Ta vừa muốn từ trong ngực Tiểu Phượng Tiên ngồi dậy, hắn liền ôm ta chặt hơn một chút, còn nhấc tay sờ trán ta, “Thân thể của ngươi rất lạnh.”
Lời nói của hắn vang trên đỉnh đầu ta, có lẽ là bởi vì ánh lửa màu vàng ấm bao trùm bốn phía, ngay cả giọng nói xưa nay lạnh lùng của hắn cũng trở nên ôn hòa hơn nhiều.
Ta xoa xoa cánh tay mình, đúng là rất lạnh. Ngày hôm qua rõ ràng vẫn tốt, vừa ngủ một giấc đã thành ra bệnh, Tiểu Phượng Tiên hôm qua còn thoi thóp, bây giờ đã mặt mũi hồng hào. Thể chất giữa nam và nữ, quả nhiên là có chênh lệch vĩnh hằng, haizzz.
Ta còn hơi lơ mơ, xoa xoa mặt, “… Có thể là do mất máu nhiều quá.”
Hắn cho thêm củi vào đống lửa, động tác vươn tay vì lời ta nói mà khựng lại, giống như muốn nói gì đó, cuối cùng hỏi ta một câu giống như đang lẩm bẩm một mình: “Cha mẹ ngươi, rốt cuộc là ai?”
Ta sảng khoái đáp: “Thẩm Hòa và Băng Nương.” Cái tên này là ta thừa dịp trưởng vịnh uống say mới hỏi được ra.
Hắn nhíu mày, lại rơi vào trầm tư.
Ta cũng không để ý, nhưng có một chuyện khiến ta rất hiếu kỳ, ta ra sức hít hà trong ngực hắn, cho đến khi xác định chắc chắn mới nói: “Mùi hương trên người ngươi biến mất rồi, vì sao vậy?”
Hắn im lặng một hồi, đại khái là đang do dự, cân nhắc xem khoảng cách giữa hai chúng ta liệu đã tới mức thành thật với nhau chưa, nhưng ngoài dự liệu của ta là, hắn vẫn mở miệng đáp: “Đó là mùi túi dược.”
Suy nghĩ của ta chệch khỏi quỹ đạo mất nửa khắc, sau khi tiêu hoá xong lời hắn nói, ta cực kỳ muốn cười nhạo hắn một câu: Ngươi anh minh uy vũ như thế, lại còn mang túi dược theo người hả? Nói đùa cũng đừng đùa quá trớn chứ… Nhưng hạng tiểu dân như ta, bản tính hèn mọn mọi việc chỉ cầu bình an đã thâm nhập vào cốt tủy, mấy lời bất kính ta cũng chỉ dám nghĩ trong lòng. Nói ra khỏi miệng vẫn là lời có quy có củ: “Mang theo thứ đó làm gì? Để chơi à?”
“Dược trong túi chính là tử tước anh túc, có thể áp chế độc tính trên người ta, có điều vào ngày mưa tử tước anh túc sẽ giảm tác dụng, cho nên mỗi khi đến ngày mưa độc trong người ta sẽ phát tác. Bây giờ độc đã được máu của ngươi giải, đương nhiên là không cần nữa.”
Nói đến đây, ta mới đột nhiên tỉnh ngộ, đúng rồi, hắn đã từng nhắc việc này, lúc thấy hắn bị độc phát ta rất hiếu kỳ, đây là độc dược lợi hại tới cỡ nào mới có thể khiến cho một kẻ nội lực thâm hậu như hắn cũng không chịu nổi? “Độc gì vậy?”
Hắn khẽ thở ra, nhìn ta một lát, tròng mắt đảo sang bên kia, hơi hơi lộ ra lòng trắng. Vẻ mặt này của hắn ta thật ông nội nó lạ gì, chính là sáu chữ to tướng rõ rành rành: Có nói ngươi cũng chẳng biết.
Hừ, ta đã sớm tìm ra tuyệt kỹ tất sát để đối phó với loại phản ứng này của hắn rồi. Ta nhìn hắn lom lom, giả bộ ngu si đần độn vô cùng khát khao học hỏi, cho ngươi khinh bỉ, lão nương cứ coi như nhìn không thấy xem không hiểu đấy.
Hắn nhíu mày, tựa hồ không nhìn nổi nữa, mới miễn cưỡng đáp: “Hoa Hỏa Phong Liệt.” Biết ta sẽ còn hỏi tới, hắn liền nói một lèo, “Cỏ Hoa Hỏa trộn với rết Phong Liệt tinh luyện, tỉ lệ khác nhau sẽ cho ra chất độc khác nhau, cho nên nếu không biết được tỉ lệ bào chế, trên đời không có thuốc nào giải được.”
Mắt ta sáng lên, “Ngươi đã không cần thì cho ta túi dược đó nhé.” Nghe chừng rất quý báu, giữ lại bán lấy tiền cũng tốt.
Tiểu Phượng Tiên không đáp lời ta, tự nhiên lại vạch bàn tay phải của ta ra, nhìn cả buổi rồi hỏi: “Lúc cầm Hắc Mãng, không bị bỏng à?” Ta cố nhớ lại, lắc lắc đầu, ngoại trừ cảm thấy nó cực kỳ nặng, thì không còn gì khác.
Hắn ngẫm nghĩ một lát, sau đó rút túi dược từ trong túi áo khoác ném vào lòng ta, thấy ta ngắm nghía đến là sung sướng, không có gì khác thường, hắn liền để mặc cho ta cầm.
Ta cất kỹ túi dược bảo bối, điềm tĩnh nói: “Ngươi làm thành chủ, nhất định là chuyên chế bạo ngược quá chứ gì, không thì sao lại bị người ta căm hận, hạ loại độc tinh vi này được?” Để ý thấy mắt hắn thoáng hiện vẻ u ám, trực giác ta mách bảo lúc này nên ngậm ngay miệng lại, nhưng nếu hắn phát hiện ra rằng ta đã phát hiện ra sự khác thường của hắn, với tính tình kiêu ngạo của hắn nhất định sẽ chẳng nể nang gì mặt mũi của ta đâu. Bỏ đi, giả ngu thôi mà, ai mà không biết chứ?
Thế là ta tiếp tục ba hoa: “Ngươi nhìn Tuyệt Mệnh Thất Quỷ mà xem, sau khi bị ngươi đuổi ra nhất định là lâm vào bước đường cùng, mới lầm đường lạc lối đi mở hắc điếm, thủ hạ của ngươi không biết có bao nhiêu người che giấu tâm tư với ngươi, minh thương dễ tránh, ám tiễn mới khó phòng. Nói đi nói lại, tính tình của ngươi không thể tốt một chút được sao?” Tuy sát thủ cũng không phải người lương thiện, tốt xấu gì cũng quang minh lỗi lạc hơn kinh doanh hắc điếm nhiều, hơn nữa vĩnh viễn không lo thiếu tiền, dù sao từ sau khi quen biết Tiểu Phượng Tiên, ta liền cảm thấy sát thủ chính là nghề nghiệp lý tưởng kiếm tiền nhanh chóng.
Hắn không giải thích, đáy mắt khôi phục vẻ ung dung phẳng lặng, cuộc nói chuyện liền dừng tại đây.
Tiểu Phượng Tiên chính là một miếng bông thấm nước vắt một cái thì nhỏ ra một giọt, ta không hỏi, hắn tuyệt đối không nói thêm một lời, kể cả khi ta hỏi, hắn cũng phải có hứng thú mới chịu nói một chút. Hôm nay hắn hơi kiên nhẫn đối với ta, mới nói được mấy câu trên mười từ, xem chừng là thấy ta tận tâm tận lực cứu hắn, hơn nữa còn tìm được đường sống trong chỗ chết một cách đầy ngoạn mục, nên mới không cay nghiệt với ta như thế.
Tiếp đó, đến trấn Ngọc Lương, nghe ông lão kể chuyện trong quán trà nói, ta mới biết chuyện về Tuyệt Mệnh Thất Quỷ là như thế nào.
Tuyệt Mệnh Thất Quỷ trước đây là đám cướp sông cướp biển giết người vô số, thủ đoạn hung ác, bản tính tàn bạo. Nước Thanh Hành phái đi rất nhiều chiến sĩ dũng mãnh mới bắt được bọn chúng về quy án, nhưng vào đúng ngày hành hình ngũ mã phanh thây theo như phán quyết, đám ngựa lại bồn chồn không yên, đánh mắng thế nào cũng chỉ hí vang mà không chịu động chân, cuối cùng bão cát nổi lên, bọn chúng thừa dịp hỗn loạn trốn thoát, sau khi không còn chốn dung thân mới gia nhập Phượng Minh Cô Thành.
Gã thủ lĩnh đô con của Tuyệt Mệnh Thất Quỷ cao ngạo ngông cuồng, không cam lòng làm thủ hạ của Phượng Thất Thiềm quanh năm bế quan không thấy mặt, sinh lòng phản bội, mưu đồ chiếm đoạt địa vị. Gã cho rằng võ công không thể tinh tiến là bởi vì gã bẩm sinh chỉ có một tay, sau đó bị người ta bỏ bùa mê, liền tu luyện cấm thuật.
Sau khi biết chuyện, để khiến gã tự lộ bộ mặt thật, Phượng Thất Thiềm sai người lan truyền tin tức: Nếu như tu tập cấm thuật, dùng rượu chế từ độc thằn lằn đốm, có thể tiết kiệm công sức mà hiệu quả hơn nhiều. Gã thủ lĩnh đô con bị lợi ích làm cho mê muội, cuối cùng bị lừa, kết quả là mọc ra một cái tay thằn lằn kinh dị, trên người mọc đầy vảy, nhìn cực kỳ kinh khủng. Sau đó nữa, Tuyệt Mệnh Thất Quỷ bị trục xuất khỏi Phượng Minh Cô Thành, từ đó thanh danh trong giới liệp đầu bị tổn hại, không còn ai biết tung tích.
Ta vuốt cái hộp đen có chứa Phượng Khấp Huyết, cực kỳ khó hiểu, thế là giơ tay hỏi tiên sinh: “Vậy gã thủ lĩnh đô con kia bị ai mê hoặc mới đi luyện cấm thuật?”
Lão tiên sinh cảm thấy ta hỏi quá lạc đề, cho nên đáp qua loa: “Ta chỉ thu nhặt những lời đồn trên giang hồ để kể lại cho mọi người, chuyện riêng tư như thế, ai mà biết được?”
Ta liếc cái bảng hiệu mà lão tiên sinh lúc nào cũng khư khư bên mình, trên đó đề mấy chữ to tướng “Bí Mật Không Thể Nói”, bĩu môi, “Vậy chẳng phải ông đang tự đập vỡ bảng hiệu của mình đó sao? Chuyện đó mà cũng không nói được thì sao đáng được thưởng tiền?”
Lão tiên sinh nguýt ta một cái, “Ngươi đã thưởng tiền cho ta bao giờ hả? Ngày nào cũng đến đây nghe chực, còn dám trách móc ta.”
Ta đứng thẳng dậy, phản bác: “Đấy là do ông nói không hợp ý ta, có bao giờ ta hỏi mà ông trả lời được đâu!”
Lão tiên sinh nổi giận, lom khom bước về phía ta, làm bộ gõ gõ cái bàn bên cạnh ta, “Con nhóc này! Cũng không tự nhìn xem ngươi hỏi những gì? Ngươi hỏi ta Cầm Đoạn sau khi mai danh ẩn tích lấy tên là gì, hỏi ta có phải người Phượng Minh Cô Thành lén gọi Phượng Thất Thiềm là Tiểu Phượng Tiên không, hỏi ta làm sao giải được độc Hoa Hỏa Phong Liệt, hoang đường nhất là, lúc nghe chương Bí mật chốn cung đình, ngươi còn hỏi ta hoàng đế mặc quần lót màu gì!” Ông ta bắt đầu đuổi ta, “Ngươi ngươi ngươi, cút mau!”
“Đừng đừng! Ta thưởng bạc cho ông!” Ta cao giọng hô, thấy ông ta dừng tay ta mới nói tiếp: “Ta cũng không phải muốn làm khó ông, chỉ cần ông nói được ngọn nguồn gốc gác của Phượng Minh Cô Thành, ta sẽ thưởng bạc cho ông.”
Những tin đồn nhảm kia, còn có thể nghe ngóng từ Tiểu Phượng Tiên một chút, nhưng công năng sàng lọc của miệng hắn quá mạnh mẽ, chỉ cần ta hỏi đến Phượng Minh Cô Thành, hắn liền câm như hến.
Tiên sinh hoài nghi nhìn ta một cái, cho đến khi ta móc từ trong ngực ra một đồng bạc, ông ta mới tươi cười vui vẻ trở về bàn, gõ vang trống rồi nói:
“Nhắc tới Phượng Minh Cô Thành, thì có chuyện để nói rồi. Phượng Minh Cô Thành là một tòa thành độc lập nhiều đời, nằm sâu trong khu rừng Hổ Nhĩ ngoài biên giới nước Thanh Hành, ngoài dân trong thành biết được đường vào thì không ai có thể tìm ra được, rất nhiều người trước đây đi tìm cuối cùng đều mất tăm mất tích. Phượng Minh Cô Thành thu nhận những người đáng thương không chốn dung thân, đối với đào phạm lưu vong, tội phạm trọng hình họ cũng không cự tuyệt một ai. Nhưng một khi trở thành thành viên trong thành, phải tuân thủ nghiêm ngặt một quy tắc duy nhất: Không được vấy máu nữa.” Lão tiên sinh dùng sức vỗ vỗ bàn, “Nhưng, có một nhóm người ngoại lệ.”
“Tất cả bọn họ đều phải trải qua sàng lọc khắt khe, huấn luyện nghiêm khắc, uống rượu phượng huyết ăn thề: sống làm người Cô Thành, chết làm quỷ Cô Thành, trọn đời trọn kiếp bảo vệ Phượng Minh Cô Thành cùng hàng vạn hàng nghìn thành dân. Mỗi người bọn họ đều có tài nghệ tuyệt vời, nắm giữ đủ loại vũ khí kỳ diệu, xuất thành săn đầu người để kiếm sống.”
“Giới sát thủ có hai bảng xếp hạng nổi danh nhất, phân biệt là bảng xếp hạng Đầu người cùng bảng xếp hạng Sát thủ đắt giá nhất. Một trăm vị trí trước đều bị sát thủ của Phượng Minh Cô Thành chiếm trọn, đám Tuyệt Mệnh Thất Quỷ khi trước, gần như là những con dê đầu đàn trong đám sát thủ của Phượng Minh Cô Thành, tiếc thay, một lần sảy chân để hận nghìn đời.”
“Thật ra, trong lịch sử truyền kỳ của Phượng Minh Cô Thành, đã từng xảy ra một chuyện vô cùng bi thảm, nghe kể rằng, chuyện đó xảy ra vào lúc thành chủ đương nhiệm thứ sáu Phượng Lục Tỳ Hưu nắm quyền, ông ta có hai tâm phúc là tả hữu sứ. Ngờ đâu tả hữu sứ kia phản bội, cấu kết với triều đình, thâu đêm dẫn quan binh treo cổ hơn ngàn người Phượng Minh Cô Thành từ trên xuống dưới. Triều đình căm hận đám liệp đầu thấu xương, nhưng trong trận tàn sát này, người chết đa số là thành dân vô tội, nói tới cũng thật đáng thương. Phượng Lục Tỳ Hưu xả thân vì thành, dẫn bọn quan binh vào chỗ dây leo ăn thịt trong rừng Hổ Nhĩ, đồng quy vu tận.”
Người nghe bên dưới cũng xúc động, nhao nhao hỏi tả hữu sứ về sau thế nào.
Lão tiên sinh thở dài, “Tả hữu sứ kia lẩn trốn suốt đêm, đến nay không ai biết được tung tích của bọn họ.”
Ta chỉ cảm thấy cả người chấn động, phảng phất như có thứ gì đó trong lòng ta vỡ tan thành từng mảnh, đâm vào da thịt, đau đến tận xương tủy. Ta run giọng, hỏi lão tiên sinh: “Vậy tả hữu sứ kia, tên họ là gì…”
Lão tiên sinh dường như rất vui mừng, bởi vì cuối cùng ông ta cũng có thể trả lời được một trong những câu hỏi oái oăm của ta. Ông ta vuốt vuốt chòm râu, “Tả sứ là một người đàn ông, hình như họ Thẩm tên Hòa, hữu sứ là một người phụ nữ, tên thì… Ta không nhớ rõ nữa.”
Cha mẹ ta… Đã từng làm chuyện táng tận lương tâm như vậy sao?
Nếu như Phượng Lục Tỳ Hưu là cha của Tiểu Phượng Tiên, vậy cha mẹ ta, há chẳng phải kẻ thù giết cha của hắn sao? Há chẳng phải tội nhân của cả Phượng Minh Cô Thành hay sao?
“Muốn giết ngươi có khối người, đừng gấp.”
Tiểu Phượng Tiên nói câu này, ta cuối cùng cũng hiểu thấu rồi. Hắn muốn đưa ta về Phượng Minh Cô Thành, để các thành dân xử trí…
Ôi chao, thật là một cặp cha mẹ tốt, đã qua đời, bỏ lại ta một thân một mình, còn để lại một “lễ vật” nặng đến vậy, để ta gánh chịu cả đời…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...