Ngươi Không Phải Đại Thần, Ngươi Quá Tiểu Nhân

Bị Tư
Húc ôm tiến vào trong trường quay, không nhìn đến ánh mắt mãnh liệt mà nóng
bỏng bao hàm thâm trầm cùng dục vọng, Liễu Thủy được an trí tại khoảng không
bên phải chiếc máy quay gần nhất.

“Ở đây
chờ anh.” Hôn lên trán Liễu Thủy, Tư Húc nói.

Nói
xong, liền xoay người về phía người hóa trang bên cạnh, vỗ vỗ thân ảnh đông
cứng, ánh mắt người nọ vẫn còn đang dao động trên người Liễu Thủy cùng Tư Húc,
Tình Xuyên hài tử, nên bắt đầu làm việc!!!

Trường
quay chậm rãi chuyển động, ai đi làm việc của người nấy, trường hợp vừa rồi tạo
thành một mãnh phi thường hỗn loạn! Vẫn thường có người bắn ánh mắt mang một
dấu hỏi chấm lại đây, Liễu Thủy coi như không thấy a không thấy. Lấy tiểu
thuyết trong túi xách ra, tiếp tục vùi đầu xem tiểu thuyết.

Xem đi
xem đi tiếp tục xem đi, ta cái gì cũng không biết!!!..........

Không
lâu sau, người hóa trang cùng người tạo hình tiếp tục vì Tư Húc
chuẩn bị cho cảnh quay kế tiếp.

Đạo
diễn Cô Hề khóc không ra nước mắt. Tưởng chính mình là một đạo diễn quốc tế nổi
danh bí mật, cố tình còn muốn đối với tiểu tử Tư Húc này rất chi yêu thích,
mắng rất luyết tiếc, đánh, kia lại luyến tiếc.

Không
nói đến chuyện tổng tài Thiên Đinh nhất mực nói không phải hắn làm người đại
diện thì không phải ai khác, nhìn đến hình ảnh Tư Húc, ngay cả bản thân hắn một
người đã từng trải qua muôn ngàn sóng gió lơ đãng nhìn thấy hắn, liền bị bề
ngoài xinh đẹp dụ hoặc của hắn khiến cho mê mẩn. Có thể đoán được, lần này
quảng cáo mỹ phẩm này được tung lên màn ảnh sẽ đạt được hiểu quả chưa từng có.

Cố
tình, có người ở ngay thời khắc mấu chốt cố ý làm bậy, hóa trang tốt, trang trí
tốt, nhân viên phối hợp chu toàn, thiên thời địa lợi không thứ gì không tốt,
chỉ chờ hắn OK một tiếng là có thể đem cảnh quay cuối cùng này hoàn thành, kết
quả ném ra một câu “Ta có việc, 10 phút sau trở lại”, tiểu tử kia liền tháo hết
trang sức cùng quần áo đi ra cửa, tất cả diễn ra trong vòng chưa đến hai phút,
khiến cho ngay cả thời gian cản lại cũng không có. Chỉ để lại mọi người bị vây
hãm trong kinh ngạc, gắt gao nhìn chằm chằm cảnh cửa đã sớm không còn thấy thân
ảnh kia đến ngẩn người.

………..
Thật lâu, trầm mặc.

Không
biết qua bao nhiêu lâu, vừa đọc sách vừa nhìn đến bộ phận phấn khích, Liễu Thủy
đột nhiên phát hiện chính mình bị một cái bóng lớn bao phủ…. Không nhìn rõ
chữ!!!!!!

Ngẩng
đầu, cái gì cũng chưa thấy đã bị người ta ôm lấy, thực nhanh thực nhanh, là……..
Tư Húc.

Làm sao
vậy?..... Bị hành vi đột ngột của yêu nghiệt làm cho nghi hoặc, hoàn toàn không
thể suy nghĩ. Liễu Thủy đem ánh mắt khó hiểu nhìn loạn xung quanh, trừ bỏ mọi
người đang dại ra, hết thẩy đều thực bình thường a.

“Thủy
Thủy, anh không cần cùng nữ nhân phôi đản cùng nhau chụp hình, cô ta muốn trộm
sắc của anh.” Hơi làm nũng hơi ủy khuất cùng lên án, Tư Húc rầu rĩ nói. Chôn ở
hõm vai Liễu Thủy cọ cọ, lại cọ cọ. Cầu xin yêu thương. (TĐHS: xin lỗi, ta đến
đoạn này thì sặc. Rất muốn vào đạp cho anh Tư Húc vài phát. Có cần khiến người
ta nổi da gà như vậy hay không a?????????????)

……………

……….Lại
chiêu này?

Liễu
Thủy cười ngất.

Cô ta
muốn trộm sắc của anh?

Em cùng
cô ta giống nhau, anh không sợ em cũng cùng cô ta giống nhau muốn một phen đem
anh đè xuống? Trộm sắc của anh sao?......

囧.

“Em bảo
vệ anh.” Bàn tay sờ sờ mái tóc Tư Húc, trấn an vỗ vỗ đầu Tư Húc, Liễu Thủy nói.
Tư Húc này yêu nghiệt, đẹp đến nỗi không ai có thể kháng cự!!!.........

“Anh
chính là không cần cùng cô ta chụp hình, nữ nhân phôi đản.” Nằm trên vai Liễu
Thủy, Tư Húc tùy hứng trẻ con nói, thanh âm không lớn, nhưng là cũng đủ truyền
đến tai đám người đang dại ra, thật là phi thường rõ ràng. Cho nên…..


Nổi
danh minh tinh Ngọc Nữ mặt tái xanh…….

Đạo
diễn Cô Hề “phốc” không nhịn được cười ra tiếng. Đã sớm nhìn ra, tiểu tử này,
tuyệt đối không có đơn giản như vậy, vô hại như vậy, quả nhiên là….. ác độc a
ác độc!.......

Còn
những người khác….. trầm mặc.

Cô gái
kia rốt cục là ai, có thể làm cho Tư Húc đối xử khác biệt như vậy???.........

Này,
thật là cái kia hoàn mỹ không chút tì vết thiên sứ Tư Húc sao???......... Như
thế nào lại có thể trẻ con như vậy???

……..
Bất quả, thật đúng là đáng yêu đâu. Bỗng nhiên trong lúc đó, bình dân hóa rất
nhiều, cảm giác không phải rất cao xa không thể với tới. Mọi người trong mắt
không ngừng có tình cảm mãnh liệt trào ra…….

Nhìn
quanh mội vòng thấy phản ứng của mọi người, Liễu Thủy囧.

Tư Húc!!!..........
Anh quả nhiên là một người không thể làm cho người ta sống yên ổn!!!

“Vậy
anh muốn làm sao bây giờ?” Bất đắc dĩ, Liễu Thủy hỏi, đương nhiên âm thanh cũng
cam đoan khiến cho mọi người ở đây có thể rõ ràng nghe thấy. Mất nửa ngày, anh
chính là muốn mượn miệng em bóp chết giấc mộng của cô gái kia thôi. Tư Húc,
thật sự là cái ác nhân a. Đại! Ác! Nhân!!!!!!!

“Anh
chỉ muốn em.” Ngẩng đầu, kiên quyết nói lớn. Khiến vô số người kinh hãi!!!

Cô đạo
diễn ý tưởng xem kịch vui vốn là cười đến thực vui vẻ, nhưng là hiện tại, thật
sự rất muốn khóc, cái kia tối thương tâm……. Chớ có cho hắn!!!!

Đây là
ai vậy??? Ác ma sao? Chọn lựa diễn viên nói muốn đổi là có thể đổi sao? Tầm mắt
tới tới lui lui, đánh giá Liễu Thủy từ trên xuống dưới, hận không thể dùng ánh
mắt bắn thủng cái khuôn mặt với dung mạo so với những cô gái khác có gì không
giống. Nhưng là, không có, như trước cái gì đều không có!!!

……..
Này quảng cáo, làm thể nào có thể đổi diễn viên??? Trực tiếp cũng đem đạo diễn
thay đổi đi!!!!!!!!

Liễu
Thủy bị những lời này của yêu nghiệt làm cho không nói lên lời, nhìn ánh mắt vô
cùng lợi hại đang ai oán đến cùng cực đang nhìn mình chằm chằm, nhìn lại cả
người đang phát ra hơi thở lạnh như băng, hận không thể đem toàn bộ người ở đây
đông lạnh…… chính là đầu sỏ nữ ngôi sao Ngải Gia Gia, Liễu Thủy thật không từ
nào để diễn tả.

Lại
càng không muốn nói đến biểu tình của những người khác, Liễu Thủy căn bản ngay
cả một ý tưởng đều không có!!!...... Quả thực là đả kích.

“Anh
muốn em.” Tư Húc nhắc lại một làn nữa, tỏ ra quyết tâm của hắn. Xem ra, không
thuận theo ý của yêu nghiệt này, hôm nay quảng cáo……. Thật sự là không có cách
nào chụp được đi!!!!!

Bãi!
Bãi! Bãi!!!

Nói đến
ngang ngược, ai có thể ngang ngước hơn ác ma Tư Húc bướng bỉnh trẻ con.

Cô đại
đại diễn một phen nước mắt nước mũi, đồng ý. Bãi!!!!!!!!

Quay
quảng cáo lấy Tư Húc làm trung tâm, nữ diễn viên kia cũng chỉ lộ diện vài lần,
phối hợp diễn phối hợp diễn, chỉ cần không xấu, ai cũng đều giống nhau, không
ngừng an ủi chính mình, Cô đại đạo diễn khóc không ra nước mắt!........

Ngải
Gia Gia oán hận. Tư Húc, ta không phải chỉ nhìn ngươi nhiều một chút, sờ soạng
ngươi vài chỗ, ngươi sao lại như vậy? Cũng không nghĩ xem có bao người muốn gần
gũi Ngải Gia Gia ta còn không chịu đâu. Hừ! Ở trong phúc mà không biết phúc.
Cuối cùng giận dữ rời đi.

Trên
thực tế, nói đến đây, chúng ta cũng rõ ràng thấy được, yêu nghiệt Tư Húc của
chúng ta thiên chân vạn xác là bị sỗ sàng!!!!!! 囧.

Liễu
Thủy vẫn đang ngây dại, lời từ chối còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, cũng đã bị
hiệu xuất cực cao của mọi người trong trường quay đánh gãy không nói ra được,
cuối cùng chỉ có thể rưng rưng mặt người ta bài bố. Ta chính là rối gỗ, ta

chính là chân chính rối gỗ a a a a a a……. Tâm, bi thương hò hét.

Trong
lúc vô tình đưa hai mắt tràn đầy bi thương cùng uất hận hướng Tư Húc, mạnh mẽ
sửng sốt…. lại chịu đả kích!!!!!!!!!

Tư Húc,
anh đó là, đối với em cười đến ma mị như vậy để làm gì?!! Rơi lệ……

Bắt đầu
từ cuộc gọi điện buổi sáng kia, em liền từng bước rơi vào kết cục này, đây mới
là mục đích chân chính của anh, đúng không? Đúng không? Đúng không???........

Không
hổ là đội ngũ quốc tế, nửa giờ ngắn ngủi, cũng đã đem từng bước chuẩn bị hoàn
thành, chỉ còn việc chụp ảnh.

Xác
định không có nhàn hạ?? Không có qua loa cho xong???.......

……. Dù
sao mặt vẫn vậy, có trang điểm thế nào cũng không thể trở thành mỹ nhân được,
chúng ta thật sự, thật sự…. Còn có, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì???.......

Hóa
trang tạo hình xong, đem quần áo cho Liễu Thủy mặc, trực tiếp đẩy vào phòng
thay quần áo. Mọi người chờ người đang trong phòng thay quần áo mau mau đi ra,
chụp ảnh, thành công, chạy lấy người.

Tư Húc
cư nhiên bướng bỉnh trẻ con như vậy, trước kia hợp tác trong thời gian dài như
vậy, như thế nào bây giờ mới phát hiện? Cho dù chỉ là một chút??...... Tùy tiện
lây lời của người qua đường Giáp nào đó, nổi danh thế giới người hóa trang………..
Thế giới này thực sự thần kỳ.

Trở về
nhất định phải pha một chén trà sâm ản ủi!!!

Liễu
Thủy thay đổi thân quần áo, không nói gì.

Vậy đi
ra ngoài đi. Mặc kệ a a a a a…… Dù sao, người khóc cũng không phải nàng.

Tư Húc,
ngươi chết chắc rồi!!!!!!!!

Mở cửa,
đi ra ngoài.

Liễu
Thủy hơi hơi ôm lấy đuôi váy dài quá mức chậm rãi đi về hướng Tư Húc.

Không
nhìn…… mọi người đang dại ra.

Hóa
trang xong vẫn như trước tướng mạo thanh lệ, dáng người tinh tế như trước không
thể thay đổi, người vẫn là cái kia vô cùng bình thường. Như thế nào vừa mới
thay đổi quần áo, đột nhiên……. Có thể như vậy câu dẫn lòng người. Giống như có
một cỗ khí chất ma mị, đem ánh mắt mọi người không ngừng kéo vào, kéo vào……..

Này,
rốt cục là vì cái gì?.......

Tư Húc
câu ra khuôn mặt tuyệt đẹp, mỉm cười. Vô cùng vui vẻ, phi thường nghịch ngợm.
Cất bước tiến về phía trước. Đem Thủy Thủy như vậy ôm lấy, không muốn cho mọi
người nhìn thấy.

Thủy
Thủy, như trước đứng ở nơi đó, Thủy Thủy bất chợt mê hoặc lòng người, một chút
cũng không thay đổi đâu.

“Thủy
Thủy, anh yêu em.” Cúi đầu xuống, Tư Húc nhẹ giọng nói, sau đó, ở bên tai Thủy
Thủy khẽ cắn.

Liễu
Thủy giật mình, yêu em?........ Tư Húc nói, yêu ta……

“Chúng
ta…….” Hồi lâu, khuôn mặt tuyệt sắc chôn tại cổ Liễu Thủy nâng lên, mỉm cười.

“Về
nhà.” Sau đó nói. (TĐHS: *sặc nước* k còn gì để nói……..)

……
Không phải, chụp hình sao?? Như thế nào? Không chụp sao? Chưa kịp lấy lại tinh
thần, liền đã bị Tư Húc một lần nữa đẩy vào phòng thay đồ. Liễu Thủy đầy một
bụng nghi hoặc. Mới chuẩn bị tốt xong chưa bắt đầu liền muốn thay đồ. Này không
phải đùa giỡn trẻ con sao? Tư Húc!!!!!!!!!


Ngồi ở
máy tính tiền, Liễu Thủy bỗng nhiên không thể thích ứng không gian yên tĩnh
này, không lâu trước vừa mới ầm ầm náo loạn trình diễn một trò hề tại trường
quay. Vội vàng chạy tới, mới ở được chẳng bao lâu, lại từ dưng bị đưa về. Chênh
lệch a chênh lệch, nhất thời không thể điều chỉnh được. Mà cái kia người khởi
xướng, chính là đang bất quy tắc uốn éo trên giường, nằm úp sấp chơi trò chơi
đến không biết gì cả, ác nhân Tư Húc!!!!!! Bộ dáng thật thích ứng, làm cho
người ta nhịn không được muốn rơi lệ.


nhiên trước mắt bao nhiêu người, không nói hai lời, kéo chính mình…… ly khai!
Không cho mình thực sự chụp ảnh, Liễu Thủy đương nhiên cũng thật cao hứng,
chính mình đi chụp ảnh, kia quảng cáo còn khôgn bị hủy? Nhưng là,thay đổi trang
phục đến khi xuất môn, toàn bộ trường quay đều để mặc cho Tư Húc kéo mình rời
đi cũng không có ai đến ngăn cản, thậm chí ngay cả một chữ “không” cũng không
nói ra, này trường quay, cũng thực kỳ quái đâu!

Về phần
câu kia “yêu em”, Liễu Thủy cũng chỉ cho là có người nào đó khi nhàm chán đùa
giỡn người khác, sau khi ra khỏi cửa, Tư Húc nhắm mắt, cười đến vô cùng ác
liệt, Liễu Thủy hận không thể hung hăng tát lên khuôn mặt đáng giận kia, hài
tử, không thể như vậy trêu đùa người ta!!!............

Vì sao?
Yêu nghiệt trên đường đi tâm tình rất tốt nói, “Đã đến giờ ăn cơm, nên chơi trò
chơi.” Trực tiếp đem Liễu Thủy á khẩu/

Xin
hỏi, ăn cơm cùng chơi trò chơi có cái gì tương quan? Ăn cơm cùng như vậy ác độc
chỉnh người có cái gì quan hệ? Thật sự là nghi không ra, này mấy người trong
lúc đó có thể tìm thấy liên hệ tất nhiên sao? Tuyệt không để ý đến cảm thụ của
người khác, Tư Húc, ngươi chính là muốn như vậy sao? Muốn chết!!!

Chỉ sợ
là đối với hắn cái gì cũng không sao cả, muốn chơi trò chơi mới là thật đi! Yêu
nghiệt.

Quay
đầu trừng mắt Tư Húc đang chơi trò chơi không hề hay biết gì, Liễu Thủy phi
thường xúc động muốn vươn móng vuốt đi véo véo kia khuôn mặt tuyệt sắc. Xem
ngươi còn dám như vậy tùy hứng!!!......... Đương nhiên, này cũng chỉ có thể là
mong muốn thôi, rơi lệ.

“Thủy
Thủy lão bà, anh đói.” Yêu nghiệt ngẩng đầu, dùng ánh mắt ranh mãnh vô tội nhìn
Thủy Thủy.

…………

……………
Thủy Thủy lão bà…….

Liễu
Thủy trầm mặc mà chống đỡ. Quả thực là……. buồn nôn đến thú vị!!!

Đói,
kia ác ma sau khi chỉnh cô còn đối với cô nói “đói bụng”. Sẽ không sợ cô ở
trong đồ ăn hạ độc sao?!! Anh thật sự có thể nuốt trôi sao?

……..
Chỉ biết ăn thôi, so với trư còn trư hơn. Em lại không phải bảo mẫu, a a a a a
a…….. Liễu Thủy hỏng mất.

Nhìn
lan da non mịn kia, bị quần áo che mất dáng người hoàn mỹ, mạnh mẽ nhớ lại khi
bị thâm hình ôm lấy, ấm áp, quyến luyến, Liễu Thủy xấu hổ囧. Tuyệt đối không có ý tứ thèm nhỏ dãi, tuyệt đối
không có, không ngừng thuyết phục chính mình, không có, không có, tuyệt đối
không có.

………..
Tư Húc, anh như thế nào hưởng thụ cuộc sống còn hơn loài trư lại có thể có được
dáng người hoàn hảo cùng lan da trắng noãn dụ hoặc như vậy?....... Thực không
có thiên lý.

Cần cù
và thật thà chịu mệt nhọc, Liễu Thủy “đi đát” “đi đát” đi dép lê bước vào phòng
bếp, Liễu Thủy chính mình….. cũng đói bụng!!!!!!!!!!

Rốt cục
làm no bụng yêu nghiệt Tư Húc cùng chính mình, không có ý muốn thượng du, Liễu
Thủy ngồi ở bên cạnh Tư Húc, xem yêu nghiệt tiếp tục chơi trò chơi. Hết sức tò
mò, thời điểm Tư Húc chơi trò rốt cuộc là có bạng dáng thế nào.

Thế
giới vẫn trước sau như trước náo nhiệt. Một cái lại một cái tin tức lăn lộn,
không quá nhanh nhưng không tạm dừng quá hai giây.

Tầm mắt
chuyển tới trên người hồng y nam tử, nhìn yêu nghiệt kéo “Thất a di” nơi nơi
chuyển động, Liễu Thủy囧.

Nguyên
lai, khi ở một mình, Bỉ Ngạn chính là như vậy hại người riết thời gian. Thư
sự…… không phải ác bình thường.

Về
“Thất a di”, “Thất a di” chính là cách gọi của người chơi tại Nguyệt Quang lưu
vực, là tôn xưng đối với nó(tôn trọng cách gọi), thật sự là đối với nó quá mức
kính nể sùng bái. “Thất a di” nguyên bản tên gọi “Thất Thương”, 109 cấp BB,
người chơi cơ bản đứng cạnh nó, không ai sống ót, nhìn từ xa đãi ngộ có vẻ tốt
hơn một chút, nhưng chạy trốn muộn, cũng chỉ có một chữ chờ ngươi….. tử. “Thất
a di” đã có một trình độ vô địch, cũng chỉ có thể nhìn từ xa như pháp sư, y sư
phải chờ khi mãn cấp, giết nhất định không thể giết chết, “Thất a di” rất là
biến thái. Thao tác không được, đừng gây nhiễu với “Thất a di”, thao tác cùng
cấp bậc không được, cũng đừng gây nhiễu với “Thất a di”.

Mắt thấy
thân ảnh màu hồng kia lôi kéo “Thất a di” đến gần thành thị vài vòng, làm người
sống nhất loạt ngã xuống, chung quanh, trên kênh thế giới, tiếng mắng vô số,
Liễu Thủy thật hết nói. Yêu nghiệt Tư Húc, ngươi làm người sẽ không bao giờ
biết cúi đầu sao?


Tằm mắt
trên màn hình trò chơi cùng mặt Tư Húc qua lại. Trong lòng Liễu Thủy cảm thấy
rùng mình, kính nhờ, không cần cười đến nham hiểm như vậy được không? Lệ.

Chống
lại ánh mắt của Liễu Thủy, Tư Húc cười, vô cùng sáng lạn. Nghiêng người, hôn
trụ.

Nhất
thời không kịp phản ứng, bị mạnh mẽ áp đảo, thật hỗn độn, môi bị chiếm cứ, thâm
giao.

………

Liễu
Thủy thở phì phò, Tư Húc, anh lại đánh lén. Hồi lâu, từ trong lòng Tư Húc
ngẩng đầu, Liễu Thủy phút chốc mở to mắt. Tư Húc!!!.......
Cư nhiên còn đang lôi kéo “Thất a di”?

Ô ô…….
Không nên mang theo như vậy a. Rơi lệ. Ô ô……..

“Ta gặp
ai sẽ như thê nào đối mặt

Ta chờ
người hắn ở tương lai rất xa

Ta nghe
thấy tiếng gió từ trong biển người

Ta xếp
hàng chờ lấy vé xe

Trời
đầy mây phía bên ngoài cửa xe

Tương
lai có một người đang đợi

Bước về
phía trước xem

…….”

Ca sĩ:
Tôn Yến Tư

Ca
khúc: Gặp

Tuyển
tập: The moment

Trong
khi khóc rống, điện thoại vang. Nhận.

“Đang
làm cái gì?” Thanh âm vô cùng ấm áp của Lam Tiêu Nhiên từ điện thoại truyền
đến.

Liễu
Thủy kinh ngạc. Mặc dù không nhìn màn hình liền nhận điện thoại, nhưng thanh âm
này, chính mình như thế nào cũng thể nhận lầm. Thật sự là Lam Tiêu Nhiên gọi
điện thoại đến sao?

“Đang
đùa đâu.” Liễu Thủy theo tình hình thực tế trả lời, không đi học thì phải chơi
đùa thôi, “Anh thì sao?” Sau đó hỏi. Không quên nhớ lại hai ngày trước cùng Lam
Tiêu Nhiên hài tử cùng nhau đi dạo nửa ngày, sau khi hồi phòng ngủ còn ngốc nửa
ngày. Mặc dù việc làm sau đó tựa hồ càng ngốc!

Một
trưởng rời đi đầu yêu nghiệt đang càng ngày càng tới gần, Liễu Thủy xoay người
tiếp tục.

“Khi
nào thì rảnh? Đồng ý đi vườn thú đi.” Cười cười, Lam Tiêu Nhiên trực tiếp hỏi.
“Không biết kia biển trư thế nào, đã trở lại, muốn đi qua nhìn xem.”

“Ngày
mai đi.” Liễu Thủy một mạch đáp ứng, phi thường sảng khoái. Biển trư, ha ha,
chính mình cũng một năm rồi không nhìn thấy đâu, kia nửa năm thường xuyên cùng
Lam Tiêu Nhiên đến vườn thú hỗ trợ chút việc vặt vãnh, biển trư không phải trư,
kỳ thực là một cái chú chó con hai màu đen trắng, cẩu cẩu có thể mếu máo sao,
nó có thể. Ha ha, thường xuyên khiến Liễu Thủy cùng Lam Tiêu Nhiên cười to. Từ
sau khi Lam Tiêu Nhiên đi rồi, thấy sẽ không trở về, thật sự có điểm tưởng
niệm.

“Tốt.”
thanh âm Lam Tiêu Nhiên truyền đến. “Kia ngày mai gặp.” Sau đó là lẳng lặng chờ
đợi.

“Ân.”
Liễu Thủy cắt đứt điện thoại, sớm đã có thói quen, cũng không chờ Lam Tiêu
Nhiên cúp máy trước, bởi vì đó là…. chờ đợi cũng không được, cuối cùng vẫn chỉ
có thể nói chiệu tiếp!

“Thủy
Thủy.” Thanh âm Tư Húc từ từ truyền đến, Liễu Thủy quay đầu. Này yêu nghiệt,
lại muốn làm gì?

“Ngai
mai phải xuất cảnh nga.” Cũng không ngẩng đầu lên, ném ra một câu, sau đó……
toàn bộ thế giới yên lặng.

Tác giả
nói ra suy nghĩ của mình: ^_^

Vô hạn
chế phiên ngoại….. ngược một phen.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận