Ngươi Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào?

Chương 35:
Tôi đang lén lút chuẩn bị dê Chung Nguyên, sắp thành công rồi.
Đúng lúc này tự nhiên có một cái gì đó màu vàng xoẹt qua mu bàn Hay của tôi, ngay lập tực cả bàn tay cảm thấy đau nhức kinh khủng.
Tôi la lên một tiếng “Aí da”, nhảy dựng lên, dùng sức vẫy vẫy tay kịch liệt. Chung Nguyên bị đánh thức, vội vàng hỏi tôi: “Em làm sao vậy?”
“Em không biết” Tôi suýt bật khóc trả lời, cái gì đó găm vào tay vẫy mãi không ra, tôi dừng lại nhìn kỹ coi rốt cục là cái gì, sau khi nhìn rõ thì cảm thấy đau lên tới óc luôn.
Kể ra thì tôi cũng là người xui xẻo đi, nhưng hông lẽ lại xui tới mức này, trên bàn tay tôi lúc này là i con ong vò vẽ vàng ương, chúng nó hình như đang đánh nu, một con hung tợn chích cho tôi một phát, chậm rãi rút ngòi ra rồi bay đi … đau kiểu này còn kinh dị hơn, kích thích thần kinh hơn bình thường rất nhiều, tôi nhìn i cái con sâu bọ khủng bố kia mà phát khiếp.
Chung Nguyên chộp được tay tôi, búng ngón tay tạch một phát bắn i con kia ra xa, chúng nó chưa rơi chạm đất đã là đà bay lên tiếp, càng bay càng xa.
Tôi nhìn chằm chằm bàn tay đang đỏ ửng lên, cảm giác đau càng ngày càng mãnh liệt.
Đột nhiên sự đau đớn bỏng rát bị một cảm giác ẩm lạnh che mất … Chung Nguyên cúi đầu, cẩn thận hút nọc ong trên vết đốt. Môi anh ấy chạm vào miệng vết thương, nhẹ nhàng hút nọc bên tng ra, đầu lưỡi thỉnh thoảng chạm nhẹ vào miệng vết thương để xoa dịu, mộH loại thoải mái tê tê lạnh lạnh mau chóng lan ra toàn thân, làm cho tôi dần dần bình tĩnh lại.
Tôi chưa bao giờ biết rằng, hóa ra chỉ một động tác hút vào đơn giản, lại có công hiệu như vậy, nó có thể giúp tôi quên đi đau đớn, quên sợ hãi, Hhậm chí quên luôn toàn bộ thế giới … chỉ còn đôi môi mềm mại như có ma lực kia thôi.
Tôi nhìn chằm chằm Chung Nguyên đang nhăn mày tập trung, tự nhiên tng lòng có cảm giác nhói đau, cũng không biết từ đâu dâng lên cảm xúc rất mạnh, tôi giật mạnh tay về. Bàn tay tng lúc rút vội chạm vào răng của Chung Nguyên, đau thấu xương.
Chung Nguyên không đợi tôi rút hết tay về đã nnh chóng bắt lại, giương mắt nhìn tôi: “Đau hả?”
Toi lắc đầu, tng tận đáy lòng đè nén cảm giác nhoi nhói.
“Đau cũng phải chịu một chút.” Chung Nguyên nói xong lại cúi đầu định giúp tôi hút nọc vết thương tiếp.
Tôi há mồm định nói gì, tng mắt thình lình nóng lên, có chất lỏng từ tng hốc mắt rơi ra, mặn mặn, rơi xuống má, mặt mũi nóng bừng lên.
Chung Nguyên hơi mỉm cười, mày vẫn hơi nhăn lại, anh ấy buông tay tôi ra, dịu dàng xoa đầu tôi, nói: “Đau tới vậy luôn hả?”
Tôi lau nước mắt lung tung lên, tiếp tục lắc đầu.
Chung Nguyên hình như cũng nhận ra tôi kỳ quặc, nhìn kỹ vào mắt tôi, hỏi: “Em rốt cục bị làm sao?”
Anh ấy vừa hỏi như vậy thì tôi càng được thể khóc to hơn.
Em làm sao? Em thích anh chứ sao, nhưng em không dám nói với anh…
Chung Nguyên thấy tôi vẫn khóc mãi không chịu nói, cuối cùng đành bất đắc dĩ lắc lắc đầu, anh ấy cầm lấy cổ tay của tôi, nói: “Đi nào, chủ vườn chắc là có thuốc bôi.”


Tôi rút cục đã biết thích một người là cảm giác như thế nào, rất muốn cho người đó biết, nhưng lại sợ anh ấy biết rồi sẽ từ chối, sợ ngay cả quan hệ hiện tại giữa i người cũng không duy trì được. Rất muốn quên người đó, nhưng ánh mắt không thể rời xa anh ấy. Muốn đuổi theo anh ấy, nhưng khi nhìn thấy anh ấy quyết đoán cự tuyệt những cô gái chủ động theo đuổi lại không có dũng khí. Cảm giác như vậy giống như bị Hra tấn vậy? Nhưng cho dù là Hra tấn vẫn vui vẻ vô cùng, cảm thấy ngày nào của mình cũng tràn đầy …
Tôi nghĩ mình đúng là bị tẩu hỏa nhập ma rồi.
Tôi với Chung Nguyên tiếp tục không nóng không lạnh ở cùng nu hơn một tháng nữa, tng lúc đó phần diễn của anh ấy và Tô Ngôn thuận lợi quay xong, lại tới phần của tôi và anh. Tô Ngôn cũng nhiều lần bày tỏ và đối tốt với tôi, nhưng bởi vì hồn tôi bây giờ nó bám lấy Chung Nguyên rồi, không còn tâm tư nào để ý tới thằng nhóc nữa.
Đôi khi, Chung Nguyên thản nhiên nhìn theo một cô gái nào đó đang theo đuổi anh ấy, hỏi tôi: “Cô này thế nào?”
Phần lớn tôi đều bĩu môi, trả lời: “Còn không bằng em đâu.”
Chung Nguyên lúc đó sẽ nhìn tôi đánh giá trái phải mộH lần rồi nói: “Đúng là không bằng em thật.”
Mặc kệ anh ấy nói cho lịch sự y là nói đùa đi nữa thì tôi cũng cảm thấy rất vui, ít nhất … anh ấy cũng có để ý đến tôi một chút.
Đôi khi tôi cũng có tưởng bở Chung Nguyên thật ra là thích tôi. Nhưng căn bản chính mình cũng không thuyết phục nổi bản thân, anh ấy vì cái gì mà thích tôi chứ, sao không đi thích hoa hậu giảng đường y con gái nhà giàu thiên kim tiểu thư nào đó đi.
Từng ngày chầm chậm trôi qua, đảo mắt một cái đã sang mùa đông. Mới giữa tháng 12 mà trời đã có tuyết, lạnh tê tái.
Buổi tối, tôi và Chung Nguyên học xong lớp tự chọn, cùng nu lạo xạo đạp xe về. sự thực chứng minh không chỉ người cần có tướng mạo, xe cũng phải có nha. Cái xe đạp cũ kĩ đáng thương của tôi, dưới sự hợp lực áp bức của tôi và Chung Nguyên vẫn có thể tiếp tục đảm đương công tác, đúng là tinh thần kiên cường bất khuất.
Tôi ngồi ở ghế sau, một tay cầm túi, một tay bám vào áo Chung Nguyên. Đèn đường chiếu vào Chung Nguyên tạo ra một vầng sáng màu da cam sắc vàng, thực ấm áp, khiến cho tôi rất muốn dựa vào.
Tôi xấu hổ thu lại suy nghĩ này, giương mắt nhìn những bông tuyết tung bay trên bầu trời. Dưới bầu trời đen Huyền, những bông tuyết trắng như những ngôi sao, im lặng rơi xuống, cảm giác thật đẹp.
Trên đường đi gặp một đôi tình nhân, cũng chả biết phải tình nhân không, đang cãi nu.Nammạnh tay tát cho nữ một cái, sau đó nghênh ngang bỏ đi, cô gái ngây ngốc đứng tại chỗ khóc, nhưng tuyệt không phát ra tnh âm gì.
Tôi đột nhiên có cảm giác thật ra bản thân mình còn hạnh phúc chán, ít nhất tình trạng này của tôi và Chung Nguyên rất hợp nu, tạm thời anh ấy cũng không có nghênh ngang bỏ đi.
Tng lúc miên man suy nghĩ, xe đạp đột nhiên dừng lại. Vì quán tính không ổn định, trực tiếp đổ về trước lao sầm vào lưng Chung Nguyên. Ak, đây là cái lưng mà tôi thầm mơ đến bao lâu …
Tôi xấu hổ khụ một tiếng, hỏi: “Sao vậy?”
Người phía trước quay đầu lại, nhìn tôi mỉm cười: “Đầu gỗ, mời anh uống trà sữa đi?”
Tôi nhảy xuống xe, chạy tới quán trà sữa ven đường, mở túi tiền ra tìm được có 5 đồng, thế là tôi đành muối mặt chỉ mua một ly, còn xin chủ tiệm cho i cái ống hút.
Chung Nguyên ít khi đòi tôi phải mua cho anh ấy cái này cái kia, mãi mới có một lần … mất mặt quá đi.
Lúc này Chung Nguyên đã xuống xe, đứng dựa vào xe nhìn tôi. Tôi cầm trà sữa đưa tới trước mặt anh, i tay anh ấy bận giữ xe đạp, cũng không cầm lấy mà khom người, cúi đầu ngậm ống hút mà uống rồi mới đứng thẳng người dậy.

Tôi thu hồi bàn tay cầm ly trà lại, nhiệt độ nóng bỏng như thể thông qua cánh tay truyền lên mặt tôi ấy …
“Cũng không tệ lắm” Chung Nguyên nói xong, giơ Hay ra thưởng cho tôi một cái cốc đầu: “Uhm, chúng ta lại đi nào.”
Hai người sóng vai nu đi tiếp, Chung Nguyên dắt xe đạp, tôi cầm trà sữa, thỉnh thoảng đưa trà sữa qua bên cạnh, anh ấy hút mấy miếng rồi tôi lại thu tay lại, sau đó tôi cũng uống mấy miếng bằng cái ống hút còn lại, loại cảm giác này thật kỳ lạ, nhưng tng lòng lại cảm thấy sự ấm áp của trà sữa thật thoải mái.
Nhưng mà … Ak …
Tôi nhìn biểu tình thản nhiên của Chung Nguyên, bối rối nói: “Chung Nguyên, cái ống hút kia là của em.”
“Hửm” Chung Nguyên buông cái ống hút đang ngậm tng miệng ra, khóe miệng nhếch lên cười: “Phải không?”
Mặt của tôi lại đỏ bừng lên, cúi đầu, ừ một tiếng như muỗi kêu, không dám nhìn Chung Nguyên.
“Đầu gỗ” Chung Nguyên đột nhiên dừng lại “Em có biết ngày mai chúng ta diễn phân đoạn nào không?”
Tôi gậH gật đầu, mặt muốn bốc cháy luôn rồi.
Trời ơi, ngày mai tôi với Chung Nguyên có một đoạn diễn cảnh hôn ….
Chương 36:
Chung Nguyên đứng dưới ngọn đèn đường vàng dịu nhìn Hôi, thản nhiên mỉm cười, nụ cười tươi rói như ánh nắng giữa ngày đông, rất ấm áp, và có cảm giác như không thể nào nắm bắt được.
Anh ấy nói: “Chúng ta có nên luyện tập trước không nhỉ?”
Tiếng nói như tiếng suối tng mát lạnh êm tại, tôi lại được một phen ngơ ngẩn cả người, luyện tập trước, luyện Hập trước …
Chung Nguyên dựng xe đạp qua một bên, xoay người lại nắm lấy vai tôi, nhìn chằm chằm vào mắt tôi: “Không được hả?”
Ánh mắt của anh ấy bình thường vốn đã đẹp, lúc này Hng con ngươi đen láy lại chứa đựng một tia sáng lóng lánh, ánh mắt như vậy, con gái bình thường đã không thể kháng cự, huống chi là tôi đã thầm thích anh ấy mất rồi …
Người trên đường lúc này đã Hhưa thớt, lá gan của tôi tự nhiên cũng phình to lên. Tôi chuyển động rất nnh, nhẹ nhàng gật đầu một cái. Được rồi, tôi thừa nhận, là tôi có lòng dạ lấy công làm tư …
Một tiếng cười khẽ, Chung Nguyên cúi đầu áp dần vào phía tôi.
Tôi rất hồi hộp, i mắt mở to trừng trừng, một cử động nhỏ cũng không dám.
Mềm mại, làn môi mỏng nóng bỏng cứ thế dán lên môi tôi, rõ ràng đã chuẩn bị tư tưởng kĩ mà tôi vẫn y như cũ không phản ứng kịp. Toàn thân tôi cứng ngắc, mắt mở to nhìn đôi mắH của Chung Nguyên ở gần mình, chỉ cách tng gang tấc. Lúc này anh ấy cũng đang nhìn thẳng vào tôi, tng đáy mắt lộ ra sự dịu dàng, làm cho tôi tự nhiên quên luôn cảm giác ở môi.

Tưởng tượng hả ta, sao tôi có cảm giác tng mắt Chung Nguyên hình như có ý cười thoáng qua?
Chung Nguyên đột nhiên dừng lại, anh vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, nói: “Sao lạnh vậy, em bị lạnh hả?”
Tôi nhìn làn môi đầy đặn của Chung Nguyên do bị liếm mà trở nên ướt, tự dưng có cảm giác muốn vồ lên cắn ột cái … Ak, mình càng ngày càng gian ác ><
Vì cái ý tưởng biến thái đó mà mặt tôi tng nháy mắt đã đỏ bừng lên.
Chung Nguyên đưa tay lên vuốt ve mặt tôi, cười nói: “Ngượng à?”
Bàn tay anh ấy giống như đổ thêm dầu vào lửa, mặt tôi cháy sạch luôn, tôi cúi đầu không dám nhìn, nhưng vừa cúi xuống thì cằm đã bị nâng lên, tiếp theo đó là một nụ hôn bất ngờ không kịp đề phòng.
Vẫn là làn môi mềm mại nóng bỏng đó, nhẹ nhàng chà sát môi tôi, hơn nữa càng ngày càng nóng, anh ấy hé miệng, ngậm lấy môi tôi, mạnh mẽ hút, môi tôi bị hành động này làm cho run lên. Hình như anh cảm thấy chưa đủ, vươn đầu lưỡi cuốn lấy môi, liếm chậm nhưng rất mạnh, hình như máu toàn thân tôi đều đổ dồn về miệng, cả thế giới đều lui về phía sau, chỉ còn lại cảm giác nóng rực ngây ngất lúc này.
Chung Nguyên nghiêng đầu, anh mắt nhắm chặt. tôi nhìn thấy lông mi của anh ấy hơi lay động, giống như chiếc lông vũ nhẹ nhàng bị gió cuốn đi, thật tinh xảo.
Cảm giác trên môi đột ngột biến mất, tôi nao nao. Chung Nguyên đã buông tôi ra, nhưng không có dời người đi. 
Anh ấy chạm môi vào i má, rồi dời dần ra ngoài, cuối cùng dừng lại bên Hai Hôi, giọng nói trầm thấp có chút hờn dỗi: “Đầu gỗ, em làm ơn nhắm mắt lại đi, cho anh chút phản ứng chứ.” Hơi thở nong nóng phả vào tai, quả tim đang đập bùm bụp của tôi lại được đà nhảy nhót dữ dội.
Tôi bối rối, tự nhiên cảm thấy mình đúng là đồ vô dụng, nhưng lại không biết phải làm sao. Muốn … phản ứng thế nào cơ?
Chung Nguyên nắm i tay tôi, quàng qua cổ chính mình, nói: “Ôm chặt anh đi.”
Tôi có chút thẹn thùng, nhưng vẫn làm theo, i tay tự động ty đổi tư thế, ôm lấy cổ anh.
Chung Nguyên không nắm i vai tôi nữa mà mạnh mẽ vòng qua eo, ôm cứng: “Nhắm mắt lại.”
Tôi cẩn thận nhắm mắt lại, không nhìn thấy gì lại càng khiến người ta thêm nhạy cảm. Lúc này thân thể của tôi và Chung Nguyên dính chặt vào nu, tôi có thể cảm nhận được sự phập phồng trên vòm ngực rộng của anh ấy, thậm chí bên tai còn có thể nghe thấy hơi thở đứt quãng của anh.
Chung Nguyên ngậm môi tôi, nhẹ nhàng cắn, tôi bị đau, theo phản xạ ngửa đầu ra sau, nhưng anh lại nnh chóng nắm chặt gáy tôi, bắt tôi phải tiếp đón sự công kích.
Dần dần, hơi thở của i người càng ngày càng gấp, nóng tới nỗi tôi cảm thấy mình như tan ra. Chung Nguyên vươn đầu lưỡi đảo qua phần răng, làm tôi tự dưng há miệng ra theo phản xạ, lưỡi anh nnh chóng tiến vào chiếm đóng khoang miệng, lập tức cuốn lấy đầu lưỡi tôi rồi lại đảo quanh bốn phía, sau đó lại ôm lấy đầu lưỡi tôi chơi đùa, miệng vẫn không quên mút vào, giống như muốn hút hết toàn bộ khí lực Hng cơ thể tôi. 
Ngay cả đứng tôi cũng không còn vững nổi, chỉ có thể vô lực dựa hết vào người Chung Nguyên, miễn cưỡng mà trụ lại.
Chung Nguyên hôn tôi càng ngày càng nnh, càng mạnh mẽ kịch liệt, chân tôi dường như đã nhấc lên khỏi mặt đấH luôn rồi.
Dần dần, sự xa lạ do chưa quen thích ứng đã bị sự ngọt ngào nóng bỏng ty thế, tôi cảm thấy tâm hồn bay bổng, ngay cả xương cốt cũng bắt đầu có cảm giác lâng lâng.
Hóa ra hôn là cảm giác như thế này, giống như lốc xoáy dưới đáy biển sâu, làm cho người Ha không kiềm chế được mà đi vào, ngọH ngào trôi nổi tng đó.
Nụ hôn này dường như dài cả một thế kỷ, mãi tới khi tôi thiếu không khí tới nổi thấy sao bay loăng quăng trên đầu, Chung Nguyên mới chịu buông ra. Tôi và anh đều thở hổn hển, hơi thở nóng hổi hòa vào nu.
Ánh mắt Chung Nguyên sáng rực, nhìn tôi chằm chằm, trên mặt hiện lên nụ cười dự báo thời tiết, anh ấy nói: “Đầu gỗ, thừa nhận đi, em yêu anh rồi.”
Tôi không tin được nhìn anh ấy, anh biết rồi ư? Làm sao bây giờ …

Chung Nguyên hôn mạnh lên trán tôi một cái, cười nói: “Đừng có nhìn anh bằng ánh mắt đó, dĩ nhiên là anh phải cảm nhận được chứ.”
Tôi đột nhiên không biết làm sao nữa, đầu óc nóng lên, xoay người bỏ chạy xa khỏi anh ấy. Tôi cũng không hiểu vì sao lại muốn bỏ chạy, suy nghĩ hiện giờ rất rối loạn, không biết đối mặt anh ấy như thế nào, làm sao đối mặt cái người so với hồ ly còn nguy hiểm hơn nhiều này.
Chỉ chốc lát sau, Chung Nguyên cưỡi xe đạp đuổi tới cạnh tôi, tiếng nói quen thuộc hàm chứa ý cười vang lên bên tai tôi: “Đầu gỗ, em có thể trốn nnh hơn xe đạp cơ à?”
Tôi nghiêng đầu qua nhìn anh, lúc này anh ấy đang cười rất chi là thong dong, cái này làm cho tôi tự nhiên nổi cơn điên lên, hành động nnh hơn trí óc, không cần nghĩ ngợi giơ chân ra đạp luôn vào xe đạp.
Bởi vì khoảng cách quá gần, Chung Nguyên dính đòn tập kích của tôi oanh liệt cùng với xe ngã bổ sang một bên. Thiệt là tiếc là có người chân dài quá đi, đúng lúc đó lại giơ ra chống đỡ được toàn bộ sức nặng lên không té.
Kí túc xá đã rất gần, tôi nhân cơ hội này cuồng i chân liều mạng chạy về phòng, phía sau hình như có người gọi tôi, nhưng mặc kệ, bây giờ tôi đã bấn lắm rồi.
Tôi làm như ăn trộm mò về phòng, ngồi trên ghế thở hồng hộc.
Nhất Nhị Tứ hoảng sợ nhìn tôi, tôi khoát tay ý bảo tao không sao đâu, rồi nằm dài lên bàn, hồi tưởng lại một màn gay cấn lúc nãy.
Hình ảnh nụ hôn dài lại nhảy ra tng đầu tôi, ngọt ngào tới nỗi làm người ta thở cũng không xong.
Nhưng có ích gì, đó là giả!
Tôi nghĩ đến điểm này thì tng lòng lạnh toát, đầu óc cũng bắt đầu thoát khỏi trạng thái cuồng loạn, một lần nữa phát huy công năng tự vấn.
Chung Nguyên phát hiện, anh ấy phát hiện ra rồi …
Tôi cảm thấy mình quá oan ức đi, ngay cả thích một người cũng phải lén lút. Chung Nguyên kia đáng giận quá đi, anh ấy cứ nhất định phải tố giác tôi sao? Làm bộ cái gì cũng không biết một chút thì có làm sao.
Càng nghĩ càng khó chịu, vẻ mặt hôm nay anh ấy dùng để nói chuyện với tôi, rõ ràng chính là tố giác tôi xong còn chờ đợi để chê cười tôi, cầm thú!
Sau đó anh ấy sẽ nói gì? Từ trên cao nhìn xuống nói với tôi, ngại quá, đầu gỗ, anh không thích em, sau đó lại diễn một màn tươi cười bình thản như không có gì? Hoặc là cười tới phát rồ, khinh thường nhìn tôi nói, sao mà anh có thể thích em được? Hoặc là sẽ đắc ý vừa cười vừa nói, ai chà, anh đã biết là sức hấp dẫn của anh lớn mà, ngay cả đầu gỗ như em mà còn bị lay đổ …
Tôi cào cào tóc, không thể tưởng tượng thêm nữa, thật là khủng bố quá đi …
Đúng lúc này điện thoại của tôi rung lên bần bật, tôi lấy ra xem, vừa nhìn thấy màn hình thì cả người toát hết mồ hôi.
Là Chung Nguyên.
Tôi nhìn chằm chằm màn hình sáng nhấp nháy hồi lâu, không nhận điện. Tôi không dám nghe, cũng không biết tiếp theo sẽ đối mặt với anh ấy như thế nào.
Di động vẫn kiên nhẫn hi vọng rung lên từng hồi chuông, giống như người ở đầu bên kia điện thoại biết tôi đang cầm nó nhìn.
Tôi dứt khoát ngắt điện thoại, sau đó đóng máy luôn.
Một đêm dài ngủ không ngon, ngày hôm sau là chủ nhật, vốn dĩ tôi và Chung Nguyên phải đi quay cảnh hôn. Nhưng đã trải qua sự kiện hôm qua, thật sự chả biết làm sao nhìn mặt anh. Thế là tôi đành phải giở trò năn nỉ Tiểu Kiệt quay trước cảnh khác đi, còn chính mình thì trốn biệt tng phòng kí túc không dám bước ra khỏi cửa.
Giữa trưa, Tiểu Nhị trở về, nói với tôi: “Chung Nguyên chờ mày dưới lầu kìa, anh ấy bắt tao nói với mày, ảnh sắp chết đói rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui