Ngươi Không Phải Đại Thần, Ngươi Quá Tiểu Nhân

Đầu gắt
gao dựa vào trước ngực Tư Húc, Liễu Thủy xấu hổ không chịu nổi. Cư nhiên bị
hôn, còn là dây dưa hôn sâu, càng đáng sợ là chính cô còn bị lún sâu trong đó,
phi thường hưởng thu cảm giác tốt đẹp đó, làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Cảm
giác chính bản thân đang ở trong trầm luân…….. Bỉ Ngạn, Bỉ Ngạn, ngươi ở nơi
nào?..........

Tư Húc
tim đập thật nhanh, Tư Húc chậm rãi bình phục hơi thở, Tư Húc……. Chúng ta như
vậy rốt cục là cái quan hệ gì? Sự tình như thế nào lại như vậy a a a??? Khóc.

Rất lâu
sau đó, Liễu Thủy không nguyện đem chính mình chôn sâu, nâng đầu lên, mau ngẩng
lên đi mau ngẩng lên đi, cô thật sự không dám ngẩng lên a a a….. Nếu khóc có
thể giải quyết vấn đề xấu hổ này, cô thật sự muốn khóc….. Ô ô……….

Cảm
giác trên trán bị ôn nhuận bạc thân chạm nhẹ, ôn nhu. Môi Tư Húc thực mềm thực
mềm.

“Thủy
Thủy, tính chôn ở trong lòng anh cả đời sao? Ha ha…..” Cúi đầu cười, Tư Húc
nói. Thanh âm vừa tỉnh ngủ, trầm đục mà lại dụ hoặc, lại dẫn theo một chút khàn
khàn vốn có sau khi bị cảm.

Nếu
thật sự là như vậy, ta cũng nguyện ý đâu, a.

Thủy
Thủy…….. tâm tư Liễu Thủy bị như vậy vô cùng thân thiết khiến cho cảm động, tên
trong trò chơi, ở trong hiện thực bị người lơ đãng kêu lên, nguyên lai là có
cảm giác ấm áp như vậy.

Đầu
chôn tại trước ngực Tư Húc nhẹ nhàng lắc lắc. Liễu Thủy cảm giác đầu mình đang
bị Tư Húc từ từ nâng lên, dời đi tầm mắt, liếc mắt liền rơi vào ánh mắt tà mị
tràn ngập ý cười của Tư Húc, liền bị nhốt vào trong đó, rốt cuộc không thể rời
đi, không thể né tránh.

Một đôi
mắt như vậy, Tư Húc…….. Ngươi thật sự không phải yêu tinh sao?? Liễu Thủy mê
hoặc nghĩ.

Liễu
Thủy không nói gì, chính là nhìn Tư Húc, giống như muốn đem hình ảnh Tư Húc
khắc thật sâu vào trong đầu. Tư Húc, như vậy khinh ngâm cười yếu ớt, như vậy
triền miên Tư Húc, hiện tại, người ở ngay bên cạnh cô, ngay tại trong lòng
cô………

“Ngủ

tiếp đi ha.” Mỉm cười nhìn Liễu Thủy trong lòng, không kìm được lại hôn hôn lên
trán cô, Tư Húc nói. Không dấu vết thu lại bàn tay đặt bên hông Liễu Thủy,
thuận tiện điều chỉnh tư thế của hai người, làm cho thiên hạ trong lòng có được
cảm giác thoải mái.

“Ân.”
Nhu thuận gật đầu, Liễu Thủy lên tiếng coi như trả lời. Sau đó tiếp tục nghiêng
đầu chôn vào trong ngực Tư Húc, nhắm mắt lại. Vậy tiếp tục ngủ đi. Thật là,
thực tham lam tốt đẹp như vậy. Vậy, sa vào đi……

Lại mở
mắt ra, đã muốn không thấy Tư Húc, giường to như vậy, chỉ có một mình Liễu
Thủy, đem thân hình vốn mảnh khảnh của Liễu Thủy lại càng trở nên nhỏ bé. Cuộn
tròn người, mặt hướng ra cửa, cửa đóng nhìn không thấy bên ngoài, Tư Húc đi nơi
nào? Liễu Thủy nghi hoặc.

Ánh mặt
trời xuyên qua cửa sổ tiến vào trong phòng, này rốt cuộc là ánh sáng buổi sớm
hai vẫn là ánh sáng buổi chiều? 囧.


nhiên, không ngờ ngày hôm qua như vậy mặc nguyên quần jean cùng y phục trên
giường lăn lộn, trực tiếp đứng dậy, Liễu Thủy trầm mặc. Như vậy còn thể ngủ
giống như lợn chết, Liễu Thủy còn có gì có thể nói?!!

Đột
nhiên nhớ lại tấm ảnh trên bàn kia, Liễu Thủy quay đầu. Không ngờ ảnh còn chưa
có nhìn thấy, lại hỉnh ảnh trên màn hình máy tính kia khiến cho kinh
diễm!!!!!!!!

Nguyệt
Quang lưu vực!!!..........

Kia
cảnh tượng trên màn hình, đào thụ, cánh hoa bay tán loạn, không phải Đào Hoa
thôn thì là cái gì??!!!!!

…….. Tư
Húc cư nhiên cũng chơi võng du?

Bỗng
nhiên nhớ ra bản thân có thể bắt đầu chơi trò chơi cũng là bởi vì hình ảnh
tuyên truyền của Tư Húc, Liễu Thủy ngạc nhiên. Vậy nói cách khác, Tư Húc cư
nhiên cũng chơi chính trò chơi mà hắn tuyên truyền, Nguyệt Quang lưu
vực???.......

Mơ hồ
nhìn thấy một thân hồng y đặt mình trong đóa hoa mạn phi (tự do bay lượn).
Khoảng cách quá xa, thân mình quá nhỏ, lại bị cánh hoa cản tầm nhìn, chỉ là

loáng thoáng trông thấy. Càng ngày càng cảm thấy một cảm giác quen thuộc không
hiểu, hồng y nam tử, Đào Hoa thôn, hoa hải hạ….

Nghi
hoặc xoay người, thoáng suy nghĩ, nhìn chằm chằm kia hông y thân ảnh, Bỉ
Ngạn….. Bỉ Ngạn!!!.......

Thân
ảnh hồng y như vậy khắc sâu trong tâm khảm như thế nào có thể nhận nhầm??!!!!
Bỉ Ngạn…..

Phút
chốc mãnh liệt ngẩng đầu, trừng mắt nhìn tên nhân vật trên đầu hình ảnh kia.
Bỉ! Ngạn! Khai! Hoa!!!!!

Đúng
vậy!!! Quả nhiên như vậy!!!!!!

Nhanh
chóng che miệng, ngăn chặn chính mình thét ra thanh âm chói tai, trời ạ, như
thế nào trùng hợp như vậy? Như thế nào có thể??!!!.........

Tư Húc,
Bỉ Ngạn, Tư Húc, Bỉ Ngạn, Tư Húc……

Trong
đầu, hai cái tên này không ngừng biến hóa, sau đó hợp làm một, lần lượt thay
đổi, trùng điệp.

Như thế
nào có thể?????

Tư Húc,
Bỉ Ngạn…. Cư nhiên là….. cùng một người sao???..........

………..
Này, như thế nào có thể???..............

Điên
rồi, thế giới này điên rồi!!!....... Trong đầu một mảnh hỗn loạn, thật sự không
có biện pháp nói chuyện, Liễu Thủy bị đả kích thật sự nghiêm trọng.

“Tư
Húc!!!!!!!!” Liễu Thủy rốt cục bùng nổ, rống to thành tiếng, thốt ra liền chỉ
có cái tên này.

Người

nào đó đang ở phòng bếp vất vả cần cù bận rộn, nghe thấy tiếng rống kia, khóe
một gợn lên độ cong xinh đẹp, mỉm cười. Ha ha……..

Rõ ràng
là nụ cười ấm áp ấm áp, vì sao lại có vẻ tao nhã tà tứ hoặc nhân như vậy, đây
là ác ma mỉm cười trong truyền thuyết?

Bão táp
rốt cục cũng tới, dũng cảm nghênh đón đi.

Từ từ
bước vào bên trong, đẩy cửa.

Nhìn
Liễu Thủy chịu đả kích quá mạnh ngồi bên bàn máy tính, không có bất kỳ phản ứng
gì, đủ biết cô đã nhìn thấy cái không nên nhìn, Tư Húc, thật sự vô thố.

“Vẫn là
thiếu kiên nhẫn như vậy đâu, thật giống con nhím đâu”, ha ha.

“Tư
Húc, ngươi đã sớm biết sao?” Liếc thấy Tư Húc, ngược lại càng bình tĩnh, Liễu
Thủy nói thẳng.

“Ân.”
Không có xác định, nhưng là cũng không có phủ định, Tư Húc lên tiếng. Trong đầu
hiện lên một khuôn mặt cô gái tự đắc, cách xa rất xa, vài năm không gặp, quả
nhiên vẫn là cái người kia.

“Tư
Húc, là trêu đùa người khác sao?” Lại hỏi.

“Không
phải.” Trực tiếp trả lời không chút do dự.

“Tư
Húc, rất vui sao?” Không để ý đến, tiếp tục hỏi.

………..

Tư Húc
người cứ như vậy trêu đùa người khác sao? Ảnh chụp thời sơ trung trong tay
ngươi, đã sớm biết ta, đối ta làm nũng chọc ta cười Bỉ Ngạn là ngươi, bá đạo
không cho ta cự tuyệt tiến vào cuộc sống của ta là ngươi, ngươi chính là như
vậy khiến cho ta khóc khiến cho ta cười khiến cho ta ảo não bởi hai cái ngươi
khác nhau, trong lúc đó không ngừng trái phải trêu đùa sao? Tư Húc, ngươi rốt
cuộc muốn ta như thế nào?

Không
có trả lời, Tư Húc đi đếm bên cạnh Liễu Thủy, Liễu Thủy chính là nhìn Tư Húc,
cũng không có nói gì nữa.

“Thủy
Thủy……” Thân thủ ôm lấy Liễu Thủy bởi vì tức giận mà có điểm phá lệ lạnh lùng,
Liễu Thủy không có giãy dụa không có phản ứng, tùy ý mặc Tư Húc ôm.

“Thủy

Thủy…..” Mặt Tư Húc chôn chặt tại gáy Liễu Thủy, cọ cọ, thầm gọi, cực kỳ giống
như tiểu miêu làm nũng.

Thủy
Thủy, em có thể đánh anh, có thể mắng anh, nhưng là xin em không cần lạnh lùng
như vậy, khiến cho anh có cảm giác thấy lại khoảng thời gian trước kia em, một
người xa cách cao cao tại thượng, một người mà anh vĩnh viễn không có khả năng
tiến vào cuộc sống của em. Không cần dùng ánh mắt ấy nhìn anh lần nữa, anh thực
bất an, không cần vọng tưởng thoát đi, anh tuyệt đối không cho phép…….

Cọ cọ,
lại cọ cọ, Tư Húc dùng khuôn mặt xinh đẹp ý đồ mê hoặc Liễu Thủy đang giận dữ.
Thủy Thủy, tối không thể kháng cự chính là Bỉ Ngạn làm nũng còn có Tư Húc xinh
đẹp.

“Thủy
Thủy, anh không dám nữa……” Vùi đầu tiến vào gáy cô công khai nhận lỗi. Thanh âm
phi thường vô tội, dị thường khiến người ta phải yêu thương.

Da thịt
va chạm, thắt lưng truyền đến cảm giác lành lạnh ôn nhu từ bàn tay từng chạm
qua nước lạnh của Tư Húc, bị hắn gắt gao ôm lấy, rất sợ cô biến mất, Liễu Thủy
thờ dài. Bỉ Ngạn, Tư Húc……

Ngươi
là đoán chắc ta không thể đối với ngươi sinh khí, không thể đối với ngươi phát
hỏa, không có khả năng không để ý đến ngươi, cho nên, ngươi mới như vậy không
kiêng nể tùy ý làm bậy, cho nên, mới lập tức đem tất cả sự thật bày ra trước
mắt ta, là như vậy sao? Phải không?!.......

“Thủy
Thủy……” Cảm nhận được không khí nhu hòa chậm rãi xua tan lạnh lùng xa cách, Tư
Húc hôn lên vành tai non mịn của Liễu Thủy. Quả thực là….. được một tấc lại
muốn tiến một thước!.........

Dùng
sức vỗ lên cái đầu đang bên tai mình làm sằng làm bậy, nếu đã biết là Bỉ Ngạn,
Liễu Thủy sẽ không khách khí như vậy nữa!!!!!

“Tư
Húc, anh tránh ra, em còn chưa có hết giận.” Căm giận nói ra, Liễu Thủy bắt đầu
giãy dụa, vặn vẹo thân mình. Tư Húc người này ác ma, cư nhiên đem Bỉ Ngạn tối
trọng yếu của em chiếm lấy, anh đem Bỉ Ngạn của em trả lại cho em. (Từ đoạn này
sẽ thay đổi xưng hô của Liễu Thủy naz)

“Không.”
Phủ ở trên người Liễu Thủy, lắc đầu, Tư Húc cự tuyệt.

“Anh
buông tay.” Tiếp tục giãy dụa.

“Tuyệt
đối không.” Tiếp tục cự tuyệt.

“…………”

…………


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận