứng lên, nheo mắt nhìn phía trước một chốc, sau đó cười nói: “A ha, thấy rồi, đường sông phía trước rất rộng, rìa ngoài khu rừng cũng rất sáng, hẳn là phía ngoài huyện Lâm An rồi.”

Ta ngoái cổ nhìn, quả thật thấy một chút ánh sáng, chỉ có điều ánh sáng kia dường như tụ lại thành một điểm, vì thế không thể nhìn rõ. Ta vừa định hỏi Tiếu Tiếu đến huyện Lâm An rồi thì làm thế nào, chợt phát hiện ra thân thể hắn đột nhiên bị treo lên giữa không trung, ta sợ đến cứng ngắc cả người.

Trên cổ hắn tròng một vòng dây thừng rơm thô ráp, treo cả người hắn lơ lửng giữa không trung, hắn giãy giụa, sau đó bị kéo tuột vào bụi cây rậm rạp trong rừng.

Ta vừa định kéo ống quần hắn lại, thân thuyền đột nhiên tròng trành, sau đó bị dòng nước xiết đẩy về phía trước. Thuyền trôi rất nhanh, hơn nữa dường như còn bị nghiêng một bên, ta vịn chặt mép thuyền, tầm mắt dần trở nên trống trải. Ta nhọc nhằn nhìn về phía trước, mới phát hiện dòng nước phía trước đột ngột bị đứt đoạn, nói cách khác, phía dưới hẳn là một thác nước dốc đứng.

Ta sợ sệt bám chặt vào mép thuyền, nước mắt đã chực trào. Ta liên tiếp ngoái đầu, muốn xem Tiếu Tiếu đã thoát khỏi nguy hiểm hay chưa, có thời gian tới cứu ta không, nhưng phía rừng rậm bên kia tối thui, căn bản không thấy một bóng người.

Ngay lúc thân thuyền sắp rơi xuống, một cánh tay dài chợt ôm lấy eo ta, sau đó dùng sức nhấc lên, ta liền được ôm lên không trung. Ta mở mắt trơ trơ nhìn con thuyền gỗ rơi vào thác nước sâu thăm thẳm, sau đó vỡ tan tành, mấy mảnh gỗ vụn nổi lềnh phềnh lên mặt nước, trôi dạt bập bềnh.

Ta cúi đầu nhìn cánh tay đang ôm ngang eo mình, sau đó bị ống tay áo màu tím kia dọa cho sững ra, ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là Mạch Diên, vẻ mặt y âm u liếc xéo ta, sau đó đạp nhẹ trên mặt nước hai cái, dùng khinh công đưa ta vào bờ.

Ta vội vàng muốn tránh ra, nhưng y ôm ta chặt cứng, không cho ta lộn xộn, ta tức tối giẫm mạnh lên chân y, y sầm mặt, vác ta lên vai, nhắm thẳng tới một con thuyền lớn.

Con thuyền kia sơn màu đỏ sang quý, lớn tới mức khiến người ta cảm thán, cấu tạo khá kỳ lạ, một tầng tiếp nối một tầng, khi còn ở vịnh Tấn Vân ta đã từng nhìn thấy loại thuyền này, đó là thuyền viễn hành của những thương nhân đi làm ăn xa.

Ta linh cảm chẳng lành, ra sức đấm lưng y, “Ngươi muốn mang ta đi đâu!”

Mạch Diên không để ý tới ta, sau khi lên thuyền, có thuyền viên tới hỏi bây giờ đã lái thuyền được chưa, đi theo đường nào. Mạch Diên rút lấy bản đồ từ chỗ người hầu bên cạnh, đưa cho hắn, “Đi theo con đường vạch ra trên đây đi, đích đến là lối vào rừng cây hổ nhĩ ở biên giới nước Thanh Hành – thác Phong Lâm.”


Gã thuyền viên ngẩn người, sau đó đột nhiên nói: “Rừng Hổ Nhĩ ấy à! Chỗ đó nguy hiểm lắm!”

“Không cần vào, dừng ở bên ngoài thôi, bao nhiêu ngày thì đến?”

Gã thuyền viên ngẫm nghĩ, “Đi theo con đường này, nếu thuận lợi, đại khái mất chừng bảy ngày.”

Mạch Diên gật đầu, phất tay ra hiệu cho gã thuyền viên lui xuống, sau đó gã hô to một tiếng: “Nhổ neo!”

Ta túm cổ áo y, sốt sắng nói: “Mạch cặn bã, tấm bản đồ kia là của Tiếu Tiếu, ngươi làm gì Tiếu Tiếu rồi hả!” Thấy y vẫn chẳng màng quan tâm, ta càng ra sức đấm đá, “Ngươi tới rừng Hổ Nhĩ làm gì? Ngươi muốn tìm Phượng Minh Cô Thành ư? Mau trả lời ta!”

Y vòng tới vòng lui, cuối cùng ném ta vào một khoang thuyền, ta ngã lên mặt giường mềm mại, chớp mắt tiếp theo y đã vươn tay tới, nắm chặt cổ tay ta.

Mắt Mạch Diên tóe ra lửa giận, sức mạnh trên tay cũng ngày càng tăng, “Nàng cái đồ vong ân bội nghĩa này!”

Ta bị y lôi kéo, cổ tay nhất thời đỏ tấy lên, “Lẽ nào ta đã vong ân của ngươi? Bội nghĩa của ngươi? Ngươi có bệnh thì chữa mau đi! Tìm ta nổi điên làm gì?”

“Chẳng phải là đã vong ân ta, bội nghĩa ta hay sao?” Y kéo ta lại gần, áp sát vào lồng ngực y, cánh tay kia vòng qua ôm chặt lấy ta, “Ở trong cung, nếu không phải ta tận lực giữ mạng cho nàng, nàng cho rằng nàng còn có thể sống đến bây giờ ư? Nếu không phải vì bảo vệ bí mật cho nàng, nàng cho rằng người bị xử trảm cùng Hòa Nhan quý phi hôm nay, còn có thể là cô Thanh Giác công chúa kia ư? Nàng đúng là nói đi là đi, không biết cảm kích lấy nửa phần!”

Trong đầu ta đặc quánh, được y chỉ điểm xong mới nhớ ra thật sự có những việc này. Ta nghiến răng, “Là chính ngươi lòng dạ mềm yếu, ta cũng đâu có cầu xin ngươi giữ bí mật cho ta, dựa vào đâu mà muốn ta cảm ơn ngươi?”

Y hừ lạnh, bàn tay nắm một con dao nhỏ, sau đó cứa lên cổ tay ta, chưa đến một chốc, vết thương đã khép miệng. “Nàng quả nhiên là người Ngọc Lan Già.”

“Thả ta ra!”


“Không có nàng, không có Phượng Thất Thiềm, Phượng Minh Cô Thành chính là một tòa thành trống chỉ có lớp tường ngoài, chắc chắn không cầm cự được, nàng đừng hoài công trốn khỏi tay ta, ta thà hủy diệt nàng, cũng không cho nàng cơ hội trở lại tòa thành kia, trở lại bên Phượng Thất Thiềm đâu!”

Ta cả kinh, “Hắn chưa chết có phải không?”

“Rất nhanh thôi, nàng sẽ không còn nhớ đến hắn, cho dù hắn không chết, đối với nàng mà nói cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì.” Đôi mắt Mạch Diên dần trở nên u ám, bàn tay to đặt trên bụng dưới của ta, “Đáng tiếc đứa bé này… Cũng không sao, sau này, ta có thể coi nó là con của mình.”

“… Ngươi muốn làm gì?” Thế nào là không nhớ nữa? Sao có thể không nhớ nữa? Vẻ mặt y khiến ta sợ hãi, ta ra sức đẩy y, nhưng y vẫn chẳng hề nhúc nhích.

Mạch Diên sai người hầu đem ra một khối gỗ nhỏ màu đỏ sậm cùng một lư hương tinh xảo, lại sai người trói ta lại, sau đó cầm lấy khối gỗ đỏ kia, bước về phía ta.

“Đây là mảnh gỗ từ rễ cây U Hoa, hẳn là nàng biết nó có tác dụng gì rồi chứ.” Y dùng dao cứa một vết rất sâu trên cổ tay ta, khiến ta đau tới mức túa mồ hôi lạnh, còn chưa kịp phản ứng, y đã nhanh chóng ấn mảnh gỗ vào trong cổ tay ta, da thịt ta lập tức khép lại, chỉ trong chốc lát đã phủ lên mảnh gỗ không chừa một khe hở.

Ý thức ta trở nên hỗn độn, mí mắt dần khép, cảm giác buồn ngủ càng lúc càng rõ ràng, cả người lả đi, ngã xuống giường.

“Thần huyết của nàng, rất nhanh sẽ bị áp chế, từ nay, nàng không khác gì người thường.” Mạch Diên bưng lư hương đến bên cạnh ta, “Đây là Ngâm Nguyệt Sương hương, ngủ một giấc, nàng sẽ hoàn toàn quên hắn.”

Ta nhớ ra rồi… Đây là loại huân hương thượng cổ mà giang hồ đồn đại sục sôi, có thể khiến người ta quên hết những ân oán tình cừu trước kia, bắt đầu một cuộc đời mới… Ta còn nhớ, đêm đó lăn lộn trên bãi cỏ với Tiểu Phượng Tiên, ta hỏi hắn có thứ này hay không, hắn còn nói là thuật sĩ giang hồ bịa chuyện, thì ra là thật sự có thứ này, Tiểu Phượng Tiên cũng có lúc không đáng tin như vậy…

Không, ta không thể quên… Tất cả hồi ức cùng Tiểu Phượng Tiên cũng không thể quên…

Y châm lửa trong lư hương, sau đó khói bồng bềnh bay lên, lởn vởn bên chóp mũi ta, mãi không tản ra.

Trước khi ra cửa, Mạch Diên ngoảnh lại nhìn ta một chút, giọng nói mờ ảo như từ rất xa vọng lại.

“Một canh giờ sau, nàng sẽ là một người khác, ngủ ngon nhé.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui