Lớp mười một năm đó , cậu là học sinh đứng đầu cả khối Lục Phỉ Nhiên được đài phát thanh truyền hình thành phố phỏng vấn.
Khi người dẫn chương trình đang kéo lê sợi dây micro dài thòng , đứng trước máy quay và tuông một tràng : " Chào mừng quý khán giả đến với chương trình XXX , nơi đây chính là trường Trung học Phổ thông số một của thành phố ..." rồi hoàn toàn tất phần giới thiệu thành tích học tập của Lục Phỉ Nhiên một cách chi tiết , vị MC với gương mặt dịu dàng và hiền lành đó đặt câu hỏi cho anh một cách gợi mở :" Ước mơ của em là gì ? "
MC đã nói nhiều rồi , thời lượng sau đó tất nhiên là Lục Phỉ Nhiên.
Vị MC đó còn đang định nghỉ ngơi lấy hơi thì đã nghe thấy Lục Phỉ Nhiên nhìn thẳng vào camera đáp :" Là học Luật ạ " .
" Còn gì nữa không ?
" Hết rồi ạ ."
Cuộc phỏng vấn đại diện học sinh ưu tú bất đắc dĩ biến thành chương trình độc thoại .
Lục Phỉ Nhiên vẫn luôn kiệm lời như vậy , khi chương trình được phát sóng , đến cả giáo viên chủ nhiệm cũng phải bó tay với anh.
Vào buổi tự học tối hôm đó , Hạ Sơ Nhất ngồi ở bàn trên quay xuống hỏi anh :" Vì sao lại muốn học Luật ?"
Khi đó Hạ Sơ Nhất và Lục Phỉ Nhiên vẫn chỉ là bạn học bình thường , những cuộc trò chuyện giữa hai người thường là " Vì sao lại ...?" và " Chẳng vì sao cả ".
Lần này Lục Phỉ Nhiên không thèm ngẩng đầu lên , đương nhiên cũng chảng buồn chẳng trả lời câu hỏi của Hạ Sơ Nhất .Bầu không khí trở nên gượng gạo vô cùng , may là có Hứa Mộ Dương ngồi phía Trên Hạ Sơ Nhất giúp cô chữa ngượng .
Lúc đó , giáo viên chủ nhiệm xếp học sinh yếu xen kẽ với học sinh giỏi dựa trên tư tưởng " đôi bạn cùng tiến " để cải thiện một cách toàn diện thành tích cho cả lớp.
Nhưng mà prư trong lớp lại có quá nhiều học sinh yếu ,đến chỗ của Hạ Sơ Nhất thì hai học sinh dở đã ngồi liên tiếp nhau rồi.
Tuy nhiên lúc ấy Hạ Sơ Nhất rất vui , bởi vì Hứa Mộ Dương kém hơn cô , cho dù người ngồi phía sau là Lục Phỉ Nhiên thì cô cũng không mấy xấu hổ .
" Làm ngành luật nhanh có tiền chứ sao.
Hứa Mộ Dương để đầu đinh , chân mày rất rậm , hai mắt khi cười híp lại thành đường chỉ nhưng vãn sáng ngời .
Hạ Sơ Nhất nghĩ Lục Phỉ Nhiên không thể nào như Hứa Mộ Dương được , cô bèn cãi giúp anh :" Những ngành nghề khác cũng kiếm được nhiều tiền mà ."
Hứa Mộ Dương cười đểu :" Làm luật sư nở mày nở mặt, vừa có đạo mạo lại vừa có uy , còn có thể dành lấy công bằng cho người khác.
Cậu không thấy tay trái của Nữ thần công lý cầm gươm , tay phải cầm cán cân à ? Đó là biểu tượng của công bằng và chính nghĩa đấy ."
Hạ Sơ Nhất ngoái đầu dòm Lục Phỉ Nhiên một cái , thấy anh vẫn làm thinh bèn quay đầu lại nói với Hứa Mộ Dương : "Đã đại diện cho công bằng và chính nghĩa rồi thì sao lại phải bào chữa cho người xấu ? Ra ngoài đường thấy ai phóng hoả , gi// ết người , lừa đảo , cướp bóc thì tống luôn người đó vào tù không phải là được rồi sao ?"
Hứa Mộ Dương đập bàn cái rầm làm Hạ Sơ Nhất giật nảy mình .
" Bởi vậy mới có tiền chứ.
Nếu giúp người xấu giảm án hay giảm mức phạt thì sẽ nhận được nhiều tiền lắm đấy ."
Nói qua một hồi , thứ logic sơ sài của Hứa Mộ Dương thế mà lại thuêts phục được một Hạ Sơ Nhất ngây thơ .
" Pháp luật không phải thứ phục vụ cho người giàu ."
Lúc này Lục Phỉ Nhiên mới lặng lẽ cất tiếng , sau lưng Hạ Sơ Nhất lạnh ngắt.
" Sự công bằng của pháp luật là trao cho tất cả mọi người quyền bình đẳng.
Ngay cả khii người đó có phạm tội tày đình , hành vi phạm tội đã rất rõ ràng , tất cả mọi người cùng trừng phạt cho anh ta , khiiến anh ta trở thành kẻ yếu thế cùng đường và cũng bởi vậy cán cân công lý bị nghiêng.
Cho nên trách nhiệm của người luật sư là giúp anh ta , cho anh ta một cơ hội sống , như vậy anh ta có thể sẽ biết hối cải.
Thiện và ác luôn xoay chuyển , cán can công lý giúp cả hai được công bằng , không để một bên quá mạnh và cũng không để một bên quá yếu ."
Đây là câu nói dài nhất mà Lục Phi Nhiên đã phát ngôn trong một tháng trở lại đây.
Hạ Sơ Nhất được khai sáng, trong chốc lát bồng cảm thấy Lục Phỉ Nhiên như phát ra hào quang.
Hứa Mộ Dương tặc lưỡi hai tiếng, ánh mắt lướt từ Hạ Sơ Nhất qua đến Lục Phi Nhiên.
“Thế tại sao cậu lại học luật?"
Lục Phí Nhiên lại cúi đầu: "Chắng vì sao cá"
Hứa Mộ Dương lườm nguýt anh một cái, hắn đúng là không thể chịu nổi loại người lúc nào cũng cố làm ra vẻ bị hiểm này.
Nhưng trước khi hắn kịp lên cơn, khuôn mặt của giáo viên chủ nhiệm đã xuất hiện chình ình sau tấm cửa kính.
Thấy vẫn đang phát rồ lên vì Lục Phỉ Nhiên đi phỏng vấn mà chẳng thèm để cho mình chút sĩ diện nào, bây giờ lại bắt gặp Hứa Mộ Dương gây mất trật tự trong lớp nên càng sôi máu hơn.
Hạ Sơ Nhất nhìn thấy thấy chủ nhiệm trước Hứa Mộ Dương, tim cô như muốn rớt ra ngoài, lật đật cúi đầu xuống làm bài tập.
Cuối cùng, Hứa Mộ Dương...
Hạ Sơ Nhất ngồi xem đồng hồ trên ghế chờ của ngân hàng, đã bốn giờ bốn mươi lăm phút rồi.
Cô thoát ra khỏi dòng hồi ức, bởi hiện tại cô không thể nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra với Hứa Mộ Dương sau đó nữa.
Não bộ cô vĩnh viễn chỉ có thể ghi tạc những chuyện liên quan đến Lục Phỉ Nhiên mà thôi.
Hạ Sơ Nhất không vội tìm Lục Phỉ Nhiên, cô sợ dù mình có túm cổ áo anh mà điên cuồng chất vấn tại sao lại đòi chia tay thì anh cũng chỉ điềm tĩnh đáp “Chẳng tại sao cả".
Cô muốn tự mình tìm ra lý do, nếu không, cho dù Lục Phỉ Nhiên có nói chia tay mười ngàn lần cô cũng sẽ không đồng ý.
Hạ Chí v 29Đây là câu nói dài nhất mà Lục Phi Nhiên đã phát ngôn trong một tháng trở lại đây.
Hạ Sơ Nhất được khai sáng, trong chốc lát bồng cảm thấy Lục Phỉ Nhiên như phát ra hào quang.
Hứa Mộ Dương tặc lưỡi hai tiếng, ánh mắt lướt từ Hạ Sơ Nhất qua đến Lục Phi Nhiên.
“Thế tại sao cậu lại học luật?"
Lục Phí Nhiên lại cúi đầu: "Chắng vì sao cá"
Hứa Mộ Dương lườm nguýt anh một cái, hắn đúng là không thể chịu nổi loại người lúc nào cũng cố làm ra vẻ bị hiểm này.
Nhưng trước khi hắn kịp lên cơn, khuôn mặt của giáo viên chủ nhiệm đã xuất hiện chình ình sau tấm cửa kính.
Thấy vẫn đang phát rồ lên vì Lục Phỉ Nhiên đi phỏng vấn mà chẳng thèm để cho mình chút sĩ diện nào, bây giờ lại bắt gặp Hứa Mộ Dương gây mất trật tự trong lớp nên càng sôi máu hơn.
Hạ Sơ Nhất nhìn thấy thấy chủ nhiệm trước Hứa Mộ Dương, tim cô như muốn rớt ra ngoài, lật đật cúi đầu xuống làm bài tập.
Cuối cùng, Hứa Mộ Dương...
Hạ Sơ Nhất ngồi xem đồng hồ trên ghế chờ của ngân hàng, đã bốn giờ bốn mươi lăm phút rồi.
Cô thoát ra khỏi dòng hồi ức, bởi hiện tại cô không thể nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra với Hứa Mộ Dương sau đó nữa.
Não bộ cô vĩnh viễn chỉ có thể ghi tạc những chuyện liên quan đến Lục Phỉ Nhiên mà thôi.
Hạ Sơ Nhất không vội tìm Lục Phỉ Nhiên, cô sợ dù mình có túm cổ áo anh mà điên cuồng chất vấn tại sao lại đòi chia tay thì anh cũng chỉ điềm tĩnh đáp “Chẳng tại sao cả".
Cô muốn tự mình tìm ra lý do, nếu không, cho dù Lục Phỉ Nhiên có nói chia tay mười ngàn lần cô cũng sẽ không đồng ý.
Ngân hàng đóng cửa lúc năm giờ, Hạ Sơ Nhất biết đây chính là thời ng đến với vàng lấy chiếc khăn lụa trùm kín đầu mình rồi đứng dậy đi đến quầy giao dịch.
Phía sau quầy giao dịch có một hành lang dẫn đến văn phòng, phía trước là nơi kinh doanh, còn phảng clà nơi các bộ phủ phhát làm việc Hạ Sơ Nhất thấy không có ai chú ý đến phần khác lên lút nghiêng người, men theo hành lang lắn vào trong.
Nhưng chỉ mới đi được hai bước, Hạ Sơ Nhất đã bị hai anh bảo vệ mỗi người nhấc một cánh tay lôi ra ngoài.
Ra đến sảnh lớn, cô đã thấy Trần Thanh Trú đứng khoanh tay nhân xuống mình: “Tôi biết ngay là cô chẳng phải loại đàng hoàng gì mà, mò vào đây ăn trộm chứ gì!"
Hạ Sơ Nhất đờ cả mặt ra, lật đặt thanh minh rằng mình chỉ đi lạc thôi chứ thật ra cô muốn tìm nhà vệ sinh.
“Cả buổi chiều ngồi lì ở đây, đi vệ sinh mà trùm kín mít như vậy, nhìn phát là biết ngay có ý đồ khác rồi."
Trần Thanh Trú vốn dĩ đã không tin lời biện hộ của cô, cho nên Hạ Sơ Nhất có hô hoán cỡ nào bảo vệ cũng không chịu bỏ tay cô ra.
Bực hơn nữa là chỉ hai phút sau cả cảnh sát cũng đã có mặt tại hiện trường rồi.
Trần Thanh Trú cử bảo vệ đi túm cổ Hạ Sơ Nhất xong thì đã báo cảnh sát luôn rồi.
Trong tình huống này, Hạ Sơ Nhất không thể nói lý được nên bị cảnh sát dẫn đi ngay lập tức.
"Trần Thanh Trú! Cô hãy nói với Lục Phỉ Nhiên là tôi đã bị bắt rồi!"
“Nhất định phải nói cho anh ấy biết!"
"Tôi tên Hạ Sơ Nhất...!Sơ Nhất...!Nhất..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...