Mất rồi?
Ông cụ Mạch chết còn có thể lý giải… Ngọc Nương thì sao có thể? Lẽ nào Tiểu Phượng Tiên thấy Mạch Diên có vợ nên sinh lòng đố kị, không nhịn nổi bèn giết cho hả dạ? Lý do hắn giết người tuy rằng kỳ quái, nhưng thế này cũng không khỏi quá là kỳ quái rồi!
Ta thuận theo dòng người chạy vào phòng lớn, một đám người đang đứng lô nhô bên ngoài phòng, có thị vệ có gia bộc, vây kín gian phòng tới nỗi con kiến không chui lọt. Ta chen chúc qua bức tường người, vào đến tầng trong cùng mới nhìn thấy hai người nằm giữa phòng, đều bị vải trắng toát trùm kín, trong đó người có vóc dáng to hơn hẳn là ông cụ Mạch, tư thế của ông ta có vẻ hơi co quắp, vải ở chỗ cổ loang lổ vết máu, nhuốm từng đốm đỏ như chùm hồng mai, trước khi chết hẳn là rất đau đớn. Mà thân người kia nhỏ xinh hơn một chút, hẳn là Ngọc Nương rồi… Tiểu Mai đang quỳ bên cạnh xác chết, khóc thất thanh.
Mạch Diên đưa lưng về phía cửa, đứng giữa hai người, đôi tay còn cầm một bức thư, nhăn nhăn nhúm nhúm, giống như vừa mới bị vo nát rồi lại mở ra, khá nhiều quan binh cùng một ngỗ tác* đứng xung quanh, bầu không khí vô cùng ngiêm trọng.
*người khám nghiệm tử thi trong quan phủ thời xưa.
Chỉ chốc lát sau, giọng nói lạnh nhạt của Mạch Diên truyền tới:
“Nghiệm.”
Tên ngỗ tác được lệnh, nơm nớp lo sợ cúi người, lật mảnh vải trắng trùm trên thi thể ông cụ Mạch lên, xoay cằm ông cụ Mạch qua một chút, một vết kiếm đột nhiên lộ ra, tên ngỗ tác lại kiểm tra khắp người ông cụ Mạch, mới nói: “Mạch lão gia là bị người ta một kích lấy mạng, máu phun ra không ngừng mà chết. Da thịt quanh miệng vết thương trên cổ tuy bị lật ra ngoài, nhưng cũng không dữ tợn, chứng tỏ vết thương này được gây ra khi còn sống, hơn nữa, miệng vết thương mịn và tinh tế, vị trí chuẩn xác, hẳn phải do một vũ khí sắc bén gây ra, nếu thuộc hạ đoán không nhầm, hung thủ ắt hẳn là một tay kiếm giỏi.”
“Tiếp tục.”
Tên ngỗ tác lau mồ hôi trên mặt, đi tới bên cạnh thi thể Ngọc Nương, khoảnh khắc vải trắng được lật lên, ta không kìm nổi quay đầu đi.
Lần này hắn tốn rất nhiều thời gian, thở gấp liên tục, dường như vô cùng khó hiểu, dùng kim bạc loay hoay trên người nàng rất lâu vẫn không có kết quả. “Ngọc phu nhân… Ấn đường nhuộm đen, mặt và môi tái xám, móng tay cũng không hề có huyết sắc, nhìn vẻ ngoài thì rất giống trúng độc, nhưng kỳ quái là, trên người không có chỗ nào thử ra độc tính.” Tên ngỗ tác hỏi Tiểu Mai: “Gần đây Ngọc phu nhân có dùng đồ ăn gì kỳ lạ, hoặc là tiếp xúc với đồ vật gì khác thường không?”
Mạch Diên xoay người lại, hơi ngước mắt liền nhìn thấy ta đang đứng trong đám người, có điều y chỉ thoáng liếc qua rồi chuyển ánh mắt.
Ánh mắt của y cũng giống như Tiểu Phượng Tiên, khó mà đoán ra ý tứ, chỉ có điều, tuy không thể nhìn ra trong mắt người khác là tình cảm gì, nhưng ta luôn phân biệt được trong mắt họ có tình cảm hay không. Đôi mắt hờ hững hơi xếch của y, nào có chút đau khổ buồn bã mảy may?
“Ngươi là tỳ nữ hầu hạ bên cạnh Ngọc nhi, có gì hãy khai ra hết, nếu có giấu diếm, chém đầu ngay lập tức.”
Tiểu Mai bị dọa không nhẹ, nước mắt ầng ậc trong vành mắt, dập đầu lắp ba lắp bắp đáp: “Từ sau khi tiểu thế tử qua đời, Ngọc phu nhân vẫn u uất không nguôi, thân thể vẫn chưa điều hòa tốt… Sau đó có đỡ hơn một chút là nhờ có Thẩm Thế Liên cô nương…” Nàng ta ngập ngừng một chút, sau đó nhìn về phía ta, nghĩ ngợi một hồi lâu, mới nói tiếp: “Nhưng… Thẩm Thế Liên cô nương… Từng tặng cho Ngọc phu nhân một cái túi thơm, còn nữa, lúc thân thể Ngọc phu nhân không khỏe nằm nghỉ trên giường, nàng ta còn bỏ một thứ kỳ quái vào chén thuốc của Ngọc phu nhân…”
Tất cả mọi người ở đây đều hít vào một hơi, ta đột nhiên giật mình, ông nội nó, thế này là mũi nhọn xem như chĩa vào ta hả?
Mạch Diên hỏi: “Thứ gì?”
Tiểu Mai lại liếc ta một cái, “… Chính là máu của nàng ta.”
Mảnh thư trong tay Mạch Diên lại bị y vo nát trong lòng bàn tay, tiếng sột soạt khiến mọi người đều run lên.
Tên ngỗ tác đi về phía ta, yêu cầu ta duỗi tay cho hắn lấy máu để kiểm tra, ta ngu ngơ nhìn hắn đâm cây kim bạc vào đầu ngón tay ta, hắn dùng kim xoay một vòng trong giọt máu vừa ứa ra, qua nửa khắc, kim bạc vẫn không hề biến đổi, hắn chà chà giọt máu, nhìn qua rồi lắc đầu nói không có gì khác thường, sau đó quay đầu bảo Tiểu Mai lấy cái túi dược ta tặng cho Ngọc Nương ra.
Tim ta vốn đã chìm xuống, lại vì cái nhíu mày của tên ngỗ tác lúc cầm túi dược mà treo ngược lên. Đối với máu của mình ta thực sự không nắm chắc, dù sao với những người khác nhau hiệu quả sẽ khác nhau cũng không phải không có khả năng, nhưng túi dược này, trăm triệu lần không thể có chuyện gì được.
Tên ngỗ tác mở túi dược ra xem, lập tức trợn trừng mắt, tay run rẩy đánh rơi túi dược xuống đất, những mẩu vụn tử tước anh túc được phơi khô trong túi đổ hết ra. Hắn vội dùng vải trắng vun những cánh hoa lại, sửng sốt nhìn ta.
“Vị cô nương này… Trong tay cô, sao lại có tử tước anh túc?”
Phản ứng của hắn khiến lòng ta càng thêm bất an, “Thứ này là người khác cho ta… Có gì không thích hợp sao?”
Vẻ mặt Mạch Diên hết sức lạnh lùng, dáng vẻ nghiêm nghị cau mày giống hệt tu la, “Phu quân của ngươi chứ gì?” Khóe miệng y nhếch lên lạnh lẽo, còn đáng sợ hơn cả vẻ mặt vô cảm của Tiểu Phượng Tiên, “Tử tước anh túc, chính là loại hoa chỉ mọc duy nhất ở rừng Hổ Nhĩ, từ cành cây cho đến hoa lá đều chứa kịch độc, nơi trồng hoa này vạn vật đều khô héo, hiện nay ngoài người dân của Phượng Minh Cô Thành thì nào có ai có được? Phu quân của ngươi, thân phận e là không đơn giản rồi. Mà ngươi, lại đem túi dược tặng cho Ngọc nhi, dụng ý như vậy quả thực ác độc.”
Lời vừa nói ra, cả sảnh đường xôn xao.
Tên ngỗ tác thận trọng bỏ cánh hoa vào một cái bình sứ, đốt diêm ném vào trong, còn sai người đem bình sứ chôn sâu dưới đất.
Ta hoàn toàn không tin, “Không thể nào, túi dược này ta vẫn luôn mang theo bên mình, nếu như có độc, ta…” Nói được một nửa, ta liền nghẹn ứ trong họng. Ta hiểu ra rồi, máu của ta có thể trừ độc, cho nên ta vẫn bình yên vô sự. Tiểu Phượng Tiên mang thứ này chỉ là để áp chế độc tính của Hoa Hỏa Phong Liệt, ta chỉ coi nó là dược liệu, hoàn toàn không ngờ tới đạo lý lấy độc trị độc.
Đúng vào lúc này, tên ngỗ tác lại lên tiếng: “Miệng vết thương của Mạch lão gia cực kỳ giống với các vương công đại thần liên tiếp chết mấy ngày trước, có lẽ là do một kẻ gây nên.”
Mọi người bừng tỉnh ngộ, sau đó nhặng xì ngậu cả lên, ba chữ “Phượng Thất Thiềm” cực kỳ vang dội bay khắp phòng.
Mạch Diên híp đôi mắt phượng, nếu quan sát kỹ, sâu thẳm trong mắt lại thấp thoáng vẻ giảo hoạt và giễu cợt. “Phu quân của ngươi, là Phượng Thất Thiềm phải không? Hắn giết cha ta, ngươi hại cơ thiếp của ta, phân công đâu ra đấy quá nhỉ.”
Y vừa dứt lời, quan binh đứng bên liền kìm chặt ta, ấn ta quỳ trên mặt đất.
Cảm giác hoảng loạn nổ tung trong đầu ta, đúng là ta hại chết Ngọc Nương ư…
Ta giãy dụa vài cái, giải thích: “Ta không biết thứ này có độc, nếu như ta thật sự muốn hại chết nàng, ta tặng túi dược xong là có thể chạy lấy người, tội gì phải ở lại đây để các người ngờ vực?”
Mạch Diên bước mấy bước dài tới trước mặt ta, từ trên cao nhìn xuống, “Chỉ trách Mạch mỗ lúc trước không biết nhìn người, bây giờ, ngươi còn muốn chối tội à? Cấu kết với trọng phạm triều đình, há chỉ một chữ chết là xong.” Y khoát tay áo, sai người dẫn ta đi chờ xử lý.
Lúc ta bị áp giải đi, y hơi rũ mắt, hờ hững lườm ta một cái.
Vẻ mặt của gã họ Mạch này, quá khiến người ta nghi ngờ rồi. Chẳng phải y nên phẫn nộ sao? Nên hối hận vì đã dẫn sói vào nhà sao? Nên nghiến răng nghiến lợi hận không thể giết ta sao? Vì sao lại tỏ vẻ thản nhiên và xem thường như vậy, như thể tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát?
Sau khi bị ném vào đại lao của Mạch phủ, ta nhìn quanh một vòng, không nhịn được cảm thán.
Đây là lần thứ mấy ta bị tống vào tù rồi nhỉ? Không tới năm sáu bảy tám lần, thì cũng phải một hai ba bốn lần rồi đấy? Đại lao Mạch phủ khá hơn hầm giam ở Cảnh Châu nhiều, ít nhất cũng không có gián chuột thình lình nhảy ra gặm ngón chân ta.
Chỉ có ở một nơi như thế này, ta mới có thể suy nghĩ rõ ràng, mới có thể từ những việc vụn vặt tổng kết lại mọi việc từ đầu đến cuối.
Giờ chỉ cần nhắm mắt lại, ta sẽ nghĩ đến vẻ mặt không còn chút huyết sắc của Ngọc Nương, cùng nét an tường mà cứng ngắc trên gương mặt nàng. Nghe nói Ngọc Nương chết rất đột ngột, chỉ nói muốn nghỉ ngơi một lát, tới khi Tiểu Mai vào giục uống thuốc, nàng đã không còn hơi thở.
Ta đến nay cũng xem như đã từng thấy vô số thi thể, luôn có người nói, người bị chết lúc đang ngủ, thoạt nhìn chỉ giống như đang thiếp đi, lời này chính là chó má, nhìn kỹ sẽ thấy hai dáng vẻ căn bản khác nhau một trời một vực.
Người đã chết, mặt sẽ chuyển màu tái xám, từng đường gân bắp thịt đều dừng lại trong khoảnh khắc đó, thậm chí ngay cả đầu lông mày khẽ nhướng cũng sẽ được thời gian lưu lại, nhìn như yên ả nhưng thực tế lại là một loại vặn vẹo khó nhận ra.
Khuôn mặt kiều mỵ như hoa của Ngọc Nương, hôm nay cứng ngắc như như bị tô vẽ một lớp sáp loạn xạ. Cũng không biết… Trước khi chết nàng có oán hận ta hay không.
Sáng sớm hôm sau, Mạch Diên một mình xuất hiện trong nhà lao, vẫn vận một bộ áo bào trắng tinh, dịu dàng như ngọc. Y đuổi hết thủ vệ trong nhà lao ra ngoài, chỉ còn hai người ta và y.
Y bước qua cửa, môi mỏng khẽ mở: “Ngủ ngon giấc không?”
Ta vùi đầu ngồi xổm trên mặt đất, không thèm để ý đến y.
Mạch Diên cũng không cáu giận, đi đến phía trước ta, túm ta kéo dậy, “Không muốn biết ngươi sẽ bị xử lí thế nào à?” Ánh mắt của y ẩn chứa nét hung ác, “Làm người đàn bà của Phượng Thất Thiềm, phải chăng đã sớm lên tinh thần chờ chết rồi?”
Ta giãy mấy lần không ra, dứt khoát để mặc y kìm kẹp, “Tướng quân sao nỡ để ta chết? Người chết, còn có giá trị lợi dụng gì nữa?”
Y quan sát ta tỉ mỉ, đột nhiên ép ta vào tường, khoảng cách giữa chúng ta chỉ còn chút xíu, thậm chí ta có thể ngửi ra mùi hương bạch lan trong hơi thở của y. Nghe nói tên khốn này cực kỳ thích ăn bánh hoa tuyết bạch lan do Ngọc Nương tự tay làm, thì ra cũng không phải tin đồn vô căn cứ…
“Ngươi giết cơ thiếp của ta, còn dám nói năng lỗ mãng, thú vị thật.”
Nếu không biết bản chất xấu xa của y, ta quả thực sẽ bị dáng vẻ thâm tình khẩn khoản của y làm cho cảm động tới mức tự sát vì hổ thẹn luôn rồi. Ta lườm y một cái, “Người giết nàng, là ngươi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...