Người Khác Là Vực Sâu

Tiêu Ngũ lập tức bỏ đồ xuống, cầm chìa khóa mở cửa.

Cửa và khóa đều thuộc kiểu cũ, rất dễ mở ra từ bên ngoài. Hai người vừa nhìn một vòng thì lập tức biết không ai chăm sóc hoa cỏ trong sân từ lâu, chúng đã bắt đầu úa tàn.

“Trước nay thầy vẫn rất nâng niu những hoa cỏ này.”

Tiêu Ngũ nói xong, nhanh chân bước đến mở cửa vào nhà.

Diệp Tiểu Nhu theo sau, thấy Tiêu Ngũ đứng sững người.

Thiệu Lương Vỹ ngồi trên xe lăn, trên đùi đắp chăn lông. Khi ông thấy Tiêu Ngũ, trên mặt không để lộ biểu cảm gì, nhưng khi nhìn Diệp Tiểu Nhu đằng sau, ông cũng ngây ngẩn cả người.

“Tiểu Nhu, cháu...” Ông gọi tên Diệp Tiểu Nhu, không nói nên lời.

Tiêu Ngũ ném đồ trong tay xuống: “Thầy, thầy làm sao vậy?!”

“... Không có gì, chỉ té ngã thôi, cũng lớn tuổi rồi, đừng ngạc nhiên.” Không biết vì sao Thiệu Lương Vỹ rất lúng túng, ông luống cuống nhìn Diệp Tiểu Nhu: “Ừ... Tiểu Nhu, sao cháu lại tới đây? Cũng không báo chú một tiếng, làm chú bối rối quá...”

“Tại sao bị ngã mà không nói cho em biết? Rồi thầy cứ một mình ở đây như thế sao?!” Tiêu Ngũ vừa kinh ngạc vừa đau lòng, quỳ gối trước mặt Thiệu Lương Vỹ, muốn xem chân của ông.

Thiệu Lương Vỹ không để anh ta chạm vào mình: “Được rồi được rồi, trò xem gì chứ, trò cũng đâu phải bác sĩ. Dẫn Tiểu Nhu đến đây cũng không nói với tôi tiếng nào, thật tình, trò không biết gì cả!”

Diệp Tiểu Nhu nhìn hai người gào đến gào đi, không hề lên tiếng.

Hai người này đúng là thầy trò mà, bản lĩnh mắng người cũng được đúc từ một khuôn ra.

Cả hai gào thét nhau xong, Thiệu Lương Vỹ quát lớn sai Tiêu Ngũ dọn dẹp nhà cửa và rót trà cho mình, Tiêu Ngũ mang đồ vào phòng rồi hậm hực quét dọn.

Trong nhà chỉ còn Diệp Tiểu Nhu và Thiệu Lương Vỹ, Diệp Tiểu Nhu quan sát ông từ trên xuống dưới. Thiệu Lương Vỹ đã sắp sáu mươi, tóc trắng hơn phân nửa, cũng không còn toát lên khí thế khi làm cảnh sát.

“Tiểu Nhu, cháu ngồi đi, ngồi đi, ghế sạch lắm.”

Trên mặt Diệp Tiểu Nhu không có biểu cảm gì, cô đến trước mặt ông: “Đã xảy ra chuyện gì với chân chú?”

Thiệu Lương Vỹ trả lời: “Bị ngã, sau khi về hưu tay chân cũng thoái hóa theo.”

Diệp Tiểu Nhu cắn môi, cúi người xốc chăn lông trên đầu gối ông lên.

Một bên chân quấn đầy băng vải, ống quần còn lại trống không.

Sắc mặt Diệp Tiểu Nhu lập tức trắng bệch.

“... Tại sao lại như thế? Nửa năm trước chú vẫn tốt mà.” Diệp Tiểu Nhu ngẩng đầu, rưng rưng nước mắt: “Khó trách chú chỉ gửi tin cho cháu, trước giờ không hề tới nhà giam thăm cháu, cháu còn cho rằng chú không muốn quản cháu...” Cô nuốt lời còn lại xuống, gặng hỏi ông: “Rốt cuộc chú đã gặp chuyện gì?”

Thiệu Lương Vỹ định lên tiếng, đã bị giọng nói run rẩy của cô ngắt lời: “Đừng lừa cháu, chú biết cháu có thể nhìn ra chú có nói dối không mà.”

Thiệu Lương Vỹ thở dài: “Tai nạn xe, vì giữ mạng nên cắt bỏ một chân.”


Diệp Tiểu Nhu sững sờ.

“Chú biết có nói dối thế nào cũng không thoát được mắt cháu, nên nửa năm nay vẫn không đến thăm cháu. Dù biết cháu ra tù, cũng đành để Tiểu Ngũ tới đón cháu, chú không muốn để cháu thấy tình trạng này của chú, sợ cháu không vui.” Trên gương mặt già nua của Thiệu Lương Vỹ vẫn mang theo nét cười như mọi khi, như thể đối với ông việc mất đi một chân cũng không to tát mấy: “Tứ chi của chú còn ba cái mà, cũng quen sinh hoạt như vậy rồi, không vấn đề gì đâu, vẫn tốt lắm, cháu thì sao? Chú nghe kể cháu làm việc rất tốt ở công ty của Dương Viêm, còn giúp phá hai vụ án lớn.”

Thiệu Lương Vỹ thấy sắc mặt cô ngày càng tái nhợt, chợt nhận ra, vội vàng giơ tay ra bắt tay cô: “Tiểu Nhu, Tiểu Nhu, đừng nghĩ nữa, nghe lời chú, đừng nghĩ tới chuyện trước kia...”

Môi Diệp Tiểu Nhu không ngừng run rẩy, cô lắc lắc đầu, lui về phía sau hai bước, né tránh cánh tay Thiệu Lương Vỹ đang duỗi ra.

Vào khoảnh khắc rơi lệ, cô bỗng bật cười, vừa mờ mịt lại đau đớn: “Lúc trước... là chú đã nhặt cháu bên đường, chính chú cũng đưa cháu đến chỗ gia đình kia, hiện giờ bọn họ người chết, người đổ bệnh, tới bây giờ bà ấy vẫn đang ở trong bệnh viện tâm thần. Còn chú và bố Văn đều gặp tai nạn xe. Chú nói xem, rốt cuộc những chuyện này là sao? Chẳng lẽ cháu sai thật rồi? Chú Thiệu, là cháu hại mọi người ra nông nỗi như vậy ư? Cháu thật sự không nên... Cháu không nên trốn khỏi đó, đúng không?”

“Không phải, Tiểu Nhu, cháu nghe chú nói này, việc này không liên quan đến cháu. Văn Cảnh Chi* gặp tai nạn xe ngoài ý muốn, còn chú thì không biết lượng sức mình, cứ một mực phải đi bắt một tên tội phạm bỏ trốn nên mới bất cẩn... Những thứ này không hề liên quan tới cháu!”

*Theo raw là Ngụy Đường, nhưng vì phần ngoại truyện tác giả đã đổi sang Văn Cảnh Chi nên bên Allin xin phép đổi theo để phù hợp với cốt truyện.

Diệp Tiểu Nhu khóc ngày càng nức nở, nước mắt lớn nước mắt nhỏ rơi xuống, dường như cô muốn trút hết nỗi đau đã đè nặng trong lòng nhiều năm qua, hai tay dùng sức kéo tóc mình: “Nhưng nếu không tại cháu, bố Văn sẽ không chết! Dì cũng sẽ không đổ bệnh phải vào bệnh viện, suy cho cùng vẫn là lỗi của cháu! Cháu không nên trốn khỏi nơi đó, cháu nên chết ở đó, nửa năm ngục tù sao có thể đủ, cháu nên bị nhốt tới chết!!”

Nghe động tĩnh, Tiêu Ngũ chạy đến đỡ lấy Diệp Tiểu Nhu đang suy sụp. Tuy anh ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe thấy tiếng khóc tuyệt vọng của cô, anh ta cũng có thể đoán được vài phần: “Diệp Tiểu Nhu, cô bình tĩnh một chút, đừng ngu ngốc, cô không nghe thầy tôi nói sao? Những việc này không hề liên quan đến cô...”

Diệp Tiểu Nhu đẩy anh ta ra, hét vào mặt anh ta: “Anh thì biết gì chứ!”

Tiêu Ngũ sững người.

Từ trước tới nay anh ta chưa từng thấy Diệp Tiểu Nhu sụp đổ như vậy, từ lần đầu tiên gặp cô, ngay cả vào lúc nhếch nhác nhất, trông cô vẫn rất sáng láng, tựa như chuyện tày trời nào cô cũng có thể tự giải quyết bằng chính đôi tay mình. Nhìn cô bất lực và gục ngã thế này, anh ta cảm thấy cô giống một cô gái nhỏ chằng chịt sẹo trên người, cực kỳ yếu đuối. Trong khoảnh khắc ấy, anh ta không biết nên làm gì, luống cuống chân tay nhìn Thiệu Lương Vỹ.

Thiệu Lương Vỹ ngồi trên xe lăn không thể cử động, cũng lo lắng đến đỏ mắt.

“Tiểu Nhu, cháu nghe chú nói, cháu là đứa bé ngoan, cháu chưa từng tổn thương ai hết, đừng nghĩ tới chuyện trước kia nữa, được không?”

Diệp Tiểu Nhu hít sâu mấy hơi, không nói nổi một lời, gật đầu, cô lau nước mắt trên mặt, nói với Tiêu Ngũ: “Chăm sóc thầy anh cho tốt, tôi ra ngoài bình tâm một chút, yên tâm, không cần lo cho tôi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Dứt lời, cô lập tức xoay người rời khỏi nhà.

“Tiểu Nhu! Cháu đợi chút!” Thiệu Lương Vỹ đẩy xe lăn muốn đuổi theo, suýt đã ngã xuống đất, Tiêu Ngũ vội vàng đỡ lấy ông: “Thầy, thầy đừng kích động, thầy bị cao huyết áp, tuyệt đối đừng kích động.”

Thiệu Lương Vỹ đẩy anh ta ra: “Không cần lo cho tôi, trò tìm Tiểu Nhu đi, đừng để con bé làm chuyện ngu ngốc.”

Tiêu Ngũ đành phải đuổi theo, nhưng Diệp Tiểu Nhu đã sớm mất tăm, đầu anh ta ướt đẫm mồ hôi. Anh ta tìm một vòng rồi chạy về, sợ Thiệu Lương Vỹ xảy ra chuyện, cũng may ông cụ vẫn êm đẹp chờ ở đó.

Thấy anh ta không dẫn Diệp Tiểu Nhu về, Thiệu Lương Vỹ thở dài, ông biết, với năng lực của Tiêu Ngũ, vốn dĩ không thể đưa cô bé kia về được.

“Thầy, thầy có thể kể em nghe năm đó cuối cùng đã xảy ra chuyện gì không? Tại sao Tiểu Nhu muốn vào tù, tại sao lại tự nhốt mình trong bệnh viện tâm thần? Những chuyện này thầy biết hết đúng không?”

Thiệu Lương Vỹ lắc đầu, thở dài: “Chuyện này, không phải tôi không muốn nói, mà nó liên quan đến rất nhiều việc riêng của Tiểu Nhu. Tôi đã đồng ý với con bé sẽ giữ bí mật, tôi không thể kể trò nghe đâu. Nhưng tôi có thể nói cho trò biết, từ nhỏ đến lớn Tiểu Nhu vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn tốt bụng. Việc vào tù trước đây, hoàn toàn không phải lỗi của con bé, vốn dĩ tôi đã có cách tìm được bằng chứng giúp con bé thoát tội. Nhưng con bé... nhất quyết không muốn tôi nhúng tay vào, cuối cùng vẫn tự đưa mình vào tù...”


Tự đưa mình... vào tù?

Tiêu Ngũ kinh ngạc.

Anh ta chưa từng nghĩ tới khả năng này, anh ta luôn cảm thấy, lúc trước bởi vì nạn nhân vẫn hôn mê nên không thể làm nhân chứng. Nhưng vừa nghĩ lại, với IQ của Diệp Tiểu Nhu, sao có thể khiến bản thân rơi vào tình cảnh như vậy?

Chính cô, chính cô đã tự đưa mình vào tù.

Rốt cuộc cô đã trải qua điều gì mới có thể làm một chuyện khó tin tới thế?

Đúng lúc này điện thoại của Tiêu Ngũ vang lên, Thiệu Lương Vỹ nghe tiếng chuông, biết Đội Cảnh sát hình sự có việc gọi anh ta. Ông bảo: “Mau trở về xử lý đi.”

“Nhưng Tiểu Nhu, cô ấy...”

Thiệu Lương Vỹ nói: “Để Dương Viêm đến giải quyết. Có lẽ lúc này, cũng chỉ mỗi cậu ấy mới có thể tìm được Tiểu Nhu...”

Ông vừa dứt lời, trên màn hình điện thoại Tiêu Ngũ đã hiển thị tên Dương Viêm.

Tiêu Ngũ bắt máy, Dương Viêm hỏi ngay: “Xảy ra chuyện gì?”

“... Sao anh biết nhanh vậy?”

“Hai người không ở cùng nhau, cô ấy đi đâu rồi?”

Ba phút sau, Tiêu Ngũ đã biết, Dương Viêm không chỉ hay tin nhanh, mà đến cũng rất nhanh. Bên này anh ta còn chưa cúp điện thoại, bóng dáng Dương Viêm đã xuất hiện ở cửa.

Một tay anh vẫn cầm điện thoại chưa ngừng cuộc gọi và chìa khóa xe, áo sơmi được mở ra hai nút. Tuy không nhìn ra vẻ sốt ruột trên mặt anh, nhưng toàn thân anh như thể đang chìm trong nỗi lo sợ và khủng hoảng. Bàn tay đang cầm điện thoại kia, thậm chí có thể thấy rõ gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.

Tiêu Ngũ định lên tiếng, Dương Viêm đã vòng qua anh ta, bước thẳng đến trước mặt Thiệu Lương Vỹ: “Lời Tiêu Ngũ vừa nói, tôi có chỗ chưa hiểu, phiền ông giải thích một chút.”

“Tại sao lại bảo nhiều khả năng Tiểu Nhu sẽ gây ra chuyện xúc động, chuyện xúc động mà mọi người nói, là chỉ điều gì?”

“... Tôi không biết.” Thiệu Lương Vỹ nghẹn ngào trả lời: “Tất cả những việc tự tổn thương bản thân mà cậu có thể nghĩ đến, đều có khả năng... Vụ án khiến con bé vào tù, chính con bé đã tự trừng phạt bản thân. Chuyện tôi gặp tai nạn xe có thể sẽ khiến con bé nhớ tới ký ức đau buồn, trước kia bố nuôi của con bé đã qua đời trong tai nạn giao thông, hơn nữa còn chết trước mặt con bé...”

Nghe tới đây, sắc mặt Dương Viêm càng thêm khó coi: “Làm sao ông biết, cô ấy là người mắc chứng Hyperthymesia*?”

*Hyperthymesia: còn được gọi là Trí nhớ siêu phàm (HSAM). Những người mắc chứng này có trí nhớ gần như hoàn hảo và có khả năng nhớ mọi chi tiết trong cuộc sống của họ. Đối với nhiều người, khả năng này bắt đầu từ thời thơ ấu hoặc thanh thiếu niên.

Tiêu Ngũ mù mờ hỏi: “Là sao, người mắc Hyperthymesia là gì?”

Thiệu Lương Vỹ nheo mắt nhìn Dương Viêm: “Trên đời không quá ba người biết chuyện này, sao cậu biết?”

“Tôi đã tìm ra bác sĩ từng điều trị cho cô ấy.” Đôi mắt sâu không thấy đáy của Dương Viêm dường như đang ẩn chứa một cảm xúc nặng nề, giọng anh hơi khàn: “Tôi đã xem những video được ghi lại trong quá trình điều trị của cô ấy...”


“Những video ấy vẫn còn sao? Tôi cứ nghĩ chúng đã bị tiêu hủy từ lâu.” Mắt Thiệu Lương Vỹ lóe lên: “Cậu xem hết rồi sao, Dương Viêm?”

“Đúng.” Trước ánh mắt nặng nề của Thiệu Lương Vỹ, Dương Viêm không hề tránh né: “Nhưng tôi đảm bảo, ngoài tôi ra, không một ai khác xem được.”

Tiêu Ngũ túm lấy Dương Viêm: “Rốt cuộc hai người đang nói gì thế, có thể giải thích với tôi một chút không? Người mắc Hyperthymesia là sao, video gì, cuối cùng chuyện này dính dáng gì tới Diệp Tiểu Nhu?”

Thiệu Lương Vỹ thở dài: “Trí nhớ của mỗi người trong chúng ta đều có hạn, khi não chúng ta ý thức được trí nhớ quá tải, sẽ tự động quên đi một số chuyện không quan trọng.”

Tiêu Ngũ mờ mịt gật đầu: “Đúng vậy.”

Thiệu Lương Vỹ nói: “Nhưng người mắc Hyperthymesia, không có khả năng quên.”

“Không có khả năng quên... là ý gì?” Tiêu Ngũ nhíu mày: “Chẳng lẽ trí nhớ tốt không phải là chuyện tốt sao?”

“Bình thường trí nhớ tốt đương nhiên là một chuyện tốt, nhưng người mắc Hyperthymesia thì khác.” Giọng nói bình tĩnh của Dương Viêm lộ ra vẻ lạnh lẽo: “Đây là một hội chứng bất thường cực kỳ hiếm gặp trong Y học. Từ khi bắt đầu có trí nhớ, mỗi một chuyện đã xảy ra, dẫu tốt hay xấu, dẫu đau đớn thế nào, dẫu rất muốn quên đi, cô ấy cũng không tài nào quên nổi. Chưa dừng ở đó, càng là những trải nghiệm cá nhân, cô ấy càng có thể nhớ chính xác đến từng chi tiết, từng khoảnh khắc. Nếu đổi thành anh, ngày nào cũng có thể nhớ rõ chuyện khiến anh đau khổ cả đời tới từng mili giây, anh còn cảm thấy trí nhớ tốt là một chuyện tốt không?”

Đồng nghĩa rằng, ngoài kỷ niệm vui vẻ ra, bất cứ ký ức nào đau khổ, khó chịu, căm phẫn, hay liều chết muốn quên đi, cũng sẽ luôn tồn tại trong não cô và cô không thể quên được.

Có lẽ vào mỗi lần vui vẻ hiếm hoi, cô sẽ luôn tự trừng phạt mình bằng cách khiến bản thân nhớ tới chuyện đau khổ.

Tiêu Ngũ nghe Dương Viêm giải thích xong, sắc mặt anh ta cũng thay đổi.

... Nếu có người có thể chịu đựng lượng ký ức quá tải như vậy, liệu người đó còn có thể trở thành một người hạnh phúc không?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chí ít thì anh ta không thể, chỉ cần chạm đến chuyện đau lòng, anh ta sẽ cố gắng quên đi, cố gắng không hồi tưởng, lâu ngày cũng trở nên nhạt nhòa.

Nhưng một người vẫn luôn sống từng ngày với lượng ký ức hơn hai mươi năm in sâu trong tâm trí, ngay cả chuyện đã xảy ra từ mười năm trước cũng vẫn nhớ rõ như mới xảy ra hôm qua... Đây là một chuyện đáng sợ đến mức nào đây?

Một người chỉ cần hơi yếu đuối thôi cũng sẽ bị trí nhớ quá tải đó bức tới phát điên.

Dù sao, khả năng chịu đựng của con người cũng có giới hạn!

Thử nghĩ xem, nếu hôm qua bạn đã gặp một chuyện khó lòng chịu nổi, có lẽ một năm sau, hai năm sau, nếu không đủ thì mười năm sau, một ngày nào đó bạn sẽ quên đi.

Nhưng đổi với một kiểu người, chuyện ấy vĩnh viễn như mới xảy ra hôm qua, thậm chí còn như mới xảy ra vào một giây trước.

Thiệu Lương Vỹ thở dài, cuối cùng vẫn tiết lộ bí mật đã cất giấu nhiều năm: “Tám năm trước, Văn Cảnh Chi bố nuôi của Tiểu Nhu chết trước mặt con bé. Trùng hợp con bé đang học trung học, với thành tích học tập của con bé, vốn nên được cử đi du học. IQ của con bé cao như thế, chỉ có nơi con bé sẵn lòng đi thôi, chứ không có nơi con bé không đi được. Nhưng bắt đầu từ ngày ấy, con bé chưa từng được ngon giấc dù chỉ một đêm, mẹ nuôi con bé cũng không chịu được đả kích mà mắc bệnh trầm cảm.”

Tim Tiêu Ngũ ngày càng quặn đau, sau khi trưởng thành anh ta chưa từng rơi một giọt nước mắt, giờ phút này lại đỏ mắt: “Thế nên Tiểu Nhu cô ấy... vì mẹ nuôi nên mới vào bệnh viện tâm thần?”

Thiệu Lương Vỹ kể: “Là bị người phụ nữ đó ảnh hưởng, nhưng nguyên nhân lớn nhất, vẫn do con bé không chịu tha thứ cho bản thân. Lúc tôi tới thăm con bé, đã mười buổi tối con bé không chợp mắt, ngoại trừ cách đưa đến bệnh viện cưỡng ép ngủ, chỉ sợ cuộc đời của con bé đã kết thúc trong ký ức về ngày hôm ấy rồi.” Thiệu Lương Vỹ nói xong, Dương Viêm xoay người bước ra ngoài, Tiêu Ngũ gọi anh lại: “Anh muốn đi đâu tìm cô ấy?”

“Lo xử lý chuyện của anh đi, tôi sẽ tìm được cô ấy.”

Dương Viêm không quay đầu.

“Từ khi anh đưa cô ấy tới bên tôi, tất cả việc của cô ấy, cứ để tôi cáng đáng hết.”

Sắc mặt Tiêu Ngũ hơi thay đổi, nhưng cuối cùng anh ta vẫn không đuổi theo.

Ban nãy anh ta đuổi theo Diệp Tiểu Nhu cũng không tìm thấy cô, chỉ e rằng đấy cũng là cơ hội duy nhất của anh ta, nhưng cuối cùng, anh ta vẫn không thể...


Tiêu Ngũ thở dài.

Trong điện thoại, là giải thích về người mắc Hyperthymesia anh ta vừa tra được.

Hyperthymesia thuộc nhánh trí nhớ không chọn lọc, biểu hiện lâm sàng là não có được hệ thống ghi nhớ tự động. Những người mắc Hyperthymesia sẽ lưu trữ ký ức dài hạn bằng cách sử dụng thùy trán trái (thường để xử lý ngôn ngữ) và vùng não sau (thường để lưu trữ bộ nhớ hình ảnh). Tất cả những điều này dường như đều xảy ra trong tiềm thức. Những người mắc Hyperthymesia không có khả năng quên đi, họ có thể nhớ chuyện quá khứ của bản thân vô cùng rõ ràng, có thể nhớ cụ thể đến từng chi tiết.

Diệp Tiểu Nhu vừa có trí nhớ siêu phàm, vừa có IQ cao, vậy những sầu não mà lượng ký ức quá tải do năng lực thần kỳ trong mắt người ngoài này mang tới, cô đã phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể gồng gánh được chúng đây?

Anh ta không biết video điều trị của Diệp Tiểu Nhu mà Dương Viêm đã xem là gì, nhưng anh ta biết, đó nhất định không phải những thứ người thường có thể chịu nổi.

Dù sao trước đấy, cô vẫn luôn là một đứa trẻ không có ai để dựa vào.

...

Lúc Lâm Linh nhận điện thoại của Dương Viêm, cô ấy đang cúi đầu ăn cơm trưa, Diêm Tiêu Tiêu ngồi bên cạnh. Vừa thấy thông báo cuộc gọi của Dương Viêm, cô ấy lập tức buông đũa ngồi thẳng lưng, chỉ khi có việc gấp Dương Viêm mới gọi điện thoại cho cô ấy, bình thường anh luôn liên hệ qua tin nhắn.

“Sếp, có gì sai bảo ạ?”

“Định vị vị trí của Diệp Tiểu Nhu, ngay bây giờ.”

Lâm Linh không hỏi nhiều, lập tức ném đũa trong tay chạy vào phòng làm việc của cô ấy.

Năm phút sau, Lâm Linh nói với điện thoại: “Đã định vị được, sếp, sẽ gửi vị trí cho anh ngay.” Cô ấy vẫn không nhịn được mà hỏi một câu: “Sếp, Tiểu Nhu không gặp nguy hiểm gì chứ?”

“Có tôi ở đây, có thể có nguy hiểm gì?”

Giọng Dương Viêm vẫn bình tĩnh như mọi khi, nhưng Lâm Linh vẫn nghe ra vài phần nặng nề khó tả.

Cảm xúc sợ hãi này, cô ấy chưa từng cảm nhận được trên người Dương Viêm.

Diêm Tiêu Tiêu đẩy cửa vào hỏi: “Sao vậy? Tiểu Nhu xảy ra chuyện gì à?”

Lâm Linh nói: “Nghe giọng sếp, hình như có chuyện rồi, chúng ta cần tới hỗ trợ không?”

Diêm Tiêu Tiêu bảo: “Sếp không gọi chúng ta đi, đã nói một mình cậu ấy có thể xử lý. Nếu cần chúng ta, cậu ấy sẽ báo cho chúng ta biết, đừng lo.”

Lâm Linh gật đầu: “Chị Tiêu Tiêu, chị có cảm thấy sếp có ý với Tiểu Nhu...”

Diêm Tiêu Tiêu cười: “Người chậm tiêu như em cũng đã nhìn ra, em cảm thấy tụi chị không nhận ra sao?”

“Đúng đúng, từ trước tới nay em chưa từng thấy sếp quan tâm ai tới thế. Trước kia một tháng cũng chẳng thấy anh ấy được mấy lần, nhưng sau khi Tiểu Nhu tới, hầu như ngày nào sếp cũng có mặt. Anh ấy có bao giờ quan tâm khách hàng quan trọng như vậy đâu.”

“Không phải vô duyên vô cớ quan tâm.” Diêm Tiêu Tiêu nói đầy ẩn ý: “Có lẽ quan hệ giữa sếp và Tiểu Nhu còn sâu hơn chúng ta nghĩ nhiều.”

Lâm Linh đăm chiêu gật đầu, dù sao đối với bọn họ, hai người kia rất thần bí. Dù làm việc ở công ty lâu như vậy, từ đầu đến cuối bọn họ vẫn không đoán ra tâm tư của Dương Viêm.

Đến tận khi Diệp Tiểu Nhu xuất hiện, im hơi lặng tiếng xuất hiện như một biến số. Điểm tốt là, đối với Dương Viêm, biến số đầy ắp bí mật này dường như đã khiến anh dần dà thay đổi thành người khác.

Lâm Linh nhíu mày: “Vậy chị cảm thấy Tiểu Nhu thì sao? Cô ấy có ý với sếp không...”

Diêm Tiêu Tiêu lắc đầu: “Việc này có thể hơi khó khăn, bí mật trên người Tiểu Nhu tuyệt đối không ít hơn sếp chúng ta. Nhìn bên ngoài thì cô ấy giống một đóa hoa nhỏ mong manh dễ bị bắt nạt, nhưng thực chất cô ấy mang gai nhọn khắp người. Ngay lần đầu tới gần cô ấy, sếp chúng ta đã bị đánh cho tay đẫm máu. Lòng phòng bị của cô ấy quá mạnh mẽ, mạnh đến mức đáng sợ, nếu sếp thực sự muốn tới gần cô ấy, phỏng chừng cần mưa dầm thấm lâu rồi. Việc này phải xem sếp có đủ sức và kiên định không nữa.”

Với tình hình hiện tại, nếu ngay cả Dương Viêm cũng không đủ, vậy quả thực họ cũng không biết rốt cuộc mẫu đàn ông nào mới có thể tiếp cận cô gái như Diệp Tiểu Nhu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận