Người kia, ác hàng xóm

Tâm tình thật tốt.
Xách về từ siêu thị một cái nồi cơm điện, chảo rang mới mua cùng với nguyên liệu nấu ăn ngày mai, Du An An mặc dù là tay mỏi chân cũng mỏi, nhưng tâm tình vẫn tốt vô cùng.
 
Ác hàng xóm không có ác liệt như trong tưởng tượng làm cho cô yên tâm, trong lòng bớt được một tảng đá lớn, cũng vì vậy nên hôm nay khi đến quán cà phê hạnh phúc đi làm, cô không đợi chị Hựu Lăng mở miệng hỏi thăm, liền nhanh chóng tự động kể cho nàng ấy nghe chuyện tối hôm qua.
Lúc đó cô lo nói huyên thuyên, chị Hựu Lăng chuyên tâm lắng nghe, cho nên hai người cũng không chú ý đến chị Vu Hàn* cùng chị Khúc Bội** sống tại lầu tám của nhà trọ đi vào trong quán, cho đến khi các chị ấy lên tiếng nói chuyện, cô mới giật mình.
(*Vu Hàn: nữ chính trong [Hệ Liệt Nhà trọ tám tầng: Satan lầu năm] )
(**Khúc Bội: nữ chính trong [Hệ Liệt Nhà trọ tám tầng: Phú hào lầu bảy] )
Bất quá đây không phải là điểm quan trọng, điểm quan trọng chính là hai người bọn họ nghe nói cô mới vừa giải quyết xong chuyện nhà, lập tức kiên quyết muốn tặng quà mừng nhà mới cho cô. Sau đó hai người bất kể cô cự tuyệt như thế nào, đi lên lầu một chuyến nữa rồi khi trở lại trong quán, liền cầm theo bảy cái bao lì xì đỏ thẫm đưa cho cô, nói là mỗi chủ nhà đưa cho cô một cái*, hơn nữa mỗi cái cũng giá trị đến sáu ngàn nguyên, hại cô vừa sợ vừa vui vừa không biết làm sao.
(*là bảy chủ nhà trong Hệ Liệt Nhà trọ tám tầng đó)
Bởi vì cự tuyệt không được, bao lì xì cuối cùng vẫn nhận lấy, vì vậy cô hôm nay có thể nói là tự dưng nhặt được một khoản tiền trời cho, quả thực may mắn hạnh phúc đến không tin được.
Ha ha a… Thật là cao hứng, nhiều khoản thu vào ngoài ý muốn, cô có thể dành thời gian đi mua một cái tủ lạnh nhỏ để chứa thức ăn.
Bởi vậy cũng có thể giảm bớt thời gian cô đến siêu thị mua thức ăn mấy lần, tương đối có thể tiết kiệm thời gian và tiền xe, thật tốt.
Nhưng mà nói lại, đồ trên tay thật đúng là nặng nha!
Du An An dừng bước, thả bao lớn bao nhỏ cầm trong tay xuống mặt đất, sau đó há mồm thở dốc.
Tuy là nồi cơm điện và chảo rang nhìn qua thì thấy khá cồng kềnh, nhưng trên thực tế cũng không nặng, nhưng mà nếu xách lâu thì cũng rất mỏi, hơn nữa do quá cồng kềnh nên xách đi cũng rất vướng víu.
Oa, tay mỏi quá. Cô dùng sức nắn bóp tay, cố gắng làm giảm cảm giác đau nhức kia.
Cô vừa rồi thật sự không nên vì tiết kiệm một vé tiền đi xe buýt mà chịu đi bộ về nhà, bình thường không có đem theo vật nặng còn không sao, nhưng mà hôm nay tình huống rõ ràng là khác mà còn làm như vậy, cô chính là thật ngu ngốc, thật là hối hận không kịp.
Cô buông lỏng tay ngẩng đầu nhìn về phía trước, đoán chừng đại khái còn khoảng năm trăm mét nữa là tới nhà.
Chỉ còn năm trăm mét mà thôi, sắp đến rồi, chống đỡ một chút nữa là được rồi.
Cô tự an ủi mình, sau đó hít sâu một hơi, khom người xuống chuẩn bị tiếp tục vật lộn với cái cái bao lớn bao nhỏ trên mặt đất, nhưng trong nháy mắt đột nhiên có người đưa tay tới, giành lấy đồ đạc của cô.
“Ăn cướp a!” Trực giác của cô phản ứng, lập tức lớn tiếng hô to.
Na Nghiêm cả người cứng đờ, trên trán lập tức trượt xuống ba đường hắc tuyến*.
(là như vầy nè ~~>  )
Lúc nãy anh* ngồi ở cửa hàng ăn nhanh ăn mì tôm, nhìn thấy cô nàng hàng xóm mới khả ái này giống như đại lực sĩ, xách bao lớn bao nhỏ đi qua trước mắt, anh vốn là muốn chạy đến giúp cô, nhưng lại sợ hành động của mình quá đột ngột sẽ hù đến cô, nên đành phải thôi. Chẳng qua là không ngờ tới đến khi anh ăn xong mì tôm đi ra ngoài, lại nhìn thấy cô đứng cách cửa hàng tạp hóa phía trước không xa, thả hết đồ đạc trên mặt đất, liều chết điên cuồng xoa bóp tay.
(*từ lúc này bắt đầu đổi ‘hắn’ thành ‘anh’ nha, vì tỷ í ko còn có ác cảm với anh í nữa rùi)
Cô cần giúp đỡ. Ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu, anh đã vội bước đi đến bên người cô giúp cô nhấc lên một vài túi lớn, đồ đạc nhiều tới mức gần như có thể che khuất cả người cô.
Chẳng qua là cô đây là cái loại phản ứng gì đây?
Anh đi tới muốn giúp đỡ, nhưng cô ngay cả người là ai cũng không kịp nhìn lập tức hô to cướp bóc, thật sự là làm cho người ta không còn lời nào để nói.
“Cô nương, cô tựa hồ rất thích giúp người khác đặt biệt danh có đúng không?” Anh bất đắc dĩ cau mày.
Du An An hơi sửng sốt một chút, trong nháy mắt ngưng la hét cầu cứu.
Cô nương? Cô hoài nghi trừng trừng nhìn người “công nhân” trước mắt, bởi vì cả đời này cô chỉ từng nghe qua một người gọi cô như vậy mà thôi, chính là hàng xóm đối diện nhà cô.
“Mới gặp mặt lần thứ hai, tôi đã có bốn biệt danh, sắc lang, biến thái, bệnh thần kinh, ăn cướp không phải sao.” Anh nói đùa.
Thật sự là anh?!
“Na tiên sinh?” Cô dùng ngữ điệu không chắc chắn nhìn anh hỏi.
“Bộ dạng của cô thoạt nhìn thật giống như là rất kinh ngạc, tôi khó nhận ra như vậy sao?” Na Nghiêm sờ sờ cằm mình, rồi cúi đầu nhìn bản thân một chút.
“Tôi không phải là… Tôi chỉ là..” Du An An lộ ra một vẻ mặt lúng túng, hoàn toàn không biết nên giải thích thế nào với phản ứng vừa rồi của mình.

Bởi vì bộ dạng của anh bây giờ với tối hôm qua quả thực giống như là hai người khác nhau, một người mới vừa tắm rửa xong sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái như là bạch mã vương tử, một còn lại là thấp kém thô tục như là một công nhân nghèo túng ngày ngày ở trong công trường khiêng gạch, thật sự không thể trách cô lầm tưởng anh là một tên cướp. (sao tỷ chê soái ca của em dữ vậy T.T)
“Ừm, mới vừa nãy thật là xin lỗi, tôi không biết là anh.” Cô cuối cùng chỉ có thể trả lời như vậy.
“Không sao.” Hiểu lầm đã được giải quyết, Na Nghiêm lại nhấc đồ đạc của cô đi về phía trước.
Hơi sửng sốt một chút, cô vội vàng theo sau.
“Cám ơn anh giúp tôi xách đồ.” Mắt liếc thấy túi đồ trên tay anh, cô vội vàng mở miệng nói lời cảm ơn.
“Đây là cái gì? Thoạt nhìn là một túi rất lớn, nhưng thực ra lại không có nặng.” Anh tò mò hỏi thăm. Cách nhà còn tới một đoạn đường, cũng nên tìm một đề tài để nói chuyện.
“Nồi cơm điện và chảo rang.” Du An An trả lời thành thật.
“Túi đồ trên tay cô kia có muốn tôi cũng giúp cô cầm hay không?” Anh nhìn về phía cái túi nặng trịch trong tay cô.
“Không cần, chỉ là một chút rau cỏ mà thôi, tôi tự cầm được.” Cô làm sao có thể không biết xấu hổ mà đem toàn bộ đồ giao cho anh cầm, còn mình thì đi tay không?
Bất quá nói trở lại, hàng xóm này của cô thật đúng là… Phải hình dung như thế nào đây? Khiến người ta khó có thể hiểu rõ? Anh có một đống bạn bè có giày rất bẩn, cô vốn cho là anh rất vô lại, nhưng anh lại lịch sự ngoài ý muốn, thân thiết và nhiệt tâm giúp người, hơn nữa còn lòng dạ rộng rãi, cho dù bị cô ngộ nhận là ăn cướp, vẫn có thể không để ý chút nào lấy chuyện đó ra làm trò cười, thật không biết anh đến tột cùng là một người như thế nào?
“Đã trễ thế này còn đi mua đồ ăn?” Anh hỏi.
“Đi siêu thị mua đồ, thuận đường mua thôi.”
“Bây giờ rất ít cô gái có thể xuống bếp nấu ăn.”
“Tôi cũng chỉ biết một chút món ăn căn bản ở nhà mà thôi.”
“Cái đó cũng thật không đơn giản.”
Cô khẽ mỉm cười, không biết mình kế tiếp nên nói cái gì, mặc dù trong lòng cô đối với anh tràn ngập tò mò không giải thích được, nhưng mà cô không có can đảm mở miệng hỏi ra mọi chuyện, chỉ dám yên tĩnh cùng anh đi chung đường, thật là siêu cấp lúng túng.
“Tôi tên là Na Nghiêm, Nghiêm trong từ ‘nghiêm túc’. Tôi đến bây giờ vẫn còn chưa biết cô tên là gì?” Anh mở lời tự giới thiệu mình.
“Tôi tên là Du An An. Du trong ‘Du Quốc Hoa’, An trong ‘an toàn’.” Thật mừng là anh còn có thể tự động tìm đề tài để nói, tránh hai người bọn họ cùng lúng túng.
“An An sao?”
“Ừm.”
“Tên rất khả ái.”
Không ngờ tới anh có thể nói như vậy, cô liền giật mình ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt không tự chủ được nóng lên.
“Cám ơn.” Cô nói. “Tên của anh cũng rất đặc biệt, hai chữ đều là họ.” Cái này gọi là ‘lễ thượng vãng lai’ nha.
(*lễ thượng vãng lai: có qua có lại, lấy lễ trả lễ)
“Ba tôi họ Na, mẹ tôi họ Nghiêm, hai người bọn họ cái gì cũng thích công bằng, cho nên tôi chỉ có thể đều dùng cả hai họ, đây chính là nguyên nhân cái tên tôi từ đâu mà có.” Anh cởi mở nói tiếp đề tài này.
“Anh là con một?” Anh bình dị gần gũi làm cho cô không nhịn được tò mò hỏi.
“Làm sao cô biết?”
“Đoán.” Cô đột nhiên buồn cười một tiếng.
“Tại sao?”
“Tôi đang suy nghĩ, nếu như anh có em trai hoặc em gái, cha mẹ anh sẽ lấy tên gì cho bọn họ, dù sao Na Nghiêm hai chữ này đều đã bị anh lấy rồi.” Cô vừa đi vừa nói chuyện.
“Trên thực tế tôi cũng đã hỏi cha mẹ tôi vấn đề giống như vậy.” Anh nhìn cô một cái.
“Bọn họ trả lời thế nào?” Cô vẻ mặt tò mò.
“Nghiêm Na.”
An An ngây ngốc sửng sốt một chút. “Cái gì?”
“Bọn họ nói là vẫn muốn công bằng, đứa con sau sẽ đặt là Nghiêm Na.” Giọng nói ngừng lại một chút. “Không sai, chính là đem tên của tôi đảo ngược lại.”
“Anh đang nói đùa?” Cô há hốc mồm cứng lưỡi nhìn anh một hồi lâu.

“Không có.”
Nhìn vẻ mặt đứng đắn, hoàn toàn không có nửa điểm nói giỡn, Du An An đột nhiên cũng nhịn không được nở nụ cười.
“Ba mẹ anh thật thú vị, ha ha… Vậy anh không có hỏi bọn họ, nếu có đứa trẻ thứ ba thì sao?” Cô thật sự là tò mò đến không chịu được.
“Con gái thì gọi Na Na, con trai thì gọi Nghiêm Nghiêm.”
Nghe như thế, tiếng cười đột nhiên khựng lại, Du An An đầu tiên là vẻ mặt ngây ngốc, sau đó mới cất tiếng cười to. Này thật sự là buồn cười quá, cô sắp bị chết vì cười rồi!
“Thật ra thì cái đoạn Na Na và Nghiêm Nghiêm này là tôi thêu dệt ra.” Nhìn thấy cô cười không thể ngừng lại, Na Nghiêm thừa nhận.
Du An An ngưng cười, vẻ mặt đột nhiên trở nên có chút cứng lại.
“Ách, tôi… Hmm…” Cô bỗng nhiên không biết nên nói gì, nói xin lỗi? Hay là nói anh có ý tưởng sáng tạo, nhưng thật ra lại rất buồn cười?
“Thật ra thì cái chuyện này bạn bè tôi cũng đã từng hỏi.” Anh mở miệng nói chuyện, giảm bớt lúng túng cho cô. “Tài năng của ba mẹ tôi mọi người đều biết, cho nên chuyện đùa này mới có thể buồn cười, bởi vì bọn họ nếu quả thật có ba đứa con, đứa thứ ba có thể thật sẽ bị gọi là Na Na hoặc Nghiêm Nghiêm.” Anh vừa nói vừa nói lộ ra vẻ bất đắc dĩ mỉm cười.
“Nghe có vẻ, ba mẹ anh hình như là… À, rất lạc quan.” Ngữ ý của cô tương đối bảo thủ.
“Lạc quan sao? Bản thân tôi cho là hai chữ “điên rồi” này dường như thích hợp với bọn họ hơn.”
Cô không khỏi cười khẽ một tiếng nữa.
“Được rồi, về đến nhà rồi.”
Du An An nghe vậy kinh ngạc quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra bọn họ cư nhiên đã đến cửa nhà. Làm sao lại nhanh như vậy? Cô thậm chí ngay cả chuyện làm sao bọn họ đi vào tòa nhà, như thế nào đi vào thang máy, còn không chú ý đến.
“Cô không mở cửa sao?”
“A? Ô!” Cô nhanh chóng hoàn hồn, vội vàng lấy cái chìa khóa ở trong túi xách da ra mở cửa.
“Có muốn tôi giúp cô đem vào trong không?” Na Nghiêm nhân lúc cô xoay người nhìn về phía anh liền hỏi thăm.
“Không cần, tôi tự mình đem vào được.” Cô nhanh chóng lắc đầu từ chối.
Anh đem cái túi trong tay giao cho cô.
“Cám ơn anh đã giúp đỡ, Na tiên sinh.” Cô nhận lấy túi, đồng thời khom lưng hướng về phía anh nói lời cảm ơn.
“Không cần khách khí.” Anh mỉm cười đáp lại, ngừng lại một chút rồi đột nhiên lại nói. “Tôi lớn tuổi hơn cô, nếu như cô không ngại, có thể gọi tôi một tiếng Na đại ca.”
“Không cần khách khí.” Anh mỉm cười đáp lại, ngừng lại một chút rồi đột nhiên lại nói. “Tôi lớn tuổi hơn cô, nếu như cô không ngại, có thể gọi tôi một tiếng Na đại ca.”
Không ngờ tới anh có thể nói như vậy, Du An An giật mình sững sờ ngẩng đầu nhìn anh.
Người hàng xóm mới này luôn là mang lại cho cô nhiều chuyện ngoài ý muốn, nói chuyện lịch sự ngoài ý muốn, vẻ ngoài đẹp trai ngoài ý muốn, nhiệt tâm giúp người ngoài ý muốn, chung đụng với nhau tốt đẹp ngoài ý muốn, lại còn có sự thân thiết thân mật ngoài ý muốn. Hiện tại anh còn chủ động muốn cô gọi anh một tiếng Na đại ca.
 
Đại ca sao? Mặc dù mới quen biết anh, đối với anh gần như có thể nói là không biết gì cả, cô vốn dĩ đi làm nhiều năm bên ngoài gặp qua đủ loại người, anh hẳn không phải là người xấu, hơn nữa quan trọng nhất là, cô một thân một mình sống bên ngoài, có thể có một hàng xóm làm đại ca của cô, làm sao có thể không muốn chứ?
“Na đại ca.” Cô nhìn anh, có chút ngượng ngùng nhẹ giọng gọi.
“Như vậy tôi có thể gọi cô là An An?”
Cô lập tức gật đầu.
(từ đoạn này bắt đầu đổi cách xưng hô anh-em cho thân mật nhá :”] )
“An An.” Sau khi thấy cô gật đầu, anh lập tức đổi thành vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn nhẹ giọng gọi cô.
“Dạ.” Vẻ mặt nghiêm túc của anh làm cho cô không tự chủ căng thẳng thần kinh.
“Hiện tại an ninh không tốt, một cô gái đi một mình như em không nên về nhà quá muộn.” Anh nghiêm trang nhìn cô giáo huấn.

Cô giật mình nhìn anh.
“Hồi đáp thế nào?”
“Dạ.”
“Rất tốt.” Anh mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ đỉnh đầu của cô. “Nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon.” Nói xong, anh liền xoay người mở cửa, chỉ sau chốc lát liền đi vào nhà, biến mất khỏi tầm mắt cô.
Du An An ngây người như phỗng đứng nguyên tại chỗ, sau một lúc lâu mới chợt hiểu ra hồi phục tinh thần lại, hơn nữa không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Anh thật đúng là một người tốt, nếu như cô lúc trước vẫn hoài nghi cách làm người của anh, thì bây giờ hoàn toàn không còn.
Cô đem đồ đạc vào bên trong nhà, không khỏi mỉm cười nghĩ lại, hôm nay thật đúng là một ngày may mắn a!
* * *
“An An, cùng đi ăn cơm có được không?” Cách thời gian nghỉ trưa còn năm phút đồng hồ, Ngụy Thục Mỹ ngồi ở cạnh bàn làm việc của Du An An nghiêng người sang hỏi.
“Nhưng mình hôm nay cũng đem theo cơm hộp.” Cô lộ ra vẻ mặt bối rối.
“Khó trách cậu hôm nay tâm tình đặc biệt tốt, cả buổi sáng cũng cười mị mị, dượng cậu vừa đi công tác nữa sao?” Ngụy Thục Mỹ vẻ mặt bừng tỉnh ngộ.
Là đồng nghiệp đã hơn hai năm, có tình cảm không tệ với Du An An, Thục Mỹ cũng biết cô từ nhỏ sống nhờ ở nhà dì, có dượng siêu cấp keo kiệt, chị họ thì khó gần, cả nhà chỉ có dì đối xử với cô không tệ, nhưng không may dì lại dành thời gian làm nội trợ trong gia đình, đối với kinh tế trong nhà không có một chút cống hiến, cho nên tương đối cũng không thể giúp đỡ cô nhiều.
Cho nên qua hơn hai năm qua, chỉ cần nhìn thấy “quản gia tiết kiệm” An An mang hộp cơm đến công ty, Thục Mỹ liền biết là dượng keo kiệt của cô vừa đi công tác.
Du An An mỉm cười lắc đầu.
“Không phải sao?” Ngụy Thục Mỹ có chút kinh ngạc. “Chẳng lẽ là dượng cậu đổi tính, hay là ông ta bị treo lên rồi?”
“Thục Mỹ!” Cô vừa buồn cười vừa tức giận kêu lên.
Mặc dù dượng đối với cô thật sự không tốt lắm, nhưng mà dù sao năm đó hắn vẫn thu dưỡng cô, làm cho cô sống một cuộc sống không thiếu thốn, cho nên cô vẫn tận lực hy vọng bạn bè đừng nói bậy về “người nhà” của cô.
“Mình nói giỡn mà!” Ngụy Thục Mỹ nói không có chút thành ý. “Vậy cậu hôm nay tại sao có thể mang cơm hộp, dượng cậu không phải nói mua gạo cậu cũng phải trả tiền sao? Nói thật ra hình như từ khi cậu bắt đầu đi làm, cậu đều không cầm được nửa xu trợ cấp của gia đình nữa.”
“Thật ra thì mình đã chuyển ra ngoài, không còn ở tại nhà dì mình.”
“Chuyện từ khi nào? Tại sao cậu đều không nói cho bọn mình biết, cậu bây giờ đang ở nơi nào? Là bọn họ đuổi cậu ra ngoài sao?” Ngụy Thục Mỹ kinh ngạc kêu lên.
“Không phải, tự mình quyết định muốn ra ngoài.”
“Gạt người, cậu không phải là vẫn muốn kiếm tiền để mua nhà sao? Một mình chuyển ra ngoài mướn phòng trọ tốn hết bao nhiêu tiền, cậu cũng không phải là không biết, làm sao có thể tự mình lựa chọn chuyển ra ngoài ở?”
“Thật sự, bởi vì mình đã mua nhà.” Du An An do dự một chút mới nhỏ giọng nói ra chân tướng.
“Cái gì?! Cậu mua nhà rồi?” Ngụy Thục Mỹ hai mắt tròn xanh, kinh ngạc kêu ra tiếng.
“Xuỵt, cậu nhỏ giọng một chút, mình không muốn cho người khác biết.” Cô vội vàng đem ngón trỏ đặt lên trên miệng, đồng thời quay đầu nhìn bốn phía.
“Tại sao? Mua nhà mới là chuyện vui, tại sao không muốn cho người ta biết?” Ngụy Thục Mỹ khó hiểu nhìn cô. “Huống chi thanh niên bây giờ, có được bao nhiêu người có bản lãnh dựa vào chính mình vào năm hai mươi lăm tuổi đã có năng lực mua được nhà nha? Cậu thật là lợi hại.”
“Chẳng qua là một cái phòng nhỏ sang tay mà thôi, cậu không được nói, như vậy mình sẽ cảm thấy rất mất thể diện.” Du An An vội vàng lắc đầu giải thích.
“Mất thể diện cái gì? Người nên cảm thấy mất thể diện là bọn mình mới đúng. Cũng là lương bổng như nhau, cậu mới làm việc hai năm mà thôi đã có bản lãnh mua nhà, còn bọn mình ngay cả hóa đơn hàng tháng còn không rõ, vậy mới thật là mất thể diện.” Thục Mỹ không khỏi thở một dài tiếng.
Du An An không biết nên nói cái gì, chỉ lựa chọn trầm mặc.
“Linh…” Tiếng chuông nghỉ trưa vừa lúc này vang lên.
“A, đến giờ nghỉ trưa rồi.” Ngụy Thục Mỹ hưng phấn cầm lấy ví tiền đứng lên. “Cậu đã đem theo hộp cơm, vậy mình đi ăn cơm cùng Vân Linh đây.”
“Được.” Du An An gật đầu.
“Chuyện cậu mua nhà thật sự không nói? Có lẽ có thể nhận được quà tân gia đó!” Ngụy Thục Mỹ ở trước khi đi hỏi lại lần nữa.
Cô mỉm cười lắc đầu.
“Được rồi, vậy mình cái gì cũng không đề cập đến nữa.” Nói xong, nàng phất tay một cái xoay người rời đi.
Sau khi đưa mắt nhìn theo nàng rời đi, Du An An dọn dẹp bàn làm việc một chút, rồi mới đứng dậy đi tới lấy hộp cơm.
Hộp cơm cô làm rất đơn giản, chỉ có cơm, một trứng luộc cùng rau cỏ các loại, nhưng mà cô cảm thấy mùi vị thật ngon, bởi vì cô còn có lời đùa của đại ca hàng xóm làm gia vị.
Na Nghiêm, Nghiêm Na, Na Na, Nghiêm Nghiêm… Ha ha, thật buồn cười, mỗi lần nhớ tới, cô vẫn có cảm giác rất vui vẻ. Cô nghĩ, ba mẹ của Na Nghiêm hẳn là một cặp vợ chồng rất thú vị a.
Ba mẹ a… Cô thật nhớ ba mẹ quá.
Một cảm giác ghen tị đột nhiên xộc lên mũi, cô miễn cưỡng ngăn mình không được đau thương trong lòng, tận lực nghĩ đến mấy chuyện vui vẻ, tỷ như chuyện có nhà mới của mình, tỷ như tất cả mọi người bên trong quán cà phê hạnh phúc đối với cô thật tốt, tỷ như hàng xóm đối diện nhà cô…
Hàng xóm của cô Na Nghiêm đến tột cùng là một người như thế nào? Tại sao ngày hôm qua đã trễ như vậy, toàn thân lại còn vô cùng bẩn? Lúc trước cô gặp anh, chẳng lẽ anh mới vừa tan việc sao? Anh là làm việc gì, tại sao làm ình bẩn như vậy?

Công nhân. Đáp án này chắc là không sai, vấn đề là làm công cái gì?
Công nhận đào đường xây cầu? Công nhân xây dựng phòng ốc? Rèn đúc? Thợ mỏ?
Ha ha, Đài Loan ở đâu ra có khoáng sản để đào nha, lại còn nghĩ tới thợ mỏ chứ!
Nhưng mà nói trở lại, bất kể là công nhân đào đường, công nhân xây dựng, rèn đúc hay là thợ mỏ, có vẻ đều không thích hợp với anh.
Trên thực tế, ngoại trừ không đề cập tới lúc trước từng xuất hiện đống giày thối bẩn, cùng với quần áo thấp kém tối hôm qua, bản thân anh tương đối giống như cái loại người hướng ngoại thường ngồi thẳng trong phòng làm việc, uống rượu đỏ, chơi Golf.
Hỏi cô tại sao cho là như vậy? Cô cũng không thể nghĩ ra nguyên nhân, chỉ là cảm giác thôi! Khí chất cao thượng của anh làm cho người ta có cảm giác thật sự tuyệt đối không giống như công nhân bán sức lao động kiếm tiền, thật sự một chút cũng không giống.
Nhưng mà nếu anh không phải công nhân, vậy giải thích thế nào về quần áo của anh tối hôm qua lúc về nhà, cùng với đám bạn bè ‘vật dĩ loại tụ’* kia? Thật là càng nghĩ càng tò mò.
(*vật dĩ loại tụ: vật giống nhau thì hay ở chung, giống như ‘ngưu tầm ngưu, mã tầm mã’ vậy)
“An An?”
Đột nhiên xuất hiện tiếng kêu to làm cho cô lên ngẩng đầu lên, chỉ thấy đồng nghiệp Hoàng Bách Khải – người vẫn luôn có ý tứ với cô – đang đi về phía cô.
Thật là xui xẻo, là gặp vận xui, cô không nhịn được khóc thét trong lòng, sao lại bị hắn đụng phải lúc cô đang mình một ngồi ăn cơm trưa cơ chứ?
“Sao cô một mình ở chỗ này ăn cơm hộp? Thục Mỹ các cô ấy đâu?” Hắn dùng vẻ mặt khoái trá không đè nén được hỏi cô.
“Các cô ấy ra ngoài ăn cơm, còn tôi mang cơm hộp.” Cô trả lời đơn giản, không muốn cùng hắn nói ra quá nhiều.
Lời đồn trong công ty rất đáng sợ, trắng có thể nói thành đen, nói một câu sẽ biến thành đã bắt đầu gặp gỡ, hôn nhau, nói thêm hai câu nữa sẽ biến thành đã lên giường.
Bởi vì cô đối với hắn hoàn toàn vô tình, không phải vì hắn điều kiện không tốt, trên thực tế Hoàng Bách Khải ở công ty rất được hoan nghênh, trình độ xếp hạng thứ ba, vấn đề là cuộc sống của cô bây giờ trọng tâm toàn bộ đều đặt lên việc kiếm tiền, căn bản cũng không có thời gian cho chuyện yêu đương, cho nên để tránh phiền toái không cần thiết, cô sớm đã quyết định muốn cách xa hắn càng xa càng tốt.
“Hộp cơm này là một mình cô làm sao?” Ánh mắt của hắn chuyển qua trên hộp cơm của cô.
“Ừ.” Cô nhân cơ hội cúi đầu tiếp tục ăn cơm, ý đồ tiễn khách rõ ràng, hy vọng hắn có thể thức thời một chút tự động rời đi, đừng quấy rầy cô ăn cơm.
“Cô biết nấu ăn?”
Còn không đi sao? “Chỉ biết một chút.”
“Một chút cũng rất rất giỏi, theo tôi biết, bây giờ có rất nhiều phụ nữ ngay cả bếp gas làm sao mở cũng không biết.”
Cô buồn bực không lên tiếng, tiếp tục ăn cơm.
“Cô đây là ăn món gì? Súp lơ sao?”
Đáng giận, hắn cư nhiên kéo ghế ngồi xuống rồi?!
“Sao lại nhìn không giống với bình thường, chỉ có một chút hoa?”
Ngu ngốc, cứ có một chút hoa thì sẽ là súp lơ sao? Đây là cái loại logic gì?
“Đây là tâm thái*.”
(*một loại rau)
“Tâm thái? Tôi chưa từng nghe qua tên món ăn này, cũng chưa từng nhìn thấy loại thức ăn này, làm sao cô biết đến món ăn này?”
Người này chính là không chịu chủ động rời đi, muốn ép cô mở miệng xin hắn rời đi có phải không?
“Thật xin lỗi, có thể để cho tôi yên tĩnh ăn cơm không?” Cô mặt không chút thay đổi hỏi.
“A, thật xin lỗi.”
Sau đó thì sao? Tại sao hắn vẫn còn ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích?
“Lúc tôi ăn cơm không có thói quen bị nhìn chăm chú.”
“A, thật xin lỗi.” Hắn rốt cục đứng dậy rời đi.
Rất tốt, cô rốt cục cũng có thể an tâm ăn cơm.
Hết chương 2.
————————————
Chú thích:
Tâm thái:

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui